Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu người

Tiểu thuyết gốc · 1509 chữ

Ánh sáng càng lúc càng tối dần, như thể thiên địa trong bí cảnh đang chuyển giao ngày và đêm vậy.

"Những người tạo ra chỗ này, cũng thật là cường đại a!"

Vũ Phàm nhìn sắc trời bên trên trong lòng thầm cảm khái một câu, tuy đã nghe qua về những chuyện này trong mô tả về Quỷ Bí Chi Trủng, nhưng khi tận mắt chứng kiến hết thảy, hắn mới hiểu rõ, mình nhỏ bé đến mức đáng thương khi so sánh với những vị Thần thời Bàn Cổ.

Trái ngược với suy nghĩ của Thanh Liên, Vũ Phàm lại lựa chọn tiếp tục di chuyển.

Người khác có thể sẽ e ngại việc tầm nhìn bị hạn chế trong bóng tối, nhưng Vũ Phàm hắn lại khác, hắn được cộng hưởng giác quan từ Cổ Trùng và có thần thông Chu Võng Phúc Thược, cho nên khả năng cảm nhận và phán đoán của hắn vô cùng vượt trội so với tu sĩ bình thường, vì vậy hắn có đủ tự tin để tiếp tục di chuyển, hơn nữa, dừng lại cũng chưa hẳn là lựa chọn an toàn.

Trời chập choạng tối, ánh sáng cũng đã yếu đến cực điểm, Vũ Phàm ra hiệu cho Thanh Liên dần hạ xuống mặt đất, hắn truyền âm.

"Chúng ta sẽ tiềm hành để di chuyển, như vậy sẽ an toàn hơn, muội theo sát ta!"

Thanh Liên nghe thấy vậy, liền không chút do dự nép sát đến bên cạnh của Vũ Phàm, bởi vì nàng cảm nhận được bóng tối ở trong này có chút kỳ lạ.

Phải nói là ánh sáng hoàn toàn bị thứ gì đó hấp thu!

Đối với hiện tượng này Vũ Phàm cũng có chút bất ngờ, bởi vì trong ghi chép về dị tượng của Quỷ Bí Chi Trủng chưa từng nhắc đến chuyện này bao giờ.

Theo như hắn phỏng đoán có thể là do bí cảnh sắp sụp đổ cho nên mới phát sinh thêm những chuyện ngoài ý muốn.

Cũng may là Chu Võng Phúc Thược vẫn hoạt động tốt trong điều kiện này, nên hắn cũng bớt lo lắng hơn một chút.

Đi được thêm một lúc thì Vũ Phàm cảm nhận được phía bên trái của mình có người.

Hơi thở của người này vô cùng yếu ớt, dường như là đang bị trọng thương.

- Huynh đệ, ta biết ngươi cảm nhận được vị trí của ta, làm ơn cứu ta, sau này Hoa Sơn Cổ Phái nhất định sẽ báo đáp ngươi!

Bởi vì có Trúc Quân Tử, cho nên Vũ Phàm liền biết lời này của người kia là thật, làm cho Vũ Phàm nghe đến bốn chữ Hoa Sơn Cổ Phái liền nổi lên một chút hứng thú.

Giống như cổ tộc, cũng có rất nhiều cổ phái lựa chọn ẩn mình, Hoa Sơn hiện diện trên Thiên Huyền Đại Lục bây giờ chẳng qua là một chi hệ nhỏ của họ, thay họ làm việc bên ngoài ánh sáng mà thôi.

Nội tại khủng khiếp bên trong, chính là Hoa Sơn Cổ Phái chính tông này.

Được lựa chọn làm nhân tuyển vào trong này, thì mười phần hết chín phần tên kia là người trọng yếu trong tông, cứu hắn một mạng coi như tạo một cái ân tình, sau này hành tẩu tu chân giới vẫn thuận tiện hơn.

Thanh Liên nắm lấy tay của Vũ Phàm cùng hắn tiến tới chỗ tên Hoa Sơn Cổ Phái kia.

Ngay khi thấy thân thể của tên này, Thanh Liên liền vội bịt miệng xoay người né tránh, tình trạng của hắn thật là thê thảm.

Tống Thư Liễu cười khổ, hắn biết tình trạng của mình lúc này ra sao, nhỏ giọng nói:

- Huynh đệ, ngươi xem, có thể cứu được ta hay không?

Vũ Phàm thấy thân thể hắn nát bấy nhầy ngược lại lại không có chút biến sắc nào, con mắt vẫn vô cùng trầm tĩnh làm Thư Liễu cũng phải kính trọng một phần.

Vũ Phàm cuối xuống xem xét một lát rồi nói:

- Cứu thì vẫn cứu được, chỉ e là từ đây đến lúc ngươi ra ngoài không thể chiến đấu được nữa!

- Đa tạ! - Tống Thư Liễu liền lên tiếp đáp lời.

Vũ Phàm dùng chân khí nâng hắn lên rồi cấp tốc di chuyển, hắn cũng không hỏi đối phương nguyên nhân vì sao lại bị trọng thương như vậy, chỉ im lặng di chuyển.

Tống Thư Liễu bởi vì hành động này của Vũ Phàm mà vô cùng cảm kích, hắn ở trong sơn môn, chín người gặp hắn đã hết mười người a dua nịnh nọt.

"Chẳng lẽ đối phương không nhận thức mình ?"

Tống Thư Liễu tự nhủ.

Vũ Phàm tìm một cái động phủ nhỏ khuất trong dãy núi rồi tiến vào, bố trí trận pháp và cấm chế che đậy đi, rồi mới bắt đầu tiến hành trị liệu cho Tống Thư Liễu.

Vũ Phàm nhỏ giọng nói:

- Trước hết ta sẽ giúp ngươi ép chất độc ra ngoài, chỉ cần ngươi tin tưởng để ta khống chế chân khí trong kinh mạch là được!

Tống Thư Liễu bây giờ có muốn gì cũng không thể làm khác, Vũ Phàm là cơ hội duy nhất sống sót của hắn, vì vậy mà hắn liền gật đầu.

- Được, ngươi làm đi!

Vũ Phàm dựng hắn ngồi dậy, hai tay áp vào lưng, một luồng chân khí vô thuộc tính nhanh chóng quán nhập cơ thể của Tống Thư Liễu, chân khí của Vũ Phàm vô cùng kì dị, chỉ cần đi đến đâu liền hút lấy độc tố ở đó mang theo rời đi.

Chỉ qua một khắc thời gian đã hoàn toàn đẩy được độc tố ra ngoài.

Tống Thư Liễu kiến thức cũng không phải hạn hẹp, hắn liền đoán được một hai thể trạng của Vũ Phàm.

"Ài, vậy mà lại là một cái độc thi nuôi Độc Tâm Chủng!"

Rồi hắn đưa mắt nhìn Thanh Liên, có lẽ tiểu nữ tử này mới là đại nhân vật của một thế lực nào đó.

Vũ Phàm đưa cho hắn một cái dịch thủy, là dịch của Tịnh Thủy cổ trùng tiết ra có tác dụng gột rửa kinh mạch.

Tống Thư Liễu một ngụm nuốt xuống, liền cảm nhận được tác dụng của dịch thủy, hai mắt trở nên kinh ngạc.

"Diệu dụng như vậy!"

Hắn đã từng tiếp xúc qua vô số đan dược cấp cao, nhưng đây lại là lần đầu tiên thấy một giọt dịch thủy có tác dụng mạnh mẽ đến dường này.

- Đa tạ! Thiệt thòi lớn cho ngươi rồi!

Tống Thư Liễu lên tiếng cảm kích!

Vũ Phàm chỉ gật đầu, rồi hỗ trợ hắn phục dụng đan dược chữa thương.

Tầm hai canh giờ sau, rốt cuộc Tống Thư Liễu đã ổn định, hắn đã có thể tự mình dưỡng thương, lúc này hắn mới nói:

- Đây là Tử Sắc Ngọc Bài của Hoa Sơn Cổ Phái, ngươi hẳn là đã biết cách sử dụng!

Vũ Phàm gật đầu thu lại Tử Sắc Ngọc Bài rồi xoay lưng rời đi, một lời cũng không đòi hỏi đối phương.

Tống Thư Liễu vội vã hét lớn:

- Ta tên Tống Thư Liễu, đại ân này Tống mỗ tuyết đối không quên!

Vũ Phàm cười nhạt, hắn nói:

- Kiếm Vương đệ tử, Khương Chính Hạo!

Nói rồi hắn dẫn Thanh Liên rời đi.

- Ha ha ha, thì ra là Kiếm Vương đệ tử, huynh đệ, ta nhất định sẽ đến gặp ngươi.

Trong giới cổ tộc và cổ phái, không ai không biết đến cái tên Tống Thư Liễu này, nhi tử của chưởng môn Hoa Sơn, đứng thứ năm trong hàng ngũ thiên kiêu của cổ phái.

Người ta gọi hắn là Hoa Sơn Nhất Hạc - Tống Thư Liễu!

Đột nhiên hai mắt hắn đỏ ngầu, hắn lẩm bẩm tự nhủ:

- Thiên Tuyết Mai, thù này ta nhất định sẽ báo!

...

- Sư tỷ, không tìm thấy thi thể của hắn!

Thiên Tuyết Mai nghe xong trong lòng có chút bồn chồn, hắn không chết nàng sẽ gặp rắc rối to.

Vốn dĩ nàng muốn thay thanh mai trúc mã của mình xử lý cường địch, nên mới bày thiên la địa võng ở trong này, nào ngờ để hắn trốn thoát, nếu hắn bị người ta hại chết hoặc bị ma thú ăn thịt thì tốt.

Nhưng nếu hắn mạng lớn trở về, Ngũ Độc Phái và Hoa Sơn Phái nhất định sẽ xảy ra một hồi chiến sự.

- Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

- Sư tỷ ... nhưng mà chúng ta ...

- Không có nhưng nhị gì hết!

- Vâng thưa sư tỷ!

Bả vai của Thiên Tuyết Mai nhói lên một hồi, vết thương do Tống Thư Liễu gây ra cũng không dễ chịu gì, đến nay vẫn không thể hồi phục, Hạc Hình Kiếm Pháp của Hoa Sơn Cổ Phái quả nhiên danh bất hư truyền.

Bạn đang đọc Hồng Hoang Thiên Đế sáng tác bởi AnCuLaoSi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnCuLaoSi
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.