Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tranh đoạt

Tiểu thuyết gốc · 1493 chữ

Chẳng mấy chốc đám người Vũ Phàm đã triệt hạ được đám Độc Giác Mãng Xà còn lại ở đây, chuyện này đối với đám người thiên kiêu như bọn họ vốn dĩ cũng không có khó khăn gì.

Đằng Vân hất tay dùng phong thuật thổi bay bụi bẩn bám trên người, bày ra dáng vẻ thanh tao, nói:

- Việc đã xong, chúng ta theo ước hẹn ban đầu mà phân chia, Mặc gia ta lấy ba quả, còn lại hai vị đạo hữu tự chia!

Thiên Tuyết Mai bật cười khanh khách, tiếng cười của nàng trong trẻo như suối, nàng hỏi lại Đằng Vân:

- Theo ta thấy, mặc dù Mặc gia các ngươi người đông thế mạnh, nhưng lại chẳng đóng góp bao nhiêu công sức, chia như vậy là không hợp lý!

Vốn dĩ ngay từ ban đầu, Vũ Phàm và Thiên Tuyết Mai đều không đồng tình với cách phân chia của Đằng Vân, nhưng bọn họ lựa chọn im lặng, tránh tranh cãi vô ích mất đi tiên cơ, nay mọi việc đã xong, liền là lúc bàn đến chuyện phân chia chiến lợi phẩm.

Thiên Tuyết Mai sở dĩ tự tin đối chọi gay gắt với Mặc gia như vậy, là bởi vì nàng nghĩ Vũ Phàm sẽ ủng hộ nàng trong việc phân chia chiến lợi phẩm lần này.

Vũ Phàm đứng ở một bên, trên người vẫn còn vương chút bụi, gió thổi tóc hắn lay động, tuy lớp mặt nạ da người trên mặt làm hắn trông xấu xí, nhưng phong thái của hắn vẫn như vậy, vô cùng phong trần.

Làm cho Thiên Tuyết Mai có chút ấn tượng.

Vũ Phàm tùy tiện lên tiếng:

- Ta cũng nghĩ vậy, nhìn số lượng Độc Giác Mãng Xà mà Mặc gia các ngươi hạ sát, tuyệt không vượt qua hai bên chúng ta? Cớ nào lại phân chia như ban đầu?

Lời này của Vũ Phàm nói không sai, dựa theo số lượng hạ sát mà nói, Vũ Phàm và Thanh Liên hạ 7 con Độc Giác Mãng Xà trong đó có 1 con Kết Đan sơ kỳ cảnh giới, đội ngũ Tuyết Mai hạ 9 con, trong khi đó đội ngũ của Mặc gia chỉ hạ được 7 con mà thôi.

Sở dĩ Mặc gia giết mãng xà ít như vậy không phải là do bọn họ yếu, mà là do Đằng Vân cố tình dặn bọn họ lưu thủ, chừa lại khí lực để tiện cạnh tranh Hàn Độc Thụ quả về sau.

Không ngoài dự liệu của Đằng Vân, quả nhiên hai người này giở trò lật lọng, hắn tức giận nói:

- Nếu không có khôi lỗi của Mặc gia ta, các ngươi có thuận lợi giết được đám mãng xà này hay không?

Thiên Tuyết Mai khẽ mỉm cười, nàng nói:

- Ngươi cho rằng đó là cách duy nhất để dẫn dụ bọn chúng hay sao?

Mặc Đằng Vân lúc này mới á khẩu, hiển nhiên, đây chỉ là một trong những cách có thể dẫn dụ chúng mà thôi, tỷ như có thể dùng độc vật để hấp dẫn bọn chúng, hắn biết mình lỡ lời, liền nói:

- Hừ, nói gì thì nói đã ước định, ta nghĩ các ngươi nên tuân thủ!

Vũ Phàm cười lớn một tràng, hắn nói:

- Ước định là ước định, thế nhưng Mặc gia có đủ sức mang ba quả này đi hay không lại là chuyện khác!

Thiên Tuyết Mai bởi vì không che giấu thân phận nên không tiện nói ra câu này, nhưng Vũ Phàm lại khác, hắn trực tiếp đe dọa đối phương.

Lời này của hắn, vô cùng hợp ý của Thiên Tuyết Mai, nàng đưa mắt nhìn hắn một thoáng, ra hiệu tạm thời kết đồng minh.

- Ngươi ? Ngươi dám ?

Tên đeo mặt nạ hổ gầm lên giận dữ.

Vũ Phàm hờ hững đáp lời:

- Có gì không dám ?

Mặc Đằng Vân thấy Thiên Tuyết Mai không nói gì, hiển nhiên là cùng phe với Vũ Phàm, hắn liền nói:

- Chúng ta hai, các ngươi ba! ... Thế nào? Còn muốn ép người quá đáng?

Hắn thấy Vũ Phàm và Thiên Tuyết Mai cùng lúc lắc đầu, liền gầm lên thị uy, đồng thời truyền linh lực vào Khôi Lỗi hòng uy hiếp hai người bọn họ.

Thiên Tuyết Mai vốn không muốn nhiều lời, trực tiếp ném độc vụ về phía đám người Mặc gia, dùng thân pháp lao nhanh về phía đại thụ.

- Khốn kiếp! Ngăn nàng ta lại!

Oành!

Một tiếng nổ váng trời!

Trước mặt Mặc gia, một cột lửa dựng lên thẳng tắp, hỏa diệm táp vào mặt họ gắt gao, làm họ phải lùi lại.

Vũ Phàm cũng đã vọt lên phía trước, hắn cũng như Tuyết Mai, đa sự vô ích, tiên thủ hạ vi cường.

Thiên Tuyết Mai là Kết Đan sơ kỳ tu sĩ, vậy mà bị Vũ Phàm bám theo sát rạt, ẩn ẩn dường như muốn vượt qua cả nàng.

Thiên Tuyết Mai khẽ nhíu mày, nàng dùng tuyệt kỹ Vụ Sa Hoành Phấn cản lại bước chân của Vũ Phàm.

Một màn khói độc nhanh chóng bao phủ phạm vi mười trượng, độc vụ dày đến nổi không thấy được vật thể bên trong.

Độc này của nàng chính là thông qua tiếp xúc da thịt mà tiến vào cơ thể, nên không thể bế khí mà vượt qua, tất phải lùi lại để phòng bị.

Thân ảnh của Vũ Phàm lao qua độc vụ như một con sói săn mồi, độc vụ bị luồng gió cuốn theo, bay lên cuồn cuộn.

"Cái gì?"

Thiên Tuyết Mai vô cùng kinh ngạc, Vũ Phàm vậy mà có thể kháng độc, rõ ràng lúc nãy nàng thấy hắn trong lúc giao chiến với Độc Giác Mãng Xà đều liên tục phục dụng một loại đan dược gì đó.

Nên nàng cho rằng đó là giải độc đan, nào ngờ là hắn bẫy nàng.

Xiu ... xiu ...

Tám cái phi châm mang theo ti tuyến của Bách Diện Quỷ Tri Chu nhanh chóng lao về phía của Thiên Tuyết Mai, nó tạo thành một cái lưới, vây lấy nàng.

Thiên Tuyết Mai hừ lạnh, nàng vung lên Giao Long Tiên trái phải đánh bay bốn cái phi châm, vốn tưởng thế công chỉ có vậy, thì nàng cảm nhận đằng sau ót nàng, một luồng khí tức lạnh lẽo đang vọt tới.

Nàng xoay người lại, dùng chủy thủ gạt phăng Ám Hồn Kiếm.

Choang!

- Đê tiện!

Nàng buộc miệng mắng Vũ Phàm.

Đột nhiên Vũ Phàm nhếch miệng cười, cái nụ cười này làm cho Thiên Tuyết Mai nhớ mãi không quên.

Xiu ... xiu ...

Bốn cái phi châm còn lại thành công vây lấy nàng, làm nàng bị bó chặt thành một khối.

- Thả ta ra!

Nàng dùng hết lực bình sinh vận khí mong phá đứt ti tuyến, nhưng ti tuyến của Bách Diện Quỷ Tri Chu không phải nói phá liền phá.

Vừa tới tầm, Vũ Phàm liền sử dụng độn thiên thần thông, lao vút lên cành cây Hàn Độc Thụ, hai tay vung trái vung phải, gom cả 3 quả Hàn Độc Thụ vào trong giới chỉ, sau đó lập tức phi thân về phía Thanh Liên.

Ngay khi hắn nắm tay của Thanh Liên thân ảnh nàng liền biến mất, ngay sau đó, thân ảnh của hắn cũng biến mất theo một cách quỷ dị.

Lúc này, hắn cũng đã thu hồi tám cái phi châm, Thiên Tuyết Mai tức đến nỗi bộ ngực phập phồng.

- A ....

Nàng chu cái mỏ nhỏ nhắn, hét lớn.

Rồi mặc kệ tất cả lao về phía Hàn Độc Thụ tranh đoạt hai quả còn lại.

Mặc gia lúc này cũng đã vọt tới, nhưng bị sư muội của nàng chặn lại.

- Sư tỷ, mau nhanh lên a!

...

Trong sát na vừa nãy, Vũ Phàm đã thu Thanh Liên vào bên trong Bảo Bảo Oa, sau đó lại dùng thần thông độn thiên đem chính mình thuấn di đi mất, thành công thoát khốn.

Còn việc hắn để lại hai quả, dĩ nhiên là muốn Mặc gia và Thiên gia tranh đoạt mà kéo dài thời gian.

Nếu không, lỡ như bọn họ có biện pháp truy tung, người thiệt thòi chính là hắn, cả hai thế lực cùng đánh, hắn và Thanh Liên tất sẽ nguy hiểm.

...

Một canh giờ sau,

Trên người Thiên Tuyết Mai chi chít vết thương, miệng rỉ máu, nàng căm hận nhìn về phương xa.

- Ngươi ... sẽ phải trả giá cho việc này ... hừ

Tuy nàng thành công lấy được hai quả Hàn Độc Thụ còn lại, nhưng cũng phải trả một cái giá đắt, toàn thân trọng thương, chậm đi tiến độ tiếp theo.

Nhưng không thể không nói, phong cách hành sự của hắn lại vô cùng hợp ý nàng.

Bất giác nàng có chút đỏ mặt.

Bạn đang đọc Hồng Hoang Thiên Đế sáng tác bởi AnCuLaoSi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnCuLaoSi
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.