Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3: Cuộc sống mới

1036 chữ

Chương 3: Cuộc sống mới

Năm năm sau:

Quê hương nghĩa nặng tình sâu.

Bao nhiêu năm ấy biết bao nhiêu tình.

-Hây,.. xuyên qua lâu vậy mà vẫn nhớ kiếp trước. Thật khó dứt!

Đêm xa nước đầu tiên, ai nỡ ngủ?

Sóng vỗ dưới thân tàu đâu phải sóng quê hương!

Trời từ đây chẳng xanh màu xứ sở,

Xa nước rồi, càng hiểu nước đau thương!

-Càng nghĩ càng thấy Người vĩ đại.

-Hây,... nghĩ gì vậy, toàn suy nghĩ lung tung không à.

-Tuốt lại tinh thần nào. Minh Tuệ cố lên!

Kiếp trước chưa sống đời trọn vẹn

Kiếp này phải sống trọn như tên.

-Minh Tuệ-

-Hây,...Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.

Khi cơn mưa hôm nay đã tạnh

Khi gió thổi không còn hàn lạnh

Khi ánh nắng chiếu thảm cỏ xanh

Khi tiếng chim hót vang trên cành

Khi tiếng đàn đang tiếp tục đánh

Khi ta thấy lòng không còn chạnh

Thì ta thấy đời đẹp hơn tranh.

-Sao hôm nay mình thấy thơ văn quá nhỉ. Tức cảnh sinh tình nha!

-Đại văn hào là đây! Hi! Hi! Hi!

-Anh Tuệ, mẹ bảo anh đi học kia!

-Ừ, Hồng, anh đi liền.

-'What! mình mới nằm tí mà đến giờ rồi.'

Đang chuẩn bị đi thì nghe tiêng mẹ nói thầm:

-Mới tí tuổi mà than khóc thở dài như ông cụ non, lúc buồn lúc vui chả biết đâu mà lần. Mà đưa đi bốc thuốc rồi mà sao chưa trị dứt hẳn nhỉ.Hây, tội con tôi.

Tôi hoảng đến toát cả mồ hôi:

-Chào mẹ con đi.

Má ơi mình lúc xuyên qua cẩn thận thế mà. Mình quá xem thường anh hùng thiên hạ. Anh hùng thiên hạ còn nhiều lắm. Thế giới này rất nguy hiểm không thể sóng.

----------------------

Lúc mới ra đời lúc nào cũng thấy mỏi mệt toàn thích ngủ thôi, ba mẹ ông bà lo suốt à. Ta nghĩ do chưa thích ứng xuyên không hay tinh thần khổng lồ nên ta cứ suốt ăn lại nằm, lười đến chả muốn nghĩ.

Tình hình chuyển biến đẹp khi mới lên ba tuổi, ta đã không còn thấy mỏi mệt nữa mà tinh thần thịnh vượng đến chẳng muốn ngủ, cơ thể như chứa nguồn năng lượng dồi dào mà ta cứ ảo tưởng là Jinchuriki trong người. Ta có thể điều khiển cơ thể thành những động tác yoga khó nhất - người giấy. Lúc đó ta sợ vãi cả hồn, nếu tưởng là yêu nghiệt phương nào gây hại thì....

Cũng đúng lúc đó thì ta cũng biết tại sao ta xuyên không rồi. Cứ tưởng hệ thống phụ thể, hay đại năng truyền thừa,...Hây, thì ra là viên ngọc Quan âm (mà năn nỉ mãi sư thầy mới tặng lúc tốt nghiệp. Con yêu thầy!) mà nói đúng hơn là mảnh vỡ dấu trong bức tượng Quan âm. Sao ta biết ư? Do vấn đề gì đó viên ngọc thức tỉnh truyền tin tức truyền thừa cho ta hay nói đúng hơn là chúng ta hòa cũng một thể và vết xăm hình Quan âm trên ngực là tín vật tình yêu vĩnh cữu của đôi ta(đừng nghĩ lung tung nha).

Thời xưa ơi là xưa, viên ngọc này va chạm với vật gì đó rồi vỡ tan từng mảnh hoặc nát vụn(không biết ta bịa đó). Mảnh lớn thì thương nặng nên chỉ nhìn thấy nó như là đá thường thôi. Chỉ tiếc nó đẹp nên người ta mới đi khắc thành hình Quan âm bán thôi và qua nhiều người trong tay rồi rơi xuống trong tay anh.(Chỉ có anh mới biết hàng thôi=> thiên mệnh sở quy).

Viên ngọc này mang nguyện vọng chi lực và bị khắc thành Quan âm nên dính hương hỏa hay gì đó và hòa quyện với ta tạo thành trí thông minh tuyệt đỉnh giống Đại hiền giả của Rimura Tempest không phải là chỗ cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu về dị giới mà giống như là trí tuệ nhân tạo giúp ta học tập (Học, học nữa, học mãi) và vận dụng phù hợp với bản thân ta.(ví dụ: học con chó chạy nhanh bằng bốn chân thì nó sẽ chỉ dẫn ta học cách chạy phù hợp với mình hai tay hai chân hoặc tiến thêm một bước chạy bằng hai chân nhanh hơn chó =>nghe rất nghịch thiên). Không có gì là hoàn mỹ cả nó cũng có khuyết điểm là học không thể quá sức và thời gian học nhanh hay chậm thôi. Đáng ghét nhất là bắt buộc phải suy nghĩ về sự tốt đẹp nếu không sẽ tiếng tụng kinh vang vọng cả ngày, phiền chết như đầu đội kim cô chú. Nhưng không vấn đề gì nếu nó rơi vào học bá như ta đây thì cầm đầu thiên hạ là không phải mộng. Hoàn hảo(ha ha ha).(cõ lẽ hồi xưa lười học thích thứ viển vông nên mới có cơ sự này)

Biết được tin ấy ta sướng đến không ngủ(tinh thần thịnh vượng không ngủ được). Hây, nhưng vấn đề đây là nó quá mức nghiêm trọng đến kinh khủng. Lúc đầu cứ tưởng là xuyên qua đến cổ đại hay cùng lắm thời tiền sử, ai mà ngờ. Nào là bà già cả rồi một tay cử đình cao bằng xe tải 18 bánh, đứa bé mười mấy tuổi ngã đầu vào tảng đá cao bằng cả người trưởng thành, đứa bé không chết mà tảng đá chia năm. Thật kinh khủng! Kì lạ hơn ta phát hiện giống loài quen quen. Con voi tận chín ngà, bốn cặp sừng hai bên vòi, một sừng giữa trán. Tưởng là trùng hợp, ai ngờ gặp con ngựa tận chín bờm với chín màu là đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, đen, trắng và con gà chín cựa biết thét lửa.

Ai nói tôi biết tôi đang ở đâu không? Má ơi, con muốn về nhà.

(tìm trẻ lạc tên ... ai biết đứa trẻ này ở đâu xin hãy liên hệ ...)

(xin lỗi nhầm chương trình)

Hây, xem ra chỉ tu thành chín quả đã.

Bạn đang đọc Hồng Trần Luyện Tâm Pháp của Chiếu Tâm Đại Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BietTaoLaAi
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.