Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

U Văn Báo

Tiểu thuyết gốc · 1962 chữ

CHƯƠNG 5: U VĂN BÁO

“Đến lúc tôi luyện năng lực thực chiến rồi...!” Tần Vũ tự cảm thấy đã đạt đến cực hạn, tiếp tục rèn luyện thêm cũng không thể cao hơn được nữa, chi bằng đi tăng gia kinh nghiệm thực chiến, tôi luyện kĩ xảo cao thâm đối địch, như vậy mới có thể phát huy một trăm phần trăm ưu thế bản thân.

Nhưng thực chiến không hề dễ luyện, hắn bây giờ chỉ là một đệ tử ngoại môn, không thể xuống núi hành tẩu giang hồ, cũng không thể nói đến việc sinh tử chém giết, những đệ tử nội môn đừng thấy chỉ cao hơn một cảnh giới, quyết đấu chính thức cho dù tu vi của ngươi có tương đương với hắn, sau hai ba chiêu rồi cũng sẽ bại, đây chính là sự khác biệt giữa có kinh nghiệm và không có kinh nghiệm. May mà không nhất định phải giao chiến với người khác mới có thể đạt được hiệu quả thực chiến, thế giới này có yêu thú, yêu thú có thể chủ động hoặc bị động tu luyện, khi yêu khí trong cơ thể nồng đậm tới một mức độ nhất định, sẽ phát sinh dị biến, tiến hóa đẳng cấp.

Vô số năm nay, cổ nhân chia yêu thú thành các cấp, nhất giai yêu thú đối ứng Võ giả Võ Đồ, nhị giai yêu thú đối ứng Võ giả Võ Sĩ, tam giai yêu thú đối ứng Võ giả Võ Sư,...

Giao chiến với yêu thú không hề thua kém giao chiến với người, tương phản, khí thế của yêu thú lúc nào cũng mạnh hơn con người, một con mãnh thú đã từng vồ chết vô số động vật và người xuất hiện trước mặt bạn, chỉ một ánh mắt đã khiến bạn sợ đến da đầu tê đi, mười phần thực lực chỉ có thể phát huy được năm phần. Cho nên Tần Vũ chuẩn bị tìm đến một sơn mạch yên tĩnh để tôi luyện, ở đây thường xuyên có yêu thú cấp thấp qua lại.

Kiếm đeo bên hông trái, Tần Vũ sửa sang quần áo bước ra sân. Trên đường xuống núi, nhìn đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn đi đi lại lại, trong lòng hắn có chút cảm thán. Bất luận là ai, muốn được sống tốt hơn một chút thì nhất định phải có gốc rễ, gia đình hắn lại quá nghèo, việc tu luyện của hắn chỉ có thể dựa vào việc săn giết yêu thú, tìm kiếm linh thảo để đổi lấy tài nguyên tu luyện.

Xuống núi, tìm được phương hướng, Tần Vũ càng sải bước nhanh hơn. Tần Vũ đến được vòng ngoài sơn mạch yên tĩnh, bắt đầu có một số nhất giai yêu thú xuất hiện. Tần Vũ cũng trở nên cẩn trọng hơn, bàn tay lúc nào cũng đặt trên chuôi kiếm, chỉ cần có nguy hiểm là lập tức xuất kích.

Cả quãng đường, Tần Vũ không gặp yêu thú quá cao cấp, thỉnh thoảng có gặp một vài đầu nhất giai đỉnh phong yêu thú.

Đi một đoạn đường, chém giết mấy con yêu thú, Tần Vũ đột nhiên dừng bước chân, truyền chân khí vào hai tai.

”Có tiếng đánh nhau!”

Điểm khác nhau lớn nhất giữa vỏ giả và người thường chính là vận dụng chân khí, người thường ngũ giác dù mạnh cũng có giới hạn, nhưng võ giả có thể lợi dụng chân khí nâng cao ngũ giác, lúc này Tần Vũ đang dùng chân khí để nghe động tĩnh cách đó một dặm, hơn nữa còn phải phân biệt được nguồn gốc.

Theo thanh âm, Tần Vũ yên lặng đuổi theo.

Phía trước có một khoảng rừng rậm, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng người ẩn hiện, ngoài ra, còn có một bóng đen cực lớn cùng những tiếng rống kinh tâm động phách.

Tiếp cận địa điểm chiến đấu thêm ba mươi bước, Tần Vũ nhảy lên một cái cây to, với tầm nhìn này, hắn có thể nhìn rõ những gì đang diễn ra phía trước.

Trên một khoảng đất trống rộng chừng năm trượng vuông, bốn năm thiếu niên tay cầm binh khí đang bao vây một con yêu thú. Con yêu thú dài hơn một trượng, hình tựa như báo, lông đen bóng, cái lưỡi dài đỏ như máu nhỏ ra những giọt chất lỏng màu tím, miệng đầy răng nhọn, móng dài ba thước, cong lên nhọn hoắt.

Là nhị giai yêu thú U Văn Báo, thực lực tương đương một võ giả Võ Sĩ nhị trọng, thân thể mang theo kịch độc, người trúng độc da dẻ thối rữa, cần phải có thuốc giải độc tương ứng mới có thể cứu chữa được, nếu không độc khí công tâm, Võ giả Võ Sĩ cũng khó cứu.

Quan sát một lúc, Tần Vũ để ý thấy trên ống tay áo những người này đều có kí hiệu vòng vàng, tên một môn phái bất nhập lưu liền xuất hiện trong đầu.

Thanh Hư Môn, môn phái gần Thiên Tinh Tông nhất, môn chủ Ngụy Hách là cao thủ Võ Vương, am hiểu kì môn binh khí đoạt mệnh kim hoàn, trước đây từng là đệ tử ngoại môn Thiên Tinh Tông, sau này một mình lang bạt giang hồ, sau này trở về sáng lập Thanh Hư Môn, đệ tử hơn năm trăm người.

Năm người bao vây U Văn Báo thực lực đều không cao, nhưng phối hợp tương đối ăn ý, có lẽ đã được mài dũa trong một thời gian dài, rất có kinh nghiệm hợp tác.

Mấy đường kiếm quang đánh lên người U Văn Báo, người xuất chiêu là một thiếu nữ áo đỏ, dùng một thanh kiếm mỏng, tu vi có lẽ ở Võ Đồ thất trọng, bên cạnh còn có hai huynh đệ song sinh dùng đao, khôi ngô cao lớn, thỉnh thoảng lại hét lớn áp chế yêu thú, lợi dụng sức mạnh thân thể làm cho đối phương không thể tiến lên.

Ba người mặc dù đều rất cố gắng nhưng chủ lực không phải họ, mà là hai người khác.

Một thanh niên cường tráng thân khoác hắc y, vũ khí là một cây kích, binh khí dài khoảng hai mét này nhìn thì có vẻ nặng, mỗi lần U Văn Báo chuẩn bị uy hiếp mọi người, nó lại bị hắn đẩy ngược trở lại, sau đó tranh thủ cơ hội rạch lên người đối phương một đường máu dài.

Người khiến Tần Vũ quan tâm nhất thanh niên áo lam, hắn khoẳng mười bảy mười tám tuổi, bên hông cắm một cây tiêu, không dùng vũ khí nhưng công kích lực của hắn vẫn là mạnh nhất, một quyền tùy ý đánh ra đều mang theo quyền phong màu đen lạnh buốt, làm cho U Văn Báo phải liên tục lùi lại phía sau.

Nếu như Tần Vũ đoán không nhầm, thanh niên áo lam rõ ràng là Võ Đồ cửu trọng.

Yêu thú từ đầu đến giờ sức lực dồi dào, chỉ là cuối cùng cũng có lúc kiệt sức.

Lúc này, U Văn Báo mình đầy vết thương đã không chịu đựng thêm được nữa, khí độc mà nó phun ra bị thanh niên áo lam dùng chưởng phong đánh bật ra sau, quay người toan bỏ chạy.

“Chạy đi đâu!” Thanh niên áo lam ánh mắt như điện, thân lao theo chưởng, đánh một đòn chí mạng lên lưng U Văn Báo.

“Rống!” U Văn Báo kêu lên một tiếng, thân thể khổng lồ ngã xuống như một cái bao tải rách, ngũ tạng nát bấy.

“Lăng sư huynh lợi hại quá!” Kiếm mỏng tra bao, thiếu nữ áo đỏ lau lau mồ hôi, quay người nhìn thanh niên áo lam sùng bái.

Thanh niên áo lam ôn hóa nói: “Ta có gì lợi hại đâu, mấy năm nữa mọi người sẽ đuổi kịp ta thôi!”

Thiếu niên hắc y cầm kích lên tiếng nói:

“Đệ bây giờ là Võ Đồ thất trọng đỉnh phong, mấy tháng sau là có thể đuổi kịp huynh rồi.

“Cũng đúng!” Thanh niên áo lam lơ đễnh.

Thiếu nữ áo đỏ bĩu bĩu môi, hình như không thích phong cách tự đại của thiếu niên áo đen.

Hai huynh đệ song sinh đứng vây quanh thi thể U Văn Báo, cởi mở cười nói:

“Lần này, bên trong thân thể U Văn Báo ngưng kết một viên độc đan!”

“Độc đan?”

Thanh niên áo lam và thiếu niên áo đen bỗng nhiên biến sắc. Hai huynh đệ song sinh diện mạo có phần nhã nhặn gật gật đầu.

“Đúng là độc đan, xem ra mới ngưng kết mấy tháng, chỉ lớn bằng hạt hồ đào!”

Một con nhị giai yêu thú đáng giá một ngàn kim tệ, năm người chia nhau chỉ có hai trăm kim tệ, nhưng trong người yêu thú có nội đan thì lại khác, cho dù là nội đan mới ngưng kết, bán ra thị trường cũng được một ngàn kim tệ, nội đan lớn bằng hạt hồ đào có thể bán hai ngàn kim tệ, mà độc đan chính là một loại nội đan, vừa có thể làm thuốc, vừa có thể dùng để tu luyện độc công!

Thiếu nữ áo đỏ định dùng tay sờ viên độc đan màu đen nhưng đã bị thanh niên áo lam ngăn lại.

“Lâm sư muội, không được sờ, độc đan này hội tụ độc tố toàn thân U Văn Báo, ngay cả sắt thép cũng bị ăn mòn, cực kì nguy hiểm!”

“Lợi hại vậy sao!”

Thiếu nữ áo đỏ le le lưỡi.

Thanh niên áo lam lấy từ ngực áo ra một chiếc hộp ngọc, nói:

”Dùng hộp gỗ hay hộp sắt đều không được, chỉ có hộp ngọc mới có thể ngăn cách độc khí!”

Nói xong, tay trái vận khí, cách không cầm viên độc đan màu đen lớn bằng hạt hồ đào, cẩn thận bỏ nó vào hộp ngọc.

Bên kia, huynh đệ song sinh đã thu thập hết nguyên liệu trên người U Văn Báo, cuối cùng bỏ hết vào một cái túi da chỉ vàng.

Đợi xong xuôi mọi chuyện, ca ca song sinh mới nhíu mày, nói: “Lưu sư huynh, chúng ta mất cả buổi mới câu được một con U Văn Báo, trong sơn động kia phải có hơn ba con, một con trong đó đặc biệt lớn!”

Thiếu nữ áo đỏ kiến nghị nói: “Hay là quay về nhờ sư huynh sư tỷ giúp đỡ!”

“Nhưng nếu bị người khác giành mất thì sao?” Thiếu niên áo đen trợn mắt.

“Sao có thể, sơn mạch yên tĩnh nói thế nào cũng chỉ một ngàn trượng vuông, địa hình phức tạp quỷ dị, quanh năm không có lấy một bóng người!” Thanh niên áo lam lắc lắc đầu.

“Các ngươi có phát hiện ra không? Gốc Độc Tâm thảo kia sắp chín rồi!”

“Là ý gì? Thiếu nữ áo đỏ nhất thời không hiểu.

Thiếu niên áo đen sững người, sắc mặt khó coi nói: “Chỉ cần độc tâm thảo chín, đám U Văn Báo sẽ ra nuốt chửng nó!”

Thanh niên áo lam hạ quyết tâm, trầm giọng nói: “U Văn Báo bình thường còn có thể đối phó, con U Văn Báo lớn nhất kia không phải là thứ chúng ta có thể đối phó, cho nên từ bỏ đi! Nếu không sẽ rất nguy hiểm cho tính mạng!”

Nghe vậy, mọi người đều im lặng, như thanh niên áo lam nói, một gốc Độc Tâm thảo không đáng để họ liều mạng.

Bạn đang đọc Hư Vô Ma Đế sáng tác bởi NguyetVuong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyetVuong
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.