Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm sĩ ngớ ngẩn. Cupid vs Satan?

Tiểu thuyết gốc · 2281 chữ

- Không!!

Minh Huy không đợi khói bụi tan hết đã vội vàng lao tới vị trí mà Diệu Huyền vừa đứng. Khi tới nơi, không thấy cô nàng ngơ ngơ này đâu nữa, trong lòng Minh Huy dâng lên một nỗi đau xót.

Mắt anh vì tức giận đã trở nên đỏ ngầu, lòng bàn tay nắm chặt dao găm.

-CMM giết đồng đội bố? Bố chém chết mẹ mày!

Minh Huy tức giận trèo lên người con quái đá điên cuồng đâm chém. Có bất cứ thủ đoạn nào anh đều dùng ra hết. Mỗi một nhát dao anh lại lớn tiếng chửi rủa con quái đá.

Thành Trung không hề động. Vì anh sáng suốt hơn Minh Huy, và tình cảm của anh dành cho cô đồng đội mới này cũng chẳng có bao nhiêu. Chết thì chết, đằng nào chẳng hồi sinh. Cậu em này bị làm sao thế nhỉ. Thôi thì để cậu ta phát ra hết những nỗi cáu giận của mình đi.

Lại nói bản thân Minh Huy lúc này cũng cảm thấy ngạc nhiên. Kỳ thực nỗi đau xót của Minh Huy dâng lên một chút, thương cho cô đồng đội lại chết lần thứ 6. Nhưng mà trong lòng anh hiểu rõ, Diệu Huyền rồi cũng hồi sinh, trò chơi mãi là trò chơi mà? Vừa vạch chém trên lưng con quái đá, anh vừa nghi hoặc.

Con quái đá cũng trở nên kỳ lạ. Sau cú nện nó không đứng lên nữa. Giống như bị choáng. Không đúng! Ánh mắt của nó vô cùng căm giận nhìn về phía Minh Huy.

Phía sau một vách đá, một người thanh niên đang gục người thở dốc, khóe miệng có vết máu chảy ra, thanh kiếm trong tay vẫn còn cắm xuống mặt đất. Dựa theo dấu tích vết kiếm gây ra, là tên này vừa bị một lực vô cùng khủng bố đánh bay, vội vàng cắm mũi kiếm xuống đất giữ cơ thể không bị văng đi.

Tên thanh niên này cao chừng mét bảy, sở hữu một mái tóc đen và một gương mặt góc cạnh. Điểm nổi bật trên mặt gã là ánh mắt đen nhánh. Người ta nhìn vào sẽ cảm thấy đây là người chất chứa rất nhiều suy tư. Nói chung ngoại hình gã khá là ưa nhìn.

Nhưng mặt là một chuyện. Cách ăn mặc lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Tên này ăn mặc kỳ quặc, ngớ ngẩn vô cùng. Nhìn sơ qua là biết chắc chắn tên này là một thanh niên nghiện phim kiếm hiệp. Quần áo đúng kiểu tàu khựa cổ trang, thừa vải vô cùng. Nhìn cái ống tay áo kìa. Úi giời ơi đừng hỏi sao mà xem phim tàu hễ lấy cái gì là người ta lại thò tay vào ống tay áo nhé. Ôi mẹ ơi nó phải gọi là rộng vãi chưởng, cảm giác có thể nhét được cả một “cậu vàng” vào trong ấy chứ! Chưa hết, đấy là phần trên. Còn phần dưới nữa. Mẹ nó. Xem kìa. Trông có khác gì cái váy không cơ chứ! Lòe xòa lòe xòe.

Ờ. Tả là vậy, nhưng nhìn vào lại thấy khá là hợp mắt, và có chất riêng đấy chứ. Nói thế nào nhỉ. À, phong cách cổ trang. Không tệ!

May cho tên này là Minh Huy chưa gặp gã, nếu không gã đã bị quy chụp ngay:

-Ê anh em của thần y!

Gạt ngoại hình quần áo qua một bên, điều đáng chú ý khác là thanh kiếm kì dị trong tay gã. Nó to và dày hơn kiếm thường rất nhiều. Kiếm thông thường thì đều là sắt, sau đó rèn thật sắc nhọn. Còn thanh kiếm này thì to bản, màu vàng như đồng. Trên lưỡi kiếm thì khắc họa những hoa văn cổ xưa kỳ quái.

Gã thanh niên này cứ duy trì cái tư thế nửa quỳ, cắm chặt kiếm xuống mặt đất như thế mãi cho tới lúc khói bụi dần tan đi. Không phải gã thích “làm màu” như thế, mà vừa rồi đích thật gã đã bị thương. Dù không bị đánh trúng, nhưng dư âm do đứng quá gần cũng làm gã bị thương khá nặng. Kiểm tra một chút, gã phát hiện mình đã mất đi tới 90% máu.

Cái đồng cỏ mênh mông nó. Làm anh hùng đúng là không dễ tý nào! Vừa rồi chính gã là người cứu Diệu Huyền khỏi tầm công kích của quái đá đấy!

Gã lấy ra một bình thuốc, uống sạch. Cảm thấy cơ thể cũng ổn định lại, không còn bị dư âm chấn động trong lồng ngực nữa, gã mới hỏi thăm Diệu Huyền:

-Ầy. Cô có chắc đây không phải người yêu của cô chứ? Nhìn anh ta phát cuồng vì một trò chơi kìa!

Diệu Huyền được cứu thoát, nhưng cũng bị va chạm không kém gã thanh niên. Cả lượng máu và năng lượng của cô đều đang liên tục rút xuống. Cô vội vàng lấy ra bốn bình thuốc dùng hết! Nhìn thấy Minh Huy đang đứng trên người con quái đá điên cuồng chửi rủa, đánh phá con quái, trong lòng Diệu Huyền cảm thấy thật ấm áp.

Đã bao lâu rồi cô không được một ai quan tâm tới như thế? Mẹ cô khi sinh cô thì khó sinh nên đã mất sớm, để lại cha cô cảnh gà trống nuôi con. Lão cha cô thì cả đời anh minh, dành hết tất cả tâm trí cho sự nghiệp, nào có quan tâm cô? Còn nhớ sinh nhật năm cô 18 tuổi. Cái sinh nhật ấy đánh dấu sự trưởng thành của một con người, cô vui lắm, vì cha cô nói sẽ trở về, nghỉ ngơi nửa tháng đưa cô đi du lịch thế giới.

Cô đích thân vào bếp, nấu thật nhiều món ăn ngon. Trong đầu tưởng tượng về cảnh cô được dựa vào người cha, cảm nhận tình thương ấm áp của cha dành cho mình. Cô hiểu cha cô thương cô, sợ cô vất vả, nên cố gắng làm lụng để cho cô cuộc sống thoải mái nhất. Cô cũng đã nhiều lần muốn tìm cha tâm sự, nhưng cha cô luôn “bận”. Từ đó, cô thu mình lại.

Bề ngoài, cô là con người hoạt bát, dễ gần, thân thiện. Nhưng chỉ có cô mới biết, thật tâm cô cô đơn như thế nào! Những cái “hoạt bát, dễ gần, thân thiện” chỉ là những gì cô trưng ra bên ngoài mà thôi. Trong cái nhìn của cô, chẳng có bao nhiêu người bạn thật lòng tốt cả!

À không phải không có đâu. Gần đây cô đi làm ở công ty mới, gặp một anh chàng, ngu ngơ khù khờ, nhưng đích thật là tốt lắm!

Khụ khụ. Không tản mạn nữa, quay trở lại trò chơi.

Minh Huy lúc này đã chém con quái đá tới mức thoát lực. Lúc này anh mới cảm thấy thoát ra khỏi cái “giận dữ” điều khiển. Anh ngồi bẹp ngay trên lưng con quái đá, mặc kệ nó có thể di chuyển hay công kích anh bất cứ lúc nào.

-Chém chán chưa? Người yêu nhỏ của cậu ở đây này!

Gã thanh niên kia trải qua màn giới thiệu bản thân với Diệu Huyền thì đi ra, ngăn cản Minh Huy tiếp tục gãi ngứa cho con quái đá.

-A...

Minh Huy quay lại, thấy Diệu Huyền bình an vô sự, đang nhìn anh vô cùng cảm kích. Minh Huy chợt cảm thấy tim đập nhanh vô cùng. Cảm xúc vừa bị kìm chế kia của anh lại trỗi dậy vô cùng mãnh liệt. Anh không giữ được mình nữa, lao nhanh về phía Diệu Huyền, ôm cô thật chặt.

-Buồn nôn!

Thành Trung lúc này mới đi ra tới nơi, phỉ báng đôi “cẩu nam nữ” (theo ngôn ngữ của sói đại ca). Rồi anh quay lại phía gã thanh niên lạ mặt hỏi:

-Cậu là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?

Hiển nhiên, giữa lúc ba người đánh nhau với quái đá mà lại có người khác theo dõi một bên để ra tay cứu giúp thì không hợp lý một chút nào. Chắc chắn là có ý đố xấu. À. Cái gì nhỉ. À. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng đít!

À đằng sau. Nhầm!

-Tên nhân vật của tôi là Vô Danh. Nghề kiếm sĩ, chơi theo lối solo không theo team. Tôi tới đây tìm cháu gái trưởng làng. Đúng lúc thấy hai thằng vô dụng để cô gái này sắp chết nên cứu người đấy. Làm sao? Ý kiến gì?

Tên thanh niên này đột nhiên cảm thấy nóng nảy vô cùng. Gã cứu người, chịu vết thương, tốn cả một bình máu lớn, thế mà còn bị chỉ trích, tra hỏi? Làm gì có cái lẽ đấy!

-Tôi thích hỏi đấy. Định núp đằng sau rình rập KS chứ gì. Không phải chúng tôi còn một cô gái thì cậu cũng chẳng sĩ gái mà ra cứu đúng không?

Thành Trung đột nhiên to tiếng. Gã thanh niên cũng không vừa:

-Đồ thần kinh. Tôi vừa đi qua thấy có biến nên giúp nhé. Ông thích đặt điều không? Mà kể cả tôi thích thế thì làm sao? Game mà. Có luật cấm không. Ông làm được cái mẹ gì. Giỏi ngon vào đây. Tôi cho ông biết thế nào mới là kiếm sĩ.

-À thế à?

-À thế làm sao mà à?

Hai người bỗng chốc lời qua tiếng lại, kiếm đã tuốt khỏi vỏ, năng lượng bao bọc. Hiển nhiên đây không phải là đùa! Hai tên này sắp lao vào đánh nhau tới nơi rồi.

Phía bên kia, Minh Huy đột nhiên cảm thấy không đúng. Rõ ràng anh với DIệu Huyền chưa có phát sinh tình cảm gì khác ngoài tình đồng đội, anh em, sao anh lại có cảm xúc mãnh liệt thế này nhỉ. Anh nhìn qua phía Thành Trung, thấy anh đang sắp đánh nhau với người khác. Minh Huy càng cảm thấy sai sai. Thành Trung là một đặc công, không thể nào bị chút ít “pháo mồm” đấy ảnh hưởng chứ?

Ngẫm nghĩ một lát, anh buông DIệu Huyền ra, kêu gọi LoG:

-LoG. Kiểm tra tình trạng tổ đội.

LoG lúc này đã trở thành một sợi dây chuyền hết sức bình thường trên cổ Minh Huy, không có lệnh thì không phản ứng, giống như một sợi dây chuyền trang sức bình thường vậy! Vừa nhận được lệnh, nó liền vâng một tiếng, rồi kiểm tra mọi người.

Chỉ 2 giây sau, LoG cho ra kết quả:

-Chủ nhân. Đội của anh bị ảnh hưởng bởi buff “Trò cười: Cupid và Satan”. Anh và đồng đội có thể phát hiện ra nhiều yếu điểm của con quái vật hơn nhưng mọi cảm xúc đều sẽ bị khuếch đại.

Đệch. Minh Huy day day trán. Người ta chỉ biết Cupid là thần tình yêu, và thường lấy hình ảnh vị thần này gắn lên thiệp giáng sinh nhưng mà ít ai rõ. Cupid là vị thần trong thần thoại La Mã, là vị thần của tình yêu, ham muốn và cảm xúc. Nhưng Satan lại là con quỷ trong các tôn giáo tới từ Tây Á. Cái quái gì đang xảy ra thế này.

Bình tĩnh. Anh phải bình tĩnh. Trước hết phải can hai tên kia ra đã, họ đã bắt đầu đánh nhau rồi!

Minh Huy cố giữ bình tĩnh, chen vào giữa hai người. Anh giải thích hết thảy một lượt. Ai cũng có LoG và cảm thấy mình rất khác nên đều cố gắng nhẫn nhịn hết sức có thể.

- Linh An đâu? - Minh Huy hỏi một tiếng.

- Tôi đây!

Linh An đứng trong một hang động thò đầu ra vẫy vẫy. Vừa rồi đánh nhau ầm ĩ, cô không giúp được gì đành trốn trong góc.

- Chuyện quái gì xảy ra với chúng tôi vậy? - Thành Trung gắt.

- Các anh cũng thấy rồi đấy thôi. Tôi cũng bật mí luôn, Satan là một trong số những con boss cuối cùng của thế giới này. Mỗi một địa điểm lớn trên bản đồ đều có một món bảo vật trấn giữ. Ở đảo tân thủ này là chính là Cung tên của Thần Cupid. Nó ở giữa đấu trường tự nhiên này. Satan ném một mảnh ý chí xuống, khiến quái đá nuốt phải, rồi sai khiến nó đi lấy chiếc cung thần. Vừa rồi con quái hồi phục chính nhờ vào một chút sức mạnh của cung tên ấy. Nên tôi mới bảo các anh phá hủy chỗ mặt đất trung tâm.

- Bây giờ thì sao? - Vô danh hỏi.

- Hiện giờ con quái đá này đang nằm im trên cung tên để mài hết ý chí còn sót lại của thần Cupid, chính là lúc nó yếu nhất. Nhưng sau đó thì nó sẽ rời đi. Tôi xem nào, chắc là còn khoảng... ờ... 10 phút. - Linh An vẫn chầm chậm, bình tĩnh mà giải thích.

- Cái định mệnh!

Cả ba người con trai nghe thế đều vội vàng lấy ra vũ khí. Không tranh thủ lúc này thì lúc nào? Phải xử lý nhanh. Nếu không thì hỏng nhiệm vụ mất! Cái phản ứng này cũng là do bùa lợi kì quặc "Trò cười: Cupid và Satan" mà ra! Chứ nếu là bình thường, ai biết con quái đá có tức giận mà bỏ qua cây cung, xử lý đám người trước không?

Bạn đang đọc Hư Vực Thần Giới - Hắc Y Nhân sáng tác bởi Huydamvan1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huydamvan1
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.