Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một ngày đến công ty

Tiểu thuyết gốc · 1529 chữ

Tiêu Phong thức dậy từ rất sớm, hắn tắm rửa rồi mặc quần áo đầy đủ. Chỉ hơn 6 giờ sáng mà hắn đã có mặt ở trước công ty. Tiêu Phong quét thẻ nhân viên thì một âm thanh cơ giới vang lên:

“Chào mừng Đinh Tiêu Phong đi làm trở lại.”

Mỉm cười một cái, hắn cứ thế đi thang máy lên tầng 5. Bước đến trước bàn làm việc, Tiêu Phong rất đỗi ngạc nhiên. Bàn làm việc của hắn ấy vậy mà đã có người dọn dẹp, phải biết là không ai làm như vậy cả. Mấy tên đồng nghiệp thì chắc chắn không bao giờ dọn rồi, cũng do vài nguyên nhân nên bác lao công cũng không động đến bài của hắn.

Thế nhưng giờ đây, bàn làm việc hắn lại rất sạch sẽ, tài liệu được sắp xếp rất gọn gang. Chợt, một giọng nói lanh lảnh vang lên :

“Em chào sếp, chúc sếp một ngày mới vui vẻ.”

Quay lừng lại, Tiêu Phong thấy người đứng trước mặt mình là Ngọc Ánh – Cô nhân viên mới của tổ hắn.

“Chào cô … Ngọc Ánh, chúc cô một ngày mới tốt lành. Mà, cô có biết ai đã dọn bàn làm việc của tôi không ?”

“Dạ là em dọn đấy ạ, có việc gì thưa sếp ?”

“Ai đã bảo cô làm vậy à ?” – Tiêu Phong thắc mắc.

Ngọc Ánh cười khổ đáp:

“Dạ không ạ, em bị cái tính ưa sạch không thể chịu được bụi bặm bám bẩn như thế nên đã dọn đấy ạ.”

“Do mới vào công ty nên có vẻ cô không biết cái gì nhỉ ?”

“Là sao thưa sếp ?”

“Đó là… KHÔNG AI ĐƯỢC PHÉP DỌN BÀN LÀM VIỆC CỦA TÔI !!!” – Tiêu Phong gằn giọng.

Ngọc Ánh giật mình cúi gập người xuống liên tục nói xin lỗi, hành động của cô gái này làm hắn bật cười.

“HaHa, giờ còn có chuyện giúp người khác xong phải xin lỗi nữa à. Nhân tiện cô ăn sáng chưa, nếu chưa thì tôi mời.”

Chưa đợi Ngọc Ánh trả lời, Tiêu Phong đã đi về phía cầu thang máy.

“A sếp, đợi em với.”

Tiêu Phong giờ mới để ý, có lẽ đã quá lâu rồi hắn chưa tiếp xúc với mọi người ở khía cạnh nào đó. Hai người liền đi ra khỏi công ty.

“Mình đi ăn gì vậy sếp ?”

Tiêu Phong không nói gì mà chỉ tay về phía trước. Đó là một nhà hàng trông có vẻ rất sang trọng.

“Đại Việt Phở Quán…Đại Việt ?”

“Đại Việt là tên nước ta từ năm 1054 đến năm 1400. Còn nhà hàng này thì đã tồn tại được hơn 100 năm rồi đấy.”

“Sao sếp có thể nhớ được mấy cái con số đã học từ năm lớp sáu lớp bảy vậy ?”

“Thôi, ta vào ăn rồi còn về công ty làm việc. Mà, cô ăn chín hay tái ?”

“Dạ em ăn tái. “

Hai người đi vào rồi kiếm một bàn trống, Tiêu Phong gọi một câu nhân viên phục vụ lại.

“Cho bọn anh hai bò, một chín một tái nhé em.”

“Dạ, anh chờ bọn em một lúc ạ.”

Khoảng năm phút sau thì hai bát phở thơm phức được bưng ra. Hai người đều ăn mà không nói chuyện. Phở ở đây đúng là mỹ vị, sợi phở rất mềm, bò lại ngon nhưng không hề dai. Nước dùng thì ngọt nhưng lại rất vừa miệng. Dù gì thì cũng là quán phở tồn tại trăm năm rồi.

. . .

“Em ơi, cho anh thanh toán cái. “

Cậu nhân viên đến trước mặt Tiêu Phong rồi đưa ra một cái tựa như một cái thẻ bằng thủy tinh.

“Của anh hết một trăm sáu mươi nghìn anh ơi.”

Tiêu Phong liền dí ngón cái của mình vào thì đã nhận được thông báo đã thanh toán xong. Tiêu Phong liền đứng dậy đi về. Ngọc Ánh chạy theo sau mới hỏi :

“Sao đồ ở đây đắt thế anh, ngày nào cũng ăn chắc sạt nghiệp quá. Để em trả tiền cho anh.”

“Trả gì mà trả, có mỗi bữa ăn sáng thôi mà. Thế này còn rẻ đấy, chỗ gần nhà tôi có mấy quán ngon với đắt hơn nhiều.”

GIờ thì ta hiểu tại sao tiền lương của Tiêu Phong rất cao nhưng lại chả tiết kiệm được bao nhiêu rồi. Hắn chính là ăn hết tiền. Hai người về đến công ty thì mọi người đều nhìn họ với ánh mắt kì lạ.

“Sếp ơi, sao họ nhìn mình ghê thế.”

“À, đơn giản thôi, tôi nghỉ hơn một năm mới đi làm cơ mà. Cơ bản thì tôi làm việc ở nhà, có chuyện quan trọng mới đến công ty thôi.”

“Cái gì cơ, anh nghỉ ở nhà hơn một năm rồi á !!! “

“Thôi đi vào làm việc đi, cảm ơn cô vì đã dọn dẹp bàn làm việc của tôi.”

Tan làm, Tiêu Phong liền trở về nhà. Vậy là một ngày ở công ty của hắn kết thúc như vậy đó. Đi tắm rửa, vệ sinh cá nhân xong. Hắn liền lấy ra chiếc kính LoG và tiến vào hư vực. Chỉ khoảng ba mươi giây sau, hắn đã thấy chiếc cổng làng quen thuộc. Nhớ ra là đã tìm đủ vật liệu để hoàn thành nhiệm vụ, hắn liền tìm đến Thợ Rèn Liệt Dương.

Đứng trước tiệm rèn, hắn gõ cửa thì một giọng ồm ồm trả lời :

“Vào đi.”

Đẩy cửa đi vào, đập vào mắt hắn là một bộ quần áo theo phong cách cổ trang màu trắng. Miêu tả thế nào nhỉ, à rất là thừa vải.

“A, cậu đến rồi. Hoàn thành nhiệm vụ rồi chứ ?”

“Dạ vâng, cháu đã có đầy đủ nguyên liệu rồi.”

“Đưa cho ta.”

Tiêu Phong lấy ra vật liệu rồi đưa cho Liệt Dương kèm Chư Tiên Kiếm nhưng ông bác chỉ lấy đi vật liệu khiến Tiêu Phong không khỏi thắc mắc:

“Bác không định cường hóa thanh kiếm của cháu à ?”

“Ta cũng muốn nhưng không làm được, thanh kiếm mà câu đang cầm thì hiện nay chỉ có năm người cường hóa được thôi. Tất nhiên, ta không phải một trong năm người đó.”

“Vậy thì bác cường hóa được cái gì ạ.”

Ông bác đưa tay chỉ vào bộ y phục cổ trang kia rồi nói :

“Tôi sẽ cường hóa nó.”

“Tại sao, tôi tưởng là cường hóa cho vũ khí của tôi.”

“Thì nó là của cậu mà, Haha. Ta đã làm nó dựa theo bộ trang phục cùng một đi kèm với thanh kiếm đấy. Mặc dù chỉ là ngoại hình.”

Chưa đợi Tiêu Phong hỏi thêm điều gì thì Liệt Dương đã đuổi hắn ra ngoài rồi bảo hắn đợi khoảng 15 phút. Tiêu Phong như một con nai vàng ngơ ngác đứng đực ra trước của tiệm rèn. Hắn đang không hiểu chuyện gì xảy ra cả. Đúng 15 phút thì hắn được gọi vào.

“Đấy, tặng cậu bộ trang phục này.”

“Nhưng tại sao lại tặng cho tôi mới được chứ ?”

“Tại sao à, tại ta thích tặng thì tặng cho cậu thôi chứ sao nữa.”

“Bạn đã nhận được bộ đồ : Ngân Quy.

Nội tại : Ngăn chặn đòn tấn công chết người.( khi bạn bị tấn công mà chắc chắn phải chết, đòn tấn công sẽ chỉ khiến bạn mất đi 90% máu.)”

“Cậu mặc thử đi.”

Tiêu Phong liền trang bị bộ đồ vào. Bộ đồ nhìn thì rất thừa vải xuề xòa nhưng không hề gây khó khăn trong việc di chuyển, thậm chí còn ngược lại nữa.

“Nhìn cũng hợp với cậu phết đấy, đó coi như là một món quà đi. Giờ thì xéo đi để ta làm việc.”

Liệt Dương liền đuổi Tiêu Phong ra khỏi tiệm rèn. Hắn giờ đây nghệt cái mặt ra thì một thông báo xuất hiện:

“Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ.

Phần thưởng :40 đồng và 10 đồng do hoàn thành quá yêu cầu nhiệm vụ.

Bạn đã nhận được 200 điểm kinh nghiệm.”

Thế là giờ hắn đã 80 đồng rồi, suy nghĩ một hồi thì Tiêu Phong quyết định đi mua vài bình màu và mana.

“Để xem nào, chỗ bán thuốc là của Bất Tử Thần Y.”

Tiêu Phong tiến vào tiệm thuốc. Chỉ thấy một bé gái người Châu Á khoảng chừng 15-16 tuổi, khuôn mặt đầy vẻ non nớt, ngây thơ. Loli này đang nằm phơi nắng trên ghế dựa giữa sân, bên cạnh là một bàn trà thơm mùi hoa nhài. Khuôn mặt cô bé toát ra vẻ hưởng thụ, thoải mái.

Tuy là có thân hình của một cô bé 15 tuổi, cô bé lại toát ra khí chất và cảm giác quen thuộc. Hắn suy nghĩ thì nhớ ra cái cảm giác đó rất giống sư phụ của mình. Thế chắc chắn đó chắc chắn là Bất Tử Thần Y rồi.

Bạn đang đọc Hư Vực Thần Giới - Vô Danh sáng tác bởi vôdanhhữuthực
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vôdanhhữuthực
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.