Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện Binh.

Tiểu thuyết gốc · 1980 chữ

Chương 16: Luyện Binh.

Sáng hôm sau, khi bình minh chưa ló dạng, 300 tân binh đã tập hợp đầy đủ trước mặt Phạm Long cùng Võ Tánh. Hôm nay là ngày luyện binh đầu tiên, cũng là ngày đầu tiên bọn chính thức là một quân nhân.

Trên nét mặt mọi người còn lộ ra một chút ngái ngủ.

Hôm nay là ngày đầu tiên luyện binh, nhiệm vụ mà Phạm Long giao cho đám tân binh này chính là chạy qua hai ngọn núi, phía bên kia, nơi đó cũng có một dòng suối nhỏ, nơi đó có một bãi đá cuội rất lớn, chỉ cần mọi người chạy đến đó vác một viên đá trở về là được tính hoàn thành nhiệm vụ. cũng không hề tính thời gian, hay giới hạn nhiệm vụ. nhưng không được gian lận, nếu như gian lận sẽ bị gạch bỏ ra khỏi danh sách quân nhân, cũng như bị đuổi ra khỏi làng.

Mà điều kiện duy nhất chính là 100 tên về sau cùng phải giặt quần áo cho 200 tên về trước cũng như là bị bỏ đói một ngày. Còn 100 tên về đầu có thể sai khiến 100 tên về sau cùng, muốn làm gì thì làm trong vòng ba ngày.

Mọi người nghe thế liền không nhịn được mà hít mộ ngụm khí lạnh. Ngay lập tức đám tân binh kia đã chạy ù vòa rừng, muốn bằng thời gian nhanh nhất, ngắn nhất hoàn thành nhiệm vụ. có người mở đầu, rất nhanh đoàn người như bầy ong vỡ tổ.

Phạm Long trở lại nhà Lý trưởng của mình, bắt đầu suy tính những bước tiếp theo, kế bên Vương Nhu lại rót cho hắn một ấm trà tươi vẫn còn nóng hổi.

“ Long ca ca! không phải hôm nay ngươi huấn luyện tân binh hay sao ?” Vương Nhu không nhịn được mà hỏi.

“ uhm! Bọn họ chẳng ra gì cả! ta cần phải dạy cho bọn họ nhiều thứ!” Phạm Long thở dài.

Rất nhanh đã đến giữa trưa, có mấy người lục tục trở về, mồ hôi nhễ nhại, thở hồng hộc như chó. Tiếp theo chừng một giờ sau, những người cuối cùng cũng đã trở về, mà hai người giám sát là Võ Tánh cùng Nguyễn Sĩ lại đi sau cùng để đảm bảo không có người còn sót lại.

“ các ngươi còn nằm đó làm gì? Mau đứng thành hàng hết cho ta!” Phạm Long gầm lên giận dữ.

“ 100 tên về đầu bước ra khỏi hàng!” Phạm Long quát lớn.

“ cộp! cộp!” rất nhanh 100 tên về đầu bước ra, trên tay bọn họ còn nâng một tảng đá lớn bằng đầu gối. Mặc dù cả đám đều thở dốc nhưng so với những tên còn lại tốt hơn rất nhiều. Phạm Long cẩn thận quan sát một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu.

"100 tên về sau cùng cũng tiến lên một bước" Nhất thời 100 tên xấu hổ cúi đầu tiến lên. Hơn nữa, tên về sau cùng kia thật vất vả mới có thể đứng vững. Lảo đảo muốn té ngã, có thể miễn cưởng đứng vững nhưng thân thể vẫn run rẩy không ngừng.

Phạm Long chậm rãi gật dầy, ánh mắt lộ ra một tia ấm áp: "Các ngươi rất tốt! Tốt lắm. Chậm rãi hoạt động một chút. Từ từ khôi phục lại thể lực. Bất kỳ kẻ nào cũng không được uống nước" Đây là kinh nghiệm kiếp trước của Phạm Long, biết được sau khi thể lực tiêu hao quá mức nếu như bổ xung nước lập tức sẽ bị ảnh hưởng đến thân thể thật lớn. Chỉ có chờ sau khi thân thể khôi phục mệt nhọc mới tiến hành bổ xung nước thì đạt được hiệu quả huấn luyện tốt nhất.

Quay đầu lại nhìn mười tên về đầu, ánh mắt của Phạm Long lúc này lạnh như băng:

"Còn 100 người các ngươi... Các ngươi chạy rất tốt, chạy trốn rất nhanh".

Nghe khẩu khí bất thiện của Phạm Long khiến cho 100 tên về đầu cảm thấy đại sự không ổn. Tất cả đều mờ mịt khó hiểu, chính mình lấy tốc độ nhanh nhất chạy về không những không được khen thưởng mà nhìn bộ dáng Phạm Long có vẻ bất mãn cực kỳ.

Phạm Long lạnh nhạt nói: "Mấy người các ngươi ngày mai giặt quần áo cho bọn họ. Bọn họ hôm nay huấn luyện rất mệt mỏi rồi, toàn bộ công việc sẽ do các ngươi làm giúp. Cơm trưa cũng không cần ăn nữa".

Lời vừa nói khiến cho toàn trường kinh ngạc. Không ít người nhịn không được cất tiếng kinh hô. Chuyện này là thế nào? 100 người về đầu không những không có trọng thưởng mà ngược lại còn bị trừng phạt? Mọi người không hiểu chút gì.

100 người về đầu tiên đều kinh ngạc và có chút phẫn nộ. Rốt cục cũng có một đại hán khôi ngô bước ra nói lớn: "Lý Trưởng! Ta không phục!"

"Ồ!" Phạm Long quay đầu nhìn đại hán nành mắt nghiêm khắc: "Ngươi không phục chỗ nào?"

Đại hán ngẩn đầu nói: "100 người chúng ta về trước bọn họ hơn nửa canh giờ, kết quả vượt xa bọn họ. Nhưng vì sao bọn chúng không bị phạt mà là chúng ta bị? Chẳng lẽ chúng ta nghe lời công tử nói chạy về nhanh cũng là sai lầm sao?" Lời vừa nói ra thì mười tên kia với bộ dáng ủy khuất nhìn Phạm Long.

Phạm Long chậm rãi gật đầu nhìn vài tên khác: "Các ngươi đều nghĩ như vậy?"

99 tên còn lại đều nhìn nhau sau đó gật đầu.

Phạm Long lạnh lùng nở một nụ cười: "Tốt! Ta sẽ nói rõ lý do cho các ngươi. Nhưng sau khi ta nói rõ thì hình phạt của các ngươi sẽ... tăng gấp đôi."

100 tên kia liền đồng thanh: "Chỉ cần công tử có thể chỉ rõ chúng ta sai ở chổ nào. Nếu thật sự là vậy thì chúng ta nguyện ý chịu phạt!"

Phạm Long hừ một tiếng: "Các ngươi biết ta muốn các ngươi làm gì? Ta muốn chính là một đội hình đoàn kết. Các ngươi mặc dù chạy trốn rất nhanh, mặc dù đạt được yêu cầu của ta nhưng khi các ngươi chạy nhanh như vậy cũng đồng nghĩa bỏ rơi huynh đệ của mình! Từ bỏ chiến hữu. Các ngưoi biết rất rõ thể lực bọn họ không đủ nhưng vẫn không giúp bọn họ? Thử hỏi nếu tình huống trên xuất hiện trên chiến trường thì sao? Các ngươi sẽ có tội danh gì? Lại còn có người trước mặt ta nói lời ủy khuất. Thật sự rất ủy khuất sao?"

Nghe được Phạm Long nói khiến bọn họ ngây dại cả ra. 100 người về đầu không nhịn được cúi đầu xấu hổ. Tên đại hán đứng ra hỏi liền quỳ xuống lớn tiếng nói: "Khởi bẩm công tử. Chúng ta sai lầm rồi. Chúng ta tình nguyện tiếp nhận trừng phạt của công tử! Không một câu oán giận!"

Phạm Long hừ một tiếng: "Các ngươi phải nhớ kỹ, các ngươi là một tập thể, là các huynh đệ sinh tử. Khi đánh nhau trên chiến trường thì những huynh đệ này sẽ hộ vệ sau lưng các ngươi. Không có bọn họ thì các ngươi có tồn tại cũng không có ý nghĩa gì. Loại hành vi hôm nay của các ngươi nếu như trên chiến trường chỉ lo cho bản thân thì so với hạng người hèn hạ vứt bỏ huynh đệ có gì khác nhau.

"Ta muốn không phải là lực lượng của một cá nhân mà là lực lượng của tập thể. Thân ở loạn thế, nam nhi khó tránh khỏi phải chinh chiến nơi xa trường. Nếu nhưu hành tẩu trong giang hồ thì có võ là được. Nhưng trên chiến trường nếu không hiểu phối hợp, không biết chiếu cố huynh đệ thì chỉ có một kết quả: Bản thân sẽ trở thành một khối tử thi lạnh như băng. Tại nơi đây, các ngươi nói là khảo nghiệm cũng được, là huấn luyện cũng tốt. Tất cả đều phải được áp dụng trên thực chiến. Các ngươi phải nhận định rằng nơi đây chính là chiến trường! Có thể bỏ mạng bất kỳ lúc nào, không được phép sai lầm. Có thể ta nói hơi quá nhưng cũng hy vọng các ngươi hiểu rõ.

Âm thanh nghiêm khắc vang vọng khắc nơi, mồ hôi trên người nhễ nhãi. Nhưng bọn họ chỉ biết cuối đầu , không dám ngẫn mặt lên nhìn Phạm Long một cái.

Phạm Long quay đầu nhìn mười tên về sau cùng nói cũng rất lạnh lùng: "Về các ngươi, chỉ vì yếu kém gây ảnh hưởng khiến cho huynh đệ phải chịu phạt. Nếu trên chiến sợ rằng sẽ liên hệ với tính mạng của các huynh đệ mình. Bây giờ ta quyết định các ngươi sẽ phải chịu phạt cùng với 100 tên kia. Các ngươi có phục không?"

100 người này vừa nghe liền quỳ xuống đất đồng thanh nói: "Tiểu nhân tâm phục khẩu phục".

Âm thanh Phạm Long hòa hoãn hơn một chút: "Phải nhớ kỹ: Sinh mạng của huynh đệ cũng chính là sinh mạng của bản thân. Là một tập thể chỉ có thể đoàn kết mới phát triển được lực lượng chiến đấu lớn nhất. Nếu các ngươi chỉ biết chạy trối chết thì cho dù mỗi người các ngươi đều là những cao thủ nhất lưu cũng không tránh khỏi toàn quân bị tiêu diệt".

Phạm Long mang theo Võ Tánh và Nguyễn Sí quay vào trong. Đám người Tân Binh vẫn ngơ ngác đứng tại chổ suy nghĩ những lời Phạm Long nói. Càng nghĩ càng cảm giác rất có đạo lý. Trên chiến trường làm gì có luật lệ nào? Tất cả đều nghĩ nếu lấy phương pháp này huấn luyện thành mấy vạn đại quân thì sau này còn ai có thể ngăn cản? Thiết quân như vậy có thể nghiền nát bất kỳ quân đội nào của bất cứ quốc gia nào. Trong lúc nhất người không khỏi 'hùng tâm vạn trượng'. Càng cho rằng với tài trí của công tử thì bỏ sức ra huấn luyện bọn mình chỉ để vui đùa sao? Tất nhiên là có mưu đồ cho đại sự.

Tuy miệng nói bỏ đói đám người kia, nhưng Phạm Long vẫn cho người chuẩn bị thức ăn, nhưng chỉ là một ít cháo loảng cùng với một thịt băm mà thôi. dù sao đi nữa bọn họ cũng là những người nông dân chất phát vừa mới bước lên con đường binh nghiệp. răng dạy như thế cũng đủ rồi.

Một ngày sau Phạm Long cho 300 tân binh tập hợp, ngày hôm nay mới thật sự bắt đầu huấn luyện. đầu tiên chính là huấn luyện đội hình đội ngũ, đây chính là điều kiện tiên quyết trong quân đội. sau đó là luyện tập thể lực. đầu tiên chính là đứng trung bình tấn, sau đó là bật cóc, chống đẩy, pklan. Nói tóm lại Phạm Long dùng tất cả các phương pháp huấn luyện của quân đội thời hiện đại áp dụng cho đám người này.

Phạm Long uy nghiêm, tay còn cầm một chiếc roi da, học bộ dáng của các huấn luyện viên chỉ đạo quân sự mà không ngừng đi tới đi lui giám sát mọi người.

Nhìn thấy ai vi phạm liền quất một roi, tên nào mà vi phạm nhiều lần thì cả một tiểu đội của hắn cũng bị vạ lây.

Bạn đang đọc Hùng Ca Đại Việt sáng tác bởi phamtrongnghia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamtrongnghia
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 351

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.