Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lên Đường Về Mê Linh

Tiểu thuyết gốc · 1939 chữ

Chương 17: Lên Đường Về Mê Linh

Những động tác kia, trong mắt Võ Tánh cùng Nguyễn Sí là những động tác vô cùng quái dị, nhưng hai tên này tập chung với đám tâm binh thì cũng phải gọi cha khóc mẹ cả ngày.

Đám tân binh lúc đầu tập luyện rất lơ đểnh, hơn nữa đều âm thầm oán giận. Không biết vị Lý trưởng này sao có thể nghĩ ra phương pháp hành hạ người như thế? Biện pháp cổ quái này có lợi ích gì? Tốt hơn hết là cho mọi người ôm đá huấn luyện thể lực đi.

Nhưng thời gian luyện tập dần kéo dài thì bọn họ đều kinh ngạc phát hiện mỗi một động tác cổ quái kia đều rèn luyện mỗi bộ phận của cơ thể. Mà tư thế huấn luyện này chính là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy. Tất cả đều thầm nghĩ cứ tiếp tục huấn luyện như thế này thì sợ rằng chiến lực sẽ đề cao gấp đôi gấp ba cũng không phải là chuyện không thể.

Mỗi ngày trôi qua, 300 tân binh đều cảm giác được thân thể bản thân cải thiện từng ngày, nhưng sau mỗi lần luyện tập bọn họ lại vô cùng mệt mỏi.

Sau khi ăn tối xong Phạm Long ra lệnh cho bọn họ phải thực hiện lại những động tác kia một lần rồi mới được đi ngủ.

Nguyễn Sí làm rất tốt nhiệm vụ của mình, vấy đội quân thần khuyển, hằng ngày đi săn về được rất nhiều thịt thú rừng, gấu, hổ, nai, gà rừng, thỏ rừng, hoẳng, thậm chí là chó sói cũng có không ít. Cung cấp một lượng lớn thịt cho đội tân binh đang huấn luyện.

Luyện tập kham khổ, nhưng bù lại phúc lợi cũng rất tốt, ngoài việc hằng ngày được ăn no ra, cứ 7 ngày gia quyến bọn họ lại được cung cấp một ít thịt khiến ai cũng vui mừng.

Vì mục đích quân sựm quân doanh cũng đã được xây dựng xong, nên trong có lều trại dành cho tân binh ở cũng như là sân bãi luyện tập. một trường bắn cung cũng được dựng lên. Ước tính tuần sau sẽ bắt đầu có thể luyện bắn tên được rồi.

Vì cung tiễn thủ lực tác chiến bằng cung là quan trọng nhất, nên những bài tập chủ yếu thiên về sức mạnh cánh tay, nên các bài tập, chống đẩy, hít xà đơn, kéo đa được chú trọng rất nhiều.

Ngoài ra việc quản lý đội hình đội ngũ cũng phải được chú trọng. một tuần chứ thế trôi qua đầu gian khổ. Và đây cũng là lúc thời gian Phạm Long ước hẹn cùng Kim Thiếc cùng nhau đi đến Trấn Mê Linh.

Mấy ngày gần đây nghĩa quân Như Nguyệt dường như cũng ăn nhầm xuân dược, bọn họ năng nỗ luyện tập, ngay cả ở bờ bên này Phạm Long cũng có thể nghe thấy nhưng âm thanh hô hoán tập trận.

Nhưng nhìn cái bộ dáng của Kim Thiếc thì cũng là cốc gắng học theo binh pháp của Lương Long, hay theo kiểu quân cùng nhà Hán. Nhưng cũng không hề trọn vẹn mà chắp vá từng chút. Làm màu thì có vẽ đẹp mắt, nhưng vào trong thực chiến thì hầu như không có tác dụng gì cả.

Từ sáng sớm Kim Thiếc đã cùng hai bộ hạ của hắn cùng Lỗ Phúc tiên sinh đã chờ Phạm Long trên một chiếc thuyền buồm loại nhỏ.

Kiểu thuyền này mang đập chất nhà Hán, là thuyền đáy hình hộp, động lự chính là buồm và mái chèo phụ trợ.

Lần này Phạm Long chỉ mang theo Võ Tánh là thiếp thân hộ vệ và Vương Nhu làm một nha hoàn chạy việc vặt, còn Nguyễn Sí thì hắn an bài tiếp tục huấn luyện tân binh, điển hình là các bài tập vượt chướng ngại vật cũng như luyện tập bắn cung.

Thuyền khá nhỏ dài tầm 7 – 8 trượng, nhưng bên trong khoang thuyền bố trí cũng khá là rộng rãi, ngoài ra thuyền còn chứa rất nhiều các loại sản vật chỉ có rùng núi mới co, như da thú, thịt khô, dược liệu quý. Hẳn là những thứ kia Kim Thiếc sẽ dùng để đổi lấy các nhu yếu phẩm cần thiếc như vải vóc, muối,…

Phạm Long cùng Võ Tánh cũng túi lớn túi nhỏ, bao gồm va thú và một ít dược liệu quý, như nhân sâm, linh chi,…

Vì lần này đi đến huyện thành, nên không được mang theo binh khí, cùng lắm là chỉ được mang theo gậy gộc mà thôi, vì Kim Thiếc đã thông báo từ trước nên hai người Phạm Long cùng Võ Tánh chỉ mang theo hai chiếc côn gỗ làm vũ khí phòng thân.

“ Phạm hiền đệ! Võ Huynh Đệ! Các ngươi tốt!” Kim Thiếc nở ra một nụ cười hòa ái.

“ Tốt! đã phiền Kim huynh chờ lâu!” Phạm Long chắp tay khách khí vô cùng.

“ Phạm hiền đệ vào trong! “ Kim Thiếc để ra tư thế mời Phạm Long vào trong khoang thuyền, bên trong đã chuẩn bị một bính trà nóng, cùng một ít hoa quả khô.

Bên trong Lỗ Phúc đã ngồi sẵn trong đó, ông liếc mắt nhìn thấy Phạm Long cũng gật đầu một cái tỏ ý là chào hỏi, rồi tiếp tục đọc một quyển sách bằng thẻ tre.

“ lần này đến thành trấn Phạm hiền đệ muốn làm gì ?” Kim Thiếc chợt hỏi.

“ chỉ là đi lanh quanh xem xét tình hình, sau đó tìm nơi thuận lợi bán một ít sản vật đổi lấy ít vải cùng muối cho thôn dân mà thôi!” Phạm Long bình thản nói.

“ Mê Linh là một trấn lớn! Phạm hiền đệ phải thật sự chú ý, đặc biệt là các tửu lâu lớn, nơi đó long xà hỗn tạp, nếu như bị quan binh nhìn thấy, như thế sẽ không được tốt cho lắm!” Kim Thiếc nhắc nhỡ.

“ Ah! Kim huynh tại sao khi quan binh nhìn thấy, chuyện sẽ không tốt!” Phạm Long khó hiểu.

“ thì là chuyện sắp tới chúng ta làm!” Kim Thiếc nhắc khéo, “hơn nữa ta là nghĩa quân! Luôn bị bọn Hán Tặc lưu ý.”

“ Ah! Chuyện này thì xin Kim huynh yên tâm! Đệ có thể nắm chắc! dù sao đi chăng nữa đệ cũng là con trai Lý Trưởng, cũng như còn có thân phận kế thừa Lý trưởng cũng xem là một viên quan hợp cách!” Phạm Long thật tình nói.

“ Ah! Ta quên mất!” Kim Thiếc cười ái ngại, nhưng trong đáy mắt hắn hiện lên một cỗ lãnh ý.

“ Đinh!” bất ngờ âm thanh hệ thống lâu nay im hơi lặng tiếng, hôm nay lại vang lên.

“ thời gian một tháng đã hoàn thành. Ký chủ nhận được một lần triệu hoán văn thần mãnh tướng!”

Tim Phạm Long chợt đập nhanh thêm vài nhịp, hắn không nhịn được mà nở một nụ cười.

“ Long ca ca! có chuyện gì vui hay sao?” Vương Nhu nhìn thấy thần thái của hắn chợt hỏi.

“ Đúng! Ha ha ha! Làn này được lên thành trấn ta rất vui a!” Phạm Long lấy cớ.

Nhưng trong lúc này nội tâm hắn không ngừng lạy trời lạy đất, cho nhân phẩm hắn bạo phát mở ra thần tướng cấp S.

“ Hệ thống! mở cho ta thể văn thần mãnh tướng!” Phạm Long âm thầm ra lệnh cho hệ thống.

Nhất thời một màng ánh sáng xuất hiện trước mặt hắn, vẫn là cái màn hình có mấy phẩn giống như xoay lô tô.

“ Mở cho ta! Bạo bạo bạo! nhân phẩm bạo bạo bạo!” nội tâm Phạm Long gào thét.

Ánh sáng lấp lóe.

“ đinh! Đinh! Đinh!......” tiếng vòng quay nhanh, giống như nhịp tim hắn lúc này.

“ Hưng Đạo đại Vương Trần Quốc Tuấn ah! Lý Thái Úy Lý Thường Kiệt! Đại Đô Đốc Trần Quang Diệu- Bùi Thị Xuân, Lê Văn Duyệt,….. bạo bạo bạo đê” Phạm Long lầm bầm.

Ánh sáng dừng lại, lần này là một màng ánh sáng tím, nhưng có mấy phần sáng hơn ánh sáng tím lần trước.

Đinh! Chúc mừng ký chủ triệu hóa văn thần Nguyễn Thiếp.

Nguyễn Thiếp

Tư Chất : A+

Nguyễn Thiếp Phạm Long đơ cả người, nhưng ngay sau đó là nét mặt tràn đầy sự khiếp sợ cùng vui mừng đến tột độ.

Cái tên Nguyễn Khiếp hẳn là xa lạ đối với rất nhiều người, ngay cả trong sử sách cũng ít được nhắc lại, hoặc là do trong quá trình cải biên sử sách vào thời Nguyễn đã xóa đi những bậc hiền nhân như thế này.

La Sơn Phu Tử Nguyễn Thiếp là văn nhân bậc nhất xứ Bắc Hà mưu tài hiền lược là quân sư bậc của triều đại Tây Sơn huy hoàng.

Khi người ta nhắc đến Tây Sơn – Nguyễn Huệ, đầu tiền được nhắc đến là tiến quân thần tốc tiêu diệt 20 vạn quân Thanh. Hay là đại phá quân Xiêm trận Rạch Gầm – Xoài Mút.

Nhưng không ai nhắc đến Triều Đại Tây Sơn ngoài Nguyễn Huệ ra còn có Đại Đô Đốc - Võ Văn Dũng, Bộ Binh Tham Tri - Võ Đình Tú. Đại Tổng Binh - Trần Quang Diệu. Đại Tư Lệ - Đinh Công Tuyết, Thái Úy – Lê Văn Hưng, và vị đô đốc khác là Lý Văn Bưu va Nguyễn Hữu Lộc.

Bảy người này chính là Thất Đại Hổ Tướng Triều Tây Sơn. Ngoài ra còn có một vị nữ tướng khác kỳ tài không kém gì chính là Đô Đốc Bùi Thị Xuân.

Ngoài ra còn có một vị văn nhân, nhưng ít được nhắc đến chính là La Sơn Phu Tử- Nguyễn Thiếp. ông chính là quân sư mưu lược hiến kế cho Nguyễn Huệ đại phá 20 vạn quân Thanh.

Xưa kia vào thời Tam Quốc, Lưu Bị không ngại đường xa, mưa gió tuyết rơi. Ba lần đến Ngọa Long Cương cầu xin Gia Các Lượng ra làm quân sư. Kiểu như hai mươi mấy năm trời không đánh lại Tào Tháo phải chạy đông chạy tây như chuột qua đường, ai gặp cũng muốn đánh.

Lưu Bị đã không còn đường nào phải hạ mình đi năng nỉ một người thanh niên, nhỏ tuổi hơn cả mình về làm quân sư.

Xông pha gió tuyết thỉnh hiền lương

Chẳng gặp, về không luống cảm thương

Váng đóng đầu khe, bông tuyết trắng

Lạnh tê yên ngựa, quãng đường trường...

Ngang đầu tới tấp hoa lê rụng,

Lướt mặt tơi bời nhành liễu vương

Ngoảnh lại, u buồn trông cảnh sắc:

Bạc phơi trắng xóa Ngọa Long Cương...

Không biết chuyện này sử Trung có thật hay không, hay là do La Quán Trung thêm vào để tăng thêm phần hấp dẫn cho tác phẩm. nhưng Nguyễn Huệ phải thật sự đi cầu La Sơn Phu Tử Nguyễn Thiếp đến bốn lần, thì ông mới chịu về làm quân sư.

Thậm chí sau này Nguyễn Ánh chiến thắng, giết rất nhiều người của Triều Tây Sơn, như Trần Quan Diệu bị chém đầu, Bùi Thị Xuân thì bị voi giày xéo đến chết. riêng La Sơn Phu Tử thì vẫn một mực kính trọng, muốn ông phò tá giúp vui, nhưng ông lại cáo lão tuổi già.

Bạn đang đọc Hùng Ca Đại Việt sáng tác bởi phamtrongnghia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamtrongnghia
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 336

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.