Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Cá Lớn

Tiểu thuyết gốc · 1873 chữ

Chương 20: Con Cá Lớn

Phạm Long, Võ Tánh, Vương Nhu cả ba rảo bước trên khu phố thị của bình dân, cư dân nơi đây thuộc rất nhiều thành phần, có thể dựa vào trang phục trên thân mà có thể phán đoán ra được phần nào thân phận của bọn họ.

Phần lên mặt nhất, bố láo nhất, ngông nghên nhất, đương nhiên là bọn Hán tặc, tay sai cho bọn chúng, mặt lúc nào cũng nghênh ngang, mũi luôn hướng lên trời, chân đi giày vải, trên hông luôn có một thanh loang đao được làm bằng sắt, nhưng kỹ thuật rất kém, nhưng cũng tốt hơn những vũ khí của nghĩa quân Như Nguyệt đang sử dụng.

Những tên này lấy thân phận là quân binh huyện thành giữ nhiệm vụ trị an cho quận thành, nhưng đó là chức danh bọn chúng xưng lên mà thôi, công việc của bọn chúng chính là thu phí bảo kê, đập phá ức hiếp dân lành.

Phần thứ hai chính là các phú thương, thương nhân trung đẳng, trang phục đều được làm bằng vải, chất liệu cũng tính được khá tốt, là các chủ cửa hiệu.

Phần thứ ba là các loại văn nhân, cư sĩ, là những người có học thức, tuy áo vải, nhưng trên đầu có nón, tay búi tóc theo kiểu nho sinh, trông cũng có một ít tác phong của người được gọi là người biết chữ.

Loại thứ ba này, chỉ là số ít đa phần bọn họ thường du tẩu trong các quán trà, quán rượu cùng nhau đối ẩm, ngâm thơ, bàn chuyện thế sự.

Phần thứ tư chính là bình dân, lưu dân, và các tiểu thương nhỏ. Đây là phần đông nhất trên con phố này, trang phục đủ kiểu, có người thì phải thô rách nát, có người thì bằng da thú, tóc tai cũng đủ kiểu, có người cạo trọc, cũng có người để tóc dài, một số hán tử ngực để trần lộ ra những hình xăm trên thân thể.Ngoài ra răng bọn họ đều nhuộm răng.

Khu chợ cũng có mấy phần đông đủ, các hàng quán chủ yếu phục vụ cho nhu cầu hằng ngày của cư dân nơi này.

Cả ba đi dạo một hồi, rồi mới bước vào một hiệu thuốc, phía trên bảng hiệu còn có một ký tự chữ “Chân”.

Khi nhìn thấy bảng hiệu kia, trong đầu Phạm Long có rất nhiều suy nghĩ, ánh mắt đăm chiêu nhìn cửa tiệm một hồi lâu rồi mới bước vào.

Tên tiểu nhị cùng mấy tên hộ vệ cũng nhìn thấy bộ dáng của ba người, cũng như quan sát trang phục cùng khí thế trên người của Phạm Long cùng Võ Tánh, nhìn qua cũng biết là người bất phàm, không phải dạng phàm phu tục tử có được.

Tên tiểu nhị nhanh chân chạy vào trong gian trong thông báo cho chưỡng quỷ hiệu thuốc.

“ Công Tử! xin mời!” Hai tên hộ vệ cung kình cuối chào.

Phạm Long cũng khá bất ngờ đối với thái độ của những tên hộ vệ này. Nhìn vào kiểu cách ăn mặc, cũng như giọng nói, Phạm Long có thể tin chắc rằng những người này chính là người Hán, hơn nữa thuộc vào thị tộc kinh thương nổi tiếng Chân Thị tại Thanh Châu.

Nếu như đúng theo tiến trình lịch sử mà Phạm Long nhớ được, thì đây là năm 180, sau khi khởi nghĩa Lương Long thất bại được hai năm 178, Sỹ Nhiếp chưởng chấp Giao Châu được một năm. Thì loạn giặc khăn vàng sẽ xuất hiện vào bốn năm sau tức năm 184.

Chiếu theo như thế gia chủ Chân Thị Chân Dật sẽ chết vào năm năm tới tức năm 185. Theo dòng suy nghĩ bất chợt Phạm Long đã bước vào sãnh hiệu thuốc.

Một người đàn ông trung niên bước đến trước mặt Phạm Long cung kính chào hỏi.

“ Công Tử! không biết vị công tử đây xưng hô như thế nào!”

“ Oh!” Phạm Long khá là bất ngờ với thái độ của gã kia, cũng liền chắm tay chào hỏi.

“ Tại hạ Phạm Long!”

“ Thì ra Phạm Công Tử! không biết bổn điếm chó thể giúp được gì cho công tử!” gã kia cung kính hỏi.

“ dược liệu quý! Không biết giá cả như thế nào ?” Phạm Long hỏi.

“ Dược liệu quý!” lão trầm ngâm một hồi rồi mới nói.

“ Dược liệu quý bổn điếm còn tồn lại không quá nhiều, nhưng một số dược vật có niên đại trên 30 năm vẫn có!” lão chưỡng quỹ nói.

“ Ta xem hai vị công tử đây là người luyện võ, bổn điếm có một ít huyết nhân sâm 30 năm, hẳn là có tác dụng tốt đối với hai vị công tử đây!” ánh mắt lão chưỡng quỹ rất là sắc bén.

Phạm Long có một chút thất thần, dường như trong não nãy ra một suy nghĩ kỳ lạ.

“ Không biết! gốc huyết nhân sâm kia giá cả như thế nào ?” Phạm Long dò hỏi.

“ Huyết Nhân Sâm có giá trị liên thành, ngay tại Thanh Châu, Ký Châu, Dương Châu nổi tiếng là giàu có, tài nguyên phong phú nhưng Huyết Nhân Sâm cũng không có là bao!” gã chưỡng quỹ làm giá.

Lão khẽ phất tay ra hiệu, ngay sau đó một thị nữ bước ra trên tay còn mang theo một chiếc hộp gỗ màu đỏ, nhìn màu sắc hẳn là được là tử gỗ Cẩm Lai màu sắc đỏ tươi bóng loáng.

Lão chưỡng quỹ lấy chiếc hộp gỗ đó ra, rồi mở để lộ ra một tấm vải màu đỏ tươi, chính giữa chiếc hộp là một gốc nhân sâm hình người có một chút màu đỏ ẩn hiệp dưới lớp vỏ thô ráp.

“ Thì ra đây là Huyết Nhân Sâm!” Phạm Long than nhẹ trong lòng.

“ Gốc Huyết Nhân Sâm này đã được 30 năm, sinh trưởng tại nơi linh khí nồng đậm, bộ huyết, bồi gân kiện cốt, cực kỳ thích hợp cho võ giả đột phá bình cảnh!” lão chưỡng quỹ nói.

“ Võ giã! Đột phá bình cảnh là sao?” Phạm Long lại nghi vấn, đây là điều hắn khó hiểu nhất! chẳng lẽ tuy luyện võ giả như lão chưởng quỹ kia nói là một hình thức tu luyện giống như trong các bộ phim kiếm hiệp!”Phạm Long quyết định phải làm rõ chuyện này.

“ 8.000 đồng bạc! cũng có thể thay bằng đồng vàng!” Lão chưỡng quỹ ra giá.

Cứ chiếu theo tiền tệ của thời đại này, cứ 1.000 tiền đồng có thể đổi được 1 đồng tiền bạc, mà 100 đồng tiền bạc có thể đổi được 1 đồng tiền vàng.

Theo giá cả như thế phải tốn ít nhất 80 đồng tiền vàng mới có thể đổi được một gốc Huyết Nhân Sâm , giá cả phải nói như trên trời. lúc này cho dù có bán hết cả Phục Hưng Thôn cùng Nghĩa Quân Như Nguyệt cũng không thề mua nỗi một sợi râu của gốc Huyết Nhân Sâm này nữa.

“ Hey! Giá đắt quá!” Phạm Long thở dài.

Nhưng sau đó hắn lại ra hiệu cho Võ Tánh lấy túi sau lưng ra, để lộ rất nhiều gốc thảo dược có bên trong.

Sắc mặt gã chưỡng quỹ liền biến đổi, đôi mắt sắc bén quan sát đống dược liệu kia. Cổ họng hắn không nhịn được mà hít một ngụm trọc khí.

“ Nhâm Sâm núi! Đã có dáng hình người, Sâm Ngọc Linh, Sâm Vũ Điệp, Huyết Linh Chi, Hắc Ngọc Linh Chi…”

“ Không biết bổn tiệm có thu mua những thứ này!” Phạm Long thái bộ dững dưng như những thứ kia không khác gì là cỏ dại ven đường.

“ mời! mời! công tử vào trong!” gã chưỡng quỹ thay đổi thá độ nhanh chóng, sau đó cuối người cung kính mời Phạm Long vào gian trong nơi tiếp đãi khách quý.

Không lau sau, trà nóng cũng được thị nữ dâng lên, sau đi đó là một lão già tuổi trạc lục tuần bước bào, thì phong phạm lão ta chính là một người chuyên làm đại sự .

“ Lão Phu Chân Thiết! là chấp sự Chân Gia tại Trấn Mê Linh! Không biết công tử xưng hô như thế nào!” lão già tuy già nhưng không yếu, giọng vẫn còn hùng hồn, phong thái dung dung tự tin, mắt lão như mắt chim ưng quan sát Phạm Long cùng Võ Tánh, còn Vương Nhu thì lão trực tiếp bị lão bỏ qua một bên.

“ Phạm Long!” Phạm Long cũng chắp tay chào, nhưng sắc mặt vật nhưng thường, thậm chí còn có dấu hiệu đấu mắt với Chân Thiết.

“ Không biết Thanh Châu Chân Thị có quan hệ gì với Chân chấp sự!” Phạm Long nhàn nhạt hớp một ngụm trà nói.

Chân Thiết đáy mắt khẽ động, sau đó lại cười một cái mới trả lời

“ Thanh Châu Chân Thị chính là đại lão bản của ta!”

“ Thì ra là thế! Không biết gia chủ Chân Dật sức khỏe có tốt không?” lời Phạm Long vừa tuôn ra, lão già Chân Thiết sắc mặt thay đổi.

Nếu như tại Thanh Châu, Ký Châu, Dương Châu hay là Lạc Dương gia chủ Chân Thị là Chân Dật đó là điều các vương công quý tộc, hay quan đại thần đều biết. nhưng tại một hơi hẻo lánh, nghèo nàn được xưng là xứ mọi Giao Chỉ, lại có người biết đến tên gia chủ Chân Thị. Thì đó chính là điều không thề tưởng tượng được.

“ Gia Chủ đương nhiên là sức khỏe vẫn tốt! không biết công tử là người từ phương nào ?” Chân Thiết dò hỏi.

“ ha ha ha chỉ là một dạng vô danh tiểu tốt, đến đây muốn bán một ít dược liệu mà thôi!” Phạm Long nhàn nhạt trả lời.

Hắn biết hắn trong thời điểm như thế này hắn càng đánh ra bom mù, càng tạo cho mình một cái thân phận thần bí, sẽ là một điểm thuận lợi để giao dịch với Chân Gia.

Phải nói vào thời Tam Quốc, Chân gia, Mi gia chính là hai đại thương nhân giàu có nhất Tam quốc.

Mà Chân gia lại sinh ra một tuyệt thế mỹ nhân chính là Chân Mật, có người tương truyền rằng Chân Mật chinh là đệ nhất mỹ nhân thời Tam quốc, sắc đẹp còn hơn xa Điêu Thuyền cùng Song Kiều của Đông Ngô.

p/s: vì đây là thể loại truyện lịch sử, nên nhân vật lịch sử, thời gian, địa điểm cần phải được làm rỏ, mới viết được, thậm chí để viết một chương mình phải đọc cả một quyển sách lịch sử dài lê thê, rồi từ đó tìm ra điểu mấu chốt, điểm hay, điểm đáng chú trọng của nhân vật. vì thế việc ra chương chậm là chuyện bình thường.

hahaha cám ơn đọc giả đã ủng hộ.

Bạn đang đọc Hùng Ca Đại Việt sáng tác bởi phamtrongnghia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamtrongnghia
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 294

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.