Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sỹ Huy Mời Khách

Tiểu thuyết gốc · 1855 chữ

Chương 22: Sỹ Huy Mời Khách

Đối với những tên nô lệ này, Phạm Long luôn giữ hình thức lấy uy để trị, dùng cây gậy bọc nhung để gõ đầu chúng, vừa thể hiện sự uy hiếp của mình, cũng như dùng chính sách mềm dẽo linh hoạt để lấy lòng người.

Muốn cho ngựa chạy, thì phải cho nó ăn, mà ăn ở đây chính là thể xác và tinh thần.

Vì những người này đều là nô lệ, đương nhiên sẽ có dấu hiệu nhận diện ra bọn họ. đó chính lá ngay giữa trán bọn họ đều bị xăm lên hình một chữ “ Nô” to tướng, chứng minh thân phận của bọn họ.

Vì thế những tên này cho dù có trốn chạy cũng không thể nào sống yên lành, thậm chí khi bắt lại còn bị dùng hình phạt tàn khốc nhất là tuần xẻo.

Sau khi tiếp nhận khế nô của 50 tên nô lệ, Phạm Long điều đầu tiên là cho bọn họ ăn một bữa thật no, rồi lại mua cho mỗi tên hai bộ quần áo cho ra hồn một chút.

Ngoài ra Phạm Long còn giao dịch với Chân Thiếc một số nhu yếu phẩm khác, như lương thực, vải vóc, và muối. muối chính là một mặt hàng thư yếu cho cả thôn làng.

10 chiếc thuyền được chấc đầy hàng hóa, sẵng sàng rời bến bất kỳ lúc nào. Võ Tánh được cử ra trông chừng tàu cũng như 50 tên nô lệ kia.

Còn Phạm Long cùng Vương Nhu trực tiếp trở lại khách điếm, vì cũng là lúc hẹn cùng vơi Kim Thiếc và Lỗ Phúc.

Từ sớm Kim Thiếc cùng Lỗ Phúc đã đợi Phạm Long trong sãnh khách điếm bộ dáng cực kỳ trang trọng.

“ Phạm hiền đệ! Đệ đi đâu sao giờ mới trể về! nhanh tắm rửa thay quần áo! Thời gian sắp đến rồi!” Kim Thiếc có chút gấp.

“ Kim Huynh! Không phải là đi lầu xanh hay sao! Cần gì phải gấp!” Phạm Long cười tà.

“ Ách! Phạm hiền đệ, ta nào dẫn đệ đi lầu xanh! Hôm nay đại công tử Sỹ Huy đến Phụng Lai khách điếm chiêu đãi các anh hùng hào kiệt khắp nơi! Ta còn nghe nói! Nơi đó con xuất hiện mấy đại nho đại danh đĩnh đĩnh!” Kim Thiếc nói.

“ A! thì ra có chuyện này!” Phạm Long nhất thời nhìn ra được điểm mấu chốt trong chuyện này.

Sỹ Nhiếp vừa mới tiếp nhận Giao Châu, thế lực phe cánh vẫn còn rất yếu ớt, nhân tài dùng được rất ít, vì thế con trai Sỹ Nhiếp là Sỹ Huy mới mở ra tụ hội, triệu tập anh hùng hào kiệp chốn Giao Chỉ làm người cho bản thân sử dụng.

Rất nhanh chóng Phạm Long cùng Vương Nhu mặc trang phục tương tất cùng Kim Thiếc, Lỗ Phúc cùng nhau ngồi trên một chiếc xe trâu hướng Phụng Lai khách điếm mà đi.

Tại sao phải là xe trâu mà không phải là xe ngựa, tất cả đều có nguyên do của nó, vào thời Bắc Thuộc lần 2 hay mở rộng ra là nhà Hán. Ngựa không phải là thứ để bất kỳ tầng lớp nào cũng có thể xử dụng.

Chỉ có những quan viên từ cấp bậc hiệu úy trở lên cùng danh nhân vọng tộc, quân linh mới có thể dùng ngựa làm phương tiện duy chuyển.

Trâu có thể sử dùng làm vật cưỡi, vật kéo, nhưng nếu giết trâu thịt sẽ phạm vào trọng tội. vì trâu chính là nền móng cho sản xuất nông nghiệp. mà nông nghiệp chính là nguồn kinh tế chính của thời kỳ này.

Phụng Lai khách điếm nằm tại khu nội thành Trấn Mê Linh, đây là một khách điếm cực lớn, bố trí xa hoa, hầu như là nơi chuyên dụng cho danh môn vọng tộc lui tới hưởng dụng.

Giữa nội thành và ngoại thành đó chính là khoảng cách một trời một vực, bên trong nội thành đèn đuốc sáng trưng, dọc theo các tuyến đường lớn là tổ hợp các dãy đèn lồng kéo dài theo suốt con đường.

Hai bên đường hàng quán vẫn tấp nập như ban ngày, như đa phần là các quán hàng thức ăn, các quán rượu nhỏ.

Nhìn từ trang phục những kẽ đi trên đường, đều là quần áo bằng vải tốt, thiết kế theo phong cách danh môn người Hán.Đi theo sau là một số hạ nhân, nam bộc, thị nữ đều có. Mà Phụng Lai khách điếm là tiêu điểm của khu nội thành hôm nay.

Mặt tiền Phụng Lai khách điếm là một con đường được lót bằng đá xanh rất lớn rộng ước chừng 3 – 4000 mét vuông. Cứ cách một đoạn là có một tên hộ vê vai u thịt bắp đứng khoanh tay, đứng đó cảnh vệ. từ khí độ trên người bọn họ toát ra khẳn là người luyện võ bước vào cảnh giới Võ Đồ.

Đặc biệt khu nội thành chỉ cho phép xe ngựa cùng kiệu 4 người mời được lưu thông mà thôi, còn xe trâu phải để bên ngoài ngoại thành.

Chính vì lẽ đó bốn người Phạm Long phải dừng xe trước cổng nội thành, giao nộp một chút lệ phú cho bọn thủ thành. Sau đó cả bọn mới cước bộ vào trong Phụng Lai khách điếm.

Thật không hổ là trung tâm thành trấn, một trong ba trung tâm kinh tế chính trị của quân Giao Chỉ, cư dân nơi này mang một màu sắc tươi mới, phấn khởi, không hề có một chút dấu diệu của sự bóc lột, áp bức, của một dân tộc bị một dân tộc khác nô lệ.

Bởi vì sao, đương nhiên phần lớn người có thể sống tại khu nội thành chính là bọn người Hán, Hán gian, Hán Tặc.

Phạm Long rão bước dọc theo con đường lung linh ánh đèn nội tâm tràn đầy nổi thất vọng, nỗi bi ai cho một dân tộc bị nô lệ hơn 300 năm. Một số người đã tự coi mình là người Hán, là một phần của nhà Hán, xóa bỏ bao nhiêu gốc gác, mà cha ông để lại.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã bước vào Phụng Lai khách điếm, quả thật nơi này bố trí cũng như chăm chút chi ly từng tý một.

Vì hôm nay đại công tử Sỹ Huy tổ chức tiệc nên ai ninh cũng như bài trí vô cùng chặt chẽ.

Phụng Lai Lâu có ba tầng, tại vị trí trung tâm tầng hai đã an bài bột khu rộng lớn, bên trên đã bày biện không ít bàn ghế, thức ăn, rượu tốt.

Không cần hỏi thì cũng đủ biết nơi đó là dành cho Sỹ Huy cùng bọn danh môn vọn tộc ngồi, ngoài ra các vị trí xung quanh cũng bố trí chỗ ngồi cho những người đến tham gia buỗi tiệc. vị trí càng xa chỗ ngồi trung tâm, đương nhiên là dành cho dạng bình dân, dạng vô danh tiểu tốt như đám người Kim Thiếc rồi.

Một tên quản sự liếc nhìn Phạm Long cùng đám người Kim thiếc, mắt hắn láo liếc một cái rồi mới chắp tay cung kinh nói.

“ không biết các vị đại nhân xưng hô như thế nào đến từ đâu!”

Kim Thiếc chắp tay nói trước, chứng tỏ mình là thủ lĩnh của nhóm người Phạm Long.

“ Tại hạ Kim Thiếc! đến từ thượng nguồng Như Nguyệt Giang! Còn đây là Lỗ Phúc phu tử! người cùng thôn làng chúng ta.”

Hắn nghỉ một hơi rồi mới nói tiếp

“ còn đây là Phàm Long huynh đệ! Trước kia là người làng Đông Khê!” còn Vương Nhu thì bị hắn trực tiếp bỏ qua.

Từ bộ dáng cũng như thái độ lời nói , dường như Kim Thiếc muốn chứng minh Phạm Long chính là tùy tùng của bản thân.

Nhưng tên quản sự kia lại chắp tay với Phạm Long, “thì ra là Phạm đại nhân! Thất kính! Tam Thất mau dẫn mấy vị đại nhân vào trong!”

Ngay sau đó có một tên tiểu nhị đi ra bộ dáng cung kính, nhưng lưng rất thẳng, bộ pháp cũng nhanh nhẹn, hẵn cũng là một người luyện võ, hơn nữa võ công cũng không hề tệ chút nào.

“ mời!” Tam Thất trầm giọng đưa tay bộ dáng mời khách nhân đi trước.

Nhóm người Phạm Long được đưa tới tầng hai, chung tầng với Sỹ Huy, nhưng vị trí cũng khá xa, nhưng Sỹ Huy nếu chú ý quan sát cũng sẽ thấy.

Bàn tiệc cũng khá nhỏ, vì thiếu chỗ ngồi, nên ba người Phạm Long, Kim Thiếc, Lỗ Phúc ngồi cùng một bàn, còn Vương Nhu đành phải đứng như một thiếp thân nha hoàn.

Bàn tiệc cũng bày bố khá là đơn giản, món ăn cũng rất là đơn điệu, chỉ là một con gà luộc, một ít thịt khô, một con cá nướng. cạnh bên còn có một chén muối, ba bình rượu, một ít hoa quả khô.

Món ăn như thế này nếu xem đãi khách tại thời điểm bậy giờ cũng coi là không tệ rồi. từ vị trí cũng như cách phân phối món ăn. Phạm Long có thể nhận ra khu vực tầng hai cũng được khá là chú trọng.

Còn những bàn tiệc dưới tầng một hay tầng ba các món ăn chủ yếu là rau luộc cùng thịt heo. Mà theo văn hóa người Hán, thịt lợn là một loại thức ăn dơ bẩn, chỉ có bình dân mới ăn, bọn danh môn vọng tộc, thì thịt dê, thịt gà, thịt bò. Còn nếu tốt hơn thì là hải sản biển.

Mọi người tụ họp cùng nhau nói chuyện rôm rã, có một số người Phạm Long từng nhìn thấy trên bến thuyền, một số khác là hắn bắt gặp ngoài phố.

Phạm Long uống một ngụm rượu bắt đầu suy diễn kế hoạch cho đên nay. Còn Kim Thiếc đương nhiên là chuyên đi qua những bàn tiệc khác mời rượu, trò chuyện kết mối thiện duyên.

“ Phạm Công tử! không biết Võ Tánh huynh đệ đi nơi nào rồi!” Lỗ Phúc là một văn nhân, ông ta khinh thường loại người như Kim Thiếc, tuy ông không hề nói ra, hay biểu hiện trên khuôn mặt, nhưng Phạm Long tinh ý cũng nhìn ra một hai.

Khi Lỗ Phúc bắc chuyện với Phạm Long, hắn cũng cung kính đáp lễ.

“ Võ Tánh đang ở bên tàu thu xếp một số thứ! Hẳn là không thể đến được!”

“ xem ra hôm nay Công tử thu hoạch cũng không tệ!” Lỗ Phúc nói.

“ quả thật là không tệ! thu mua được một số nhu yếu phẩm cần thiếc! cư dân Phục Hưng Thôn không cần phải sợ đói nữa rồi!” Phạm Long hiếm khi nở ra một nụ cười .

Bạn đang đọc Hùng Ca Đại Việt sáng tác bởi phamtrongnghia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamtrongnghia
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 353

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.