Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lỗ Phúc Bình Loạn Nghĩa Quân

Tiểu thuyết gốc · 1836 chữ

Chương 42: Lỗ Phúc Bình Loạn Nghĩa Quân

“ Ah! Chuyện này! Ngũ Lão tướng quân! Trong Ưng Sát Vệ không hề có Trù Quân! Tất cả ăn uống giặt giũ bọn ta đều phải tự làm!. Sau khi chúng ta tập luyện thì phải còn đi trồng rau, bẫy cá săn thú để có thêm thức ăn!” Bạch Ngưu nói.

“ Ah! Lại có chuyện đó!” Phạm Ngũ Lão cực kỳ ngạc nhiên.

“ Đúng! Đó là một trong những quân lệnh trong quân doanh, chúng ta chính là những người lính của nhân dân, vì nhân dân mà sinh ra, vì nhân dân mà phục vụ, chúng ta không phải là cường hào ác bá, chúng ta không phải là sâu gạo bòn rút nhân nhân. Nhân dân cho chúng ta gạo, chúng ta phải tự kiếm lấy thức ăn. Phải tăng gia sản xuất!” Bạch Ngưu hùng hồn nói.

“ Ah! Đây là chí hướng của đại ca!” Phạm Ngũ Lão dường như đã ngộ ra chân lý gì đó.

“ Các ngươi đang nấu gì đó” Phạm Ngũ Lão hỏi.

“ Ah! Báo cáo tướng quân! Bọn ta đang đung nước sôi! Khi nước sôi sẽ cho lương khô vào, chỉ cần cho một gói này vào có thể dùng cho một tiểu đội ăn một bữa!” Bạch Ngưu nói.

“ Thần kỳ vậy sao?” Phạm Ngũ Lão cầm trên tay gói lương khô đặc chế trên tay Bạch Ngưu thâm hỏi trong lòng.

Gói lương khô được bao bằng giấy dầu, chỉ to bằng bắp tay mà thôi, nhưng lại rắn chắc vô cùng, khi gở giấy bao ra, lộ ra một loại thức ăn khác lạc được bó chặt thành từng bánh, có thịt khô, có cá khô, có một ít rau khô nữa, mùi thơm cũng rất tốt.

Dường như tìm thấy được niềm vui của mình Phạm Ngũ Lão bắt đầu hỏi phương thức Ưng SÁt Vệ huấn luyện ra sao! Phương thức luyện tập, cũng như các bài học bên trong.

Nhưng Bạch Ngưu làm gì dám trà lời những thứ này, hắn đành phải chuyển những thứ này về Võ Tánh cùng Nguyễn Sí.

Nhưng ngày về sau, đó chính là những chuỗi ngày thống khổ của Võ Tánh, Nguyễn Sí luôn lấy cớ tuần tra săn thú, hơn nữa hắn trời sinh ít nói, nên Phạm Ngũ Lão không có hỏi nhiều. vì thế Võ Tánh chính là mục tiêu bị tra hỏi nhiều nhất, hắn bị hỏi nhiều đến nỗi muốn phát điên lên.

…………………………………………..

Tại một doanh trại khác, nơi này khá là nhỏ bố trí cũng không được tốt lắm, bọn họ được phân một nữa tài vật cướp được, vì bọn họ chỉ có một chiếc thuyền chở hàng, nên những thứ bọn họ lấy đa phần là kim tiền, châu báu, những thứ nhỏ nhẹ nhưng lại có giá trị cao.

Nhưng lúc này đám người bọn họ không có hứng thú chia chác gì nữa, bởi vì bọn họ còn có một thứ tốt hơn cả tài vật đó chính là quyền lực.

Dưới tay Kim Thiếc có bốn võ tướng đắc lực cùng một văn nhân trợ giúp hắn, lần trước 2 trên 4 tên đã bị tử trận, lúc này Nghĩa Quân Như Nguyệt chỉ còn ba người có quyền cao nhất.

Thứ nhất chinh là Lỗ Phúc, tuy không có binh quyền trong tay, nhưng chính sự lớn nhỏ trong nghĩa quân đều do ông phụ trác.

Người thứ hai chính là Đại Ngưu, tên này chính là một tên võ phu, hành sự không biết dùng đầu óc chỉ biết dùng đến sức mạnh, hằng ngày chỉ thích ăn thịt uống rượu hưởng thụ.

Người thứ là chính Hồng Lang, tên này bình thường cũng không có thích nắm quyền trọng đại gì cả, nhưng sau khi Kim Thiếc chết, tên này bắt đầu muốn lên nắm quyền.

Ba người Lỗ Phúc, Hồng Lang và Đại Ngưu cùng nhau ngồi trong daonh trướng, sắc mặt không được tốt cho lắm.

“ Lỗ Tiên sinh! Không biết ý của ngài như thế nào! Nghĩa quân Như Nguyệt ta không thể không có người làm chủ!” Hồng Lang nói.

“ Kim Thủ Lĩnh vừa mất được không lâu! Ngươi đã có ý đĩnh chiếm quyền!” Hồng Lang! xem ra ta nhìn nhầm ngươi!” Đại Hùng tức giận mắn to.

“ Ta là đang lo đại sự! nếu không có kẻ đứng đầu Nghĩa Quân sẽ tan đàn sẽ nghé. Lúc này lòng quân đã bất an! Nếu như tiếp diễn lòng quân sẽ loạn!” Hồng Lang nghĩa khí nói.

“ Ngươi đừng có ngụy biện! ta biết ngươi thèm cái chức thủ lĩnh nghĩa quân đến như thế nào rồi! ngươi chỉ chờ có ngày này thôi!” Đại Hùng tức giận.

Nhìn hai người cãi nhau. Lỗ Phúc không có nói gì, hắn chỉ đứng dậy bước đi ra ngoài, ông nhìn thi thể bị chém thành hai khúc của Kim Thiếc hắn ngữa mặt lên trời khóc thảm thương.

“ Kim Thủ Lĩnh à! Ngươi đi vừa không được bao lâu! Huynh đệ của ngươi chỉ vì cái ghế thủ lĩnh mà không ngừng mắn giết nhau! Kim Thủ Lĩnh à! Ngươi đi thật quá sớm! ngươi về nhìn mà xem huynh đệ các ngươi như thế nào! Ah ah ah ah! Thật bi thương a! thật thảm thiết a!”

Những lời này đâu phải Lỗ Phúc nói cho hai người kia nghe, mà cũng đâu phải nói cho người chết nghe, mà hắn nói cho những quân sĩ nghĩa quân. Hắn muốn nói cho họ biết, nội bộ đang lục đục, Lỗ Phúc muốn náo loạn lòng quân.

“ Lỗ Tiên Sinh! Ngài bớt bi thương!” một tên quân sĩ đi ra an ủi.

“ Các ngươi! Hey! Hey!” Lỗ Phúc dường như muốn nói lại thôi. ông thở dài thường thượt.

“ Thôi đành vậy! Kim Thủ lĩnh đã không còn! Ta cũng không muốn ở lại nơi này nữa! Đại Ngưu! Hồng Lang hai người các ngươi tự mà tranh nhau đi!” Lỗ Phúc mất mác nói.

“ Ah! Không được Lỗ Tiên Sinh! Ngài không được đi! Ngài đi rồi! nghĩa quân bọn ta phải làm sao?” Hồng Lang ngay lập tức cản lại, hắn vô cùng tức giận, dường như muốn rút đao ra chém người.

“ Ah! Ngươi muốn giết ta! Á ha ha ha ha! Tốt! Tốt! cổ ta này chém đi! Kim Thiếc Ngươi xem! Ha ha ha!” Lỗ Phúc trào phúng.

Hồng Lang tức giận muốn lao lên chém ngươi, thế nhưng hắn nào để ý đến xung quanh đám quân sĩ cũng đã rút đao, không phải rút đao trợ uy cho hắn, mà rút đao chém về phía hắn.

“ Ah! Các ngươi muốn làm gì! Muốn làm phản ư!” Hồn Lang tức giận.

“ Phản Con mẹ ngươi! Bọn ta đi theo Lỗ tiên Sinh! Bây giờ bọn ta đi theo Lỗ tiên Sinh, bọn ta là người của Lỗ tiên Sinh! Ngươi rút đao với chủ bọn ta! Bọn ta phải giết ngươi!” một tên hình như là đội trưởng của một nhóm binh sĩ lớn tiếng quát.

“ Đúng! Giết chết hai tên phản loạn này đi! Bọn ta đi theo Lỗ tiên sinh!” hầu như 200 quân sĩ còn lại đều gầm lên rút đao ra hướng hai người Đại Ngưu cùng Hồng Lang chém tới.

Hai người Hồng Lang, Đại Ngưu chỉ là hai võ sĩ mà thôi, làm sao chống lại 200 quân sĩ chứ, chiến đấu diễn ra trong chốc lát, cuối cùng xác hai người bị chém ra thành từng khối.

“ Các ngươi! Hey! Mau đi chôn cất bọn họ cho tử tế!” Lỗ Phúc thở dài. Xem như nghĩa quân đã bình loạn, chuyện tiếp theo phải xem thái độ của Phạm Long như thế nào.

…………………………………..

“ Hệ Thống! ta muốn sử dụng thẻ triệu hóa Văn Thần Mãnh Tướng!” sau một đêm vui đến khó ngủ, Phạm Long thức dậy với tinh thần cực kỳ tốt. hắn diễn luyện một bài quyền luyện khí, hít thở nguyên khí buổi sáng rồi mới tìm đến hệ thống mở thẻ.

Lần trước triệu ra một thanh niên ăn bám vợ là Tú Xương, có thể xem là nhân phẩm kém cùng cực. lần này Phạm Long quyết định tinh vào Phong Thủy một chút, tìm đến một vị trí mà hắn xem là thuận lợi nhất để mở thẻ.

“ Đinh! Sử dụng thẻ triệu hóa Văn Thần Mãnh Tướng!”

Vòng quay may mắn lại hiện lên trước mặt hắn, lần này Phạm Long còn lấy ra ba nén hương cùng một ít bánh quả quyết tâm bái lạy trời đất cầu may.

“ Thiên Linh Linh! Địa Linh Linh!!! Nhân phẩm bạo! bạo bạo! đại thần đại thần! chỉ cầu ra đại thần! không! Không cần đại thần cũng được! chỉ cần ra Văn Thần Võ Tướng Cấp A là được! trời đất hiển linh, hiển linh.

Phạm Long khấn vái xong mới ấn nút xoay,

“ Đinh! Đinh! Thanh âm quay lô tô vang lên.

Phạm Long tiếp túc khấn vái.

“ Lý Thái Úy Lý Thường Kiệt, Đô Đốc Trần Quang Diệu, Cơ Trưởng Lê Văn Duyệt! Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn, Đô Đốc Bùi Thị Xuân, Đo Đốc Võ Văn Vũ….. Thái Sư Trần Thủ Độ…… ta khấn, ta khấn.!”

“ Đinh!” thanh âm dừng lại. chỉ thấy trên màng hình ánh vàng bao phủ, xung quanh ánh sao rực rỡ.

“ ah! Bạo phát bạo phát! Tướng vàng là tướng cấp s! ha ha ha! Là cấp S Phạm Long mừng như điên.

“ Đinh! Chúc mừng ký chủ triệu hóa Văn Thần tư chất S. Trinh Vũ Hầu- Nguyễn Chích.

Trinh Vũ Hầu- Nguyễn Chích tư chất S-.

Phạm Long đứng hình một hồi lâu, hắn ngạc nhiên nhìn chằm chằm tấm thẻ trước mặt, trên tấm thẻ là một vị văn nho, trang phục mộc mạc giản dị đến bình thường, trên vai còn có một con chim bồ câu.

Nguyễn Chích sống ở thời đại nào ư? Đó chính là thời đại đen tối nhất của lịch sử Việt, thời kỳ mà người Việt bị đàn áp dã man nhất, bị bóc lột nặng nề nhất.

Ông chính là một trong những đại công thần phò tá Lê Lợi đánh bại quân Minh giành lại độc lập tự do cho cả một dân tộc.

Tài năng của ông ư! Đó chính là một kỳ tài ngút trời có thể bày mưu tính kế cũng có thể dàn quân đánh trận.

Nếu Nguyễn Sí có thể đào tạo cho mình một đội quân mang tên là Thần Khuyển thì Nguyễn Chích cũng tạo cho mình một đội quân còn lợi hại hơn đội quân Thần Khuyển gấp trăm lần. chính là đội quân Chim Bồ Câu.

Bạn đang đọc Hùng Ca Đại Việt sáng tác bởi phamtrongnghia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamtrongnghia
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 320

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.