Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tố Khổ

Tiểu thuyết gốc · 1681 chữ

Chương 69: Tố Khổ

“ Công Tử! bên ngoài Phạm Phó Quân bái kiến!” trong lúc đám người Sỹ Huy bày mưu tính kế thì bên ngoài một tên thị vệ đi vào thông báo.

“ ha ha ha! Đến đúng lúc lắm!” Túc tiên sinh cười ha hả.

“ Công Tử! cứ để ta nói chuyện với hắn! công tử cứ việc nhắm mắt dưỡng thần là được!” Túc tiên sinh nói.

“ tốt! vậy mọi chuyện trông cậy vào Túc tiên sinh!” Sỹ Huy chắm tay.

“ Hà Tướng Quân cứ ra ngoài trước đi! Nên nhớ phải chuẩn bị cho tốt dược liệu!” Túc tiên sinh nhắc nhỡ.

“ tốt! tiên sinh! Chuyện này ta nhớ rõ!” tuy miệng Hà tướng quân kia nói thế nhưng lòng lại đau như cắt, thảo dược 200 năm chứ có phải là củ cải trắng đâu. Hắn dự định lúc bản thân đột phá Võ Tướng trung cấp sẽ dùng một nữa gốc huyết nhân sâm kia làm vật dẫn đột phá, khi đó hắn cũng có thêm 3 phần nắm chắc.

Chừng một khắc sau, Phạm Long thong thả bước vào trên tay còn mang theo hai vò rượu lớn cùng một gói giấy không biết chứa gì bên trong.

“ Tham kiến Đại Công Tử!” Phạm Long nhìn thấy Sỹ Huy ngồi trên chình vị hai mắt chăm chú nhìn vào một quyền sách thẻ tre, liền cung kinh bái chào.

Sỹ Huy chỉ khẽ nhướng mày một cái, xem là đã nhìn thấy Phạm Long rồi, thái độ cực kỳ nhạt nhẽo.

“ Thì ra là Phạm Phó Quân! Xem ra cái chức Phó Quân này đại nhân làm rất tốt a! ăn no ngủ kỹ thật! ngay cả công tử từ Luy Lâu đến mà không ra đón tiếp!” Túc tiên sinh giọng điệu tràn đầy trách móc.

“ không biết vị này là!” Phạm Long cũng không tỏ ra một chút sợ hãi nào cả, thậm chí còn có thái độ muốn hung hăn với Túc tiên sinh.

“ ha ha ha! Tiểu sinh chỉ là một cái văn nho nho nhỏ dưới trướng đại công tử mà thôi!” Túc Tiên sinh chắp tay, nhưng bản mặt biểu lộ ra cực kỳ muốn ăn đạp vào mắt

“ muốn ra oai phủ đầu với ta à!” Phạm Long hừ lạnh.

“ khốn kiếp! con mẹ nó! Chỉ là một cái nho sinh, vậy mà còn dám nhục mạ ta! Gan của ngươi cũng to lắm! người đâu còn không mau đen cái tên nho sinh bán thịt lơn này đem ra ngoài đánh 50 trượng!” Phạm Long hung hắn nói.

“ ah! Ngươi! Ngươi nói ai bán thịt lợn!” Túc tiên sinh tức giận đỏ mặt.

“ ta nói ai! ở nơi này chỉ có ba người! ta chẳng lẽ nói ta!” Phạm Long tức giận.

Quả thật Phạm Long đang gài thế, trong chính điện chỉ có ba người, một khi hắn mắn như thế, nếu như Túc tiên sinh cố gắng cãi cự thì cái danh bán thịt heo đó đương nhiên sẽ ụp lên đầu Sỹ Huy rồi. mà vào cái thời đại này cái nghề đồ tể giết heo cực kỳ thấp kém, thịt heo dành cho dân đen ăn, mà cái nghề đồ tể thì lại càng thấp kém hơn.

“ Công tử! xin hãy làm chủ cho ta! Ta thấy cái chức Phó Quân của tên cuồng đồ chợ búa này hắn không có khả năng làm tốt!” Túc tiên sinh bị chọc tức nghẹn cả họng, bao nhiêu tính toán của hắn ngay lập tức hỏng cả, chỉ vì một câu mắng của Phạm Long.

“ Được rồi! Túc tiên sinh! Là người một nhà cả!” Sỹ Huy có chút không vui, khi phải ra mặt giảng hòa.

“ Phạm Long! Túc tiên sinh chính là một đại nho lỗi lạc nhất thành Luy Lâu! Ngươi nói Túc tiên sinh như thế là không tốt! ngươi nên tạ lỗi với Túc Tiên sinh!” Sỹ Huy giải hòa.

“ ha ha ha! Thì ra là Túc tiên sinh! Thất kính! Thất kính!” Phạm Long thay đổi sắc mặt 180 độ.

“ ha ha ha! Ta nào biết ngươi là Túc Anh tiên sinh đại danh đĩnh đĩnh! Ta cứ tưởng rằng là một tên bán thịt heo ngoài chợ chứ!” Phạm Long tuy xin lỗi thế nhưng lại quăng cho Túc Anh thêm một cục tức nữa.

Lời nói của Phạm Long có ý nghĩa cực kỳ thâm thúy, ta biết ngươi là Túc Anh thì đã sao, một cái văn nho mà không có một bọ dáng của văn nho, mà dùng ba tất lưỡi , học thức của mình mà vận dụng vào việc xỉa xói, không khác gì mấy con mụ bán thịt heo ngoài chợ. Mất mặt hết cả một thế hệ văn nho.

“ Ngươi! Ngươi!” Túc Anh tay giật giật chỉ về Phạm Long tức không nói nên lời.

“ Không biết Đại Công Tử gọi ta đến có chuyện gì không ?” Phạm Long không thèm nhìn tới Túc Anh nữa mà trực tiếp vào vấn đề chính. Phạm Long tin chắc rằng cái tên Tướng Quân tép riu kia đã nói sự tình kia cho Sỹ Huy cùng cái tên đần kia nghe, nên tên kia muốn ra oai phủ đầu uy hiếp hắn.

“ ta thấy ngươi tứ lúc nhậm chức Phó Quân làm việc rất tốt a! cống phẩm không những bị cướp! mà ngay cả Hầu giáo quan vừa mới bổ nhiệm chưa kịp nhận chức cũng bị mất tích a!” Sỹ Huy thấy Túc Anh không còn lam được gì nữa liền phải tự mình ra tay.

“ Ah! Là chuyện này! Hey hey hey! Công tử! chuyện này cũng không thể trách được ta à!” Phạm Long thở dài, giọng nói não nề bắt đầu tố khổ.

“ công tử ngươi cũng biết! ta chân bước chân ráo làm chức Phó Quân tại nơi này, không có một chút quan hệ, nhân mạch cũng chỉ có dăm ba thên thủ vệ thì làm được cái tích sự gì chứ! Hơn nữa Hầu Hùng Đại Ca trước khi giao chức vụ cho ta thì trong Quân doanh có thứ gì cũng đã được dọn sạch sẽ, ngay cả một cái bàn cũng không còn, thì lấy cái gì ta huấn luyện binh, lấy gì cho quân lính ăn!”

“ Hầu Chính đâu! Sao hắn không cấp tiền cho ngươi!” Sỹ Huy trầm mặt.

“ ah! Chuyện đó!ta đã tìm Hầu Hiệu Úy nhiều lần, thế nhưng lần nào cũng không có một đồng, cứ nói ngân khố trông rỗng không còn gì cả, chỉ đủ chi tiêu trong trấn mà thôi. Hầu Hiệu Úy còn nói muốn kinh phí luyện quân có thể nhờ các đại thề gia quyên góp!”

“ ayyyya! Số ta đúng là số khổ mà! Ta không thân không thề thì phải biết xin ai đây, ngay cả cửa bọn họ còn không cho ta vào, thì lấy gì mà xin kinh phí chứ!”

“ thế nên ta phải đành lòng trở về gia tộc, vay một chút vốn liến cùng nhân thủ mở một cái tửu lâu, kiếm ít bạc để luyện quân!” Phạm Long nói đến phát khóc, mắt đỏ hoe, giống như bản thân là một cái oán bị phụ bị chồng ruồng bỏ vậy.

“ chuẩn bị hơn hai tháng cuối cùng ta cũng tích góp được một ít mua một ít lương thảo, để cho quân lính ăn, rồi mới dám bố cáo tuyển quân vào ngày hôm qua!” Phạm Long tiếp tục tố khổ.

“ hừ! ngươi lừa gạt ai! Ngươi cho rằng chuyện của ngươi làm không ai biết! một ngày cái tửu quán của ngươi kiếm được ít nhất cả đấu vàng! Mua một ít lương! Ngươi gạt con nít à!” Túc Anh ngay lập tức chớp lấy cơ hội bấu víu Phạm Long.

“ Ngươi! Phạm Phó Quân! Ta nghi ngờ ngươi có âm mưu tạo phản! một trấn quân lính không được vượt quá 500, vậy sao ngươi lại chiêu mộ đến hơn cả vạn người!

“ Ah! Sỹ công tử! oan cho ta quá! Oan cho ta quá! Ta làm gì có mưu đồ phản loạn!” Phạm Long tố khổ.

“ vậy tại sao! Ngươi lại chiêu thu nhiều người đến thế!” Sỹ Huy lạnh giọng.

“ Công tử cũng biết! ta một nghèo, hai là khổ, muốn luyện binh phải có tiền, có tiền mới mua được quân lương. Mới tra được tiền lương, phải có tiền đề mua vũ khí, mà ta nào ai cấp cho cái gì! Ta phải tự cung tự cấp thôi.

“ cái Hậu Cần Quân kia, mang danh nghĩa là một là một cái Quân, nhưng thực chất là không khác gì một cái thôn trang chuyên trồng trọt chăn nuối cung cấp thức ăn, lương thực, quần áo cho quân sĩ mà thôi.

“ Hậu Cần Quân ta đã an bài tài phía tây Trấn Mê Linh, đây là một vùng rừng núi rộng, nhưng lại bằng phải, có thể khai hoang canh tác. Diệt tích cũng lên cả ngàn mẫu. nếu dùng số đất kia canh tác trồng lúa, trồng đay nuôi heo lấy thịt, nuôi vịt lấy trứng, như vậy thì sẽ không cần phải lo vấn đề lương thực hay sao! Số lương thực còn dư có thể đem đi bán lấy tiền mua trang bị ư!” Phạm Long nói.

“ Oh! Các nghĩ của ngươi thật sự không tồi!” Sỹ Huy mắt sáng lên.

Trong tay hắn nắm trong tay không ít đại quyền, mà lưu dân lại rất là nhiều, có thể thu lưu lưu dân, cho bọn họ ăn ở, rồi bắt đi khai hoang, lập ấp, như vậy không phải là hắn có thể xây dựng nhiều thôn trang ngoài biên chế, không cần phải đóng thuế, tiền dư ra có thể nuôi quân, mua ngựa đóng thuyền.

Bạn đang đọc Hùng Ca Đại Việt sáng tác bởi phamtrongnghia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamtrongnghia
Thời gian
Lượt thích 18
Lượt đọc 379

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.