Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không gió vẫn nổi sóng

Phiên bản Dịch · 2486 chữ

Chương 37: Không gió vẫn nổi sóng

Ngày hôm sau, Beata dậy từ rất sớm, hắn tàn nhẫn lay Jeanne dậy khỏi giấc mộng đẹp, làm một bữa sáng đơn giản rồi ra thôn bên ngoài. Lúc này sắc trời vẫn còn tối, bọn nhỏ giơ đuốc chiếu rọi vùng tuyết xung quanh.

Bọn trẻ vốn đang hưng phấn, trò chuyện sôi nổi, nhưng thấy Beata đến lập tức yên tĩnh lại. Tuy Beata không dạy bọn nhỏ tôn sư trọng đạo nhưng quan niệm này đã khắc sâu trong máu phần lớn mọi người. Bọn trẻ hiểu, nếu không có người dạy bảo chúng sẽ vĩnh viễn chỉ là nông dân. Mà người giúp chúng thay đổi vận mệnh đương nhiên cũng sẽ là người chúng kính nể nhất.

“Thầy, thấy đến rồi ạ? Chúng con chuẩn bị xong rồi!” Kayle bước tới nói, cậu chỉ mặc một chiếc áo mỏng khác với những đứa trẻ khác đều mặc áo bông áo lông dày cũ kỹ.

“Con không lạnh à?” Beata chỉ vào cậu trai hỏi.

Kayle lắc đầu: “Từ nhỏ đến giờ con không sợ lạnh, chắc do ngày nào cũng rèn luyện.”

Beata lại không nghĩ là nguyên nhân này, nếu người bình thường ngày ngày rèn luyện là chống được lạnh, vậy còn cần thuộc tính kháng lạnh giá làm gì! Người có nghề nghiệp nhọc nhằn khổ sở gia tăng thực lực chẳng phải thành chuyện cười ư? Hắn biết trên người Kayle quả thật có nhiều bí mật, có điều giờ cũng có chút manh mối, đương nhiên giờ chỉ là suy đoán, chưa dám xác định.

Beata nhìn xung quanh một chút, học sinh của hắn đều đã đến, còn một số đứa trẻ không phải học sinh của hắn cũng tới. Bọn trẻ nhìn về phía Beata, chờ hắn ra lệnh.

“Các con ăn sáng chưa?” Beata hỏi.

Kayle vỗ vỗ bên hông mình, bên hông có một túi nhỏ, cậu cười nói: “Thầy yên tâm, bọn con chuẩn bị kỹ rồi. Lát trên đường vừa đi vừa ăn, trước đây chúng con luôn làm vậy, nếu không không đủ thời gian.”

“Nếu thế thì lên đường thôi.” Beata cười nói: “Thầy sẽ chỉ giám sát và bảo vệ thôi, lúc thường các con làm thế nào giờ cứ làm thế nấy, đừng quá để ý tới thầy.”

“Vâng thưa thầy!” Kayle xoay người về phía sau hô lớn: “Mọi người xuất phát, nam dọn tuyết trên đường, nữ trông giữ lừa và hàng hoá trên xe. Đây là tài sản cả hai thôn, đừng để mất.”

Sau đó bọn nhỏ đều hành động đám con trai cầm xẻng tới xúc tuyết trên đường, gạt ra hai con đường song song cho bánh xe lăn. Tuy trên đường không nhiều tuyết nhưng hàng hoá trên thân lừa rất nặng, nếu bánh xe lún sâu vào trong tuyết sẽ rất khó kéo, vì vậy đám con trai mới cầm sẵn mỗi đứa một cái xẻng.

“Thưa thầy, thầy có thể dùng phép thuật sương mù giúp bọn con một chút không?” Kayle đi tới bên Beata nói: “Trước đây những chuyện này đều là người lớn làm, nhưng lần này bọn con đều là trẻ con, mặc dù một nửa làm việc một nửa nghỉ ngơi, luân phiên như vậy cũng không đến nỗi mệt. Nhưng thể lực bọn con dẫu sao cũng không thể bằng người lớn được, nếu có phép thuật sương mù của thầy giúp một chút, mọi việc sẽ đơn giản hơn nhiều.”

Beata búng ngón tay, sương mù ập tới, bọn nhỏ hốt hoảng một hồi rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, tiếp tục làm việc mình cần làm. Xem ra Kayle đã sớm nói với bọn nhóc khác, để bọn chúng đừng quá ngạc nhiên, cho nên mới nhanh chóng trấn tĩnh lại như vậy.

Từ điểm này có thể thấy Kayle quả thật là nhân tài, phẩm hạnh không cần nói tới, khả năng lãnh đạo vô hình cùng khả năng chấp hành yêu cầu đều tốt hơn người bình thường không ít. Với năng lực của trưởng thôn không thể dạy được đứa cháu như vậy, đây là thiên phú của Kayle… người thừa kế huyết thống đặc thù? Beata càng lúc càng cảm thấy mình nhận được bảo bối rồi.

Được phép thuật Giá Vụ trợ giúp, hiệu suất hành động của bọn nhỏ nhanh chóng tăng lên, Kayle vốn định mời Beata lên xe lừa ngồi, nhưng hắn từ chối. Lũ trẻ đều đi bộ, người lớn như hắn làm sao ngồi trên xe lừa nhàn nhã nghỉ ngơi được.

Vốn bọn trẻ dự tính đi trong khoảng ba giờ đồng hồ, trước khi mặt trời lên đến thành Đông Phong, nhưng nhờ tác dụng của phép thuật Giá Vụ, bọn họ đến sớm một giờ. Tất cả đám nhỏ đều hưng phấn không thôi, một nguyên nhân là vì rốt cuộc cũng được vào thành, một nguyên nhân khác là mỗi người trong đoàn đều được một khoản tiền bất ngờ.

Trên đường đi, kỹ năng ‘May Mắn Về Của Cải’ của Beata lại phát động, ven đường đào được một đống tiền lớn, đếm lại khoảng năm đồng vàng. Theo nguyên tắc ai thấy có phần, Beata phân cho mỗi đứa bé năm đồng bạc. Năm tháng trước, chuyện Beata đào được tiền vàng trên núi chia cho Kayle và Belin đã lan khắp làng, nhưng người trong làng chỉ nửa tin nửa ngờ, lần này bọn trẻ đều chứng kiến, lại cùng được chia tiền. Beata tin rằng một khi thần điện xây dựng xong, trong thôn chắc chắn sẽ có rất nhiều tín đồ cấp thấp tín ngưỡng nữ thần Ác Kim, việc này trợ giúp rất lớn với việc tích cóp độ thành kính và cống hiến cho thần điện.

Giờ hàng hoá còn chưa bán, lũ trẻ ai nấy đều có khoảng năm đồng bạc, sao không khiến chúng vui mừng cho được.

Trước giờ trước khi xuân tới, cư dân các thôn xung quanh đều vào thành bán hàng, đây là cơ hội cho binh lính gác cổng kiếm một món hời. Hơn năm mươi người theo quy định cũ, mỗi người ít nhất phải nộp mười tiền đồng mới có thể vào thành, nhưng vì Beata đứng giữa bọn nhỏ cực kỳ bắt mắt, đám thủ thành côn đồ già dặn không dám làm khó bọn trẻ, chỉ thu tượng trưng mỗi đứa một đồng rồi cho vào.

Thôn dân phía sau chờ vào thành thấy vậy gào thét bất công, kết quả bị đám binh lính côn đồ đánh một trận, còn thu gấp đôi tiền phí vào thành.

Sau khi vào thành, Kayle ngựa quen đường cũ dẫn bọn nhỏ tới phía tây thành. Khu tây thành đã đầy những người với người cùng đủ loại xe đẩy, đều là thôn dân xung quanh. Kayle vất vả lắm mới chiếm được một vị trí trong hàng, chuyển hết đồ trên xe lừa xuống rồi đặt bên rìa đường bày bán. Những thôn dân đến muộn thấy một đám trẻ con chiếm vị trí tốt, nảy sinh ý đồ xấu muốn đánh đuổi bọn nhỏ đi, song lại thấy một pháp sư đứng giữa đám người, không ai dám ý kiến nữa.

Có vị trí tốt, những sản vật rừng núi nhanh chóng bán hết, Kayle đem hết tiền tới giao cho Beata nói: “Thưa thầy, nhiều tiền như vậy con cầm theo không an toàn, thầy giữ giúp con được không?”

Khi giao dịch, Beata vẫn dứng cạnh nhìn, hắn biết những đặc sản rừng núi này chỉ bán được khoảng ba mươi đồng vàng, trong mắt người có nghề nghiệp khoản tiền này chẳng đáng là bao, nhưng đối với thôn dân hai làng đây đã là thu hoạch sau cả năm cố gắng của họ.

Thấy những đặc sản rừng núi đều đã bán hết, Beata nói: “Đi nào, chúng ta đi ăn trưa, lần này thầy mời.”

Bọn nhỏ hoan hô rầm rĩ, với những đứa trẻ như chúng, được ăn một bữa trong thành là chuyện rất vui sướng, không uổng lần vào thành này.

Beata chọn một quán ăn trông rất sạch sẽ, dẫn theo năm mươi mấy đứa trẻ bước vào. Bình thường quán ăn ‘cao cấp’ không phục vụ thôn dân, nhưng nữ phục vụ phụ trách tiếp đón ánh mắt rất tinh tường, thấy một pháp sư dẫn một đám trẻ con vào, lập tức chào đón bọn nhỏ như khách quý, phảng phất như những đứa trẻ này không mặc quần áo cũ rách mà là trang phục quý tộc hoa lệ.

Beata hài lòng với phục vụ của quán ăn, sau khi thanh toán hơn mười đồng bạc tiền ăn còn thưởng thêm cho người phục vụ năm đồng bạc.

Bọn nhỏ ai nấy ăn tới bụng căng tròn, nghỉ ngơi một lúc, Beata nói: “Còn nửa ngày, ít khi các con mới được vào thành, tiếp đó hoạt động tự do nhé. Có điều thầy phải dặn trước một chút quy định. Đầu tiên, các con không thể đi một mình, nhất định phải đi chung năm người. Thứ hai, trước khi mặt trời lặn các con phải tập trung tại đây. Thứ ba, không cho phép các con trêu chọc người khác, nếu có ai bắt nạt các con cũng đừng trả đũa, lúc về nói với thầy. Hiểu chưa?”

“Rồi ạ!” Bọn nhỏ hưng phấn hô lớn.

Beata xua tay nói: “Được rồi, mọi người giải tán!”

Bọn nhỏ nhanh chóng hô bạn gọi bè, tự tụ tập giải tán.

Kayle đi tới trước mặt Beata nói: “Thưa thầy, con… Con muốn đi một mình!”

“Thầy biết con định tìm Barbara, mau biến đi.” Beata tức giận nói: “Nhưng con cũng phải về trước lúc mặt trời lặn, nếu không tự qua chỗ Barbara mà ở. Dẫu sao các con cũng có hôn ước, ngủ cùng nhau cũng chẳng sao.”

“Con với Barbara rất thuần khiết!” Kayle tức tối phản bác một câu rồi đỏ mặt chạy mất.

Belin nhìn cậu trai đi khỏi, sắc mặt mất mát, có điều cô bé cũng nhanh chóng bị bạn bè mình lôi đi. Không bao lâu sau, lũ trẻ trong quán ăn đều đã đi chơi, Beata cũng đứng dậy, đi về phía công hội Lính Đánh Thuê.

Vốn người phụ trách buôn bán vật phẩm ma pháp luyện kim trong công hội lính đánh thuê là Karl, nhưng giờ đã đổi thành người khác, một cô gái tướng mạo kha khá, mặc một bộ áo choàng màu đen, lực lượng tinh thần cũng mạnh hơn người bình thường không ít, nhưng có vẻ không được ổn định. Khi nhìn thấy Beata tới, sắc mặt cô gái thoáng chút kinh hoảng.

Beata đứng trước mặt cô gái, nhìn cô. Dưới ánh mắt của hắn, sắc mặt cô gái dần trở nên trắng bệch, trán phủ đầy mồ hôi.

“Cô rất sợ ta? Vì sao?”

Cô gái bị câu hỏi của hắn làmc ho hết hồn, cúi đầu lắp bắp: “Vì… Vì… ngài là… Hồng Thần Quan!”

Nãy giờ Beata luôn cảm thấy gợn sóng tinh thần của Beata hơi quen quen, hắn nhanh chóng hiểu ra: “À, cô là đệ tử của Karl!”

Cô gái run rẩy gật đầu.

“Vậy cô có hận ta không?”

Cô gái run run lắc mạnh đầu.

“Vậy là được, ta và Karl không có thù hận gì. Cô không cần lo ta giết sang cả cô.”

Cô gái như thoáng an tâm nhưng vẫn rất lo sợ. Beata lấy hai phần ba số cuộn sách mình làm ra, chất gần đầy quầy hàng. Hắn nói: “Ta để lại những cuộn sách ma pháp này ở đây gửi bán, theo quy định cũ, chia tám hai, mỗi tháng cô gửi tiền lại chỗ ta cho đến lúc bán hết những cuộn sách này, hiểu chứ?”

Cô gái lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô hiểu, nếu đối phương để mình bán hàng giúp vậy tạm thời sẽ không giết mình. Có điều một lúc sau vẻ mặt cô cũng dần kỳ quái, số lượng cuộn sách quá nhiều, tới hơn 100 tấm… Thành Đông Phong rất khó tiêu thụ hết nhiều cuộn sách như vậy, dẫu sao số pháp sư cũng quá ít, cô gái dốc hết dũng khí ngẩng dầu lên nói: “Hồng Thần Quan… Các hạ, nhiều cuộn sách quá, thành Đông Phong không tiêu thụ nổi, tôi có thể giúp ngài chuyển tới những thành thị khác bán nhưng sẽ mất thời gian hơn, được không?”

Beata gật đầu: “Được! Ngươi làm việc như vậy rất tốt. Như thế ta cũng có lời muốn nói, giờ chắc cô định lưu ‘Cường Hoá Uy Lực’ vào pháp thuật vị phải không? Đừng làm vậy, Karl cũng vì lưu Cường Hoá Uy Lực không hoàn toàn nên tinh thần mới trở nên bất ổn, giờ cô cũng đang có triệu chứng rồi. Nếu cô muốn học ma pháp này có thể tới xin Barbara giúp đỡ, xem cô ấy có đồng ý dạy hay không.”

“Tôi không biết…” Cô gái kinh hãi: “Mấy năm nay thực lực của thầy tôi vẫn không tiến bộ, hoá ra là do vậy, cám ơn các hạ đã cho biết, vô cùng cám ơn.”

Beata chọn rất nhiều vật phẩm phép thuật tại nơi này, sau khi trả tiền, để đồ vào không gian lưu trữ đã qua hơn hai tiếng. Hắn rời công hội Lính Đánh Thuê, đang định về nhà trọ nghỉ ngơi, vài bé gái đột nhiên lao tới trước mặt hắn khóc lóc.

“Không hay rồi, thầy, thầy ơi, Belin bị người ta bắt rồi!”

Beata nhíu mày nói: “Nói từ từ thôi, chuyện ra sao!”

Mấy bé gái mồm năm miệng mười vừa khóc vừa thuật lại. Các cô bé vừa hoảng loạn vừa lo lắng nên kể chuyện lộn xộn đầu đuôi, nghe một lúc lâu Beata mới hiểu. Khi vài bé gái đang dạo chơi, một ông lão đột nhiên xuất hiện, ông lão nói Belin rất thích hợp, sau đó lập tức bắt cô bé đi.

Ông lão cũng là người dùng phép, mặc trường bào tín đồ màu xanh lá, trên ngực còn có huy chương hình cây đại thụ.

Beata nghe vậy hiểu ông lão là tín đồ nữ thần Sinh Mệnh, chỉ có tín đồ nữ thần Sinh Mệnh mới mặc trường bào màu xanh lá.

Có điều vì sao hắn lại bắt Belin! Beata không hiểu, hắn bảo mấy bé gái về nhà trọ chờ hắn, còn hắn hỏi người đi đường vị trí thần điện Sinh Mệnh, nhanh chóng chạy về hướng đó, lòng thầm mong Belin đừng xảy ra chuyện gì.

Bạn đang đọc Huy Chương Quý Tộc (Dịch) của Tường Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.