Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sa đoạ

Phiên bản Dịch · 2323 chữ

Chương 38: Sa đoạ

Nữ thần Sinh Mệnh Illya xếp cuối trong tứ đại chủ thần, lực chiến đấu của nữ thần này không mạnh nhưng thần chức cai quản sinh mệnh, vì thế được rất nhiều người tín ngưỡng, từ vị thần hạng thấp nhất dần dần trở thành đại chủ thần thứ tư. Có người nói tính cách nữ thần này ôn hoà nên người tín ngưỡng theo cũng vô cùng hiền lành, lý niệm khuyên mọi người trên thế giới làm việc thiện, Mục sư dưới trướng nữ thần Sinh Mệnh cực kỳ am hiểu các loại thuật trị liệu, được hoan nghênh nhiệt liệt ở cả giai cấp quý tộc lẫn bình dân.

Có điều do nhiều người tín ngưỡng nữ thần Sinh Mệnh, rừng rộng chim gì cũng có. Trong trò chơi Lương Lập Đông đã gặp rất nhiều tín đồ nữ thần Sinh Mệnh là kẻ lừa đảo, giờ có một lão già bắt Belin đi cũng không phải là lạ. Quần thể Mục sư như phân thành hai thái cực đối lập, Mục sư tốt thì gần như thành thánh nhân, còn Mục sư xấu thậm chí tìm vui nơi các bé trai. Trong trò chơi Lương Lập Đông giết không ít hơn hai mươi tên Mục sư biến thái như vậy.

Lo lắng cho Belin nên Lương Lập Đông đi rất nhanh, không lâu sau đã tới nơi.

Một kiến trúc khổng lồ xuất hiện trước mắt Lương Lập Đông, diện tích xấp xỉ lâu đài của Uther. Toàn bộ kiến trúc được xây bằng đá cẩm thạch màu trắng, lấp loáng ánh sáng dưới nắng mặt trời. Cửa thần điện rất lớn, cao khoảng 30m, rộng khoảng 20m, con đường đi về phía cửa cũng được lát bằng đá cẩm thạch, cực kỳ xa hoa.

Ngoài thần điện có rất nhiều người mặc trang phục xanh lá đang cúi đầu về phía thần điện, có người còn đội mũ xanh, thái độ rất thành kính.

“Tình hình có vẻ không đúng. Nữ thần Sinh Mệnh là một thần thiện đơn thuần, thần điện của nữ thần này thường không xa xỉ như vậy, nữ thần cũng không để tín đồ đứng ngoài cửa thần điện…” Lương Lập Đông lấy hai cuộn sách trong không gian trữ đồ ra nói: “Jeanne, mi cầm hai cuộn sách bay lên trời, nếu lát có chuyện gì xảy ra, ta sẽ dùng đường nối tâm linh ra lệnh cho ngươi.”

“Ngài định đối đầu với thần điện này?” Jeanne d’Arc giọng nói không tin nổi: “Vì một cô bé nông thôn có cần phải thế không? Đây là một thần điện đấy.”

“Belin là học sinh của ta.” Lương Lập Đông lạnh lùng nói: “Nếu cô bé xảy ra chuyện gì đương nhiên ta phải giúp rồi. Huống hồ chưa chắc đã phải đánh nhau, ta để ngươi bay lên để thuận tiện hỗ trợ, cũng là để đề phòng thôi.”

Jeanne rung hai cánh: “Tuỳ ngài, tôi tin ngài sẽ quyết định chính xác.” Nói xong nó nắm hai cuộn sách, bay lên không trung.

Lương Lập Đông thông qua đường hầm tâm linh, dùng tầm mắt Jeanne quan sát. Nhìn từ trên xuống có thể thấy thần điện hình vuông, bốn phía đều là kiến trúc thần điện, chính giữa là một vùng đất trống lớn tạo phong cảnh giả sơn thuỷ, chính giữa vùng đất đó là một pho tượng nữ thần khổng lồ. Thị giác của chim cắt nhìn được rất xa, Lương Lập Đông thấy gương mặt nữ thần khá bất ngờ vì có phần xa lạ. Hắn nhớ trong trò chơi tượng nữ thần Sinh Mệnh Illya không phải như vậy, hơn nữa tỷ lệ chiều cao cùng ba vòng có vẻ cũng khác.

Càng ngày càng kỳ lạ! Lương Lập Đông thở dài, đi tới cửa vào thần điện, chưa vào tới nơi đã bị hai tín đồ thanh niên mặc áo choàng xanh cản lại, sắc mặt cả hai đều lộ rõ vẻ ngạo mạn, nhưng thấy Lương Lập Đông cũng là người dùng phép cũng không lộ vẻ thất lễ: “Các hạ, nơi này là thần điện của nữ thần Sinh Mệnh, người không phận sự miễn vào.”

“Các ngươi không cho người không phải tín đồ vào thần điện lễ bái à?”

Lương Lập Đông tò mò hỏi. Hai thanh niên này tuy mặc áo choàng tín đồ nữ thần Sinh Mệnh nhưng thật ra chỉ là người bình thường. Áo choàng tín đồ của họ không có ma pháp, hoa văn trên áo chỉ là dùng màu sắc giả tạo, hơn nữa bọn họ cũng không có tinh thần lực, ngay người bình thường cũng có thể nhận ra chứ đừng nói tới người dùng phép chính quy như Lương Lập Đông.

“Thần điện là nơi thần thánh há có thể cho người bình thường tuỳ ý ra vào!” Một thanh niên trong đó thiếu kiên nhẫn nói, giọng nói hắn lộ vẻ khó chịu nhưng đối phương là người dùng phép nên không dám thể hiện tâm trạng bản thân: “Các hạ tới thần điện chúng ta rốt cuộc có chuyện gì, xin hãy nói rõ ý định của mình, chúng ta sẽ quyết định có cho ngài vào hay không.”

Còn không cố kỵ người dùng phép, Lương Lập Đông cũng không biết nên nói thanh niên này ngông nghênh hay không biết điều? Dù sao lập trường khác nhau, cái nhìn đối với sự vật sự việc cũng khác, trong mắt người khác là kẻ thô bạo, không khéo trong mắt ai đó lại là người thẳng thắn hiệp nghĩa. Hắn đi tới đặt tay lên vai thanh niên này, nhẹ nhàng nói: “Ta tới tìm người, trước đây không lâu một ông lão mặc áo choàng màu xanh lá có thêu huy chương đại thụ của thần điện các vị dẫn một học sinh của ta đi. Vì thế ta tới đây, dẫu sao học trò này cũng là cha mẹ nàng giao cho ta, ít nhất ta phải dẫn nàng trở về an toàn. Hai vị thấy ta nói đúng không?”

Thanh niên sắc mặt đỏ chót, hắn vừa giãy dụa vừa tức giận nói: “Buông tay ra, ngươi buông tay ra, ngươi bóp đau quá.”

Hắn giơ tay khác lên đẩy vào người Lương Lập Đông, muốn đẩy hắn ra, nhưng đối phương như cục sắt không hề lay động. Mặc dù đẳng cấp Lương Lập Đông không cao, chỉ có cấp 3, nhưng thuộc tính thể chất của hắn đã lên tới 8,05, còn trước mặt hắn chỉ là người bình thường, không có nghề nghiệp, lại không phải thần lực trời sinh, cao nhất cũng chỉ 6, còn không hiểu kỹ xảo phát lực, không thể nào thoát khỏi tay Lương Lập Đông.

Một thanh niên khác đang định xông tới hỗ trợ, Lương Lập Đông quay sang phía hắn giơ ngón tay lên, trên ngón tay bốc lên ngọn lửa màu vàng nhạt. Người kia vừa thấy lập tức dừng lại, sắc mặt sợ hãi. Tuy ngọn lửa nhỏ này không có lực sát thương gì nhưng nó biểu lộ thân phận của đối phương, đây là một pháp sư. Người bình thường đối địch với pháp sư sẽ có hậu quả ra sao, ai ai cũng biết.

“Các hạ, ngài là người cao quý, hà tất phải làm khó những kẻ nhỏ bé như chúng ta!” Giọng nói người này dưới vẻ như thành khẩn là hai phần sỉ nhục.

“Ngươi cũng biết mình nhỏ bé à? Vừa rồi ta còn tưởng ngươi là giáo chủ của nơi này!” Lương Lập Đông cười nói: “Vậy mau nói cho ta, vừa rồi có phải có một ông lão dẫn theo một cô bé về đây không?”

“Có, nhưng bọn họ cũng nhanh chóng ra ngoài rồi.” Thanh niên đáp.

“Đi đâu?”

Thanh niên kia không hề nghĩ ngơi đáp: “Đi về phía lâu đài.

Lương Lập Đông ‘à’ một tiếng, chỉ tay về phía thanh niên, một luồng sáng lục bắn vào thân thể đối phương. Sau đó hắn nói: “Đây là một ma pháp có độc, trong sáu tiếng nếu không có người giải giúp ngươi nó sẽ phát tác, ngươi sẽ chết trong vòng mười phút, xám ngắt, rồi biến thành một bãi mủ. Cho dù có người giải giúp ngươi, nếu không phải người dùng phép đều rất phiền phức, chẳng rõ giáo chủ hay Mục sư của các ngươi có liều mình thụ thương giải độc cho các ngươi không?”

Sắc mặt thanh niên lập tức trở nên khó coi, Lương Lập Đông giả bộ quay đi, người này đột nhiên hô: “Tôi nhớ ra rồi, người dẫn học sinh tới là cha cố Ackerman của thần điện. Ông ấy cũng là pháp sư, rất lợi hại, ông ấy nói cô bé rất có thiên phú, muốn nhận cô bé làm học trò. Ông ấy ở đại sảnh bên trái thần điện.”

“Nói sớm có phải đỡ khổ không!” Lương Lập Đông đẩy người bị hắn nắm vai sang một bên rồi bước vào thần điện.

Thanh niên còn lại gào lên: “Còn ma pháp có độc ngài ếm lên người tôi thì sao?”

“Chờ ta ra đã!’ Lương Lập Đông vừa bước vào vừa khoát tay nói.

Sắc mặt hai thanh niên đều trở nên khó coi, một người bị Lương Lập Đông nắm tới xương quai xanh muốn nứt đôi, một người khác lo sáu tiếng sau mình sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Thật ra vừa rồi Lương Lập Đông chỉ tay chẳng qua chỉ là tập trung nguyên tố Sinh Mệnh, bắn vào thân thể đối phương, vốn không có lực sát thương gì ngược lại còn có hiệu quả trị liệu rất yếu. Nhưng hai người này chỉ là người bình thường, bọn họ nào biết đâu là ma pháp có hại, đâu là ma pháp có ích.

Đi vào cửa thần điện, lại qua một hành lang dài, hắn bước vào vườn cây chính giữa. Khi dùng tầm mắt của Jeanne, từ cao nhìn xuống khu vườn đã rất lớn, nhưng khi đặt mình trong đó mới cảm thấy nơi này còn rộng hơn tưởng tượng. Mặt khác, nhìn thần điện chính giữa khu vườn hắn càng lúc càng cảm tháy xa lạ, mơ hồ cảm giác trong bức tượng nữ thần này có luồng khí tà ác toả ra.

Trong vườn hoa rất nhiều người đi lại, tất cả đều là người bình thường, có vẻ là người hầu của thần điện. Có người thấy Lương Lập Đông bèn tiến tới hỏi: “Các hạ, cho hỏi ngài tới vườn hoa của nữ thần Sinh Mệnh là muốn xin sinh con trai hay tới gặp ai?”

Thần chức của nữ thần Sinh Mệnh bao gồm cả sinh sản đời sau, Lương Lập Đông nói dối không chớp mắt: “Ta tới tìm Ackerman các hạ, ngài ấy hẹn tôi hôm qua.”

Người này thấy trang phục pháp sư của Lương Lập Đông bèn không nghi ngờ gì nói: “Mời ngài theo tôi.”

Lương Lập Đông theo người hầu này rẽ phải quẹo trái trong vườn hoa, mất tới năm phút mới đến nơi. Người hầu chỉ cánh cửa gỗ trước mặt rồi khom mình rút lui, trở lại làm công việc của mình.

Đến gần cửa gỗ, Lương Lập Đông nghe giọng nói kinh hãi của Belin vang lên bên trong: “Không được, không được, tôi có thầy rồi, tôi không muốn làm học sinh của ngài. Thầy của tôi sẽ giận đấy.”

“Ta là tu sĩ của thần điện nữ thần Sinh Mệnh, cho dù thành chủ cũng phải nể mặt ta vài phần. Thầy giáo ngươi chỉ dạy học trong thôn kiếm chút đồ ăn sống qua ngày, không bằng ngón út của ta. Theo ta ngươi mới có tiền đồ tươi sáng hơn.”

Giọng nam ồm ồm khàn khàn, Lương Lập Đông đi tới gõ cửa hai cái, sau đó vặn cửa đi vào.

Belin trốn trong góc, co rúm một góc. Còn ông lão mặc áo choàng xanh lá nghe tiếng mở cửa cũng quay người lại, vốn dĩ tức giận vì bị quấy rầy, song khi thấy bộ áo choàng tín đồ màu đỏ của Lương Lập Đông, hắn sửng sốt hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ta chính là tên thầy giáo nhà quê không bằng ngón út ngươi vừa nói.”

“Thầy!” Thấy Lương Lập Đông, Belin nhào trốn sau lưng hắn như chú mèo con đang hoảng sợ.

Nhân lúc này, Lương Lập Đông mở bảng thông tin của lão tín đồ sắc mặt hung ác này.

Họ tên: Ackerman (LV6)

Chủng tộc: Human (tuổi già)

Nghề nghiệp: Tín đồ (nữ thần Sinh Mệnh )

Tuổi tác: ? ? ?

Thấy dòng thông tin này, Lương Lập Đông bĩu môi, đã già vậy rồi mới cấp 6, cũng chẳng phải người tài giỏi gì.

“A, ngươi là thầy của con bé? Đến đúng lúc lắm!” Ackerman chớp chớp đôi mắt nâu già nua: “Con bé rất thích hợp theo tín ngưỡng nữ thần Sinh Mệnh chúng ta. Nếu ngươi là thầy của nó chắc cũng hiểu giá trị của nó, nó có tiền đồ rất tươi sáng. Đương nhiên ta cũng không để ngươi tổn thất nhân tài đâu, lát ngươi đi lĩnh hai mươi đồng vàng, coi như tiền đi lại!”

Nếu nói hai thanh niên trông cửa không coi ai ra gì còn do bọn họ trẻ tuổi, không hiểu thế sự. Nhưng ông lão tu sĩ này đã hơn 50 tuổi nhưng dáng dấp vẫn coi thường người khác như vậy, sống vài chục năm trong bụng chó hay sao? Rốt cuộc 300 năm qua thần điện nữ thần Sinh Mệnh trải qua những chuyện gì mà sa đoạ tới mức này!

Bạn đang đọc Huy Chương Quý Tộc (Dịch) của Tường Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.