Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giang Y Y... không có tư chất?

Phiên bản Dịch · 1517 chữ

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Chẳng tốn bao nhiêu sức lực, Giang Hàn và Giang Y Y đã leo lên đến đỉnh núi.

Đến nơi này hắn mới phát hiện, ở trên đỉnh Thiên Kiếm Sơn cao ngất, có từng ngọn núi so le không đồng nhất. Giang Hàn đếm sơ qua, tính cả Thiên Kiếm Sơn, có tổng cộng mười ngọn núi!

"Chẳng lẽ truyền thuyết là sự thật?"

Giang Hàn thầm nói trong lòng.

Mỗi một ngọn núi đều giống như một đoạn kiếm gãy, mà Thiên Kiếm Sơn lại càng giống với vị trí chuôi kiếm, những ngọn núi khác là thân kiếm.

Nếu nối lại sẽ hình thành một thanh kiếm hoàn chỉnh!

Lúc này.

Trên đỉnh núi đã có không ít người đứng, mỗi người đều mang theo biểu tình trong uể oải có kích động, không ngừng ngắm nhìn chung quanh.

Qua một lúc lâu.

"Đông!"

Một tiếng trống trầm muộn vang lên.

Giọng nói hờ hững vang vọng khắp Thiên Kiếm Sơn:

"Đã đến giờ! Người không thể leo lên đỉnh núi, bị loại! Phàm là người có thể leo lên đỉnh núi, đã qua vòng thí luyện thứ nhất, hãy xếp hàng tiến vào quảng trường, chờ đợi kiểm tra tư chất!"

Có rất nhiều người bước đi.

Giang Hàn trầm ngâm trong chớp mắt, vẫn chưa lấy kiếm lệnh ra.

Hắn không rõ rốt cuộc là trưởng lão Kiếm Tông nào đã hại chết Nam Cung Uyển. Mà hàng năm kiếm lệnh chỉ phát ra 10 miếng, nếu sau khi người nọ phát hiện, cố tình đi điều tra, chưa chắc đã không thể khoanh vùng Nam Cung Uyển!

Huống chi.

Kiếm lệnh chỉ có thể để một người vào Kiếm Tông, mà hắn và Giang Y Y lại là hai người.

Rất nhanh, bọn họ đã đi vào trong quảng trường rộng rãi.

Ánh mắt Giang Hàn tùy ý quét bốn phía vài lần, cũng đoán được nhân số đại khái, xấp xỉ chừng một ngàn người. Có nam có nữ, người lớn tuổi nhất không quá 20 tuổi, đây chính là hạn chế của Thiên Kiếm Sơn.

Mặc dù tu hành võ đạo không phải càng sớm càng tốt, thế nhưng càng chậm chắc chắn là càng kém!

Đây là sự thực được cả đại lục công nhận.

Bỗng nhiên.

Giang Hàn khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn về phía đài cao phía trước. Hắn nhận ra, dường như có mấy ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Hắn vừa nhìn lướt qua, lập tức ngẩn ngơ.

Nơi ấy có tám bóng người đang ngồi, trong đó có bảy người đang cười híp cả mắt đánh giá bản thân mình. Thấy ánh mắt mình nhìn qua, còn có người khẽ gật đầu, giống như đang chào hỏi...

Tình huống này là thế nào?

Khóe mắt Giang Hàn nhảy lên, ban nãy biểu hiện đặc biệt duy nhất của hắn, chính là thời gian lên núi nhanh hơn những người khác!

Nhưng không phải bên cạnh hắn còn có Giang Y Y sao?

Thế mà bảy người kia lại chỉ nhìn chằm chằm mình, ngược lại chỉ có một nữ tử đang nhìn Giang Y Y... Chuyện này thật không hợp đạo lý. Theo lý, tuổi của hắn đã mười tám, so về tính dẻo dai, có chênh lệch rõ ràng.

Nhưng Giang Y Y lại khác, nàng chỉ mới tám tuổi, cơ thể có tính dẻo rất mạnh, phải càng dễ bị coi trọng hơn mới đúng!

Lúc này khoảng cách giữa hai bên hơi xa, hệ thống không thể kiểm tra đo lường được.

Giang Hàn hoàn hồn thu tầm mắt lại.

Hắn cúi đầu nhìn về phía chậu nước mình bưng trong tay. Tiểu Hồng Ngư lười biếng, thỉnh thoảng mới nhúc nhích một chút.

Chẳng lẽ là vì nó?

"Hiện tại bắt đầu kiểm tra tư chất!"

Một bóng người chân đạp trường kiếm chậm rãi hạ xuống từ trên không, giọng hắn ta nhàn nhạt quanh quẩn trên quảng trường, "Mọi người nhắm hai mắt lại, thả lỏng tâm linh, hai người đứng cách nhau chừng một mét. 10 giây sau, bắt đầu kiểm tra đo lường! 10,9,8..."

Không ngờ còn có thể để mọi người kiểm tra đo lường cùng một lúc?

Giang Hàn cũng không suy nghĩ nhiều, buông tay Giang Y Y ra, bước nhích ra bên ngoài một bước.

"... 3,2,1!"

Giọng nói đạm mạc chậm rãi hạ xuống.

Tiếp theo, chỉ trong khoảnh khắc.

Một đạo kiếm quang sáng chói từ trong quảng trường phóng lên trời, sau khi phóng tới điểm cao nhất, oanh một tiếng, nổ tung như pháo bông. Quang mang tán lạc bao phủ mỗi người trong quảng trường này.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Sau một thời gian yên lặng ngắn ngủi, trên người mỗi người đều hiện ra tia sáng, đủ mọi màu sắc.

Trong này, có một ánh hào quang chói mắt nhất, bày ra màu trắng bạc bỏng mắt. Dưới sự chói sáng của nó, dường như ánh sáng bốn phía đều trở nên ảm đạm phai mờ!

"Màu bạc? Là tư chất Ất đẳng?"

"Tư chất của hắn bất phàm, ta có thể hiểu được. Nhưng tiểu cô nương bên cạnh là có chuyện gì xảy ra? Nàng... không có bất kỳ tư chất gì sao?"

"Không thể nào, một không người có tư chất gì làm sao có thể dễ dàng lên núi?"

Tất cả trưởng lão ngồi trên đài cao nghi ngờ không chắc.

Ánh mắt bọn hắn đảo qua đảo lại trên người Giang Hàn và Giang Y Y.

Người bày ra hào quang màu trắng bạc đương nhiên là Giang Hàn, đây là biểu hiện của tư chất Ất đẳng, tuyệt đối có thể xưng là thiên tài!

Tư chất võ đạo phân làm tứ đẳng: Giáp Ất Bính Đinh.

Ất đẳng xếp hàng thứ hai, đương nhiên cực kỳ bất phàm, trăm năm khó gặp!

Nhưng...

Giang Y Y thì sao?

Thực ra kiếm ý trên Thiên Kiếm Sơn không phải chỉ có một chút mà thôi.

Đừng nói là tư chất Ất đẳng, cho dù là Giáp đẳng, cũng tuyệt đối không thể dẫn theo một người nhanh chóng lên núi như vậy!

"Chờ đã!"

Bỗng nhiên, ông lão tiên phong đạo cốt nói, "Các ngươi có nhớ tới sư tôn từng nói, tư chất Giáp đẳng cũng không phải tư chất ưu tú nhất, thật ra trên Giáp đẳng còn có tư chất mạnh mẽ hơn!"

"Ý của ngươi là..." Mọi người lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đương nhiên bọn họ biết trên Giáp đẳng còn có tư chất mạnh mẽ hơn, nhưng cho tới bây giờ, tư chất ấy chưa từng xuất hiện ở Đông Hoang này.

"Suy đoán nữa cũng vô dụng."

Trong mắt người đàn ông cường tráng cao lớn thô kệch có lôi quang chớp động, "Đợi lát nữa lại dùng Trắc Nghiệm thạch năm đó sư tôn lưu lại, kiểm tra một chút, chẳng phải sẽ biết sao?"

Mọi người sôi nổi gật đầu.

Cổ sư tỷ nhíu mày, lại không nói gì nhiều.

Vào thời điểm này, đương nhiên ả không thể nào ngăn cản các trường lão khác, nếu không tuyệt đối sẽ bị hoài nghi bản thân có dụng tâm kín đáo gì đó.

"Kiểm tra đo lường hoàn tất!"

Nam tử chân đạp phi kiếm nhìn Giang Hàn, trong mắt lộ ra ánh sáng lạ, sau đó hắn ta chợt cao giọng nói, "Mọi người mở hai mắt ra, lúc này, những người có quang hoa bao phủ đã thông qua trắc nghiệm. Người còn lại tự động xuống núi!"

Giang Hàn mở mắt, nhìn lớp hào quang màu trắng bạc khoác trên người, trong mắt lộ ra dị sắc.

Tư chất Ất đẳng sao?

Dược hiệu Huyền Băng Phật Liên đúng là kinh khủng thật...

Chờ đã!

Hắn mạnh mẽ nhìn về phía Giang Y Y vẻ mặt mờ mịt bên cạnh, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Trên người nàng không có ánh sáng bao phủ, điều này có nghĩa... tư chất của nàng quá kém, thậm chí là không có tư chất!

Làm sao có thể?

Không được!

Tuyệt không thể để Y Y xuống núi... Chẳng lẽ Nam Cung Uyển đã biết trước kết quả sẽ là như thế này, cho nên mới đưa kiếm lệnh cho hắn?

Trong đầu Giang Hàn lóe lên ý nghĩ này, hắn lập tức định lấy kiếm lệnh ra.

Thế nhưng đúng lúc này, lỗ tai của nam tử chân đạp phi kiếm trên không trung bỗng nhiên giật giật, nghi ngờ nhìn về phía Giang Y Y bên cạnh Giang Hàn, sau đó hắn lại mở miệng nói: "Nữ hài bên cạnh người có ánh sáng màu bạc, ngươi cũng được thông qua."

Động tác của Giang Hàn cứng đờ.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía mấy bóng người đang ngồi trên đài cao. Chỉ thấy lúc này, tầm mắt của toàn bộ mấy người kia đều rơi vào trên người Giang Y Y!

Bạn đang đọc Huyền Huyễn: Ta Có Thể Nhìn Thấy Hồi Báo (dịch) của Vô Ngôn Dĩ Đối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 412

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.