Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đào hoa chi luyến

Tiểu thuyết gốc · 4339 chữ

Mộng Hoa Đào

Chương 13:Đào Hoa Chi Luyến(phần 3)

Ngọc Vân đau đớn,lê lết trở về một căn nhà hoang ngoại vi thành Đô Man,chàng ngồi tựa vào vách nhà ,nước mắt ứa ra,chàng mở từ từ những ngón tay đang giữ chật cái sáo nhỏ.

-Hức hức....Phi Long.......

Sau khi từ biệt Phi Long ,Ngọc Vân cùng Tiểu Liên đến một thôn thưa thớt dân nằm dưới chân núi Hoa Đinh Lăng sinh sống,mỗi ngày Tiểu Liên đều dệt vải gửi cho một đại thẩm gần nhà đem vào Đô Man thành đổi gạo,còn Ngọc Vân thì trồng rau ,câu cá cuộc sống đơn giản nhưng rất yên bình,thế nhưng sức khỏe của Tiểu Liên trở nặng,mà trong thôn lại không có đại phu,không nở nhìn nương tử của mình bị bệnh tật dày vò Ngọc Vân đã tháo cái sáo nhỏ ra ,đưa cây sáo bạch ngọc cho vị Đại Thẩm nhờ bà vào thành mời giúp đại phu đến xem bệnh cho Tiểu Liên.

-Đại phu nương tử của ta có sao không?

-À..à..sức khỏe của nàng ta quá yếu thêm vào gần đây có chút lao lực nên đã trở nặng nhưng cũng không quá nguy hiểm ,chỉ cần uống thuốc,ăn đầy đủ và tịnh dưỡng sẽ hồi phục...

-Đa tạ đại phu,đa tạ đại phu....

Vị đại phu đó sau khi trở lại thành bốc thuốc cho vị Đại Thẩm gần nhà mang về cho Ngọc Vân đã hiếu kỳ hỏi thăm

-Đại thẩm này ta thấy hai phu phụ họ thật quá khác biệt,nam nhân thì quá tuấn tú còn nương tử lại quá xấu xí,họ có thật là một đôi phu thê không?

-Sao lại không phải chứ,họ tuy chỉ mới đến thôn của ta sinh sống nhưng cả hai rất lương thiện,họ rất yêu thương nhau ...mà ngươi là đại phu sao lại nhiều chuyện như vậy..

-Hừm..ta chỉ thắc mắc chút thôi....này thuốc của bà...

-Đa tạ...ta đi đây...

Mấy hôm sao tên đại phu ra ngoài xem bệnh đã tình cờ nhìn thấy cáo thị dán trên tường ,đó chính là lệnh truy bắt của Tứ Vương Phủ,hắn nhìn thấy chân dung của Ngọc Vân là nhận ra ngay

-Đây..đây không phải là tên nam nhân ở thôn Hoa Đinh Lăng sao?Woa tiền thưởng thật là cao..nếu đi tố cáo hắn,ta sống đến mãng kiếp không hết,ha ha ha...phát tài rồi...

Thế là hắn đến ngay Tứ Vương Phủ báo tin cho Hạ Tuyết Cơ,bà ta lập tức sai quân lính truy bắt phu phụ Ngọc Vân về Vương Phủ,một mình Ngọc Vân không thể đánh trả mấy trăm tên lính Vương Phủ càng không thể đưa Tiểu Liên chạy trốn nên đã bị bắt giải ra trước mặt Hạ Tuyết Cơ.

-Lâm tử cuối cùng ta cũng tìm được chàng...

-Đừng đụng vào người ta...thả nương tử của ta ra...

Hạ Tuyết Cơ trợn mắt kinh ngạc

-Chàng nói gì..cái ả xấu xí này lại là nương tử của chàng sao...Lâm Ngọc Vân ngươi đang trêu đùa ta sao,sao ngươi có thể cùng ả ta ...ngươi ....dám xem thường ta....

-Hừm ...Tiểu Liên tuy không xinh đẹp như ngươi nhưng nàng thuần khiết ,lương thiện so với ngươi nàng cao quý gấp trăm lần...

Câu nói của Ngọc Vân đã làm đá động đến lòng tự tôn của Hạ Tuyết Cơ bà ta nắm lấy tóc của Tiểu Liên đập liên tục xuống nền nhà.

-Cái thứ gớm ghiếc này mà dám so sánh với ta sao,tiện nhân ,tiện nhân.....

-Á...á...tướng công cứu muội...á...á.......tướng công ....a....

Tiểu Liên bị Hạ Tuyết Cơ dập đầu đánh đến mất mạng ,bà ta mới chịu buông nàng ra

-Nương tử ,thả ta ra,nương tử....a...aa....Hạ Tuyết Cơ ngươi thật là một dâm phụ độc ác...ta khinh tởm ngươi...

Hạ Tuyết Cơ lại càng thêm nóng giận

-Được...hay lắm...tên nô lệ thấp hèn ngươi dám buông lời sỉ nhục ta...hừ nếu như thứ gì ta không chiếm được ta cũng sẽ chẳng để ai được hưởng...người đâu tự cung hắn cho ta,rạch nát mặt của hắn,cắt trụi hết tóc hắn..., bắt hắn phải hằng ngày đi xin khắp Đô Man thành này ,không được để cho hắn chết ...cấm ai dám giúp đỡ hắn...ta sẽ cho ngươi chịu hết những sỉ nhục trên đời này....

-Buông ta ra,ngươi muốn làm gì,đừng....á.....aaaaaaaaaaaaaa.........

Ngọc Vân bị vứt ra ngoài thị phố nhưng Hạ Tuyết Cơ vẫn phái người theo giám sát chàng,cứu sống chàng mỗi khi vật vờ bệnh tật,nhất quyết không để cho chàng chết,bà ta muốn chàng sống cũng không giống sống ,chết cũng không được chết.

Lưu Khảm thám thính được quân cơ,quả thực bọn Man Tộc và Hồ Tộc đang âm mưu khởi binh đánh vào Kha Chấn,quân tình cấp bách cho nên chàng nhanh chóng quay về Kha Chấn,nhưng Trương Khải lại muốn ở lại thêm vài ngày

-Trương Khải đệ tuy là muội phu của ta nhưng đây là công vụ không phải việc nhà ,đệ không được nán lại đây,nếu như Man nhân phát hiện Sứ Thần vẫn chưa đi khỏi sẽ sinh lòng nghi ngờ.

-Đại huynh đệ rõ chuyện đó nhưng Ngọc Vân công tử là bằng hữu tốt của Đại Ca Phi Long ,đệ không thể bỏ mặc hắn như vậy.

-Đệ muốn làm gì?Hắn ta đang bị người của Tứ Vương Phủ giám sát,đệ nhúng tay vào khác nào đi gây hấn với Man Vương Tộc?

-Đại huynh đệ chỉ cùng với mấy thuộc hạ ở lại ,có thể cải trang thành dân thường Man nhân,sẽ chẳng thể gây chú ý gì đâu,sau khi Đại Ca đến đệ sẽ nhanh chóng hồi Kinh...

-Hừm...nếu đệ đã quyết như vậy ta cũng không cản,nhưng ta cũng không thể kéo dài thời gian ,ta sẽ về trước báo tin,còn đệ phải quay lại Kha Chấn trong thời gian sớm nhất để còn hồi báo Hoàng Thượng.

-Dạ,đệ biết rồi,đại huynh bảo trọng.

-Ừm ,đệ cũng vậy...

Phi Long sau khi bị Vương Hỷ thu mất hai thành binh quyền cũng giảm xuống,chàng ít khi rời phủ,chỉ dự đại chầu để cho Vương Hỷ không có cớ xuất binh triệt hạ mình,thế nhưng khi ở trên Đại Điện dù có bàn chính sự Phi Long cũng chẳng thèm quan tâm hay đưa ra chính ý của mình,đứng như một pho tượng ủ rũ,Vương Hỷ vẫn hay liếc mắt nhìn mọi động tĩnh của chàng,vẫn không đá động đến Phi Long ,không hỏi nghe góp ý ,cũng không gặp riêng ở thư phòng như trước.

-Tốt đấy cứ như vậy đi...mỗi lần thượng triều nhìn thấy đệ ấy đứng bên cạnh cũng tốt....

Phi Long nhận được tin của Trương Khải lập tức phi ngựa đến Man Tộc,họ gặp nhau nơi một quán trọ ngoại thành.

-Đại Ca!

-Nhị Đệ,Ngọc Vân đang ở đâu...

-Đại Ca...huynh phải thật bình tĩnh...

Phi Long tâm trí rối bời

_Công tử ấy....đã gặp chuyện gì sao?

-Nửa tháng trước công tử ấy liều mình chạy khỏi thành đã bị lính của Hạ Tuyết Cơ ở Tứ Vương Phủ đánh trọng thương,đệ đã giải cứu công tử ấy mang về đây điều trị ,thương tích đã được băng bó ổn định, nhưng công tử ấy cứ mê man không tỉnh,đôi khi lại la hét trong giấc ngủ,tinh thần hoảng loạn...đệ không dám di chuyển công tử ấy đành phải chờ huynh đến...

Phi Long đẩy cửa phòng đi vào trong,nhìn thấy Ngọc Vân nằm trên giường,y phục đã được thay ra nhưng máu từ những vết thương lớn nhỏ khắp người vẫn tứa ra vấy bẩn,gương mặt anh tuấn như ngọc đã chằng chịt những vết sẹo còn ửng đỏ chưa lành ,trong cơn mê cứ rên lên những câu không tròn ý,nước mắt ứa ra hai bên khóe.

_Ưm...xin đừng...ưm...đừng...hức hức......a...a....

.Phi Long quỳ xuống bên cạnh giường đau lòng đến rơi lệ,môi run run nhẹ nhàng sờ lên trán của Ngọc Vân

-Ta xin lỗi...đã đến muộn thế này....hức...Ngọc Vân....

Phi Long cắn chật răng rít lên từng tiếng

_Ta sẽ không tha cho Tứ Vương Phủ....Hạ Tuyết Cơ....

Phi Long nén giận sai Trương Khải đánh xe ngựa đưa Ngọc Vân rời khỏi Man Tộc về Cẩm Yên,chàng sẽ đuổi theo sau,Trương Khải vâng lời liền cùng với các thuộc hạ đưa Ngọc Vân rời đi.Còn một mình Phi Long cưỡi con Tiểu Bạch ngay trong đêm đi đến Tứ Vương Phủ.

-Tên kia ngươi là ai,muốn chết sao,dám xông vào Tứ Vương Phủ hả?

Mặt của Phi Long lúc này rất đáng sợ lạnh như băng,hai mắt đỏ ngầu đầy sự giận dữ

-Bảo Hạ Tuyết Cơ ra đây....kẻ nào không muốn chết thì đừng cản chân ta...

-Hừm ngươi tưởng mình là ai hả...giết hắn...

Bọn lính canh gác ở Man Vương Phủ xông ra đánh Phi Long,cứ từng tốp ,từng tốp lũ lượt kéo đến,Phi Long đánh trả rất quyết liệt mỗi một đường gươm hạ xuống là có hơn năm sáu tên chết gục,chàng cứ thế chém giết điên cuồng,phá sập cả một dãy nhà trong phủ,nhất quyết tìm cho ra Hạ Tuyết Cơ.

Các nô lệ nơi này cũng nhân đó nổi dậy chạy trốn,làm cho quan cảnh trong Vương Phủ hỗn loạn vô cùng.

Một tên tổng quản phủ chạy đến hành cung của Hạ Tuyết Cơ

-Nương nương,nương nương nguy rồi ,nguy rồi...

Hạ Tuyết Cơ trong y phục mỏng manh đang thả hồn vào mộng đã bị tiếng loan báo đánh thức ,bà ta nổi giận hét

-Ngươi muốn chết sao,dám đánh thức ta.

-Dạ,dạ bẩm nương nương bên ngoài có một tên điên,không biết từ đâu xông vào Vương Phủ chém giết loạn xạ,luôn miệng đòi gặp Nương Nương...

_Ngươi không biết sai quân lính giết hắn sao?

-Dạ hắn rất lợi hại đã giết gần hết quân lính trong phủ ta rồi...

Hạ Tuyết Cơ giật bấn người khi cái cửa phòng văng vào,Phi long người đầy máu ,gương mặt tuấn lãng thường ngày bổng trở nên đáng sợ ,rợn người,đi vào từng bước.

-Á..hắn đến rồi...xin tha mạng xin tha mạng...

-Cút...

-Dạ ..đa tạ đa tạ...

Tên tổng quản vờ bỏ đi vừa qua khỏi Phi Long đã quay lại đâm lén sau lưng chàng,nhưng Phi Long nhanh như cắt xoay người né tránh còn chém một nhát đứt đầu tên tổng quản ,khiến cho hắn chết ngay tức khắc.

-Á!

Máu bắn ra văng vào mặt của Hạ Tuyết Cơ khiến bà ta sợ hãi,quỳ rạp xuống xin Phi Long tha mạng.

-Xin...xin tha ..cho ta..ngươi muốn gì cũng được hết...xin đừng giết ta...vàng bạc....châu báu cái gì cũng cho ngươi hết....hay ta...hay ta ...phục vụ ngươi..giúp ngươi vui vẻ...đừng giết ta...hic hic...

-Ngươi có biết Lâm Ngọc Vân?

-Vân tử hả..biết biết ..ta biết hắn...so với hắn ngươi tuấn tú hơn nhiều....hắn chẳng là gì cả.....

-Ngươi có biết hắn là gì của ta không?

-Dạ ...dạ ...không biết...không biết....

Phi Long túm lấy tóc của Hạ Tuyết Cơ lôi ả sát kề mặt mình

-Hắn... chính là người ta yêu nhất!

Hạ Tuyết Cơ trợn mắt hoảng hốt,Phi Long đẩy bà ta ra,liên tục giáng xuống mấy đường gươm,Hạ Tuyết Cơ cứ như thế bị phanh thây ra thành nhiều mãnh,chết một cách không thể nào còn thê thảm hơn.

Tứ Vương Phủ bị đốt trụi,ngoài Tứ Man Vương được đưa ra khỏi phủ nằm ở trước cửa thì tất cả quân lính hơn năm trăm người đều chết sạch,sáng hôm sau có người đi báo canh đã phát giác truy hô,dân chúng kéo nhau đến xem,quân binh Man tộc cũng xuất hiện xem xét điều tra.

-Trời ơi mấy trăm mạng của Tứ Vương Phủ một đêm chết sạch rồi sao...ai mà có thể làm được như vậy hả?

-Nghe nói Hạ Tuyết Cơ bà ta bị phanh thây ra làm mười mãnh ghê lắm..

-Đáng đời ả độc phụ...

-Tứ Vương phủ từ đây hết hống hách rồi...

-Nhưng thế lực nào dám đụng vào Man Vương Tộc chứ...ghê thật...

Trên đường về Cẩm Yên ,Ngọc Vân đã được Phi Long trị thương,cũng giúp chàng tỉnh lại ,nhưng Ngọc Vân không dám đối mặt với Phi Long tự nhốt mình trong phòng ,ngồi co ro ôm lấy chân khóc,khiến cho Phi Long càng thêm đau lòng ,đứng mãi ngoài cửa phòng khuyên nhủ,không chịu đi

-Ngọc Vân công tử mở cửa ra đi,nói chuyện với ta đi,công tử đừng suy nghĩ cùng quẩn,mọi chuyện đã có ta ở đây....Ngọc Vân...

Ngọc Vân vẫn run rẫy khóc,chàng đưa mắt nhìn mấy tách trà trên bàn,đầu nảy ra ý định tự sát,liền đập vỡ một chiếc tách lấy mãnh vỡ cầm lên,Phi Long bên ngoài nghe thấy đã đạp tung cửa chạy vào

-Ngọc Vân ,công tử làm gì vậy...bỏ xuống đi...

Ngọc Vân kê mãnh sành vào cổ ,gương mặt đẫm lệ vừa khóc vừa nói

-Phi Long...ta không còn đường nào để đi nữa,ta đã trở thành phế nhân rồi..hức hức...ngươi nhìn đi... ta bây giờ người không ra người ma chẳng ra ma,sống chỉ thêm liên lụy ngươi...hức...ngươi không phải đã từng nói...chưa thấy ai trên đời đẹp hơn ta hay sao...bây giờ ngươi nhìn đi ta thế nào hả...hức....

-Công tử tưởng mãnh sành cùn đó có thể cứa đứt cổ họng của mình sao?Công tử muốn chết sao,này cầm lấy...

Phi Long co chân lên lấy ra từ ống giày một cây chủy thủ ,đưa cán hướng về Ngọc Vân.

-Cây chủy thủ này sắc bén vô cùng ,một nhát chết ngay,còn cái mãnh sành đó chỉ cứa nhầy da cổ thôi,ta cũng sẽ mau chóng cứu được công tử....này cầm lấy...

Ngọc Vân rưng rưng bỏ mãnh sành xuống đưa tay nắm lấy cán cây chủy thủ,bất ngờ Phi Long dùng tay còn lại nắm chật lấy tay Ngọc Vân đâm thẳng vào bụng mình

-Sựt...

-Ư..

Máu từ vết thương túa ra khiến cho Ngọc Vân sợ hãi quỳ xuống đưa tay che lấy bụng của Phi Long

-A...ngươi làm gì vậy hả?

Phi Long ngước xuống nhìn Ngọc Vân ,đôi mắt chàng đỏ lên ngấn lệ

-Ta đã từng hứa sẽ bảo vệ cho công tử...ta không làm được mới khiến công tử ra nông nỗi này,là lỗi của ta,ta đáng chết nhất...

-Không phải lỗi của ngươi,không phải ..hức hức...

-Ngọc Vân hãy vì ta mà tiếp tục sống đi...làm ơn...ta xin công tử mà...làm ơn...vì ta mà sống tiếp đi Ngọc Vân....

Ngọc Vân gật gật đầu liên tục

-Ừm...ừm.....

Phi Long quỳ xuống đưa tay ôm đầu Ngọc Vân tựa lên vai mình

-Đừng làm như vậy nữa,mạng của công tử là của ta,ta chưa cho phép công tử không có quyền chết...

-Ừm....

Vương Hỷ nóng giận đập nát cái tách trà đang uống xuống đất khi nghe Mật thám quay về báo tin

-Ngu xuẩn...vì một tên phế nhân mà dám giết sạch Tứ Man Vương Phủ,Phi long ngươi điên rồi....Lâm Ngọc Vân lại là Lâm Ngọc Vân....aaaaaa....

Ngụy công công mở to mắt ,mất cả hồn,liền xua tay cho bọn nô tài đang hầu cận lui hết ra

-“Người đang nổi giận chuyện gì đây..?”

-Báo!

Có ngự lâm quân chạy vào thông truyền ,Vương Hỷ dằn lại cơn thịnh nộ

-Có chuyện gì?

-Dạ bẩm Hoàng Thượng có Hộ Thành thống lĩnh Lưu Khảm cầu kiến.

-Lưu Khảm về rồi sao?Truyền.

-Dạ.....

Sau khi nghe được âm mưu của ngoại tộc Vương Hỷ trầm tư mấy hôm suy tính kế đối phó.

Man Tộc gần Ngữ Chân nhất nếu có thể sai quân Ngữ Chân đánh vào Man tộc gây nhiễu loạn,Kha Chấn có thể đối đầu với Hồ nhân...nhưng Tộc Vương vẫn còn tại vị làm sao khiến lão đưa quân đi?Hừm...Mục Châu ....được lắm...nếu Mục Châu giúp sức có lẽ sẽ xin được quân cứu viện ,nhưng tên Mục Lân ...tên này tham vọng lớn khó mà thuyết phục...Linh Đan....hừm lần này phải để bọn nữ nhân can dự chính sự rồi....

Vương Hỷ di giá đến Chi Ảnh cung sũng hạnh Mục Châu ,dành thời gian bên cạnh nàng nhiều hơn,khiến cho Mục Châu lại được vinh hiển trở lại,trong cung còn xuất hiện lời đồn rằng Hoàng Đế sắp lập Quý Phi làm Hoàng Hậu,càng khiến Mục Châu thêm thăng hoa,quan lại trong triều cũng dâng lễ vật tạo quan hệ để thuận xin nàng nâng đỡ sau này.

Vương Hỷ trầm tư đứng bên cửa sổ nhìn ra màn đêm bên ngoài hoa viên ,Mục Châu trở mình thức giấc thấy chàng liền ngồi dậy đi đến

-Hoàng Thượng đêm đã khuya sao người còn thao thức...

-Hừm...ta vừa nhận được tin Man nhân quấy rối ở biên giới,muốn phái Phi Long đem quân sang đánh trả...nhưng đệ ấy vẫn còn mang tâm bệnh khi xưa chưa khỏi hẳn, ta thật không đành lòng để đệ ấy xuất binh,nhưng nếu để các tướng lãnh khác ra trận lại sợ họ bất tài càng thêm rách việc...Ta có nghĩ đến Mục Lân Tam đệ ngày trước tiếp viện Đông Các thành ,dụng binh đa mưu chẳng kém Phi Long,nhưng hừm...

-Nhưng sao ạ...

-Ta cũng chỉ là Phò Mã Vương tử không thể nhờ đệ ấy giúp được....

-Chàng quên thiếp là Kế Vương Tử hay sao?thiếp có thể nhờ Phụ Vương giúp chàng,..

-Chuyện này không thể viết một bức mật tin là được đâu...chẳng có thành ý,ta e Phụ Vương sẽ không đồng ý...chính sự đã rối ren ta còn lo chuyện sắc phong Hoàng Hậu....nhưng quân tình cấp bách đành phải hoãn lại rồi...nàng không giận ta chứ..

-Người đừng nói như thế thiếp hiểu người đã lao tâm khổ trí,hay để thiếp về Ngữ Chân một chuyến,trước thăm Phụ Vương sau thỉnh cầu người giúp sức...

-Chuyện này...Mục Châu ta thật cảm ơn nàng...vậy mọi chuyện ta nhờ hết vào nàng...

-Dạ,Hoàng Thượng cứ yên tâm...

-Hơ...

-Sao người còn ưu tư...

-Chuyện về Đan nhi....nàng ta cứ nhốt mình trong thẩm cung ,từ lúc được gả sang Kha Chấn cứ lạnh nhạt với mọi người chẳng chịu ra ngoài ,ta nghĩ nàng ta vẫn còn nhớ Ngữ Chân lắm ...

-Ừm...Đan nhi xưa nay quen sống trên thảo nguyên giờ thay đổi lối sống khiến muội ấy có chút không quen,xin Hoàng Thượng đừng lo lắng bận tâm,sau một thời gian nữa Đan nhi sẽ mau chóng hòa nhập thôi... lần về lại cố quốc hay Người cho thiếp dẫn theo muội ấy cùng đi,biết đâu sau chuyến đi này muội ấy lại trưởng thành hơn...

-Ừm cũng được,trên đường đi có tỷ có muội trò chuyện ta cũng yên tâm hơn...

-Dạ đa tạ Hoàng Thượng...

Vương Hỷ ôm lấy Mục Châu vào người nhếch mép cười

-“Hừm ...ta không đưa Phi Long vào câu chuyện chắc gì nàng đã chú ý.....”

Còn Mục Châu cũng suy nghĩ

-“Lần này nếu xin được sự giúp sức của Phụ Vương thế nào ngôi vị Hoàng Hậu cũng nằm trong tay ta,lúc đó Ngữ Chân sẽ nắm được một nửa giang sơn Kha Chấn rồi...Đan nhi được sũng ái như vậy ta không đưa muội ấy theo,không chừng lúc ta vắng mặt chàng sẽ sắc phong muội ấy thành Tần vị thì sao?Ta không cho phép kẻ nào có thể qua mặt ta...lần này cũng giúp được Phi Long không nhọc lòng tham chiến nữa...”

Mặt khác Vương Hỷ lại đến đông viện cung Chi Hương gặp Linh Đan

-Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.

-Ừm đứng lên đi...

-Không biết lần này người đến đây là có chuyện gì?

Vương Hỷ nắm lấy tay Linh Đan bất ngờ kéo nàng ngồi lên chân mình ,khiến cho nàng hoảng hốt vùn ra đứng lên run rẩy,bọn nô tài cũng bị Ngụy công công xua tay đuổi, vội chạy hết ra ngoài .

-Hoàng Thượng người làm gì vậy?

-Hừm nàng là hậu cung của trẫm ,trẫm muốn làm gì nàng mà chẳng được?

Linh Đan sợ hãi lùi từng bước

-Xin Hoàng Thượng ....

-Hừm ..ta thừa biết nàng vẫn còn tình cảm với Phi Long,thật khốn kiếp Phi Tần của Hoàng Đế mà lại có tư tưởng đến Thần tử...cái tên Phi Long cũng thật đáng bị lưu đày..

Linh Đan hoảng hốt quỳ xuống lạy tạ lỗi với Vương Hỷ

-Xin Hoàng Thượng bớt giận ,chuyện không liên quan đến Phi Đô Đốc ,mọi chuyện chỉ tại do Linh Đan phóng đãng xin Hoàng Thượng suy xét ,cứ trách tội lên người của Linh Đan,xin tha cho Phi Đô Đốc.

Biết Linh Đan tính vốn đơn thuần không tâm cơ như Mục Châu nên Vương Hỷ dọa dẫm nàng khiến nàng cứ cho mọi chuyện đều là thật

-Hừm...mối nhục như vậy ta làm sao nuốt trôi...ngươi thật là tiện nhân..hay ta sẽ mang ngươi làm lễ vật tiến cống cho Man nhân,nghe nói bọn Man Vương Tộc rất hay xài chung cống vật,sang đó ngươi sẽ được hầu hạ mỗi ngày một tên,cũng từ từ mà lựa chọn lang quân cho vừa ý...

-Hức hức....Hoàng Thượng thiếp xin người ,người cứ mang thiếp đi giết bỏ ..xin người đừng tiến cống thần thiếp,hức hức....

-Biết sợ rồi sao?xem ngươi còn dám hai lòng với trẫm không?

-Dạ không dám ,không dám....hức hức...

-Thế thì ta có một việc muốn ngươi đi làm giúp cho trẫm,nếu làm tốt ta sẽ tha cho ngươi và Phi Long còn dám trái ý phản bội ,đừng nói là ngươi cả Tú Lệ và Mục Châu ta cũng sẽ mang hết tặng cho Man nhân,Hồ nhân...để xem Ngữ Chân tộc các ngươi còn mặt mũi nào...

-Dạ thần thiếp xin nghe theo chủ ý của người,thề không phản lại...

-Nếu ngươi phản trẫm thì sao?

-Dạ dạ...nếu Linh Đan phản lại ý của Hoàng Thượng xin cho vạn tiễn xuyên tâm...

-Không, thế thì nhẹ cho ngươi lắm...ngươi phải thề nếu như ngươi phản ta...vạn tiễn đó sẽ cắm lên người của Phi Long.

Linh Đan mở to đôi mắt đang ngấn đầy lệ ,lắp bắp thề

-Dạ...dạ....nếu như Linh Đan làm trái ý Hoàng Thượng sẽ ..hức hức...Phi Long sẽ ngàn tiễn xuyên tâm..hức hức....

-Tốt đó....vậy thì nghe cho kỹ đây.......hãy làm theo y như lời trẫm nói....

Vương Hỷ bỏ đi để lại Linh Đan thẫn thờ khóc đẫm ướt cả gương mặt tú lệ của mình

-Hức,hức...Phi Long....thiếp phải làm gì đây..hức hức....

Mục Châu về đến Ngữ Chân xin Tộc Vương xuất binh dẹp loạn Man Tộc giúp Kha Chấn,liền bị Tộc Vương từ chối

-Con thật là ngu ngốc,chuyện đó là chuyện của Vua Kha Chấn ,hà cớ gì ta phải hao binh tổn tướng giúp hắn...

-Phụ Vương nếu như lần này Cha giúp Vương Hỷ con sẽ được phong làm Hoàng Hậu lúc đó Ngữ Chân chúng ta không phải đã nắm được Kha Chấn sao?

-Con tưởng Vương Hỷ là tên có tâm cơ đơn giản thế sao...dễ dàng cho con lên làm Hoàng Hậu sao?

-Cha ,thánh chỉ chàng cũng viết rồi chỉ chờ cho chiến sự lắng xuống làm sẽ làm lễ sắc phong cho con,Cha dù sao con cũng là Kế Vương Tử của Ngữ Chân lại còn là Quý Phi Kha Chấn sao không thể dùng binh Ngữ Chân cứu Kha Chấn chứ..

-Hừm việc này ta phải suy xét kỹ mới được...

-Cha quân tình cấp bách sao có thể chờ đợi được...

-Hừm con tưởng việc điều binh đi đánh trận là một việc đơn giản sao ...ta không đồng ý,Kha Chấn và Man tộc có khai chiến cũng chẳng liên quan gì đến Ngữ Chân,nếu như một trong hai bị tiêu diệt lại càng tốt,Ngữ Chân ta sẽ có cơ hội mở rộng lãnh thổ....

-Phụ Vương sao có thể nói như thế....

-Hừm con và Đan nhi về lại Ngữ Chân cũng tốt,chỉ còn có Tú Lệ ở lại Kha Chấn âu cũng là số phận của nó,từ nay con cứ ở lại Ngữ Chân ,đợi khi Kha Chấn và Man Tộc đánh xong hãy cân nhắc có nên về lại Kha Chấn không... Người đâu dẫn Kế Vương Tử về lại lều trại đi..

-Phụ Vương...

-Dạ...

Mục Châu bị giam lõng trong lều khiến nàng thêm bức bối

-Hừm...lần này ngôi vị Hoàng Hậu phải vuột khỏi tay ta sao...không thể được...ta không thể mất hết tất cả như vậy...hừ Phụ Vương là người đã ép con....

Mục Châu xin cầu kiến Tộc Vương,giả vờ thuận theo ý của Tộc Vương ,ngoan ngoãn ở lại Ngữ Chân,ngày đêm hầu thuốc cho Tộc Vương uống,đến một ngày nọ Tộc Vương phát bệnh tạ thế,lập tức Mục Châu đăng vị kế nhiệm làm Tộc Vương Ngữ Chân,nhanh chóng phong cho Mục Lân làm Kế Vương Tử phái hắn lãnh binh đánh vào Man Tộc.Mục Lân không phải kẻ ngốc ,nên vẫn còn do dự chuyện xuất binh,thế nhưng Linh Đan đã theo kế sách của Vương Hỷ đưa ra các lợi ích cho Mục Lân nổi lòng tham không nghi ngờ chuyện tấn công Man Tộc.

-Muội đã nghe lén được Hoàng Thượng nói về chính sự với Man Tộc,Man Tộc sẽ đưa quân tập trung đánh Kha Chấn lúc này sẽ yếu thế ở nơi giáp biên với Ngữ Chân ta,nếu như Vương huynh mang quân đánh chiếm các thành đó thế nào cũng chiếm được vài thành trì Man nhân,quân Ngữ Chân ta không cần phải tiếp cứu Kha Chấn rồi ngồi chờ ban cho chiến lợi phẩm,cứ tự chiếm thành tự xưng bá,có phải tốt hơn không.

Mục Lân nghe chính miệng Vương muội của mình hiến kế đương nhiên chẳng nghi ngờ gì,lập tức thuận theo ý lệnh của Mục Châu xuất binh.

Mục Châu và Linh Đan hết hạng thăm cố quốc phải trở về Kha Chấn,chiến sự cũng sau mấy tháng bùng nổ.

Bạn đang đọc Huyết Đổ Hoa Rơi sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.