Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết đổ hoa rơi

Tiểu thuyết gốc · 3396 chữ

Mộng Hoa Đào

Chương 14:Huyết Đổ Hoa Rơi (phần 1)

Bạch Lợi ở Hão Lý là chủ một thành,nhưng rất đỗi nhàn hạ,hay cùng với tướng lãnh của mình đi uống rượu ,vui chơi,hôm nay tiết trời mát mẻ lại cùng bọn lính thuộc cấp ra thị phố

-Tướng quân hôm nay nghe nói ở Lệ Hạ Viện có thêm cô nương mới đến...

-Hừm thế thì sao...cái nơi đó toàn khuê các đến thi ngâm thơ đánh đàn ,chán ngắt có gì vui...

-Tướng quân dù sao đi đến đó cũng được ngắm dung nhan của các tài nữ,vui mắt một chút cũng tốt mà ...

-Vui mắt thế có tiếp cận được không...lại rước thêm sầu muộn tương tư,mấy ả đó cao ngạo ngó lên chứ đâu ngó xuống...

-Tướng quân ngài là chủ thành,chỉ cần lên tiếng mấy cô nàng đó dám không thuận theo sao...

-Hừ...ngươi tưởng ta là hạng người gì hả...dám nói bừa à...

-Đáng đời ngươi dám hàm ngôn...

-Ta cũng chẳng ham mấy ả tiểu thư có nhan sắc nhưng phép tắc khuôn khổ,chán lắm....

Khi họ đi ngang qua một gian hàng bán cá thì Bạch Lợi bị tạt cho một chậu nước bẩn vào chân.

-Ấy da...

-Tướng quân có sao không...này cái ả nữ nhân kia sao tạt nước bừa bãi vậy hả,trúng chân của Tướng quân ta rồi đó,còn không mau tạ lỗi hả?

Vị cô nương tuổi chừng mười tám ,mắt to lanh lợi,gương mặt khả ái cầm lấy cái chậu gỗ ,hất mặt nói

-Tạ lỗi cái búa...sao không nói hắn mở mắt ra mà nhìn đường ...ta đỗ nước trước gian hàng của ta thì phạm pháp chế gì hả?

-Ôi trời cái ả đanh đá này....còn cãi lại hả có biết đây là ai không hả...đây là chủ nhân thành Hảo Lý này đó, là Bạch tướng quân ở Tướng Quân phủ...

-Ta cốc cần biết hắn là Bạch Tướng hay Hắc Tướng...đi đứng không biết nhìn đường thì gắng mà chịu....tránh hết ra,đừng ám gian hàng của ta,ta còn phải buôn bán...

Bạch Lợi lên tiếng

-Ôi trời cái ả đanh đá này...ngươi hắt nước bừa bãi làm dơ bẩn đường phố,trúng người đi đường ,còn không xin lỗi ...xem chừng bị quả báo đấy...

-Quả cái đầu của ngươi....muốn gì hả,ăn hiếp tiểu cô nương ta chân yếu tay mềm hả...bớ người ta..Phi Gia quân ăn hiếp cô nương ....người đâu mau đến xem này...

-Ôi trời còn giở trò này à....hừm...im miệng đi...hôm nay Bạch Lợi ta không dạy cho cô bài học không được mà...

-Ấy ấy Tướng quân xin bớt giận bớt giận...dân chúng đang kéo lại xem kia kìa...

-Phải đó Tướng quân,nam nhân không đấu với nữ nhân,thôi tha cho ả lần này đi...

-Hừm...xem như ngươi may mắn đó...

-Hứ rồi làm gì ta,cút cho lẹ đi ôn thần...

-Trời trời...các ngươi nghe thấy không mắng ta là ôn thần đó....cô nương gì đây...bà chằng thì có...

-Tiểu Ngư mau bày hàng bán đi đừng có gây chuyện nữa..

-Dạ!...

Tiểu Ngư liền quay người trở lại đi vào gian hàng thì đạp phải vây cá dưới đất trượt chân ngã xuống ,đập nguyên cả mông lên đất ướt dơ bẩn ,còn quẳng bay cái chậu gỗ lên không trung,nó rơi ngay xuống đầu cô úp lại.

_Á...chết ta...

Bạch Lợi cùng các thuộc cấp vừa quay lưng đi đã nghe tiếng Tiểu Ngư kêu la,xoay mặt lại nhìn thấy cảnh tượng thì không nhịn được cười

-Ha ha ha..ha ha ha....đúng là có quả báo mà,tự làm tự chịu ha ha ha....

Tiểu Ngư vừa ngượng ngùng vừa tức giận đứng lên đi vô gian hàng cầm cây dao lớn lên

-Các ngươi cười cái gì hả?còn cười ta,ta sẽ chém các ngươi..yaaaaaaaaaa....

-Ôi trời dữ quá chạy mau....ha ha ha...cá mắc cạn ha ha cá mắc cạn...

Tiểu Ngư đứng giậm chân tức điên la hét

-Phi Gia Quân các ngươi là bọn dỡ khùng...yaaaaaaaaaa....tức chết ta....

Tiểu Ngư dữ dằn có tiếng ,khắp thị phố ai cũng biết danh ,nàng là nữ tử đanh đá rất ghét nam nhân ,lý do là bởi khi năm Tiểu Ngư được mười sáu tuổi được mai mối gả đi cho một gia đình trong thành,ai có ngờ tân lang vốn mang bệnh ốm yếu ,lần này cưới vợ là chỉ để sung hỷ, ai có ngờ một lần hắn lén đi xem mặt tân nương đã thấy Tiểu Ngư vát dao rượt đuổi bọn thiếu tiền cá ,về nhà sợ đến vỡ mật ,không dám từ hôn cũng không dám lấy nàng ,lo lắng bệnh lại thêm bệnh ,chưa sang rước dâu đã chầu trời ,từ đó Tiểu Ngư lại mang thêm biệt danh khắc phu,ai trong thành nghe đến tên nàng cũng chẳng dám dạm hỏi ,khiến tính khí của nàng càng thêm nóng nảy,nhưng Bạch Lợi lại không sợ và cho đó là một người thú vị,lâu lâu lại sai thuộc hạ đến chọc phá nàng khiến nàng vát dao rượt đuổi ,còn mình thì đứng xa quan sát ôm bụng cười.Lâu dần lại nảy sinh có chút cảm tình,ngày nào cũng sai quản gia đi mua cá của Tiểu Ngư về ăn,hôm nay lại bắt lão làm món cá,lão sợ hãi nói

_Tướng quân xin hãy tha cho lão...hai tháng nay ngày nào cũng làm món cá,các quân lính trong phủ nói nếu hôm nay còn làm món cá sẽ thẻo thịt lão ra đem xào ăn...hic...xin Tướng Quân tha cho lão....nếu Tướng Quân thích cá thì cứ tự đi mua..còn lão sẽ đi mua thứ khác cho quân lính ăn...dạ lão cáo từ...

-Này chạy gì mà nhanh vậy này...Hừm...không dám đi mua à...để ta đi ...

Bạch Lợi đi đến gian hàng cá của Tiểu Ngư nhưng không ghé vào mà cứ đi ngang qua luôn,sao đó lại đảo trở về,rồi lại đi ngang qua,lặp đi lặp lại nhiều lần khiến cho Tiểu Ngư nổi đóa

-Yaaaaaa....ngươi có muốn mua cá hay không hả,sao cứ đi đi lại lại trước gian hàng của ta như thế ,muốn ám ta hay sao hả.....có mua cá không?

Vừa nói Tiểu Ngư vừa chặt con dao lớn xuống thớt ,mắt đỏ lên liếc xéo Bạch Lợi khiến chàng hồn bay phách lạc

-Mua... mua...đương nhiên là mua rồi...bán cho ta con nào lớn nhất ấy....

_Hừm...

Tiểu Ngư xỏ mang cá cột dây đưa cho Bạch Lợi

-Của ngươi đây tiền đâu?

Bạch Lợi vừa cầm lấy cá vừa đưa tiền cho Tiểu Ngư ,lại nói lảm nhảm

-Cô tên Tiểu Ngư mà lại đi bán cá..có phải là đang tàn sát đồng loại của mình không...

Tiểu Ngư nhoẻn miệng cười

-Hì hì...ta tên Tiểu Ngư,lại đi bán cá...vui quá há...vui há...

Bạch Lợi ngớ người ra

-À vui...

Tiểu Ngư cầm cây dao lớn lên hét vào mặt Bạch Lợi

-Dám chọc bổn cô nương hả,ta hôm nay chém nát ngươi ra,yaaaaaaaaaaaaa....

Bạch Lợi co giò bỏ chạy

-Á...dữ quá...đừng đuổi theo ta...á tránh ra tránh ra.....giết người bớ người ta....aaa...

-Hừ...tên chết bầm đứng lại....

Tiểu Ngư rượt đuổi Bạch Lợi chạy qua mấy con phố,khiến chàng thở hỗn hễnh ,chân bủn rủn..

-Đừng đuổi theo ta nữa mà...làm ơn..hộc hộc...

-Hừ ....ta không chém ngươi vài nhát...hộc...ngươi xem thường bổn cô nương ta...hộc hộc...chết nè...

Ở gần đó có một người đang vận chuyển những cái lu sành lớn lên xe ngựa,chẳng may dây thừng buộc giữ bị đứt bất ngờ,khiến mấy cái lu lớn lăn xuống về hướng Tiểu Ngư,Tiểu Ngư chỉ lo vung dao chém Bạch Lợi không để ý sau lưng mình có nguy hiểm còn Bạch Lợi thì nhanh tay đỡ lấy tay cầm dao của nàng,một tay ôm lấy hông nàng nhảy lên cao né tránh mấy cái lu.

-Ôi nguy hiểm quá...xin lỗi Bạch Tướng quân....

Tiểu Ngư và Bạch Lợi đưa mắt nhìn nhau không chớp một lần,tay chàng vẫn ôm lấy eo của nàng

-Bạch tướng quân!

Tên bán lu hét lớn làm cả hai giật bấn người

-Gì ,gì hả?

-Ngài nếu không có gì hết, thì tiểu nhân xin rời đi ạ..

-Ừm,đi đi...

Tiểu Ngư đỏ mặt rút dao lại

-Ừ...ừm...ta ân oán phân minh,ngươi đã cứu ta,ta tạm tha cho đó...hừm...

Nói xong nàng bẽn lẽn bỏ đi,mặt đỏ bừng bừng,còn Bạch Lợi cũng tim đập loạn xạ,cứ thẩn thờ xách con cá đi về phủ

-A ...tướng quân mua cá sao,để lão mang vào trong ,tướng quân muốn nấu món gì ạ?

Bạch Lợi không để ý đến lão quản gia,mà lại nhẩm nói chuyện một mình

-Nàng ta tuy có hơi dữ,nhưng không dữ như nhị tẩu cũng xem là cô nương tốt,tuy nhan sắc không quá xuất sắc nhưng cũng đáng yêu,cô nương như thế mà lại mang mạng sát phu sao,không đúng không đúng...

-Tướng quân nên đem nó đi chiên nhé...

-Cái gì,người ta chưa đủ khổ sao còn đem đi chiên...

-Vậy vậy mang nó đi chưng tương nhé...

-Thật độc ác còn muốn mang chưng tương nữa à ,lão có lương tâm không hả....?

_Dạ dạ..thế tướng quân muốn sao?

-Phải mang về nhà yêu thương,nuôi dưỡng..lấy tình cảm chân thành cảm hóa từ từ....tính tình sẽ lại dịu dàng...

-Hả?nhưng...nhưng nó đã bị cắt đuôi ,cắt mang thế này sao nuôi được ạ?

-Cái gì cắt đuôi?

-Con cá này ạ!

-Cá à...cá thì nên đem chưng tương,đúng rồi đem đi chưng tương đi,đi đi...

Lão quản gia nhìn theo bóng lưng của Bạch Lợi mà rùng mình

-Ta đã biết Phi Gia quân có rất nhiều binh lính dỡ điên dỡ khùng nhưng ngay cả Tướng Quân cũng thế...hic thật đáng sợ...hic...

Từ lúc được Bạch Lợi cứu Tiểu Ngư cũng bớt đanh đá lại ,thỉnh thoảng còn điểm phấn thoa son rồi mới ra bán cá,có lúc ngóng ra đường chờ quân lính Bjach phủ đi qua,lại lén nhìn Bạch Lợi cười thầm.

Cả hai đã nảy sinh tình cảm nhưng lại ngại nói ra miệng sợ đối phương từ chối nên cũng chỉ nhìn nhau cười mà thôi,nếu có dịp đứng gần cũng nói qua loa vài câu

-Cô mang cá đến hả?

-Ừm,cá hôm nay tươi lắm!

-Cô lấy tiền cá hả?

-Ừm lấy rồi!!

-Ngươi đi uống rượu sao?

-Ừm...đi nhé...

Cứ thế thời gian trôi qua suốt nửa năm sau

Vương Hỷ phái Bạch Cát, Bạch Lợi dẫn quân tham chiến cùng Hữu Lộc Cát,trên chiến trường Hồ tộc ,Lưu Khảm và Lưu Thái Phó Trương Khải ,và các tướng lãnh thành Đông Các đánh phá quân Man nơi biên giới.

Bạch Lợi nhận chỉ liền gấp rút điều binh chuẩn bị rời thành ra chiến trường,trước khi đi chàng đến gian hàng cá tìm Tiểu Ngư

-Mai ta phải rời Hão Lý rồi!

-Ngươi đi đâu?

-Ta nhận lệnh của Hoàng Thượng dẫn quân đi đánh quân Hồ,có lẽ sẽ rất lâu mới quay trở về,mà cũng có thể không trở về nữa...

Tiểu Ngư nghe xong cúi mặt im lặng

-Thật ra hôm nay ta đến là để nói với nàng...ta ...ta rất muốn nàng làm phu nhân của ta...nhưng bây giờ chiến sự nổ ra rồi ta không thể mang sính lễ sang hỏi cưới nàng được...ta phải đi rồi...

-Bạch Lợi!

Tiểu Ngư cất tiếng gọi khi Bạch Lợi định nhảy lên ngựa

-Ta ..ta cũng có chuyện muốn nói với chàng...ta..thật ra ta rất mến mộ chàng...ta rất muốn được gả cho chàng...

Nước mắt của Tiểu Ngư rơi xuống làm Bạch Lợi càng thêm bối rối

-Nàng đừng khóc...nếu như ta may mắn còn mạng trở về ,nhất định sẽ sang đưa nàng về phủ làm tướng quân phu nhân..

Tiểu Ngư đưa tay giật đứt lấy mấy sợi tóc của mình se vào một sợi chỉ đỏ trên tà áo ,đem nó cột vào một đồng tiền ,đeo lên cổ tay Bạch Lợi.

-Đây là đồng tiền ta gửi cho chàng...chàng nợ ta một đồng...sau này phải trở về mang trả cho ta....chàng phải bảo trọng...

-Tiểu Ngư...

Bạch Lợi ôm chầm lấy nàng,hôn lên trán nàng

-Ta biết rồi ta nhất định sẽ trả lại cho nàng đồng tiền này...

Sau đó chàng lên ngựa phi đi,Tiểu Ngư đứng trông theo đến khi chàng khuất dạng

-Nhất định chàng phải trở về...

Không được tham chiến còn phải đứng nhìn các nghĩa đệ của mình lần lượt ra chiến trường Phi Long trong lòng rất lo lắng,nhưng không thể rời khỏi Yến thành.Lần trước vì trả thù cho Ngọc Vân ,Phi Long đã tự ý rời thành tiêu diệt Tứ Vương Phủ,Vương Hỷ đã rất nổi giận đưa chiếu chỉ đến Yến thành cảnh báo ,chỉ cần Phi Long rời thành mà không thông báo cho triều đình một lần nữa sẽ thẳng tay trị tội.

-Ta nhất cử nhất động đều bị Vương Hỷ giám sát,có lẽ khắp Yến thành đều bị rãi đầy mật thám rồi.

-Đại Đương Gia...

-Lão Kỳ?

Bạch Kỳ vai mang theo hành trang chuẩn bị rời đi

-Lão đi đâu ?không biết bây giờ tình hình Kha Chấn bất ổn hay sao?Vương Hỷ đã biết thân phận thật sự của ta rồi ,trên dưới Phi phủ bây giờ đã bị giám sát,lão đi lung tung xem chừng bị giải đi Tra Sự Ngục ta cũng khó mà cứu lão.

-Bộ ngươi tưởng ta muốn đi lắm sao?ta nhận được mật báo thời gian gần đây ở Thiên Viên xuất hiện một nhóm người lạ mặt ,đang thăm dò Làng Hoa Lau, có kẻ muốn tìm kiếm tung tích Vương Phong nữa rồi.

-Không phải thời gian trước lão nói tên Vương Lập phái không ít sát thủ đến điều tra ,đều bị Dạ Hổ giết sạch hay sao,bây giờ hắn ta cũng chạy khỏi Kha Chấn,không lẽ lại là hắn muốn quay trở về nạp mạng cho Vương Hỷ sao?

-Ta không biết nhiều đến thế,chỉ biết rằng bọn người này đang tìm kiếm trong làng có nhà nào đã từng nhận nghĩa tử hay không ,hay khoảng mười bảy năm trước có từng cứu đứa bé trai nào không?

-Hừm ,tìm kiếm ta cũng vô ít thôi ,tìm được ta thì sao,cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Vương Hỷ nữa,muốn dùng danh nghĩa của ta bạo loạn nữa à,hắn không rãnh thì giờ cho những chuyện nhảm nhí này đâu?

-Vì thế ta mới về Kinh điều tra....dù ngươi không còn sức uy hiếp Vương Hỷ nhưng một khi có ai biết ngươi là Vương Phong thì...ha ha ha....ngươi chết chắc...

-Ta chết lão vui lắm à....

-Hừm...loạn thần tặc tử triều nào cũng có ,không riêng gì một mình tên Vương Lập,các thế lực trong triều nếu có ai bất mãn ngươi...hừm còn không mau gây nhiễu loạn à...ngươi nghĩ xem ,một nước có thể có hai vua không?Vương Hỷ còn không nhanh giết ngươi bình ổn lòng dân à...

-Lão cũng cẩn thận đấy,bọn người biết được chuyện biến loạn năm xưa không nhiều,sao lại xuất hiện kẻ muốn tìm Vương Phong?Chuyện về tổ chức Dạ Hổ có khi nào đã bị bại lộ?

-Hừm...ta đã nói là không biết,ngươi điếc sao?

-Ôi trời ,lão dỡ chứng gì chứ....đi nhanh về nhanh ta cũng muốn biết bọn đó là ai...

-Ừm...,mà này ngươi định giấu tên Ngọc Vân ở Phi phủ thật à?Vương Hỷ không bỏ qua cho hắn đâu?

-Ta đang tìm cách đưa công tử ấy và Vương Dung rời khỏi Kha Chấn...nhưng phải chờ chiến sự qua đã,tình hình bây giờ chẳng thể đi đâu được...

-Hừm...bỏ trốn à....ta hy vọng Vương Hỷ sẽ rộng lượng với ngươi....

Phi Long đi ra hoa viên Phi phủ tìm Ngọc Vân,thấy Ngọc Vân ngồi tựa đầu vào cây cột ở tiểu đình thiếp đi,gương mặt của Ngọc Vân đã được Phi long tận tâm cứu chữa ,tuy không lấy lại được vẻ đẹp như lúc xưa,nhưng những vết sẹo cũng mờ đi không còn nhìn thấy rõ nữa.Phi Long chầm chậm đi đến,không làm cho Ngọc Vân thức giấc,chàng mỉm cười

-Gương mặt này càng ngắm càng say...

Bất chợt chàng đặt một nụ hôn lên trán của Ngọc Vân,khiến cho Ngọc Vân mở mắt ra,Phi Long hồn bay phách lạc ,lắp bắp ,vừa nói vừa dùng hai tay đánh liên tục vào hai bên má của mình

-Á,Ngọc Vân công tử....ta... ta ...sai rồi.. ..ta bị dỡ khùng ta sai rồi ,công tử đừng giận,đừng nổi giận ...ta cút ngay ,ta cút liền....

Nói xong Phi Long co giò bỏ chạy mất,Ngọc Vân ngồi ngẩn ra nhìn theo

-Ta có nói gì đâu.....

Chuyện này đã bị Vương Dung và A Khấu nhìn thấy,cả hai đều bất ngờ,mặt đỏ bừng,kinh ngạc

-Lão ...lão gia làm gì vậy?

-Ta ...và ngươi nhìn nhầm thôi...đừng để tâm,đừng nói chuyện này với ai....

-Ơ...phu nhân....

-A Khấu đừng nhắc chuyện này với ai cả....chúng ta về phòng thôi...

-Ơ...dạ....

Những ngày tiếp theo quan sát Vương Dung cảm nhận được Phi Long đối với Ngọc Vân thật là trên mức tình bằng hữu,lúc nào cũng quấn quýt bên Ngọc Vân nói cười ,bày trò cho Ngọc Vân vui,họ còn thường xuyên ra thị phố dạo chơi,mua sắm,đây là việc Phi Long ít khi làm với Vương Dung,lòng của nàng bỗng dưng nảy sinh sự ganh tỵ,nhưng thật khó nói thành lời ,càng khó giải bày với Phi Long

-Ụa!

_Phu nhân người sao vậy?

-Ừm,ta không biết,dạo này cứ hay như thế...

-Không được phải mời đại phu xem mạch cho người mới được..

-Ừm,nhưng đừng kinh dộng lão gia,ta không muốn người lo lắng...

-Dạ...

Sau khi đại phu đến phủ xem mạch cho Vương dung liền cười nói

-Chúc mừng phu nhân,chúc mừng phu nhân,người đã có hỷ mạch.

-Ta,ta có hỷ mạch rồi sao?

-Phu nhân đay là chuyện tốt ,nên báo cho lão gia...

-Ừm..hãy đợi chàng từ Kinh thành về đã,không vội ..

Ngọc Vân hay tin cũng vui giùm Phi Long và Vương Dung

-Phi phu nhân chúc mừng phu nhân,Phi Long mà biết được tin này chắc ahwsn vui lắm.

-Ừm,đa tạ Lâm công tử quan tâm,công tử định ra ngoài sao?

-Ừm,ta muốn mua chút đồ về sửa lại cái bàn án thư của Phi Long.

-Công tử thật có lòng...

-Thôi ta đi nha..

-Ừm...

Ngọc Vân rời Phi phủ liền có mấy tên lính đi theo bảo vệ,Phi Long trước khi về Kinh dự chầu đã căn dặn bọn họ phải bảo vệ Ngọc Vân chu đáo.

Ngọc Vân đến thị phố mua chút đồ thì có một đứa bé mang một mảnh giấy đến đưa cho chàng,chàng mở ra xem thì sắc mặt biến đổi,tay run run

-Nghĩa Phụ!

Theo sự hướng dẫn trong giấy,Ngọc Vân đã đánh lạc hướng mấy tên lính Phi phủ bỏ đi đến một bìa rừng ngoại thành,nơi đây có một nhóm người đang đứng chờ chàng,có một dáng lưng quen thuộc đang đưa mắt nhìn lên tán cây.

-Đã đến rồi sao?

Đó chính là Lục Vương Gia,Vương Lập.

Ngọc Vân sợ sệt thi lễ

-Ngọc Vân tham kiến Nghĩa Phụ.

-Còn dám gọi ta là nghĩa phụ à,tên phản bội!

Vương Lập đẩy một chưởng vào người Ngọc Vân ,khiến chàng té sấp xuống đất,miệng tứa máu

-Ặc ,ặc...Ngọc Vân biết tội mình khó dung thứ...nhưng xin Nghĩa phụ hãy buông tha cho Phi phủ....

-Hừm bản thân ngươi còn chưa lo xong,còn dám xin cho ai hả...bắt nó lại.

Bọn thuộc hạ đi theo liền đánh nhau với Ngọc Vân ,sau đó trói chàng lại

-Nghĩa Phụ chuyện không can dự gì đến Phi Long xin Nghĩa phụ đừng đụng đến hắn,là do Tôn Ngũ viết mật thư cáo mật ,Phi Long không biết gì đâu...

-Hừm ,ngươi đừng nói giúp hắn nữa,hắn mới chính là chủ chốt của chuyện này,hắn chính là Vương Phong Thế Tử...ngươi nói thử xem ,chuyện này có liên quan đến hắn không?

Ngọc Vân mở to mắt kinh ngạc

-Phi,Phi Long là Thế Tử Vương Phong sao?

-Hừm,ta sẽ cho ngươi xem một màn kịch đặc sắc sắp diễn ra đây...ha ha ha....

-Thả ta ra...thả ra....ngươi bắt ta đi đâu....

Bạn đang đọc Huyết Đổ Hoa Rơi sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.