Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết đổ hoa rơi

Tiểu thuyết gốc · 3060 chữ

Mộng Hoa Đào

Chương 14:Huyết Đỗ Hoa Rơi (phần cuối)

Mục Lân cải trang làm dân Kha Chấn cùng bọn tàn quân quyết tìm Vương Hỷ trả thù,nhưng mãi vẫn chưa tìm được cơ hội nào,tình cờ cứu được Vương Lập đang trọng thương ,biết có cùng ý chí trả thù nên cả hai đã tương trợ nhau bày mưu tính kế .Vương Lập thông thuộc đường trong Hoàng Cung lại biết thói quen thích ở một mình khi ra Ngự Hoa Viên ngắm cây hoa đào của Vương Hỷ,nên đã vẽ sơ đồ cho Mục Lân và các tàn quân hơn cả trăm tên nắm vững,muốn một lần ra tay là giết được ngay Vương Hỷ.

Phi long cưỡi con Tiểu Bạch đến trước cửa Ngọ Môn thì dừng lại,chàng nhảy xuống,vỗ vỗ lên đầu con Tiểu Bạch nói

_Mày ở đây đợi tao...nếu thấy đói bụng cứ việc đi kiếm ăn,còn như ba ngày sau không thấy tao trở ra,thì đừng chờ nữa....

Nói xong chàng đi vào Hoàng Cung

Con Tiểu Bạch thộn mặt ra,hí vài tiếng ,nhưng Phi Long không quay đầu lại nhìn nó

-Hí hí hí.....

Có Hoàng Long kiếm đeo bên hông,nên cấm vệ quân không ai dám cản chân Phi Long

-Phi Đô Đốc...

-Không phải ngài ấy đã rời Kha Chấn rồi sao,sao còn quay trở lại...

-Đi báo với Hoàng Thượng đi...

Phi Long mặc kệ những lời xì xầm,cứ mặc nhiên mà đi tìm Vương Hỷ

Lúc này là thời điểm cây đào cổ thụ ra hoa đẹp nhất cho nên Vương Hỷ sau buổi thiết triều đã đi đến tiểu đình ngoài Ngự Hoa viên vừa uống rượu vừa ngắm hoa đào.

-Có lẽ hắn đã biết tên phế vật đó chết rồi....nhưng sao vẫn còn chưa trở về......

Ngụy công công và đám cấm vệ quân đứng từ xa bảo vệ xung quanh Vương Hỷ ,điều này Phi Long cũng biết rất rõ ,nên chàng dùng kinh công đi trên mái của những hành cung gần đó ,rồi chuyền sang cây đào phóng xuống.

Vương Hỷ vừa nhìn thấy Phi Long đã buông chung rượu đặt lên bàn,Phi long từ tốn đi lại đứng trước mặt Vương Hỷ ,đôi mắt của chàng sắc bén chứa đầy nỗi căm hận nhìn Vương Hỷ.

-Hừm....cuối cùng cũng chịu quay lại rồi sao....

Phi Long nói với giọng trầm

-Tại sao lại giết Ngọc Vân.....

Vương Hỷ nhếch mép cười

-Hắn đáng chết...

Môi của Phi Long run run tay chàng nắm lấy chuôi kiếm Hoàng Long,hét lên

-Tại sao ngươi lại giết Ngọc Vân.....

Vương Hỷ cầm chung rượu lên uống cạn rồi lại cười khẩy một tiếng

-Hừ....muốn biết lắm sao...nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết....

Cả người Phi Long run lên ,một tay nắm chuôi kiếm và tay còn lại nắm chật nấm đấm gồng lên ,sự tức giận bùng nổ ,chàng rút kiếm chém về hướng Vương Hỷ khiến cái bàn trước mặt vỡ đôi,Vương Hỷ kịp nhảy ra né tránh

-Yaaaaaaaaaa

-Rầm!

Phi Long quay sang tiếp tục dùng kiếm tấn công Vương Hỷ,Vương Hỷ đưa tay vào thắt lưng kéo ra một thanh kiếm mỏng,đỡ lấy những đòn mà Phi Long đang giáng xuống chàng.

-Keng,keng.....

-Tại sao,tại sao.....ngươi đã có tất cả...tại sao còn giết Ngọc Vân....công tử ấy có tội gì....tại sao ngươi lại không thể chừa một con đường sống cho công tử ấy.....

-Hắn đáng chết.....

Cả hai đánh nhau càng lúc càng hăng,thương tích để lại cho nhau cũng nhiều hơn

-Ngươi đã từng thề không phản ta...giờ thì sao....muốn tiêu diệt cả Kha Chấn....muốn giết ta...

-Hừm ngươi đã từng nói tha mạng cho Ngọc Vân sao lại còn đuổi theo truy sát công tử ấy......

-Ta và ngươi là người cùng Hoàng Tộc ,tại sao ngươi phải nghịch ý ta,tại sao ngươi phải bảo vệ tên điêu dân đó,người ngươi nên bảo vệ là ta,người ngươi phải ở bên cạnh chính là ta......

Phi Long đạp Vương Hỷ ngả xuống đất,mũi kiếm cũng kề ngay yết hầu Vương Hỷ,cả hai dừng lại thở hỗn hễnh,đưa mắt nhìn nhau hằn hộc

-Bởi vì ta yêu công tử ấy...công tử ấy chính là trái tim của ta...ngươi giết Ngọc Vân khác nào đã giết chết ta.....

Lệ trong khóe mắt đỏ rực của Phi Long trào ra,chàng vô cùng đau đớn khi nói ra câu đó.

-Hừ...ngươi điên rồi.....

Phi Long hạ gươm xuống,quỳ một chân bên cạnh Vương Hỷ ,nắm lấy cổ áo Vương Hỷ

-Nói đi ,tại sao ngươi phải căm thù Ngọc Vân như vậy....công tử ấy không hề có bất cứ nguy hại gì đến ngươi mà.....tại sao....tại sao phải khiến cho ta đau khổ đến như vậy...tại sao phải để cho ta sống không bằng chết như vậy.....giang sơn này ta đã nhường cho ngươi....chỉ còn lại Ngọc Vân, ngươi cũng cướp đi của ta......hức hức....

Vương Hỷ vẫn không chịu nói gì

Bỗng dưng từ trên mái nhà ở hành cung gần đó nhảy xuống vô số bọn người lạ mặt tấn công họ,Phi Long nhanh quay người đánh trả ,Vương Hỷ cũng đứng lên giết một tên cướp lấy gươm chống lại

-Có thích khách .hộ giá......

Những quân lính canh gác xung quanh chưa kịp phản ứng cũng bị thích khách giết chết,Ngụy công công bỏ chạy đi tìm cứu viện.

-Có thích khách ,người đâu,người đâu.....

Thích khách cứ nhảy xuống từ mái nhà,nhiều vô số,Phi Long và Vương Hỷ đánh trả liên tục,lúc này Mục Lân mới xông đến

-Vương Hỷ tên cẩu Hoàng Đế lần này ta sẽ trả thù cho tộc Ngữ Chân..

-Hừm ...Mục Lân hóa ra ngươi ẩn nấp ở Kha Chấn ,hèn chi quân của ta tìm hết đất Man cũng không gặp...hay lắm thế thì hôm nay mọi ân oán cũng nên kết liễu tại đây đi...

-Vương Hỷ mối thù diệt gia ta cũng đến đòi lại đây...

-Vương Lập ngươi vẫn còn sống sao...

-Chớ có nói nhiều ...tất cả các ngươi cùng chết hết đi...

Bọn họ lại đánh nhau,dù cho thích khách đông như kiến nhưng Phi Long không hề sơ suất,cứ đến tên nào là tên đó bị chàng đánh gục,cấm vệ quân hay tin Hoàng Đế bị thích sát ở Ngự Hoa Viên cũng lũ lượt chạy đi tiếp cứu,quân lính bao vây thích khách giết sạch bọn chúng,Mục Lân cũng bị Vương Hỷ chém chết,Vương Lập cũng bị thương nằm bất động.

Phi Long và Vương Hỷ lại nhìn nhau ,cả hai vẫn còn cầm chật gươm trong tay

-Bẩm Hoàng Thượng thần cứu giá chậm trễ khiến người hoảng sợ....thích khách đã chết sạch rồi...

-Lui ra...

-Ơ...dạ.....

Tên lính vừa dứt lời quay đi thì Vương Lập từ sau lưng Vương Hỷ bất ngờ đứng lên cầm gươm đâm về hướng chàng,Phi Long kinh ngạc chỉ kịp đưa tay đẩy Vương Hỷ tránh sang một bên,theo đà đó mũi gươm đâm thẳng vào bụng Phi Long,xuyên qua lưng,khiến chàng đau đớn buông kiếm xuống dùng hai tay giữ lưỡi gươm của Vương Lập,máu từ miệng chàng cũng ọc ra .Vương Hỷ kinh hãi đứng lên chém vào lưng Vương Lập,hắn trúng đòn rút cây gươm trong bụng Phi Long ra vừa xoay về hướng Vương Hỷ đã bị chàng chém thêm nhát nữa ngay giữa trán,hắn ta ngã xuống trơn trừng mắt chết cứng.Phi Long nghiêng ngã lui vài bước,Vương Hỷ bỏ gươm chạy đến đỡ lấy chàng

-Phong nhi ,Phong Nhi...đệ sao rồi...truyền thái y đi,mau....

Ngụy công công hét lớn

-Người đâu,mau ...mau truyền thái y...

Vương Hỷ không ngăn được nước mắt,ứa lệ một tay đỡ lấy cổ của Phi Long tựa vào chân mình ,một tay vịn lấy vết thương lớn nơi bụng của Phi Long

-Hức hức ...Phong nhi đệ cố lên,thái y sắp đến rồi....

Phi Long miệng vẫn ứa máu,cố thở hỗn hễnh ,đưa bàn tay dính đầy máu không còn chút sức nào nắm lấy cổ áo của Vương Hỷ ,thều thào không ra hơi...

-Hức....hức....nói.... cho ta biết....tại sao....nói đi.....

Vương Hỷ nước mắt giàn giụa ,môi run lên bần bật

-Ta...ta....tại ta....yêu đệ...Ngọc Vân là trái tim của đệ...thì đệ cũng chính là mạng của ta....hức hức...ta sai rồi...ta sai rồi...ta không nên giết Ngọc Vân...,,,

Ngụy công công nghe được sững sờ kinh ngạc mở to mắt ,liền xua tay đuổi hết quân lính đang đứng gần đó ra xa

Phi Long cũng nheo mắt liên hồi,rồi cười khẩy một tiếng,từ từ khép mắt lại,bàn tay đang nắm giữ cổ áo của Vương Hỷ cũng từ từ buông thõng ra rơi xuống,Phi Long ngục đầu sang người của Vương Hỷ,không chút động đậy nữa,người chàng lạnh dần

-Phong Nhi....Phong nhi ..mở mắt ra đi...nói chuyện với ta đi...Phong nhi à....đệ mở mắt ra đi ...chỉ cần đệ tỉnh lại ta sẽ trả ngôi vị này lại cho đệ...đệ không thích làm vua..vậy ta sẽ đưa đệ đi ngao du...đệ tỉnh lại đi ...làm ơn mở mắt ra đi...Phong nhi à....

Dù cho Vương Hỷ có lay động Phi Long mạnh như thế nào,lâu như thế nào,Phi Long mãi mãi cũng không tỉnh lại nữa

-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa....hức hức......aaaaaaaaaaaaa........

Tiếng Vương Hỷ thét gào vang dội khắp Ngự Hoa Viên đáp lại chàng cũng chỉ có tiếng gió,từng đợt ,từng đợt cánh hoa đào rơi xuống ,bay lả tả ,nằm trên đất ,màu đỏ của hoa lẫn vào màu đỏ của máu ,khiến cho người chứng kiến cảm giác vừa mê hoặc vừa thương tâm.

Vương Hỷ ôm lấy thi thể của Phi Long ngồi tựa vào gốc cây hoa đào,đầu của Phi Long dựa lên vai chàng ,nước mắt và máu trên mặt của Vương Hỷ đã khô ,hai ngày trôi qua rồi,Vương Hỷ vẫn không chấp nhận rằng Phi Long đã chết,chàng cứ thẫn thờ ôm lấy thi thể ,nói lảm nhảm một mình.

-Phong nhi đệ xem hoa đào rơi đầy cả rồi kìa,đệ không thức dậy ,sao có thể trèo lên cây ngắm lễ hội mùa xuân bên ngoài....đệ đừng ngủ nữa mà....

Lưu Khảm lẫn Ngụy công công luôn luân phiên túc trực đứng bên cạnh chàng khuyên giải ,nhưng Vương Hỷ hình như chẳng nghe thấy gì nữa,chàng không quan tâm gì nữa.

-Hoàng Thượng ..người ăn chút gì đi...cả hai ngày rồi người không ăn ,không uống gì hết....như vậy Long thể sẽ không chịu nổi đâu....

-Hoàng Thượng hai ngày người không thiết triều bá quan trên Điện cũng đã bàn tán,họ nghi ngờ về chuyện xảy ra ở NGự Hoa Viên,cho rằng Phi Đô đốc là chủ mưu ám sát,Hoàng Thượng người phải thượng triều công bố rõ chuyện này để ổn định triều cương...

Vương Hỷ cũng chẳng thèm nghe gì,vẫn lảm nhảm nói

-Phong nhi...bên ngoài có hội hoa xuân vui lắm,đệ thức dậy đi....

Lưu Khảm không chịu nổi nữa ,chàng hét lên

-Vương Hỷ,huynh điên đủ chưa?Phi Long đã chết rồi...huynh hãy tha cho huynh đệ ấy đi,hãy buông tay đi,để huynh đệ ấy được an nghỉ...huynh không ngửi thấy thi thể của Phi Long sắp thối rữa rồi hay sao?Làm ơn chấp nhận sự thật này đi...Phi Long thực sự đã chết rồi....huynh còn phải sống,Kha Chấn còn phải tồn tại mà....

Vương Hỷ lại rưng rưng,nước mắt trào ra

-Huynh không thượng triều,bọn quan viên sẽ nhân dịp làm loạn,mọi tội danh đều sẽ gán hết lên người của Phi Long,huynh muốn Phi Long ra đi với tiếng xấu sao?

Vương Hỷ bậm môi thở hắt ra một cái

-Ngụy công công

-Dạ ,có lão nô...

-Hãy chuẩn bị một cỗ quan tài bằng bảo thạch,bên ngoài khắc hình hổ,bên trong khắc hình rồng dát vàng,khâm liệm cho Phi Long một bộ hoàng bào Thế Tử,đường cân ,hài ,đính ngọc ,hãy đặt linh cửu đệ ấy ở biệt viện cung Thái Minh ,ta muốn nói vài lời với đệ ấy trước khi phong nắp quan...

-Dạ,lão nô đi làm ngay...

Vương Hỷ đứng bên quan tài của Phi Long thẫn thờ tiều tụy,đặt thanh Hoàng Long Kiếm vào tay chàng

-Thanh kiếm này đã ban cho đệ ,đệ hãy mang nó theo đi....bởi vì đệ là thần tử nên ta chỉ có thể dùng nghi lễ của đại thần mà đưa đệ đến núi Mị an táng,không thể đưa đệ vào Hoàng Lăng...

Ngụy công công lên tiếng

-Dạ bẩm Hoàng Thượng đã đến giờ lành,phải đóng nắp quan...

Vương Hỷ hít một hơi nén đau lòng dùng tay đẩy một cái cho nắp quan tài đá trượt lên đóng lại,hình ảnh của Phi Long từ từ bị che khuất.

-Kịt...it...t

Chàng bần thần lui về sau mấy bước

Bọn người khiêng quan tài bắt đầu làm nghi lễ động quan ,phong kính quan tài khiên đi,Vương Hỷ đứng nơi bậc tam cấp trên Đại Triều nhìn theo đoàn đưa tang đi từ từ ra khỏi Hoàng Thành,chàng lại rơi nước mắt

-Phong Nhi đệ cứ chờ ta ở núi Mị ,mỗi khi thu đến ta lại tìm đệ cùng nghe chim Minh Nguyệt hót.....

Phi Long được phong làm Hộ Quốc Trung Thần Phi Thái Bảo,chôn cất tại đỉnh núi Mị

Con Tiểu Bạch đứng chờ suốt ba ngày vẫn không thấy Phi Long trở ra,nó không bỏ đi mà vẫn nằm trước cửa Ngọ Môn chờ chàng,đến khi đoàn đưa tang đi ra,nó cảm nhận được Phi Long đang ở trong quan tài,liền lững thững đi theo đến núi Mị,nó nằm bên mộ của Phi Long không đi đâu cả ,đến một hôm thì chết đi.

-Dạ bẩm Hoàng Thượng sáng nay quân lính canh gác ở mộ của Phi Thái Bảo phát hiện ra con Tiểu Bạch đã chết..

-Cả nó cũng chết rồi sao...hãy chôn nó bên cạnh mộ của Phi Long tạc một bức tượng của nó trên mộ ,đặt bia ghi là Trung Thần Mã Tiểu Bạch...cho nó xuống dưới tiếp tục hầu hạ Phi Long...

-Dạ...

......Mùa Xuân mười ba năm sau ....

Vương Hỷ bây giờ đã là một người trung niên .chàng đã có ria ,nhưng thần thái vẫn anh tuấn ,lại có thêm chút nghiêm nghị,chàng mặc thường phục đến mộ của Phi Long bái tế

-Phong nhi ta lại đến rồi,cả năm không gặp đệ có nhớ ta không!

Vương Hỷ vừa cặm xong nén hương thì quay đi vài bước,tính đi sang mộ con Tiểu Bạch ,thì từ trên cây to bên cạnh mộ con Tiểu Bạch rơi xuống một đống trăng trắng

-Á kiến mẹ ơi...

Vương Hỷ bất ngờ theo phản xạ đưa tay ra bế lấy ,hóa ra là một con người,người này nấp trên cành cây,không biết do mõi mệt ,hay do kiến cắn mà đã ngã xuống trước mặt Vương Hỷ

-Phong nhi?

Gương mặt của người này giống như Phi Long

-Á,vị bá bá này ta không phải Phong Nhi đâu....bá bá...bá bá...

Vương Hỷ như bị dung mạo của người này lấy mất hồn phách ,cứ thừ người ra nhìn hắn

-Bá bá vui lòng bỏ ta xuống có được không?

Vương Hỷ vội đặt hắn xuống

-Ngươi là ai,sao dám đột nhập lên đây,đây là cấm địa ,dân thường không được đến..

-Ta,ta đâu có phải dân thường...

Vương Hỷ nhìn mãi gương mặt người này đúng là giống Phi Long như hai giọt nước,nhưng da hắn trắng mịn ,mặc y phục màu trắng,thắt lưng còn giắt một cây sáo bạch ngọc .

-“Lẽ nào hắn là...Phúc Nhã.”

-Vậy ngươi nói xem ngươi là ai?

-Thế bá bá là ai,sao bá bá lên đây được còn ta thì không được?

-Hừm...đôi co giống như cha hắn vậy...ta là bằng hữu của Phi Long,đến cúng tế hắn.

-Đây đâu phải ngày giỗ của cha ta,sao bá bá lại đến...

-Cha ngươi?

-Phải...Phi Long Thái Bảo chính là cha của ta..ta tên Phi Phúc Nhã..

-Ta nghe nói gia đình họ Phi đã an cư nơi Tây Nhã quốc,sao ngươi lại về đây?

-Ta trốn mẹ ta đi chơi...

-Hừ...ha ha ha ....

-Sao bá bá lại cười?

-Ngươi giống cha ngươi lắm ...cả tính ham chơi cũng vậy...

-Ta không nói với bá bá nữa ta phải về quán trọ,mai còn phải về Tây Nhã,nếu không Tam thúc mà biết sẽ đánh gãy chân ta...

Phúc Nhã chạy đi xuống núi nhưng chưa đi xa đã vấp té

-Á..chân ta...

Vương Hỷ cũng ngạc nhiên chạy đến

-Ngươi sao vậy?

-Chân ta vấp phải đá!

-Sao ngươi lôi thôi vậy,nam nhân mà yếu đuối thế à?

-Hừm...tại mẹ ta từ nhỏ không cho ta theo Tam thúc học võ công ,cứ bắt ta cuốc đất trồng hoa,nên ta mới yếu như sên đấy,chán lắm...Ôi đau quá.

-Đừng cử động chân ngươi trật rồi đó ,để ta nắn lại cho..

-Á...đau!

-Hừm ngươi thật là ....nhịn chút xíu đi,có một chút đau đớn cũng chịu không nổi à,chẳng giống với cha ngươi....

-Hừm ta cũng muốn mạnh mẽ giống cha lắm chứ...

-Chân ngươi không đi được rồi ,nếu cố đi sẽ sưng to khó chữa trị lắm..

-Hic..làm sao đây...ở nơi này tối đến có thú dữ không...hic...ta sợ lắm...

-Đừng khóc chứ...hừm lên lưng ta,ta cõng ngươi xuống núi...

-Đa tạ bá bá....

Phúc Nhã liền ôm lấy cổ của Vương Hỷ như sợ chàng ta bỏ lại cậu trên núi vậy

-Bá bá này ,bá bá biết rõ về cha ta lắm hả?

-Ừm..

-Kể cho ta nghe về ông ấy đi..

-Mẹ của ngươi không kể về cha ngươi cho ngươi nghe hay sao?

-Đừng nhắc nữa cứ nhắc đến cha là mẹ khóc thôi...

-Tội nghiệp cho Dung nhi...

-Bá bá nói gì?

-Không gì?ngươi lần này đã trốn đi chơi sao?

-Dạ,ta nghe nói ở Hoàng Thành Kha Chấn đẹp lắm...

-Vậy à?

-Bá bá biết nơi đó không?

-Biết...nơi đó chẳng những đẹp mà còn dính đầy máu tanh...

-Ô...sao thế...đẹp mà có máu á....có máu sao lại đẹp....

-Ha ha ah...thế mới ly kỳ...ha ha.ha...

-Kể cho ta nghe đi...kể đi...Hoàng Thành Kha Chấn có gì.....

Gió thổi qua từng đợt cuốn theo những chiếc lá khô vàng bay lất phất,hai bóng người dưới ánh nắng hoàng hôn cứ thế đi xa dần ,nhỏ dần....

Hết.

Bạn đang đọc Huyết Đổ Hoa Rơi sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.