Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết đổ hoa rơi

Tiểu thuyết gốc · 3781 chữ

Mộng Hoa Đào

Chương 14:Huyết Đỗ Hoa Rơi (phần 4)

Tuyết đông bắt đầu rơi xuống Phi Long đi dọc hành lang trong cung để đến Tử Yến cung đưa Vương Dung và con trai của mình rời Hoàng Thành,chợt nghe tiếng quân lính ồn ào,hiếu kỳ chàng nhìn ra khoảng sân trống,có một đám quan lính đang đuổi theo một nữ nhân,y phục người này rách rưới,đầu tóc hoa râm,bù xù,bọn lính đuổi theo kịp người này đã thẳng tay đánh đập

-Con mụ điên này còn dám trốn chạy hả,chết này chết này....

-Hu hu hu...a.. a ..đừng đánh ta..đừng đánh ta...ta cho các ngươi kẹo ăn...hu hu...đừng đánh ta...huhu...

Phi Long thấy bất bình liền lên tiếng

-Dừng tay!các ngươi là nam nhân sao lại ra tay nặng nề với một nữ nhân yếu đuối như thế!

-Dạ,bẩm Phi đô đốc ả ta là ả điên trốn khỏi lãnh cung,nên hạ quan phải đuổi theo bắt lại...nếu không để ả chạy lung tung Hoàng Thượng mà biết sẽ chém đầu mấy hạ quan....

-Hic đừng đánh ta....hic..cứu ta...

Người này bám vào sau lưng Phi Long trốn tránh cầu cứu

-Hừm...các ngươi đi đi,để ả ta bình tĩnh lại ta sẽ đưa ả ta đến lãnh cung....

-Ơ..vậy...vậy bọn hạ quan xin nghe theo.....Phi Đô Đốc

Người này nghe rõ được tiếng Phi Long liền rưng rưng đưa tay sờ mặt chàng

-Là..là Phi Long sao....mặt của chàng....mặt của chàng...

Phi Long khó hiểu hành động của ả nhưng cũng nhẹ nhàng đỡ ả vào trong hành lang cung nga ngồi xuống

-Vị đại thẫm này ,người đã bị thương rồi để ta xem..

-Phi Long chàng không nhận ra ta sao?

Phi Long sững sờ nhìn kỹ lại gương mặt đang ẩn sau mái tóc rũ rượi đó

-Mục Châu?

Mục Châu trong lãnh cung uất hận sinh bệnh điên dại,lúc tỉnh lúc mê,không còn xiêm y phấn son nên trở thành một người tàn tạ,tóc bị bạc ,da nhăn nheo xanh xao

-Chàng nhận ra ta rồi sao?

-Sao nàng lại ra nông nổi này?

_Hức hức...ta cũng muốn biết tại sao ta lại thành ra như thế này ...hức hức...

Thấy Mục Châu run lên từng hồi,Phi Long vội cởi áo choàng khoác lên người nàng

-Để ta đưa nàng về lãnh cung..

-Đừng..ta không về đó đâu....chàng cho ta tựa đầu vào chàng một lúc...ta khỏe lại sẽ tự đi.....

Không nỡ đẩy Mục Châu đang mang thương tích và lạnh cóng ra ,nên Phi Long đã để nàng tựa đầu lên vai mình ngồi nghỉ một lúc

-Phi Long nếu như ta gặp chàng sớm hơn....chàng có yêu ta không?

Nghe Mục Châu hỏi Phi Long nhớ lại cảnh khi mới gặp gỡ Mục Châu nơi Ngữ Chân,quả thật là một nữ nhân xinh đẹp kiêu sa lộng lẫy

-Nếu như ta không rời Ngữ Chân có lẽ bây giờ đã cưỡi ngựa cùng người ta yêu thương chạy khắp thảo nguyên,sáng săn bắn,tối ngắm sao...mùa xuân hái hoa Tử la lan,mùa đông săn cáo tuyết,vui biết mấy....Phi Long...giấc mơ đẹp đó ...người ở bên ta lúc đó...dung mạo...chính là ....Vương Hỷ....hước...hức....

Phi Long thấy giọng nói của Mục Châu nhỏ dần rồi lịm hẳn ,liền vịn nàng ra xem,Mục Châu đã lấy một cây trâm đâm vào tim mình từ lúc nào,do chàng mãi nhìn ra ngoài sân tuyết,lại chú ý lắng nghe nàng nói nên không phát hiện ra hành động dại dột của nàng,đến khi nhận ra thì Mục châu không còn hơi thở nữa.

-Ngủ đi rồi nàng sẽ được trở về Ngữ Chân sống khoảng trời vui thú tự do tự tại....

Gió thổi lên từng hồi lạnh buốt,lòng của Phi Long cũng buồn như những hạt tuyết trắng rơi lất phất ngoài trời băng giá ,ảm đạm,

Phi Long ôm xác Mục Châu ngồi thêm một lúc lâu mới bế nàng về nơi lãnh cung giao lại cho quân lính ở đó,rồi đi đến Tử Yến cung.

Vương Dung gặp lại Phi Long vui mừng khôn xiết

-Tướng công,mặt của chàng...

-Ta không sao..

-Hức tướng công...hức hức..

-Nàng khổ cực rồi...ta xin lỗi để nàng một mình vượt cạn....đứa bé đâu?

A Khấu đang bế đứa bé vội đưa sang cho Phi long

-Dạ ,công tử đây ...lão gia

Một đứa bé trai bụ bẫm ,da trắng như tuyết,mắt to đen láy,môi lại đỏ như son,giống hệt Phi Long lúc nhỏ.

-Ôi con trai ta....

Đứa bé nhìn thấy Phi Long đã cười toe toét,vui mừng vô cùng

-Cha...cha..cha...

-Ha ha ha...thông minh thật biết nhận ra ta là cha ư?

-Con vẫn chưa được đặt tên....lúc mới sinh ra,Hoàng Thượng đã đến bế nó...thiếp có xin người ban tên cho con,nhưng người nói là con của tướng công nên để tướng công về đặt tên cho..

-Vương Hỷ đã ở đây lúc nàng sinh à?

-Dạ...còn lo lắng như con ruột vậy,lúc rãnh rỗi người lại sang chơi với con trai chàng nữa.

Phi Long nghĩ ngợi

“Ta có hậu nhân hắn không lo sợ sao,còn vui mừng à?”

-Ừm...vậy ta sẽ đặt tên cho con là Phi Phúc Nhã,Phúc của phúc đức ,Nhã của nhàn nhã mong con suốt đời hưởng phúc sống nhàn nhã vô âu vô lo...

-Hay quá..Nhã nhi....

-Phúc Nhã thiếu gia....

“Kha Chấn Bảo Vương Phúc Nhã....con trai ta ,ta sẽ đưa con thoát khỏi Hoàng Thành,không sống cuộc đời tranh quyền đoạt vị ở Hoàng Tộc nữa”

Phi Long sau khi đưa Vương Dung về Phi Phủ hai ngày sau chàng không dự chầu nơi Đại Điện mà lại đến thẳng Ngự Thư phòng nơi cung Thái Minh,khiến cho Vương Hỷ đang ngự triều phải bãi giá,nhanh chân quay về nơi thẩm cung.

-Hoàng Thượng giá lâm....

-Dạ bẩm Hoàng Thượng Phi Đô Đốc đã ở bên trong rất lâu còn mang bên mình thanh Hoàng Long kiếm bọn thần không dám manh động ,chờ người ra ý chỉ...

Ngụy công công mở cửa Thư phòng cho Vương Hỷ bước vào ,đã thấy Phi Long ngồi trên ghế nơi bàn án thư có nhiều tấu chương,ông run rẩy,liếc nhìn Vương Hỷ

-Lui hết ra ngoài đi...đi xa một chút....

-Dạ...

Ngụy công công vội truyền lệnh cho cấm vệ quân lui ra sát ngoài cửa cung Thái Minh ,còn ông đứng bên ngoài sân đối diện cửa Ngự Thư phòng.

Phi Long đã tự viết một chiếu chỉ còn đóng ấn Ngọc Tỷ lên đó ,khiến cho Vương Hỷ đứng đối diện bên dưới bậc tam cấp nổi giận

-Ngươi dám mạo thánh chỉ à?ngươi muốn đoạt vị sao?

-Hừm...cái vương quyền này ngươi và cha ngươi ham muốn nhưng với ta một mắt cũng chẳng thèm ngó đến.

Thấy Phi Long đứng lên một tay cầm chiếu thư một tay cầm ngọc tỷ ,Vương Hỷ mặt đỏ lên ,tức giận dâng cao

-Ngươi bỏ Ngọc Tỷ xuống mau.

-Ta nhớ câu nói này đã từ rất lâu ngươi đã nói một lần với ta rồi....cái thứ khốn kiếp này trong mắt ta chỉ là thứ đáng nguyền rủa..yaaaaaaaaaa....

-Bốp!

Vương Hỷ kinh hoàng trố mắt nhìn Ngọc Tỷ bị Phi Long thẳng tay ném vào cái cột nhà ở bên trái căn phòng khiến nó vỡ mất một góc.

-Ngươi điên rồi sao,đó là Ấn Tín của Hoàng Tộc Kha Chấn Bảo,biết bao đời tổ tiên để lại ,ngươi lại dám ném vỡ nó...

Phi Long bước xuống nắm lấy cổ áo của Vương Hỷ

-Ta không cần Hoàng Vị,không cần đất Hồ ,chỉ cần tự do....chiếu chỉ này ta đã thay ngươi viết ra,đồng ý để người Phi phủ ta và Ngọc Vân tự do rời biên ải ...

Vương Hỷ nắm lại cổ áo Phi Long

-Ngươi tưởng ngươi cầm chiếu chỉ này là có thể đưa tên phế vật đó an toàn rời khỏi Hoàng Cung sao?

-Ha ha ha...ngươi đánh giá ta thấp quá rồi Vương Hỷ...trước khi hồi Kinh ta đã xuống lệnh cho toàn quân ở đất Hồ nếu như sau một tháng không thấy ta quay lại ,mười hai vạn đại quân cứ tiến thẳng vào Kha Chấn,ngoài bá tánh vô tội chỉ cần gặp quan binh là giết,chiếm được thành nào thì thưởng cho thành đó...

-Ngươi...ngươi điên rồi...cơ nghiệp của tổ tiên ngươi muốn phá hủy hay sao?

-Hừm...cái Hoàng Thành chết tiệt này đâu phải lần đầu bị tắm máu...ta không có đường sống thì sẽ cùng nó chết chung....ngươi trong một tháng có kịp điều quân từ NGữ Chân ,Man Tộc về hay không?hahaha.....ta sẽ cho Kha Chấn xóa tên khỏi thập quốc...

-Được lắm...được lắm....vậy thì cút đi,cút đi cho thật xa đi,đừng để ta gặp lại ngươi lần nào nữa...nếu còn gặp lại nhau nhất định ta sẽ tự tay giết chết tên ngu xuẩn đại nghịch bất đạo như ngươi....

-Hừm.....ta cũng chẳng muốn gặp lại tên cuồng sát ,bạo chúa mất hết tính người như ngươi...

Phi Long quay đi đạp văng cả cái cửa đang đóng lại của Ngự thư phòng bước ra ngoài,Ngụy công công giật bấn người nhìn vào Ngự thư phòng thấy Phi Long cầm chiếu chỉ đi ra,ông chạy lại xem Vương Hỷ thì thấy chàng đang từng bước đi lên ngồi vào bàn án thư,gương mặt đằng đằng sát khí

-Khốn kiếp...aaaaa.....khốn kiếp..........Ngọc Vân.....

Vương Hỷ nghiến răng khi gọi tên Ngọc Vân,chàng xô đổ hết các tấu chương ,bút nghiêng trên bàn xuống đất còn tung cước đá văng cái bàn án thư bay ra giữ phòng

-Rầm...

-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa......

Có được chiếu chỉ Phi Long vội đưa Ngọc Vân và vợ con cùng A Khấu rời khỏi Kinh Thành.

-Phi Long có thật chúng ta sẽ an toàn rời Kha Chấn ,Vương Hỷ sẽ không truy cứu nữa sao?

-Ừm công tử yên tâm,có chiếu chỉ này rồi chúng ta sẽ được tự do,ta sẽ đưa mọi người đến Tây Nhã quốc ,Tam Đệ đang đợi chúng ta ở biên giới Hồ tộc.

Bạch Cát đi đến Hão Lý tìm gặp Tiểu Ngư,vừa nhìn thấy chàng Tiểu Ngư rất vui mừng

-Bạch Lợi chàng trở về rồi sao?

Bạch Cát trầm ngâm một lúc,khiến cho Tiểu Ngư cũng lo lắng sinh nghi

-Ngươi ....ngươi không phải Bạch Lợi...Bạch Lợi không trang nghiêm như vậy....

-Tiểu Ngư cô nương ta là đại huynh của Bạch Lợi,hôm nay đến đây là theo lời nhờ cậy của đệ ấy,mang trả lại cho cô nương đồng tiền này.

Tiểu Ngư rưng rưng đưa tay lấy lại cái đồng tiền mà nàng đã trao tặng cho Bạch Lợi

-Bạch Lợi...chàng ấy đâu rồi....?

-....Ừm....đệ ấy đã đi đến một nơi rất xa rồi...xin cô nương hãy quên đệ ấy đi...xin bảo trọng...cáo biệt....

Bạch Cát lên ngựa phi đi ,Tiểu Ngư ở lại ứa lệ thành dòng trên mặt

_Hức....Bạch Lợi...hức....hức....

Phi Long trao trả toàn bộ binh quyền nơi Hồ tộc cho Vương Hỷ,chuẩn bị thuyền từ đất Hồ đi qua biển lớn sang Tây Nhã quốc,khi mọi người vừa định lên thuyền thì Bạch Cát phi ngựa đến

_Đại ca,đại ca...

Phi Long vô cùng ngạc nhiên

-Tam đệ có chuyện gì mà đệ lại đến đây...Vương Hỷ không có truy cứu tội của Phi Gia Quân,mọi tướng lãnh đều đã được an bày chức vị,không phải mấy hôm nay đệ về Kinh nhận sắc phong hay sao?không cần phải tiễn chân đại ca đâu...

-Đại ca...Thái Hậu tạ thế rồi....

Phi Long run rẩy

-Hoàng Tổ Mẫu....

Nhận được hung tin Phi Long gấp rút trở lại Kinh Thành muốn một lần nhìn thấy linh cửu của Thái Hậu được đưa vào Hoàng Lăng ,từ đằng xa quan sát đoàn tang lễ,Phi Long không nén được đau thương

-Hức...hức...Hoàng Tổ Mẫu....người cũng rời xa Phong nhi rồi..hức ...hức....

-Đại ca...xin nén đau thương...chúng ta đi thôi....

Bạch Cát và Phi Long lại trở về Hồ Tộc thời gian quay lại phải mất cả tháng trời trong lúc đó Vương Dung và Ngọc Vân ở lại trên thuyền lớn chờ Phi Long .

Một hôm Ngọc Vân nhận được mật thư ghim trên mũi tên bắn cắm vào cột buồm

-“Một mình ngươi đi đến khu rừng ,không được để cho ai biết ,nếu không ta phóng hỏa đốt cháy thuyền, thiêu chết Vương Dung và Phúc Nhã”

Ngọc Vân sợ liên lụy cho Vương Dung nên đã tự mình rời khỏi thuyền lớn đi vào khu rừng gần đó,lập tức có người đưa chàng đến một gian nhà tạm trong rừng ,đến nơi chàng gặp Vương Hỷ đang ngồi bên trong,xung quanh toàn là đại nội mật thám và Ngụy công công

-Thảo dân Lâm NGọc Vân tham kiến Hoàng Thượng,vạn tuế vạn vạn tuế....

-Đi vào đây nói chuyện với trẫm....

Ngọc Vân trong lòng bất an,nhưng cũng không dám kháng chỉ đành bước vào trong ngôi nhà tạm.

-Không biết Hoàng Thượng gọi thảo dân đến đây để làm gì?

Gương mặt của Vương Hỷ lạnh như băng,ánh mắt rực lửa hận thù nhìn Ngọc Vân,khiến cho Ngọc Vân không dám nhìn vào chàng.

-Ngươi có biết ngươi rất đáng ghét không?Chính vì ngươi mà Hoàng Đế như trẫm phải mất hết tôn nghiêm khi đứng trước Phi Long,đệ ấy vì ngươi mà dám đập bỏ Ngọc Tỷ,muốn xóa tên Kha Chấn,điên cuồng chống lại trẫm,khiến cho trẫm trong suốt thời gian qua không thể ngủ yên giấc...mối hận này ta có nên tìm ngươi tính sổ hay không?

Ngọc Vân như cảm nhận được mối nguy hiểm bèn lui một bước,định bỏ chạy ,nhưng Vương Hỷ đã nhanh tóm lấy vai chàng,liên tục dùng cây chủy thủ đâm vào bụng chàng.

-Ngươi chết đi,chết đi ,chết đi...ta căm thù ngươi....chết đi....

Ngọc Vân bị đâm bất ngờ không thể chống trả ,mỗi một nhát đâm là một đòn chí mạng,chàng ọc cả máu miệng ra ,chỉ có thể bám lấy vào người Vương Hỷ,từ từ ngã khụy rồi ngửa ra đất.

-Á...ư...ư.....

Một loạt hình ảnh của Phi Long hiện ra trong mắt của Ngọc Vân,Phi Long cười,Phi Long gọi tên chàng,Phi Long nhảy nhót quanh chàng,Phi Long cãi nhau với Tiểu Bạch.

-Phi...Long.......

Tất cả mờ dần,mờ dần rồi biến mất,Ngọc Vân thở hước lên mấy cái rồi ánh mắt của chàng dại đi,khóe mắt ứa lệ,không còn động đậy nữa.

Vương Hỷ vẫn điên cuồng đâm thêm mấy nhát vào ngực Ngọc Vân,Ngụy công công đứng chứng kiến mà sợ đơ cứng người

-Hoàng thượng,Hoàng Thượng...Ngọc Vân chết rồi...Hoàng Thượng ...công tử ấy chết thật rồi...

Vương Hỷ dừng tay ngồi ngả xuống đất,thở hắt ra liên tục,quăng bỏ cây chủy thủ dính đầy máu xuống,môi chàng run lên bần bật,miệng vẫn còn lảm nhảm

-Chết rồi sao,chết đáng kiếp,chết là đáng....tất cả cũng tại hắn...mọi chuyện là do hắn....hừ....hừ...

Vương Hỷ lấy tay áo lau mặt ,lau sạch đi những vết máu bắn vào mặt mình ,đứng lên lạnh lùng nói

-Đem hắn quẳng vào rừng cho chó ăn đi...hồi cung...

-Dạ ,lão nô tuân lệnh....

Vương Hỷ lên xe ngựa bỏ đi,Ngụy công công ở lại nhìn vào thi thể của Ngọc Vân,y phục trắng bây giờ đẫm ướt máu đã trở thành màu đỏ.

-Ngọc Vân công tử ta chỉ làm theo lệnh ....

Nhưng Ngụy công công không đành lòng nhìn thi thể của Ngọc Vân bị sói hoang ăn thịt nên đã sai thuộc hạ đào một khoảnh đất chôn chàng xuống,căn nhà tạm cũng đốt sạch,sau đó mới bỏ đi.

Phi Long trên đường về lòng cảm nhận bất an lo lắng,tim chàng đau nhói liên hồi khiến Bạch Cát cũng lo lắng

-Đại ca huynh sao vậy?

-Ta cũng không biết,cảm thấy tâm can như lửa đốt...tam đệ ta lo quá,mau về Hồ Tộc mau....

Phi Long cưỡi ngựa ngày đêm để mau chóng quay lại bến thuyền,về đến nơi thì hay tin Ngọc Vân mất tích hơn hai ngày,lòng chàng vô cùng lo lắng cùng Bạch Cát và mấy gia đinh chia nhau tìm kiếm.

-Lão Gia có phát hiện...

Nghe tiếng thông báo của gia đinh Phi Long vội chạy ngay đến khu rừng,nhìn thấy một đống tro bụi lớn ,cách đó lại có một khoảng đất cứ như đã được đào lên lấp xuống ,trong lòng sinh nghi chàng quỳ xuống dùng tay đào bới liên tục,phát hiện ra cánh tay đầy máu đã khô cứng,chàng run rẩy đào tiếp ,thì gương mặt trắng bệch xanh xao của Ngọc Vân hiện ra.

-Sao lại như vậy,không đâu,Ngọc Vân không đâu....

Nước mắt chàng ứa ra ,chàng ôm lấy Ngọc Vân vào người ,dùng tay xoa xoa vào lưng Ngọc Vân,tay còn lại ấn xem mạch tượng ở cổ tay đã lạnh ngắt buông thõng xuống của Ngọc Vân

-Không đâu...Ngọc Vân,công tử đã hứa chờ ta quay lại mà...đừng đùa nữa ,mau mở mắt ra đi,nhìn ta đi Ngọc Vân...

Bạch Cát thấy Phi Long đau lòng trở nên ngây dại cũng xót xa

-Đại ca...công tử ấy đã chết rồi...huynh đừng đau lòng như vậy....

-Không!mạng của Ngọc Vân là của ta,ta chưa cho phép sao công tử ấy chết được,không phải...Ngọc Vân...không mà....aaaaaaaaaaaaaaaaaaa......aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.....aaaaaaaaa....hức hức.........aaaaaaaaaaaaa

Phi Long đau lòng la hét rung chuyển cả khu rừng

-Ụa,Ặc.....hức....ư.....

-Đại ca,đại ca....

Phi Long quá thương tâm thổ cả huyết gục đầu vào vai Ngọc Vân ngất đi,Bạch Cát vội chạy đến đỡ lấy cả hai.

Phi Long bất tỉnh ba ngày không động đậy ,Vương Dung và Bạch Cát lo lắng mời đại phu đến chữa cho chàng

-Đại phu,đại ca ta thế nào rồi?

-Ài...nghịch huyết thương tâm....kinh mạch tổn hại,tim gần như muốn vỡ ....dù có tỉnh lại cũng không sống được bao lâu nữa.

-Hả?

-Đại tẩu,đại tẩu...

-Phu nhân...

Vương Dung vừa nghe qua đã ngất lịm

Mặc dù trời đã sang xuân nhưng thi thể của Ngọc Vân đã chết lâu ngày nên cũng bắt đầu thối rữa,Phi Long vẫn chưa tỉnh nên Vương Dung đành cho người hỏa thiêu Ngọc Vân.

Phi Long sau cùng cũng tỉnh lại.chàng vẫn mơ màng gọi tên Ngọc Vân và không ngừng khóc

-Ngọc Vân...Ngọc Vân...

-Chàng tỉnh lại rồi tướng công....

Phi Long bước xuống giường lảo đảo

-Ngọc Vân đâu...công tử ấy đâu....

-Hôm qua thiếp đã cho người hỏa thiêu công tử ấy rồi...có lẽ tro cốt cũng đã nguội lửa ,gia nhân đang chờ hốt bỏ vào hủ sành...

-Sao lại hỏa thiêu,sao lại hủy hại công tử ấy...ta phải đi tìm công tử ấy,Ngọc Vân...

Phi Long bước liêu xiêu chạy ra khỏi thuyền lớn đi xuống bờ biển,thấy đống tro tàn vẫn còn bốc khói,chàng bò lại gần thì một cơn gió mạnh thổi ngang qua,cuốn đám tro bay vút lên cao,Phi Long hoảng hốt la lết hốt lấy hốt để những tro tàn còn vương vãi lại vào trong vạt áo của mình,mặc cho tay của chàng bị tro nóng làm bỏng

-Không Ngọc Vân đừng đi ,đừng bỏ ta,Ngọc Vân đừng bỏ ta...ụa ụa...

Phi Long lại ọc ra máu,khiến Vương Dung sợ hãi khóc lóc,Bạch Cát đỡ lấy chàng đưa lại vào thuyền,Phi Long thẫn thờ như người điên dại,ngồi dựa vào vách ,hai tay ôm lấy vạt áo chứa chút tro cốt của Ngọc Vân ,nước mắt vẫn tuông xuống thành dòng trên mặt chàng.

-Tướng công chàng đừng như vậy nữa mà..nếu chàng ngã xuống thiếp và Nhã nhi sẽ ra sao đây..hức hức...

-Đại ca đây là cây sáo bạch ngọc của Ngọc Vân công tử...đệ không có hỏa táng với công tử ấy,để lại cho huynh làm di vật...còn nữa đây là cái sáo nhỏ ,công tử ấy đã nắm chật trong tay lúc chết.

Phi Long sững sờ bởi cây sáo nhỏ vẫn còn treo trên cây sáo bạch ngọc,sao còn cái sáo nào nằm trong tay Ngọc Vân nữa,chàng đưa tay chụp lấy cái sáo nhỏ,trợn to mắt khi thấy chữ khắc trên đó.

-Hỷ!...hừ...thì ra là ngươi....ha ha ha .....là ngươi......

-Đại ca....huynh sao vậy....?

Phi Long biết mình không còn sống bao lâu nữa nên đã ra thị phố mua thêm mấy vị thuốc về điều chế ra một chén thuốc,khiến cho tinh thần và sức khỏe của chàng hồi phục mạnh mẽ trong một thời gian ngắn.

Sau đó gặp Bạch Cát quỳ xuống cây nhờ chàng

-Đại ca huynh làm gì vậy?

-Tam đệ...đại ca biết mình không còn sống được bao lâu nữa ,nên có một việc cầu xin đệ..

-Đại ca cứ nói,dù là xông vào biển lửa đệ cũng giúp đại ca....

-Tốt,huynh đệ tốt....ta sẽ trở lại Hoàng Thành tìm Vương Hỷ...Vương Dung và Phúc Nhã nhờ đệ bảo vệ đưa họ sang Tây Nhã quốc .

-Đại ca....dạ đệ nhận lời.....

Phi Long trở lại phòng hôn lên trán của con trai mình đang ngủ yên

-Tướng công..

-Ừm...nương tử....

-Chàng không đi nghỉ đi...trời khuya rồi...

-Nàng đến đây uống với ta một chung....

-Dạ...

-Dung nhi ta xin lỗi....ta luôn để nàng kỳ vọng,mà chẳng làm được gì cho nàng...ta xin lỗi..

-Tướng công đừng như vậy...Dung nhi không trách chàng....

-Ừm...nàng có thể hứa với ta một điều không?

-Dạ ,tướng công cứ căn dặn...

-Sau này thay ta nuôi dạy Phúc Nhã nên người,đừng cho nó học võ công,đừng để nó vào quan trường...hãy dạy nó cày cuốc ,sống đời nông phu yên bình...

-Ơ...dạ...

_Thôi chúng ta đi nghỉ nào...

-Dạ.....

Vương Dung không hiểu những lời căn dặn của Phi Long ,nhưng cũng không dám hỏi nhiều ,lòng nàng chợt thấp thỏm lo âu,lời Phi Long nói giống như một lời trăn trối vậy.

Phi Long cưỡi con Tiểu Bạch quay về làng Hoa Lau,chàng đi lên đồi cỏ lau sát biển,đứng ở nơi mé vực ,nơi mà Ngọc Vân đã từng đứng ngắm mấy con hải âu bay lượn,chàng lấy ra một túi nang,bên trong là tro cốt của Ngọc Vân,chàng đỗ ra nắm trong lòng bàn tay đưa ra phía trước

-NGọc Vân nơi đây là yên bình nhất,công tử đã từng ao ước bay lượn như chim hải âu tự do sãi cánh,muốn bay đi đâu thì đi,giờ thì hãy bay đi...một thời gian sau ta sẽ đi tìm công tử,lúc đó đừng xua đuổi ta,đừng mắng ta là quái nhân nữa nha....

Phi Long mở nhẹ tay từ từ cho tro cốt của Ngọc Vân bay đi theo gió,tro bụi đó vút bay lên không trung rồi mất hút,cũng kết thúc một cuộc đời đau khổ của Lâm Ngọc Vân.

Bạn đang đọc Huyết Đổ Hoa Rơi sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.