Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2471 chữ

Nhan Lam đứng nơi vách núi, tà áo phập phồng bay trong gió, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, tầm mắt không điểm dừng. Gió tuy không mạnh lắm nhưng bộ y phục hắn mặc hơi rộng nên tưởng chừng chỉ một cơn gió cũng có thể làm hắn rơi xuống vách núi. Không cần nghĩ trong đầu cũng hiện lên cảnh tượng hãi hùng ấy.

Vân Tịch Tịch nhìn một màn này mà cảm thấy lạnh cả sống lưng, toàn thân nổi da gà . Tên điên đúng là điên thật rồi, hắn chê cuộc đời quá dài hay đang thử thách xem bản thân rơi xuống đó thể bị gì a.

Vân Tịch Tịch nàng cũng thật là bái phục, bái phục a. Nàng xưa nay luôn tự nhận bản thân mình to gan, tuỳ hứng cũng kiêu ngạo có thừa. Nhưng hôm nay, tam quan của nàng chính thức được khai sáng.

Tên điên Nhan Lam kia mới chính là kẻ tuỳ hứng nhất a, hắn tuỳ hứng với tất cả mọi thứ, ngay cả tính mạng của chính bản thân mình hắn cũng không quan tâm. Đúng là bái phục, bái phục a.

Vân Tịch Tịch đứng đó một khoảng thời gian không chịu nổi liền nên tiếng:

" Này, ngươi bị sao vậy. Ngươi đứng đó không cảm thấy sợ sao?" Vân Tịch Tịch nói xong vẫn không thấy Nhan Lam có phản ứng gì liền chống nạnh chuẩn bị chanh chua nói thì Nhan Lam mặt không đổi sắc nói:

" Không"

Vân Tịch Tịch:"..."

Thật muốn chém chết tên này mà. Ra vẻ lạnh lùng ít nói quý chữ như quý vàng cái quỷ gì chứ? Tưởng bản tiểu thư rảnh lắm sao, thời gian của bản tiểu thư còn đáng giá hơn ngươi gấp ngàn vạn lần a.

Ta là ai mà phải hạ mình đi tiếp chuyện với kẻ mặt than như ngươi chứ. Càng nghĩ Vân Tịch Tịch càng cảm thấy bản thân bị xúc phạm. Nàng chính là dùng thái độ thân thiện nhất, dùng giọng nói ân cần hỏi han để hỏi hắn vậy mà đáp lại nàng chỉ là một từ cộc lốc.

Vân Tịch Tịch tức đến xì khói rời đi. Nàng mới chính là không cần mặt nóng áp mông lạnh a. Chính mình đi về trở về phong đắp chăn đi ngủ còn có ý nghĩa hơn.

...

" Không đi, đi...không đi...đi..." Đoá hoa diễm lệ trong tay Vân Tịch Tịch đã bị ngắt đi từng cánh. Nó chính là loài hoa tôn quý có linh trí a, mẹ nó có biết cảm giác bị giựt lông thống khổ như thế nào không mà đi hành hạ nó a, chẳng lẽ nhân loại này có huyết hận thâm thù gì với tộc bọn nó hay sao. Có khi nào vì không tìm được kẻ gây chuyện nên chút giận lên đầu nó, giận cá chém thớt a!

Đoá hoa tội nghiệp khóc không ra nước mắt, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không thương, nó phải làm sao bây giờ a.

Mặc kệ đoá hoa thương tâm khác ròng trong đau đớn, kẻ gây chuyện là Vân Tịch Tịch vẫn vô tư dùng thái độ chăm chú gắt từng cánh hoa, miệng không ngừng ngân nga thanh âm " đi", "không đi".

Qua một hồi mới ngắt được hơn một nửa số cánh hoa Vân Tịch Tịch bắt đầu chán nản than vãn:

" Sao lại lâu như vậy chứ, cái thứ hoa chết tiệt này sao mà lắm cánh vậy. Biết vậy lấy Quỳ Mạn cho rồi".

Thứ hoa chết tiệt:"..."

Đã ngắt cánh hoa hành hạ nó thì thôi đi, bây giờ lại còn chê nó nhiều cánh. Sao cái gì cũng là nỗi của nó vậy. Còn nữa, nhân loại này không có mắt nhìn sao, Quỳ Mạn chính là loại hoa không có tiền đồ nhất a, vừa xấu vừa thô thiển, sao lại có thể so sánh Tinh Đoá bọn nó vừa hoà nhã vừa xinh đẹp với Quỳ Mạn xấu xí cùng khó nhìn chứ.

Sau một hồi " kì công" cuối cùng Vân Tịch Tịch cũng thốt lên:

" Đi, đây là ông trời muốn ta đi a" Vân Tịch Tịch rốt cuộc cũng tìm được lí do tự thuyết phục bản thân đi trở lại.

Khi Vân Tịch Tịch trở lại vẫn thấy Nhan Lam đứng đó không nhúc nhích. Vân Tịch Tịch nhìn bóng lưng Nhan Lam chăm chú.

Nhan Lam hắn rất đẹp, vẻ đẹp hoàn mĩ đến nàng ban đầu còn hoài nghi hắn là nữ tử. Ánh mắt hắn trong trẻo mà lạnh lùng, không nhiễm bụi trần tục, có đôi khi hắn sẽ đăm chiêu nhìn một thứ gì đó, có đôi khi hắn sẽ bình thản yên lặng mà mà nhìn về phía trước có lúc thì lại là ánh mắt thương tâm, hối hận cùng tưởng nhớ và tự trách. Nhưng có một ánh mắt Vân Tịch Tịch nàng chưa bao giờ nhìn thấy ở hắn, đó là trầm mê.

Nàng chưa từng một lần nhìn thấy hắn nhìn một thứ gì đó bằng ánh mắt say mê. Cho dù là khi làm khảo nghiệm linh căn biết mình là lôi linh căn, vẻ mặt hắn vẫn là ung dung bình thản, không hề giống như đang diễn trò.

Nàng từng rất tò mò rằng hăn có phải hay không không ước mơ thứ gì hay thứ mà hắn mong muốn có được chưa xuất hiện. Nhưng nàng chưa bao giò hỏi hắn, chưa một lần nào. Bởi nàng biết rằng, hắn sẽ không bao giờ nói ra.

Vân Tịch Tịch đột nhiên hỏi Nhan Lam:

" Ngươi không sợ chết sao mà đứng đó, cao như vậy mà ngã xuống không chết thì cũng tàn phế, cho dù ngươi có lôi linh căn cũng không làm được gì. "

Nghe xong câu nói của Vân Tịch Tịch Nhan Lam bỗng nhếch miệng cười. Vẻ mặt vô cùng yêu dã. Đương nhiên khoảng khắc này Vân Tịch Tịch hoàn toàn không nhìn thấy. Nụ cười của hắn tràn đầy tự giễu cùng bi thương.

Chết? Chết là kết thúc sinh mệch cho một sinh mệnh đang sống trên đời này. Chết là dấu chấm hết cho mọi cống hiến vất vả cung khó nhọc.

Hắn có sợ chết hay không ư?

Hắn từng rất sợ chết. Hắn sợ cái cảm giác cô đơn trống vắng không có một ai ở bên, hắn sợ cái cảm giác bị mọi người lãng quên, sợ cái cảm giác mất đi tất cả,... Hắn từng sợ rất nhiều thứ, hắn từng rất nhát gan, thậm chí là vô dụng cùng ngu ngốc.

Haha, nhưng bây giờ thì sao. Hắn đã chả còn thứ gì để sợ hãi, chả còn một ai để níu kéo, cũng hoàn toàn không còn còn thứ gì hay ho để giữ chân hắn lại.

Con người ta chỉ muốn được sống khi còn hi vọng, còn ước mơ, còn mục đích,... Còn hắn thì sao, hắn đã mất đi tất cả, từ phụ mẫu mà hắn yêu thương nhất, huynh đệ hàng ngày cùng hắn vui đùa cho đến Thành An Lan nhộn nhịp, nơi hắn lớn lên đều mất đi, mọi thứ đều không còn như xưa.

Vậy hắn còn sống trên đời này làm gì? Trên đời này đã hoàn toàn không có thứ gì khiến hắn khao khát trừ hai chữ trả thù.

Vân Tịch Tịch thấy hắn không có ý muốn trả lời câu hỏi của mình cũng không hỏi nữa. Vẻ mặt " ta biết ngay mà" bất lực nói:

" Ngươi đi đứng đó tu tiên luôn à"

Nhan Lam dường như suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau xoay người phong khinh vân đạm lướt qua Vân Tịch Tịch. Thấy Vân Tịch Tịch đứng như trời trồng hơi dừng lại nói:

" Ngươi còn không trở về" Nói xong Nhan Lam đi tiếp không dừng lại nữa.

Vân Tịch Tịch vừa mới lấy lại tinh thần sau khi nghe Nhan Lam nói xong lại lâm vào tình trạng đơ lần hai.

Hắn, hắn vừa nãy mở miệng nói chuyện với nàng ư. Nàng không phải là nghe lầm đấy chứ.

Vân Tịch Tịch vui đến choáng váng đứng đơ ở đó miệng cười như nữ tử mới tỏ tình với nam nhân mình yêu. Mãi một lúc sau nang mới lấy lại tinh thần trở về phòng của mình mà không đi theo Nhan Lam nữa.

___Sáng hôm sau___

Sáng hôm sau phải tập trung tại Thượng Điện để làm nghi thức bái sư. Hôm nay gần như chính là dấu ấn con đường sau này của bọn họ, nếu hôm nay bọn họ được một người có thực lực mạnh thu nhận làm đồ đệ hay may mắn hơn được thu nhận làm đệ tử thân truyền thì cuộc đời của bọn họ sẽ có thể như diều gặp gió mà bay lên, lên đỉnh cao của cuộc sống.

Còn nếu như là đệ tử của một người có địa vị thấp hay đen đủi không ai chọn thì có thể sẽ phải làm đệ tử ngoại môn hay đen hơn nữa còn phải làm tạp dịch.

Khi Vân Tịch Tịch đến đã thấy Nhan Lam đứng đó rồi, hôm nay hắn vẫn mặc lam phục nhưng là một bộ có hoa văn khác biệt. Và khác biệt với mấy hôm trước chính là hắn có nhiều người vây quanh, nam nữ tử đều có nhưng đa số nữ tử là nhiều. Có mấy nữ tử không biết vô liêm sỉ còn dựa hẳn lên người hắn.

Chết tiệt, làm nàng đêm qua không ngủ ôm ấp hi vọng, tưởng hắn thế nào cơ. Vậy mà hôm nay hắn đã có bao nhiêu người vây quanh rồi. Nàng mà biết như thế này tối qua đã đi ngủ cho đỡ mệt người.

Có câu người trong cuộc mới là người hiểu rõ nhất. Người ngoài nhìn vào đều cảm thấy được nhiều người vây quanh là vui vẻ cùng. Nhưng hắn mới chính là người trong cuộc, cảm giác của hắn bây giờ ngoài sự mất kiên nhẫn cùng muốn bùng phát ra hoàn toàn không có thứ gì.

Bên tai ngoài tiếng nói cười hắn hoàn toàn không thể nghe thấy bất kì âm thanh nào nữa, cảm giác ồn ào khiến đầu hắn cứ ong ong không ngừng.

" Ha ha, đánh chết nó đi. "

" Đúng, đánh chết nó đi, đánh chết nó đi. "

" Ha ha, đánh chết ngươi đồ phế vật"

" Đồ phế vật không ai cần"

" Đồ phế vật..."

" Đồ phế vật..."

Trong đầu hắn không ngừng vang lên âm thanh đó, những tiếng cười giễu cợt, những tiếng nhục mạ, những tiếng chửi rủa,... Chúng như một vòng tuần hoàn cứ thế cứ thế lặp đi lặp lại khiến Nhan Lam muốn điên lên.

Những người xung quanh phát hiện sắc mặt hắn càng ngày càng trắng, cơ mặt càng ngày càng căng ra.

Đúng lúc đó cánh cửa Thượng Điện luôn im lặng lại được mở ra, ngay sau đó một hàng người tiến vào.

Đi đầu là một nam nhân trẻ tuổi vẻ mặt thập phần nghiêm túc, trên thân minh mặc đạo bào khác hoàn toàn với những đạo bào mà hắn đã từng nhìn thấy.

Theo sau đó hoàn toàn là những vị trưởng lão có mặt tại lần đấu võ đài và lầm khảo nghiệm linh căn nhưng chỉ khác là lần này ai cũng mặc một kiểu đạo bào giống nhau cùng với vẻ mặt ai ai cũng nghiêm túc hơn so với lúc trước. Từ đó có thể nói lần này không thể xem thường được.

Vị nam nhân trẻ tuổi cùng những vị trưởng lão kia tiến đến Thượng Điện. Từng người từng ngươi một tiến vào vị trí của bản thân mà an vị.

Bên dưới mọi người ban nay còn ồn ào giờ đây đã không hẹn mà đứng vô cùng có quy củ im lặng không một tiếng động phát ra.

Hôm nay vẫn như vài hôm trước, người tên Nhất Lâm vẫn đứng tại một bên Thượng Điện đợi căn dặn từ các vị trưởng lão. Ánh mắt cung hành động tuân mệnh đương nhiên chỉ dành cho những vị ngự tại Thượng Điện, nhât là thái độ với vị nam nhân trẻ tuổi mặc đạo bào độc nhất vô nhị, thái độ vô cùng tôn kính.

Trên tay Nhất Lâm cầm một cuộn giấy nào đó, nhìn vô cùng bắt mắt. Nhất Lâm từ từ giở cuộn giấy đó ra nói:

" Năm nay Thần Quyết Tông thu 30 người làm đệ tử nội môn, 40 người làm đệ tử ngoại môn, số còn lại làm tạp dịch. Sau đây là những người có thứ hạng cao. Đứng thứ nhất: Nhan Lam, biến dị linh căn lôi. Đứng thứ hai: Thương Ẩn, biến dị linh căn băng. Đứng thứ ba: Thanh Ly, độc linh căn thuỷ linh căn. Đứng thứ tư : Vân Tịch Tịch, độc linh căn hoả linh căn. Sau đây là phần thu nhận đệ tử, đệ tử xin cáo lui "

Nhất Lâm nói xong tự động đi sang một bên đứng im.

Thượng Điện bao trùm bởi bầu không khí kìm nén, ai ai cũng hồi hộp cung lo lắng. Đây chính là ngày quan trọng nhất cuộc đời bọn họ, mai sau họ sống một cuộc sống như thế nào yếu tố quyết định chính là lần này. Họ sao có thể bình tĩnh được.

Bọn họ là con người, mà đã là con người thì đương nhiên là có hỉ nộ ái ố, lồng ngực ai cũng đập thình thịch như trống bỏi.

Nếu lần này không có ai gọi thu nhận bọn họ có nguy cơ rất cao bọn họ sẽ phải làm đệ từ ngoại môn hay ai thực lực kém hơn còn phải làm tạp dịch. Bọn họ không muốn như vậy a. Lỡ đâu ăn may, các vị kia nhìn thấy ưu điểm gì đó của bọn họ nên chọn bọn họ thì sao. Bao nhiêu người ở đây ôm ấp hi vọng bản thân mình được gọi tên lên nhưng hi vọng càng cao thì càng thất vọng.

Mỗi vị ngồi trên chính điện kia đều mang theo một chiếc hộp kì lạ khi tiến vào Thượng Điện. Ban đầu bọn họ còn đoán già đoán non đủ kiểu nhưng đến bây giờ mà bọn họ vẫn không biết thì bọn họ đúng là hoàn toàn không có đầu óc rồi.

Bạn đang đọc Huyết Hận Ma Vương sáng tác bởi Atlantis

Truyện Huyết Hận Ma Vương tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Atlantis
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.