Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Tranh

Tiểu thuyết gốc · 5037 chữ

Đi qua cánh cổng là một vùng bão tuyết đang bị những cơn gió lạnh đến thấu xương hoành hành, trái ngược với nội thành yên tĩnh. Mọi thứ phía trước đều đã bị màn đêm giấu đi khiến Trần Nhật Quang mất phương hướng trong thoáng chốc, thế nhưng về lâu dài thì điều đó không phải là thứ gây khó dễ cho hắn.

Với thanh sáo sắt đen tuyền đã được đốt trên mình ngọn lửa sáng rực tự bao giờ, kẻ xấu này đã nhanh chóng đưa bản thân mình trở về thân phận trước đó một khoảng thời gian khá lâu - thợ săn quái vật. Đối với bản thân hắn thì những kẻ đe dọa đến tính mạng mình đều là quái vật mang trong mình sự hung hăng và cách duy nhất để vượt qua chúng là bản năng sinh tồn, giờ đây điều đó đang được hiện hữu một cách rõ ràng nhất ở Trần Nhật Quang lúc này.

Sau một quãng hành trình dài với vô số phương hướng mà không có lấy một điểm tận cùng, Trần Nhật Quang quyết định sử dụng một mánh khóe của người Đông A là phép “Ngự Thiên”. Người Đông A quan niệm rằng, trời cao là nơi giúp những kẻ lạc lối đi đúng với con đường của số phận, để làm được như thế thì phải học được cách bay lượn như loài chim, đơn giản vì chúng không bao giờ bị lạc đường và cũng chính vì điều này đã khiến cho niềm tin của họ về bầu trời trở nên toàn diện hơn.

Trần Nhật Quang uốn lượn mình trong không trung cưỡi từng đợt gió bay đi khắp mọi ngóc ngách, bất chợt hắn ta phát hiện có một cây cầu và tiến lại gần đó. Tiếc là nó đã bị gãy, phía bên kia cây cầu hầu như chỉ là những mỏm đá không có lối đi rành mạch nào, Trần Nhật Quang nghĩ một hồi lâu rồi bất ngờ nhảy xuống vực núi, càng xuống sâu thì gió lạnh dần ấm lên khiến cho mọi giác quan của kẻ xấu này trở nên nhạy bén hơn.

Đáp xuống từ độ cao có thể nói là bằng một phút đi bộ, Trần Nhật Quang đứng trên nền mỏm của một tảng đá nhìn về phía trước thì thấy có thứ ánh sáng màu vàng óng nhợt nhạt phát ra. Đi theo thứ ánh sáng đó Trần Nhật Quang khám phá ra một nơi vô cùng lạ nhưng lại rất thân quen, dường như những ký ức tuổi thơ của hắn đang dần hiện về.

- Nơi này….!

Một đồng lúa chín vàng đang đung đưa theo gió trong một nền trời màu đen, xen kẽ chúng là những bụi tre già với những thân tre to bản và rắn chắc, khác hẳn với những gì hắn đã từng thấy. Trần Nhật Quang tiến đến giữa cánh đồng thì nghe thấy có một tiếng sáo vang lên, giai điệu của đó khiến cho tâm trạng của kẻ xấu này trùng xuống.

- Ông ơi…!

Chưa dứt tâm trạng thì đột nhiên xuất hiện một người lạ mặt, đó là người đàn ông có hơi thở lửa với một bộ giáp khá nặng đang cưỡi trên mình con ngựa không có đầu, không thể nhìn rõ được bộ dạng vì từ đầu đến chân bao trùm một màu đen, có chăng là ngọn lửa màu xanh lục đang rực cháy trên thanh sắt mà ông ta đang cầm trên tay. Không cần một lời chào hỏi nào, người đó thúc ngựa lao đến tấn công Trần Nhật Quang

- Kỵ sĩ chăng ?

Hắn ta chỉ kịp bật miệng thốt lên câu hỏi trước khi bay lên không trung để né một thương đâm thẳng vào người đến từ người lạ mặt kia, Trần Nhật Quang nhảy qua đầu Hắc kỵ sĩ để có thể nhìn rõ bộ dạng của người này. Anh ta khoác trên mình một bộ áo giáp mang thiết kế đậm chất Đông A với những chiếc vảy sắt được đan lại với nhau tạo thành một lớp bảo vệ vững chãi, phần dưới được nối với thân ngựa, trông cứ như một con ngựa lai người vậy.

Từng nghe có một loài phi nhân mang tên “Nhân Mã” với sức chiến đấu mạnh gấp nhiều lần so với kỵ sĩ bình thường, có vẻ như Trần Nhật Quang đang phải đối mặt với giống loài cực kỳ mạnh mẽ này. Suy cho cùng thì dù thế nào đi chăng nữa hắn vẫn không thể tránh khỏi một trận chiến, vì vậy không còn cách nào khác.

Trần Nhật Quang xuất thân là một sát thủ với lối chiến đấu âm thầm, ám sát mục tiêu chứ không phải là đánh tay đôi với đối thủ có thể nói là khắc tinh của mình như thế này. Thế nhưng tình hình hiện tại lại đang có thấy lợi thế nghiêng hẳn về kẻ xấu này, với những kinh nghiệm của một tay kiếm khách giang hồ khét tiếng và đã từng đụng độ rất nhiều thể loại kẻ thù thì chắc đây là một điều hắn cảm thấy rất quen thuộc.

Kỵ sĩ nhân mã quả thật rất mạnh với những đòn đánh mang đầy uy lực, mỗi đòn nặng như trời giáng khiến Trần Nhật Quang trao đảo mỗi khi đỡ đòn. Đối với một sát thủ thì việc để bị mất thế thăng bằng là một điều rất nguy hiểm, vì vậy không được lơ là phòng thủ và quá chú tâm vào tấn công để rồi đột ngột rơi vào thế bị động, lúc này hắn nhận ra không thể dùng kỹ năng gạt đòn để hạ được đối thủ này và ngay lập tức chuyển sang phương án tấn công khác là né tránh rồi tìm cơ hội phản đòn.

Với kế hoạch đó Trần Nhật Quang đã chiến thắng khi lừa đạp thành công đòn đâm của nhân mã kỵ sĩ xuống đất khiến anh ta trở tay không kịp và dùng nó là bàn đạp rướn mình lấy đà xuyên thanh Hắc Thiết Sáo vào cổ người kỵ sĩ. Thế nhưng Nhân mã kỵ sĩ đó không có đầu, phần mũ chỉ là một thiết bị phun hỏa lưc, tuy nhiên điều đó Trần Nhật Quang đã được nghe dự báo từ trước và cú đâm ấy chỉ là để hắn ta lấy điểm tựa đổi thế cầm vũ khí.

Nhân mã kỵ sĩ hất thanh thương Kỵ thoát khỏi sự kìm hãm của Trần Nhật Quang nhưng nó vô tình làm lực đẩy để hắn ta nhảy lên mình anh ta và đâm một nhát chí tử từ trên đỉnh đầu xuống. Máu tuôn ra vô kể nhưng vẫn không làm nhân mã kỵ sĩ kiên cường kia nằm bất động và điều đó khiến Trần Nhật Quang phải xuyên một cú cực mạnh cho anh ta ngã xuống rồi đè thật chặt sau đó thọc một cú cuối cùng vượt qua cả lớp giáp cực dày vào đến tận tim.

- Đắc tội!!!

Sau khi cảm thấy Nhân mã kỵ sĩ đã nằm bất động hoàn toàn Trần Nhật Quang tiến đến phía trước nhưng mới chỉ đi được nửa chừng thì các giác quan của hắn ngăn lại, một luồng ánh sáng tím từ phía sau bừng lên, Kỵ sĩ nhân mã từ từ chống thương kỵ đứng dậy một cái rồi vươn vai thét một tiếng thật lớn. Trần Nhật Quang khẽ rùng mình, nói đúng hơn là hắn ta đang cảm thấy phiền phức vì gặp phải một kẻ lai dai khó nhằn.

- Chẳng lẽ ngươi chính là kẻ đó ?

Cuối cùng thì Kỵ sĩ nhân mã cũng đã cất tiếng nói đầu tiên, một chất giọng khàn và trầm như bị ngạt mũi vang lên.

- Ta đã từng nghe Armando nói rằng sẽ có một kẻ từ nơi xa xôi đến để hủy diệt đất nước này!

Trần Nhật Quang im lặng và khẽ nhíu mày, đã từ rất lâu rồi chưa có ai nói với hắn những câu như thế kể từ cái ngày ấy, quãng thời gian được con người khoác cho cái trọng trách giải cứu cái gọi là “Tam Giới”. Có thể nói đó là một lời tiên tri hay gọi đúng hơn là một lời nguyền được báo trước, mỗi con người sinh ra đều mang một số mệnh riêng cho mình nhưng với hắn đây không biết là lần thứ bao nhiêu mình được kẻ khác tung quẻ bói số cho.

Hi vọng đây chỉ là một sự hiểu nhầm, Kỵ sĩ nhân mã đứng lên một cái rồi vươn vai, bỗng dưng người cao lên sừng sững gấp đôi thân thể trước đó, ước chừng phải hơn mười mét và nếu tính theo thước đo của người Đông A thì phải bằng hai trượng.

- Ta là tướng Nhà Trời, là thiên Vương được cử xuống để bảo vệ vùng đất này!

Thét lên câu nói to như sấm, Kỵ Sĩ nhân mã khiến cho cả vùng đất trở nên rung động. Trần Nhật Quang khẽ lấy tay che mặt ngăn không cho làn gió bụi vướng vào mắt, thế nhưng nó vô tình che đi tầm nhìn của hắn, Kỵ sĩ nhân mã bỗng chốc biến mất trong làn gió.

Nhìn xung quanh một hồi lâu không thấy có gì, Trần Nhật Quang ngước mắt nhìn lên thì thấy có một tảng đá ập vào người, hắn nhanh chân lướt ra khỏi khu vực nguy hiểm thì bất ngờ thanh thương Kỵ từ đâu lia tới khiến cho kẻ xấu này ngã ngửa mình xuống và trượt một đường dài để né đi. Mọi thao tác đều nhanh còn nhanh hơn chim cắt, chợt nhận ra Kỵ sĩ Nhân Mã đã bắt đầu thực sự chiến đấu bằng sức mạnh thật sự, Trần Nhật Quang niệm phép tạo một vùng nổ nhỏ như pháo sáng quanh thân mình.

- Để xem!

Dứt lời có tiếng hú lên từ phía sau Trần Nhật Quang, Kỵ Sĩ nhân mã đang có chút hoảng loạn vì loạt pháo sáng mà kẻ xấu này tạo ra. Ngựa vốn là một loài dũng mãnh, có tốc độ di chuyển rất cao và sức mạnh của nó thì khỏi bàn cãi, thế nhưng chúng có một điểm yếu khá khôi hài là bị mất phương hướng bởi những tiếng động lớn, để có được thông tin này thì Trần Nhật Quang đã phải trải qua rất nhiều lần chiến đấu với những Kỵ Binh để sinh tồn, bảo vệ chính mình khỏi những kẻ luôn có ý định muốn giết hắn.

- Tên bỉ ổi!!!

Nhân Mã Kỵ sĩ vừa dứt câu, Trần Nhật Quang lao đến chém một đường nhưng bị chặn lại bởi chiếc Thương Kỵ. Cho đến lúc này hắn mới nhận ra rằng vũ khí mà Kỵ Sĩ Nhân Mã này sử dụng không phải là Thương Kỵ mà là một chiếc “Roi sắt” có khả năng đàn hồi cao. Trần Nhật Quang nhận ra được điều đó bởi vì lực chém của kẻ xấu này mạnh đến mức khiến cho vũ khí của Kỵ Sĩ Nhân mã cong đi một đường rất lớn, đủ để làm lực đẩy bật hắn ra một quãng rất xa. Thật vậy, phản lực từ phát chém đó đẩy Trần Nhật Quang rất mạnh, nếu như không có thanh Hắc Thiết Sáo cắm xuống đất làm vật cản thì có lẽ không biết giờ này hắn ta đang ở phương trời nào rồi.

- Ngươi không tuân theo đạo nghĩa chiến binh ư ?

Trần Nhật Quang đứng dậy nhưng vẫn giữ sự im lặng của mình, điều này khiến Kỵ sĩ nhân mã rất tức giận.

- Nếu như mẹ ta còn sống thì ta sẽ bảo bà nấu thật nhiều cơm để ta ăn lấy sức chiến đấu với ngươi!

Trần Nhật Quang chợt mở to đôi mắt, hình như kẻ xấu này đã từng nghe thấy những câu nói này ở đâu đó trước đây, những lời lẽ đó không phải cứ muốn là có thể nghe được. Suy nghĩ chưa được nhiều thì hắn lại cực kỳ ngạc nhiên khi thấy Kỵ sĩ Nhân Mã lấy từ dưới bụng mình một nồi cơm to đã chín tự bao giờ rồi chễm chệ ngồi ăn như một đứa trẻ khiến Trần Nhật Quang khẽ bật cười.

- Armando đánh giá ngươi rất cao nên ta nghĩ sẽ phải dành nhiều thời gian và sức lực để có thể hạ gục ngươi!

Cảnh tượng này khiến Trần Nhật Quang nhớ lại những gì được nghe kể lại lúc bé từ người ông quá cố của mình. Đó là một câu chuyện về một chiến thần được sinh ra từ vết chân của người khổng lồ, lớn lên chỉ bằng cơm ăn trong một buổi và chiến thắng tà quân chỉ bằng một bụi tre, mãi sau này hắn mới biết đó là một cực thần ở Thái Sơn Viện - nơi mà hắn đã theo học và tu luyện.

Vị thần ấy đã sử dụng tử vi cả đời của mình để có thể Trùng Sinh nhờ vào một cô gái ở thôn quê, sử dụng những binh khí mà các tu sĩ đã rèn dựa vào lời yêu cầu của ông ấy khi ở tiền kiếp để dẹp tan lũ giặc tà đạo hoành hành lục địa Đông A suốt mấy nghìn năm rồi bỏ lại mọi thứ mà tan biến, nhân gian biết ơn mà suy tôn ông lên làm Phù Đổng Thiên Vương và được khắc tượng để tưởng nhớ. Cũng chính vì sự hi sinh cao cả đó mà học viện Thái Sơn trở thành nơi đứng đầu lục địa Tu Thần này. Vị Kỵ Sĩ Nhân Mã đã ăn xong đứng dậy vươn vai khiến cơ thể của anh ta đã lớn nay còn to hơn gấp bội.

- Thanh roi sắt với chiếc mũ phun lửa cùng chiến giáp bất khả chiến bại này…...

- Ta sẽ phá tan lũ giặc này !!!!!

Kỵ Sĩ Nhân Mã ngạc nhiên khi Trần Nhật Quang nói trúng câu còn lại của mình, anh ta chĩa thanh roi sắt về phía Trần Nhật Quang cất giọng hỏi :

- Làm sao ngươi biết câu nói cửa miệng của ta ?

- Ta chỉ đoán thôi!

- Hm...Ngươi quả nhiên không tầm thường một chút nào!

- Nói nhiêu đây đủ rồi !

Trần Nhật Quang cắn ngón tay cái ở tay phải của mình cho bật máu rồi viết lên bàn tay phải của mình hai chữ “Bài Trừ” theo ngôn ngữ của người Đông A, sau đó vuốt thanh Hắc Thiết sáo khiến nó nổi lên một màu tím, nói đúng hơn là nó đang rực cháy một ngọn lửa màu âm cực. Kẻ xấu này nhanh chóng tạo thế chiến đấu như một con sói rồi lao thẳng về phía Kỵ Sĩ Nhân Mã mà không câu nệ thêm gì, và rồi một trận chiến khốc liệt thật sự diễn ra với sự bộc phát sức mạnh đến từ cả hai phía, Trần Nhật Quang vẫn đang cho thấy mình là người có lợi thế hơn về mặt kinh nghiệm chiến đấu lẫn kỹ năng đa dạng của mình nhưng lần này thì khác.

Kỵ Sĩ Nhân Mã giờ đây đã thể hiện đúng bản chất của mình - “Một Phụ Trùng Giả”, đó là khái niệm để nói về những kẻ bất tử và có khả năng tái sinh mặc dù gục ngã bao nhiêu lần đi chăng nữa. Cũng chính vì nhận ra được điều đó nên Trần Nhật Quang đã sử dụng ẩn thuật niệm lên thanh Hắc Thiết Sáo của mình để kết liễu sự dai dẳng ấy, thế nhưng mọi thứ đang trở nên vô dụng.

- Tại sao hắn không chết ???

Đã không biết bao nhiêu lần thanh HắcThiết Sáo phanh thây Vị Kỵ Sĩ Nhân Mã này nhưng anh ta vẫn đứng lên và lành lặn như chưa từng có gì xảy ra. Trần Nhật Quang đã thấm mệt và những hơi thở mệt nhọc thoát ra từ mũi và miệng khiến hắn giống như một con bò tót vậy, kẻ xấu này chợt nhận ra một điều rất vô lý rằng tên kỵ sĩ này vốn chỉ là một kẻ được kết hợp từ da thịt và máy móc, thế nhưng có điều gì đó khiến anh ta dẻo dai đến phi thường ? Có thể tái tạo một cách mãnh liệt dù có bị chém hay khoan hàng ngàn nhát trên người đi chăng nữa ?

- Đây sẽ là mồ chôn của ngươi….Chiến Tranh!!!

Lúc này Kỵ Sĩ Nhân Mã dần trở nên mất phương hướng, sau những lần ngã xuống thì anh ta trở nên lụi mạt hơn. Không còn những câu nói đầy sĩ khí mà thay vào đó là những cụm từ bâng quơ về chết chóc.

- Giết….Giết….hết..Ta..phải phá tan...Lũ giặc này!!!!

Đôi mắt đỏ ngàu ẩn trong chiếc mũ sắt càng lúc càng sáng hơn cùng với sự điên dại đang dần lớn lên. Những nhát chém cùng những đòn đâm đã không còn chính xác nhưng bù lại lực vung mạnh đến mức Trần Nhật Quang không dám đỡ dù chỉ một lần vì nó có thể gây đẩy lùi mất thế rất cao, nếu không nhanh lấy lại được thăng bằng thì cơ hội về với người ông quá cố của hắn là không nhỏ.

Suy nghĩ là như vậy nhưng vẫn phải có ngoại lệ vì Kỵ Sĩ Nhân Mã ra đòn rất nhanh như muốn nghiền nát đối thủ, Trần Nhật Quang vì mải né đòn nên bị dồn vào góc chết lúc nào chẳng hay và tận dụng cơ hội hiếm hoi này vị Kỵ sĩ nhanh chóng dồn toàn lực vào đòn dập xuống. “Đỡ hoặc chết” là suy nghĩ của Trần Nhật Quang lúc này, ngay khi chiếc roi sắt vừa lao đến thì cũng là lúc kẻ xấu này chọn phương án cuối cùng. Hắn căn cho thân roi vừa đủ tầm rồi lập tức vung thanh Hắc Thiết Sáo thật mạnh.

“Keeeeeng”

Cú va chạm cực mạnh khiến cả khu vực rúng động, Trần Nhật Quang bị đánh bật ra nhưng may mắn là có những rặng tre ở phía sau ngăn không cho kẻ xấu này bị thổi bay đi mất, còn Kỵ Sĩ Nhân Mã thì bị trao đảo sau pha phản đòn vừa rồi, anh ta nằm thụp xuống trong chốc lát rồi lại chống roi đứng dậy, một vết nứt hiện lên ở thân cây roi khiến nó gãy vụn. Trần Nhật Quang lúc này lộ rõ những điểm thương tích trên người với đôi tay rỉ máu và có phần trầy xước, đau nhức và mệt mỏi là thứ mà hắn đang cảm thấy bây giờ.

Những lúc như thế này lại khiến hắn nhớ về quãng thời gian luyện tập khổ cực hồi còn đi học, toàn thân chỉ muốn rã rời nhưng vẫn phải tập cho đến khi nào thành thục thì thôi, bằng không sẽ khó mà thoát khỏi những thứ khó chịu đó.

- Phải có cách gì đó!!

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Trần Nhật Quang, nhớ lại thời gian tu thần của mình thì hắn chợt nhớ đến lời sư phụ của mình…

“Chiến tranh phân chia người chiến thắng và kẻ thất bại chứ không phải là thứ quyết định sinh tồn”.

Như đã tìm ra được chân lý, Trần Nhật Quang bật người dậy thì đúng lúc ấy một nhát chém lia tới khiến hắn ta lộn ngược về phía sau chỉ với một nhịp duy nhất rồi di chuyển ra xa một chút để lấy lại tư thế chiến đấu. Kẻ xấu này nhận ra vũ khí của Kỵ sĩ Nhân Mã đã thay đổi từ lúc nào, thanh roi sắt đã gãy và trên tay anh ta lúc này là ba thanh tre được bó lại một cụm to như cái cột đình, một bộ mặt khó chịu hiện lên ở Trần Nhật Quang trong chốc lát.

Nhân Mã Kỵ sĩ giờ đây đã trở nên điên cuồng, điều đó được thể hiện ở ngọn bụi tre khi nó được đốt lên một ngọn lửa của sự lụi tàn. Có vẻ như Trần Nhật Quang đã khiến cho thần binh này phải chiến đấu tới bản ngã cuối cùng của mình, anh ta đã lần lượt bộc lộ những bản chất vốn có theo thời gian, nói đúng hơn là sự thay đổi. Ngọn lửa chiến tranh chính là thứ mà vị thần binh này nắm giữ và bảo vệ nó không rơi vào tay những kẻ không xứng đáng.

“Còn đang sống là chiến đấu được”

- Mẹ ơi! Mẹ cho gọi sứ giả vào đây, bảo với ông ta rằng con sẽ đánh giặc cho.

Một đứa trẻ gầy gò ốm yếu và bị tai biến nửa dưới cơ thể đang nắm lấy tay mẹ cố gắng nói những lời như sấm đánh ngang tai người mẹ. Nhìn đứa con bé bỏng của mình bà chỉ có thể khóc, những giọt lệ dành cho đứa con tật nguyền nhưng có ý chí chiến đấu cho đất nước. Bên ngoài đang rất loạn lạc bởi những binh đoàn quái vật đang xâu xé mảnh đất cằn cỗi này. Ông trời thật bất công, cướp đi bản năng vốn có của sinh vật nơi đây còn giáng cho họ nỗi thống khổ bằng sự dày vò từ những sinh vật khác. Thế gian này vốn dĩ là vậy, kẻ mạnh luôn chiến thắng và có quyền quyết định tất cả, sự bất công hay công bằng cũng không nằm ngoại lệ. Tất cả chỉ gói gọn trong hai từ “Số Phận”.

- Con ơi! Việc nhà vua đâu phải chuyện chơi ? Hiện bên ngoài đang rất loạn lạc, biết phải làm sao bây giờ!

Người mẹ nén lại nỗi đau mà trả lời một cách gượng ép vì không muốn phụ lòng đứa con tàn lụi của mình. Bỗng dưng đứa trẻ ốm yếu vực dậy mãnh liệt nói :

- Việc đánh giặc thì mẹ đừng lo, cứ cho con ăn nhiều là được!

Người mẹ thấy thế hốt hoảng lao ngay ra ngoài đường chạy đi như một con thiêu thân về phía tòa lâu đài, bà đang cố gắng tìm một ai đó hay nói đúng hơn là tìm kiếm một sự đặc ân từ người có tiếng nói ở đất nước này. Bỗng có chiếc xe ô tô màu xanh dừng lại khiến người mẹ bất ngờ mà vấp ngã, từ trong chiếc xe người tài xế lên giọng chửi rủa.

- Mày không có mắt à ? Biết đây là xe của ai không ?

Một người đàn ông xuống xe vội vã đến đỡ người mẹ dậy.

- Cô có sao không ?

Người mẹ giật mình sau khi nhìn thấy bộ dạng người đàn ông. Đó là một người lịch lãm với bộ râu quai nón cùng một đôi mắt sáng ngời và quan trọng là rất có tiếng nói ở đất nước này hay nói một cách chính xác ông ấy là người đứng đầu nơi đây - Armando.

- Thứ lỗi cho sự thô lỗ từ thuộc hạ của tôi, xin bà hãy bỏ quá cho.

Như gặp được ân nhân, người mẹ liền quỳ xuống nắm lấy tay đức Vua nhân từ của mình khẩn khoản thưa.

- Xin Đức Vua làm ơn làm phước cho con trai tôi được nhận ngũ, dù cho tôi biết nó không làm nên việc gì!

- Xin cô hãy đứng lên, việc tự nguyện nhập ngũ là một điều rất đáng ngưỡng mộ với trai tráng và luôn được hoan nghênh, tại sao cô phải van xin điều đó ?

Người mẹ cố gắng lau những giọt lệ đang đẫm trên đôi mi để hoàn thiện những câu nói mà đáng lẽ ra cô không nên nói ra. Nhưng vì thương con điều đó không khiến người mẹ trở nên do dự.

- Con tôi là một tàn nhân nhưng có một lòng yêu nước nồng nàn, quê hương lâm nguy nó đã cố gắng cầu xin tôi truyền lời đến Ngài để được góp ít sức tàn!

- Người mẹ dập đầu lia lịa đến nỗi bật cả máu đầu cùng những lời van xin như cứa vào tim gan người nghe.

- Mặc dù rất vô lý nhưng xin Ngài hãy bớt chút thời gian đến gặp con trai tôi, tôi xin lấy tính mạng mình để đánh đổi!

Nhà Vua thở dài buồn bã trong khi xung quanh mọi người đều chế giễu người mẹ kia một cách thậm tệ, chiến tranh là điều không ai muốn nó xảy ra nhưng nếu không chiến đấu thì sẽ mất tất cả, lịch sử Novae Future được xây dựng nên từ những cuộc chiến đẫm máu, từ việc dành đất đai cho đến bảo vệ thành quả khoa học, không có cuộc chiến nào mà máu không ngừng chảy, để rồi kết thúc bằng một ngọn lửa thiêu rụi toàn bộ những phút giây tàn cuộc.

“ Chúng ta đang chiến đấu để tự vệ và những người lính chính là thành trì của chúng ta”

Trong khi Đức Vua Armando đang do dự thì một tiếng nói cất lên từ phía sau khiến mọi người trở nên im lặng. Một người đàn ông khác bước ra từ chiếc xe, đó không ai khác chính là người em trai của ông - Vulcan. Bước đến gần người mẹ khốn khổ rồi đỡ bà ấy đứng lên, Vulcan nhẹ nhàng nói :

- Hỡi người mẹ anh hùng, hãy đưa ta đến gặp đứa con dũng cảm của cô để xem ta có thể giúp gì được hay không ?

Ngay khi vừa thấy mẹ dẫn người đến đứa trẻ bật dậy bằng cả sức lực cuối cùng của mình để truyền đi những câu nói sắt đá đến từ lý trí mãnh liệt của mình

- Hãy chuẩn bị cho tôi một con ngựa sắt, một chiếc nón sắt, một chiếc roi sắt cùng một bộ chiến giáp...Ta sẽ phá tan lũ giặc này!

Vulcan há hốc miệng nhìn đứa trẻ trong chốc lát rồi nuôi một nụ cười thỏa mãn pha chút mưu mô.

- Vậy ư ? Ta hiểu rồi...là như thế sao ? Được rồi…!!!

Lập tức cho truyền người làm theo những gì đứa trẻ nói rồi lại gần nhìn đứa trẻ dũng cảm một cách chăm chú với ánh mắt có chút mờ ám. Quay về phía bà mẹ, Vulcan muốn được trò truyện riêng với đứa trẻ, không một lời nói thêm, người mẹ lập tức vào bếp thổi cơm với những giọt nước mắt hạnh phúc.

Trong căn phòng lạnh lẽo với một chiếc giường nhỏ, có một người đàn ông cùng một đứa trẻ tật nguyền đang trò chuyện cùng nhau với những lời lẽ của hai người đàn ông thực thụ.

- Cậu thật sự muốn chiến đấu chứ ?

- Tôi rất muốn nếu có thể thưa ngài, cha của tôi đã hi sinh mặc dù ông ấy là một kẻ tệ hại!

- Ta sẽ chấp nhận điều đó nếu như cậu có thể vượt qua được thử thách này!

Kết thúc bằng một nụ cười nham hiểm khiến cậu bé có chút rùng mình nhưng điều đó vẫn chưa là gì so với lòng quyết tâm của cậu, hài lòng trước thái độ ấy Vulcan không chần chừ rút trong mình ra một bộ kim tiêm cùng một lọ thuốc màu đỏ hỏn, ông ấy hút hết dung dịch ở bên trong rồi đặt lên tay của cậu bé.

Nó sẽ giúp cậu được như ý muốn nếu như cơ thể cậu chấp nhận nó!

Đẩy hết dung dịch đó qua ống kim tiêm vào động mạch của cậu bé, không lâu sau đó thì cơ thể bé nhỏ đó trở nên co giật. Nỗi đau tật nguyền còn chưa dứt nay lại chất thêm cơn đau từ thể xác làm cho cơ thể yếu ớt quàn quại gấp bội lần.

Toàn bộ mạch máu của cậu bé hiện hết lên bề mặt da cùng đôi mắt trợn ngược lên, tuy vậy cậu không thể lăn lóc hay kêu la gì được mà chỉ có thể há hốc miệng ra thể hiện cơn đau không thành tiếng. Sau vài phút vật lộn cùng số phận cậu bé trở nên bất động trong khi cơ thể bắt đầu thay đổi, từ một cậu bé yếu ớt da bọc xương trở thành một thiếu niên mụ mẫm với lớp da siêu dày phủ được cả lớp xương trên người cậu từ lúc sinh ra.

Đúng lúc này người mẹ đã chuẩn bị xong cơm nước và như một con thiêu thân, cậu bé bật dậy ăn hết những gì có thể ăn được. Sự phàm ăn đó trở nên đáng sợ khi toàn bộ người dân ở đó phải góp đồ ăn thức uống hay nói chính xác hơn là bất cứ thứ gì mà dạ dày con người có thể tiêu hóa được. Bữa ăn dài đến tận ba ngày, cậu lớn nhanh như thổi rồi trở thành một chàng trai cực kì khỏe mạnh, khi bữa ăn kết thúc thì cũng là lúc quân lính hoàng gia mang tất cả những gì mà cậu bé đã yêu cầu trước đó.

Áo giáp cùng roi và nón, tất cả đều được làm từ kim loại siêu cứng có tên Graphene, do cậu bị mất nửa thân dưới nên các thợ rèn đã nảy ra ý tưởng tạo ra một con ngựa không có đầu nối tiếp với phần thân dưới, và nó đã khiến chàng trai ấy trở nên một Nhân Mã Kỵ Sĩ nhân tạo đầu tiên trên thế giới.

“Ta sẽ phá tan lũ giặc này”

Hết chương 6

Bạn đang đọc Huyết Hỏa sáng tác bởi ds2981995
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ds2981995
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.