Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Vương

Tiểu thuyết gốc · 5036 chữ

Không gian bên ngoài đang bị xé toang bởi những tiếng la hét của sự hỗn loạn, bức tường thành cuối cùng đã sụp đổ chỉ còn lại bốn cỗ máy chiến đấu khổng lồ được mô phỏng từ bốn con thần thú lần lượt là Rồng, Ngựa một sừng, Chim ưng và Rùa.

Four Holy Beast là cái tên dùng để gọi chung cho những cỗ máy này, là một trong những niềm kiêu hãnh của vùng đất Novae Future được tạo nên từ chính đầu óc của người dân nơi đây, chúng là vũ khí cuối cùng để chống lại những tập đoàn quái vật hung dữ đến từ bờ biển thông qua một lỗ hổng không gian với mọi kích cỡ. Thế nhưng những ngọn cỏ khô kia làm sao đứng vững trước cơn bão lớn ? Quá nhiều quái vật với sức chiến đấu không tưởng đã nhanh chóng dày xéo các tấm thân khổng lồ ấy như những con thú cắn xé con mồi để rồi tiến lên phía trước như chưa hề có sự ngăn cản nào.

Thành phố Novae Future tráng lệ giờ đã trở thành biển lửa, cháy lên những giây phút cuối của sự lụi tàn. Như một vòng tuần hoàn đã định sẵn, khi một quốc gia nào đó đạt đến đỉnh cao của sự thịnh vượng thì sự sụp đổ là không thể tránh khỏi và ngọn lửa sẽ là hiện thân của sự tàn lụi ấy. Tuy nhiên điều đó chưa hẳn đã đúng đắn, ngọn lửa khởi nguyên mà nhân loại tìm thấy chính là sự sống, khởi đầu cho hằng hà những khái niệm sau này, là thứ tạo nên ánh sáng soi lối cho vạn vật bước ra khỏi bóng tối, cho họ biết được mình không hề đơn độc trong thế giới này. Phải, cho đến tận giây phút tận thế họ vẫn chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng và nở trên môi nụ cười của sự mãn nguyện.

“Hoặc là ta thấy mệt mỏi khi chiến đấu cho sự sống hoặc là chết một cách vô nghĩa”

- Tiến lên nào các chiến binh, đất nước này là một nơi tốt đẹp và nó đáng để chúng ta hiến dâng xương máu, vì gia đình và vì dân tộc!

Một người đàn ông với chiếc mũ bảo hộ đang cố bám lấy đầu giơ cao khẩu súng của mình hét lớn những châm ngôn đầy sĩ khí, khuôn mặt quyết tâm hướng về phía mặt trận và để hưởng ứng điều đó những chiến binh khác dù là nhân loại hay phi nhân loại đều đứng lên và quay lưng với thành trì của mình lao thẳng về phía những con quái vật ghớm ghiếc.

- Nova….e…..Fu..ture…!

Người đàn ông vừa dứt lời thì bất ngờ từ phía sau có một thứ gì đó bay qua đỉnh đầu ông ta với cái bóng in dài trên mặt đất che lấp cả hình bóng của bản thân. Một chiến Sĩ Nhân Mã với chiếc roi sắt lớn và dài lao về phía mặt trận dũng mãnh như một chiến thần, chỉ với một đòn quét đã khiến cho hàng trăm tên quái vật tan tành như bị hàng trăm loạt pháo nã vào vậy.

Nếu như nền khoa học của nơi đây chứng minh được rằng một cơn bão nhỏ có thể đánh tan trận cuồng phong thì đây chính là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó. Một cơn bão vô danh tiến vào tâm của trận cuồng phong và càn quét mọi thứ trên đường đi một cách nhanh chóng khiến cho mọi thứ ở phía sau chỉ biết đứng nhìn. Cơn bão nhỏ ấy cùng với ba cơn bão khác hợp sức lại đã thổi bay cơn cuồng phong trong sự thinh nộ cho đến khi không còn một con quái vật nào, người ta chỉ còn thấy một mớ hỗn độn hòa lẫn với cất bụi, lấp ló thoáng qua có bốn hình bóng đang đứng trước điểm tận cùng hay nói chính xác hơn là ngọn nguồn của mọi tai ương.

Một luồng không khí màu ô uế tỏa ra từ cái lỗ hổng đen thui đó, chưa kịp lan ra khỏi miệng thì từ phía lâu đài phóng ra một luồng ánh sáng đâm thẳng vào bên trong, cảm giác như chạm đến điểm tận cùng của nó vậy. Luồng ánh sáng ấy thiêu đốt toàn bộ những gì còn sót lại của lỗ hổng, những vết nứt không gian dần nối liền trở lại, có vẻ như luồng ánh sáng ấy là thứ để vá lại bầu trời trả lại sự bình yên cho vùng đất này.

Cho đến khi mọi thứ đã yên lành, tất cả người dân của Novae Future mới có thể thấy được diện mạo của bốn cơn bão nhỏ ấy, tất cả họ đều có cho mình vật cưỡi trong đó có Nhân Mã Kỵ sĩ. Anh ta là người cuối cùng xuất hiện trên chiến trận nhưng lại là chiến binh dũng mãnh nhất với lượng quái thú tiêu diệt được lớn nhất. Vì thế mà ngoài cái danh hiệu Uranius được nhà vua ban, người dân còn tặng cho anh cái tên làm nên biểu tượng của Nhân Mã Kỵ sĩ - Spirit of War.

Đối với người dân Novae Future thì việc dẹp đi mối hiểm họa này như là một làn gió tái sinh báo hiệu một sự thịnh vượng mới được duy trì, còn với từng cá nhân thì còn điều gì vui hơn là sống một cuộc sống yên bình cùng người thân và bạn bè ? Quan trọng hơn là họ có thể nuôi tiếp giấc mơ tiến hóa lên một tầm cao mới.

“Hãy tin tưởng vào giấc mơ của chúng ta, vì bên trong nó là một cánh cổng đi vào cõi vĩnh hằng”

Một số khác thì lại không có chung suy nghĩ như vậy, điển hình như vị anh hùng Uranius vừa mới được khai sinh. Giấc mơ về một cuộc sống vĩnh hằng không phải là thứ mà anh ta chiến đấu mà là chính những người thân yêu của anh - Người mẹ. Rời xa trốn cái trốn thăng hoa ấy ngay sau khi lễ tạ ơn vừa kết thúc, Uranius nhanh chóng trở về với ngôi nhà mà mình được sinh ra, nhưng sao nó trống vắng quá.

- Mẹ...mẹ...ơi! Con về rồi...con đã làm được...Giặc cỏ bị con giết sạch rồi..!

- Cậu...là con trai của cô ấy à ?

Những người hàng xóm bấy lâu nay của mẹ con cậu bỗng nhiên từ đâu xuất hiện với khuôn mặt đượm buồn, một vài người phụ nữ rơm rớm nước mắt. Một ông lão đặt tay lên ngực của Uranius nói với giọng run run..

- Mẹ cậu chết rồi! Chúng nó đánh mẹ cậu chết rồi…!

Như tiếng sét đánh ngang tai, Uranius chết lặng người đi với toàn thân cứng như tượng. Ông lão giọng càng ngày càng run.

- Chúng tôi không thể làm gì được, chỉ biết chờ chúng nó đi rồi mới dám đến cứu nhưng muộn quá rồi, cô ấy tắt thở mất rồi!

- Mẹ tôi bây giờ đang ở đâu ?

Ông Lão lau nước mắt rồi nhìn những người còn lại trong thoáng chốc sau đó nắm chặt tay người anh hùng đến nghĩa địa nằm ở lớp ngoài cùng của thành phố. Nhìn nấm mồ còn chưa kịp xanh cỏ, những hàng lệ tuôn chảy không ngớt từ vị cứu tinh của Novae Future khiến cho những người chứng kiến không cầm nổi lòng. Thét lên một tiếng thật lớn đến mức có thể xé toang bầu trời, Uranius chạy thật nhanh về phía cuối chân trời với tâm trạng vô cùng đau khổ.

Lý do chiến đấu duy nhất của anh chỉ có một điều là được cùng mẹ sống những ngày tháng yên ổn nhưng nay mẹ anh đã không còn, cũng như một cuộc chiến vô nghĩa đã xảy ra. Uranius giữ vững cái tâm lý ấy tiến đến nơi có thể nói là cao nhất của đất nước này, đứng trên bờ vực thẳm rồi chút bỏ mọi thứ, dùng chiếc roi sắt và nung nóng nó bằng sức mạnh của mình sau đó nhìn về phía xa xăm để quên đi nỗi đau của việc đoạn tuyệt sự sống.

Thanh sắt đỏ hỏn kia cứa qua cổ Uranius còn nhanh hơn cả một thanh kiếm sắc được rèn một cách hoàn hảo, người anh hùng ngã xuống trong im lặng và thanh thản trở về cõi vĩnh hằng, thế nhưng nơi đến của anh không phải là chốn thiên đường hay địa ngục mà chính là thực tại. Bằng một cách nguyền rủa nào đó anh vẫn không thể chết sau khi mất đi bộ phận chí tử của con người, tỉnh dậy trên một bệ kim loại với những chiếc ống nối được cắm vào cơ thể như những chiếc gai bụi găm vào người.

- Số phận của anh thuộc về chúng ta!

Quan sát cơ thể trong một làn sương mờ ảo, Uranius hãi hùng khi nhìn vào chiếc gương lớn nơi cuối căn phòng. Cơ thể vốn đã tàn lụi không nguyên vẹn nay nó thậm chí không thể tệ hơn được nữa, cơ thể của con người bình thường luôn phải đủ tứ chi với cái đầu thì Uranius chỉ có thể giữ lại được một nửa. Thật vậy, giờ đây người anh hùng của Novae Future chỉ còn lại một tấm thân với hai cánh tay mà thôi.

- Chuyện gì thế này ? Tôi đang ở đâu ?

- Chà! Cậu đã tỉnh lại rồi sao ?

Uranius không khó để nhận ra ân nhân của mình - Vulcan, người đàn ông tốt bụng ngày ấy đã trở thành một người vô cùng cao quý với chiếc vương miện trên đầu đang nở một nụ cười hiền với anh.

- Tôi rất cảm kích trước tấm lòng của ngài nhưng lần này tôi xin được từ chối!

- Tại sao cậu là từ bỏ thành quả của mình!

- Tôi không còn lý do để sống nữa thưa Ngài! Xin hãy ban tặng cho tôi cái chết!

Đến gần với bệ kim loại đang chứa trên mình một con người tàn phế, vị vua đặt tay lên vai của người anh hùng thỏ thẻ.

- Ta không biết điều gì khiến cậu trở nên khổ sở thế này, nhưng hãy nhớ lấy một điều rằng kết quả từ sự cố gắng chính là trách nhiệm phải gánh lấy!

“Cái chết đến với tất cả nhưng những thành tựu sẽ còn mãi ở đó cho đến khi ánh sáng trở nên lụi tàn”

Uranius chợt nhận ra rằng thành quả mình đã đánh đổi tất cả để đạt được không phải là để thanh thản ngắm nhìn mà phải miễn cưỡng bảo vệ nó, cũng vì cái cơ sự ấy nên người cha của anh đã bỏ mạng một cách tiếc nuối để đi theo cái lý tưởng đầy nghiệt ngã này. Mặc cho trước đó ông ta có tệ bạc với mẹ con anh như thế nào nhưng hành động đó vẫn đáng được tôn lên làm một thành tựu vĩ đại

- Hãy trở thành Spirit of War như chúng ta mong ước và giữ lấy ngọn lửa của chiến tranh này!

Vulcan mở lòng bàn tay của mình, một ngọn lửa màu xanh dương bùng cháy lên một cách mãnh liệt, sâu thẳm trong nó Uranius nhìn thấy khuôn mặt hiền từ của người mẹ và nhanh chóng bị mê hoặc, anh với tay đến với những lời như thể cầu xin ân nhân của mình một lần nữa hãy cứu rỗi.

- Ta hiểu rồi, hãy bảo vệ nó thật tốt nhé chàng trai!

Dứt lời, Vulcan đẩy ngọn lửa thật mạnh vào ngực trái của Uranius, ngọn lửa từ bàn tay của ông ta tìm đến vào trái tim của người anh hùng rồi từ đó len lỏi khắp cơ thể khiến một sự đau đớn khôn xiết quấn chặt lấy cơ thể tàn tạ ấy. Tiếng la hét vì cơ thể bị thiêu đốt, mặc dù phần đầu đã bị mất nhưng thông qua cái cơ thể đang run bần bật đó cũng có thể tưởng tượng ra bộ mặt đau đớn của Uranius.

- Cậu thật xứng đáng với cái danh hiệu của mình, Uranius à!

Ngọn lửa lan tỏa ra khắp mọi nơi đốt cháy toàn bộ những gì nó đi qua đã tạo nên một khung cảnh kết thúc của một chấp niệm đã buông bỏ, khởi đầu một lý tưởng mới đến từ một chiến thần với ngọn lửa chiến tranh đang bùng cháy trong tim mình nay đang hiện hữu trên vũ khí của anh ta. Trần Nhật Quang lúc này có một chút bâng quơ, đứng trước một đối thủ có thể nói là ngang hàng với bậc thần thánh nhưng hắn không hề cảm thấy có ít áp lực nào gọi là, tất cả ánh nhìn đều phong tỏa ở mọi hướng như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Không để cho thời gian trôi đi vô ích Nhân Mã Kỵ Sĩ dốc mình lao đến quật một đường thật mạnh với bán kính cực rộng hòng muốn kết thúc đối thủ nhanh chóng, Trần Nhật Quang đáp trả bằng một màn né đòn không thể đẹp mắt hơn với những hoạt ảnh di chuyển được phân ra thành nhiều lớp, có thể nói tốc độ chính là thứ làm nên sự mờ ảo đó bởi vì kẻ xấu này không hề dùng thủ thuật phân thân nào vì đơn giản nó chẳng có chút tác dụng gì với đòn quét diện rộng này cả.

Dùng khả năng di chuyển nhanh nhẹn bắt kịp tốc độ của bụi tre để có thể dễ dàng né tránh là điều không phải ai cũng có thể làm được, nếu chỉ nhìn qua mắt của người bình thường thì hẳn sẽ thấy rất nhiều bản thể Trần Nhật Quang nhưng thực chất chỉ có một mà thôi. Hắn rướn mình đạp bụi tre rực lửa rồi lao tới chỉ trong một khắc khiến Uranius thật sự không trở tay kịp vì đã dồn hết lực vào đòn quật, chỉ còn chút sức lực bám vững với hi vọng trụ được đòn tấn công sắp tới, thế nhưng là không thể với một thân thể chậm chạp lúc bấy giờ, lơ là phòng thủ đã khiến Nhân Mã Kỵ sĩ phải trả giá bằng sự gục ngã của mình.

Bị Trần Nhật Quang đạp mạnh vào vai khiến anh ta quỳ gục xuống rồi hắn lộn một vòng lên không trung lấy đà dốc thẳng thanh Hắc Thiết Sáo xuống mà xuyên từ đầu cho đến điểm tận cùng cơ thể Uranius. Thắng thế nhưng luôn nằm trong tâm trạng thấp thỏm, Trần Nhật Quang chưa có lúc nào phải nghi ngờ sức mạnh của bản thân như lúc này vì sự kiên cường đến mức cứng đầu của đối thủ.

“Graaaaaaahhhhhh”

Tiếng thét lớn từ Uranius như một làn sóng cực mạnh khiến mọi thứ xung quanh bị thổi bay đi, Trần Nhật Quang với các giác quan nhạy bén đã kịp thông báo cho hắn ta nhảy lùi lại một khoảng cách đủ an toàn để hạn chế vùng ảnh hưởng của làn sóng ấy. Trong suy nghĩ của kẻ xấu này bây giờ đang đầy ắp những phương án kết liễu đối thủ, tất cả những gì hắn lĩnh ngộ được hơn ba mươi mùa xuân gói gọn trong hai từ “Sinh tồn”

Chiến đấu để sống sót là đạo nghĩa mà Trần Nhật Quang đã gìn giữ suốt từ khi rời bỏ con đường tu thần của mình để hoàn thành mục đích đã từng là duy nhất của mình là cứu lấy người thân của mình. Thế nhưng những gì mà kẻ xấu này trải qua lại chính là bảo vệ chính bản thân mình, lạ lùng thay người được cứu lại muốn cứu chính kẻ cứu mình. Nếu ai cũng cho là mình đúng thì ai mới là kẻ sai ? Cố chấp luôn là một sợi xích vững chắc để con người khó có thể thoát khỏi và vươn lên chính bản ngã của mình.

“Trong một căn phòng với bốn bức tường, nếu con người ta cảm thấy thoải mái thì chẳng có lý do nào để họ làm một cánh cửa cả”

Thật vậy, hẳn căn phòng của Nhân Mã Kỵ sĩ kia phải lớn lắm mới khiến cho anh ta kiên cường đến mức này. Trần Nhật Quang chợt nhận ra một phần bản thân của mình trong con người điên loạn ấy, một quãng thời gian địa ngục để gạt bỏ tất cả mọi thứ chỉ để chọn mình đúng. Nghĩ cũng thật đáng thương khi mà chỉ duy nhất bản thân mình hạnh phúc thì đương nhiên lý do mình chiến đấu cũng sẽ vui theo.

- Nếu đã như vậy….

Trần Nhật Quang bốc một nắm đất đá, rũ bỏ hết phần thừa và chỉ giữ lại phần dùng được là những viên đất đá cỡ nhỡ vào kẽ bốn ngón tay. Ngay sau khi quá trình phục hồi của Nhân Mã Kỵ sĩ hoàn tất, Trần Nhật Quang lần lượt phóng những viên đất về phía Uranius và bị gạt ra về tứ phía một cách dễ dàng, kẻ xấu này tiếp tục lao đến với một cú xoay người lấy lực chém nhưng có vẻ như lần này hắn ra đòn có gì đó rất đơn giản, Nhân Mã Kỵ Sĩ vẫn lạnh lùng đứng đó mặc cho thanh sắt đen đang lia đến.

Bất thình lình Uranius một tay bắt lấy thanh Hắc Thiết Sáo khiến Trần Nhật Quang chỉ kịp rướn lông mày một cái, tay kia được đà túm lấy cổ rồi hợp lực dập thật mạnh xuống đất. Đây là lần đầu tiên Trần Nhật Quang bị khóa chết và phải chịu sức ép bàn tay của Uranius, với sức mạnh của một chiến thần anh ta dùng hết sức vào cổ tay bóp thật mạnh cổ hắn ta khiến cho kẻ xấu này chỉ biết giãy giụa mà không làm được gì tiếp theo.

- Gi...gi..ết….Giết!!!

Sau một thời gian dài cố gắng nhưng không thể làm gì hơn, Trần Nhật Quang dần dần nằm bất động, hai tay dùng làm vật thoát thân duy nhất đã buông ra khỏi bàn tay chắc nịch của Uranius. Để chắc chắn kết thúc Nhân Mã Kỵ sĩ dùng bụi tre được giữ ở tay còn lại dập thật mạnh xuống tạo nên một âm thanh ghê rợn. Thế nhưng có điều gì đó không ổn, máu không hề tuôn mà thay vào đó có một làn khói phun ra mù mịt rồi nổ cái “bùm” khiến cho Uranius bất ngờ, từ trong làn khói xuất hiện những cái bóng đen trói buộc toàn bộ chi làm cho Nhân Mã Kỵ Sĩ không kịp phản ứng.

Và khi hiệu ứng kết thúc, những cái bóng lộ nguyên dạng là những bản thể Trần Nhật Quang đang dùng máu của mình khắc ấn lên tứ chi trước và hai chi sau của Uranius, kẻ xấu này đã âm mưu từ trước đó để có thể tiếp cận được mục tiêu một cách lâu nhất có thể. Sát thủ luôn là những tên liều mạng đặt mình vào nguy hiểm rồi lại tìm cách thoát thân ra ngoài một cách ngoạn mục, những bản thể Trần Nhật Quang này bây giờ đích thực là những phân thân được hắn tạo ra phục vụ cho mục đích của mình, nhanh như chớp chúng lộn ngược lại theo hướng bay của những viên đất đã bị gạt ra trước đó, cùng lúc ấy thì cơ thể Uranius giãn ra tứ phía khiến anh ta chỉ kịp rú lên một tiếng. Trần Nhật Quang đã nhanh chóng đổi vai diễn của mình cho Uranius chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn.

- Kháng cự vô ích thôi !

- Gi...Gi...giết!

- Ngươi không còn từ gì khác hay hơn sao ?

Dứt lời Trần Nhật Quang chắp tay niệm câu gì đó khiến cho khắc ấn từ bàn tay trái của hắn sáng lên hai chữ “Bài Trừ”, một ngọn lửa màu tím rực lên từ khắc ấn đó. Bất thình lình kẻ xấu này dùng bàn tay ấy ấn mạnh vào ngực khiến cho ngọn lửa ấy cháy khắp cơ thể Uranius, lan xuống cả nền đất cho đến điểm tận cùng của vị trí những phân thân của hắn ta tạo nên một ngôi sao năm cánh đang bùng cháy.

- Nó không đau đâu, hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng ngươi gục ngã !

Có vẻ như Trần Nhật Quang đã dày công sắp đặt hẳn một cái bẫy để dụ Uranius mắc vào. Trận pháp là một khái niệm chiến thuật được tạo nên từ Tử Vi của người Đông A hay nói cách dễ hiểu hơn là hình thức dẫn động, điều khiển và phân bố Tử Vi của bản thân trong một vùng được vạch sẵn mà ở nơi đó người khai triển làm chủ mọi tình hình, với một Phụ Trùng Giả như Uranius thì có lẽ chỉ còn cách phong ấn thì mới có thể tạm thời ngừng trận chiến vô hạn này lại. Thế nhưng vấn đề ở đây là sẽ phải làm gì tiếp theo ? Trần Nhật Quang bỗng nhiên rơi vào bế tắc, hắn đã đi đến tận đây và có một trận chiến thừa sống thiếu chết để rồi chẳng thu hoạch được cái gì, thật sư mà nói đây là một cuộc trao đổi không có lời.

- Họ chỉ gục ngã khi con tim của mình yên nghỉ mà thôi!

Một người đàn ông râu tóc bạc phơ với bộ trang phục rách rưới như hành khất từ đâu chống gậy bước tới, Trần Nhật Quang nhận ra ngay là ông lão ở cánh cổng trước đó, tiên lại gần rồi cất tiếng hỏi

- Đó là gì ?

- Hãy làm nó đi, cậu có thể hủy diệt thành tựu của trái tim con người không ?

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ở một diễn biến khác ngay tại lâu đài Vanitas, Đức Vua Vulcan đang nghỉ ngơi trên chiếc ngai vàng của mình với cánh tay phải tựa vào tay ghế làm gối tựa đầu cho mình. Bỗng nhiên có tiếng bước chân lớn khiến ông tỉnh giấc, tuy nhiên điều đó không làm ông tức giận mà trái lại còn rất vui mừng bởi vì chủ nhân của nó là người cận vệ thân tín của mình.

- Mọi chuyện đã ổn thỏa cả rồi chứ ?

- Mọi người đều đã về nhà an toàn, mọi lối đi đều đã được phong tỏa và canh giữ nghiêm ngặt thưa ngài!

Nói đến đây người cận vệ có một chút ngập ngừng, có lẽ anh ta không đề cập đến sơ xuất của mình, cái việc mà để cho Giant trốn mất trong giờ giới nghiêm đó như một điều sỉ nhục với một hiệp sĩ vậy.

- Còn chuyện gì sao ?

- Không! Thưa Ngài!

- Có vẻ như mọi thứ đã bắt đầu rồi!

Nhà vua đứng dậy nhìn về phía cửa sổ lớn, ngắm nhìn bầu trời đầy sao với tâm trạng chứa đầy sự âu tư

- Ta đã nghe thấy tiếng gọi của các vị thần!

- Vậy có nghĩa là….!

- Đúng…! có vẻ như hắn ta đã xuất hiện rồi...Kẻ diệt thần !!

Dường như Vulcan đã cảm nhận được tiếng thét của Uranius, chiến thần với sự ngoan cường lớn dần sau những lần gục ngã, giờ đã bị trói buộc bởi những sợi xích của một kẻ xa lạ. Trở lại với Trần Nhật Quang - chủ nhân của pháp trận phong ấn, hướng về phía ông già, cái người ở chân cánh cổng lụp xụp khi ấy đã nhờ hắn giao lại tấm da dê nhuốm máu của mình cho nhân vật đứng đầu đất nước này nếu như còn sống quay lại. Thế nhưng điều đó chưa xảy ra thì ông ấy đã đi trước một bước.

- Ta có một niềm tin không hề nhỏ về cậu, chàng trai trẻ à ?

- Ông có thể cho ta biết cái kẻ được gọi là Thiên Vương đang ở đâu không ?

- Hẳn là cậu đang nói về anh ta !

Trở về phía Nhân Mã Kỵ Sĩ với chất giọng trầm lắng, ông lão hướng về phía Trần Nhật Quang với ánh mắt bình thản rồi cất lên tiếng nói như tự đáy lòng vậy

- Muốn đến được Hell Heaven thì cậu phải giết chết anh chàng này...

Trần Nhật Quang khẽ nhíu mày, khuôn mặt hiện lên một chút lo lắng. Có vẻ như hắn không nghe lầm nhưng sự thật là hiện tại không có cách nào để khiến vị kỵ sĩ này yên nghỉ cả, như đọc được suy nghĩ của kẻ xấu này, ông lão tiếp câu nói đang dở dang.

- Và để làm được điều đó cậu phải hủy diệt trái tim của họ !

- Ý ông là gì ?

- Người Đông A các cậu có khả năng tâm linh được chúa ban tặng mà, phải không ?

Có lẽ hắn đã hiểu được hàm ý của ông già này, thở dài một cái để lấy lại sự điềm tĩnh

- Nếu như không có Thuận Thiên Kiếm thì đây là cách có thể thử được !

Nhắc đến thanh gươm này, Trần Nhật Quang đã nghĩ đến nó ngay lần đầu tiên mà Uranius đứng dậy sau lần kết liễu thất bại của ẩn thuật. Đó là một thanh kiếm được rèn từ một bộ tộc người lùn ở ven biển lục địa Đông A với chiếc mai rùa trên lưng, tuy nhiên họ không thể nào rút được nó ra khỏi vỏ, cho đến một ngày có một người phụ nữ xuất hiện, với lòng quyết tâm của mình, bà đã khuất phục được thanh kiếm khiến nó rời vỏ cùng mình xông pha trận mạc và quét sạch tà quân chỉ bằng một đòn diệt thế.

Tương truyền khi gươm rời vỏ, sông nước từ muôn nơi dâng lên hội tụ lại tạo nên một cơn sóng có khả năng chém đứt cả linh hồn vạn vật, không trừ một thực thể nào. Có lẽ vì uy lực như vậy mà Trần Nhật Quang mới cho rằng nó là thứ vũ khí có thể tận diệt Phụ Trùng Giả, nhưng trớ trêu thay hắn không dám khẳng định hay nói đúng hơn là không thể nghĩ đến khả năng mình có thể rút được nó ra khỏi vỏ, buồn cười hơn nữa người có khả năng làm điều đó hiện thời lại chính là kẻ thù của hắn ta.

Trần Nhật Quang ngồi thụp xuống khoanh chân lại niệm phép một hồi, dồn lượng tử vi lớn nhất của mình vào hai ngón tay rồi chỉ về phía Uranius, nghi thức “Dẫn hồn” chính thức bắt đầu. Trước mắt kẻ xấu này bây giờ đang là một màu đen đang bủa vây mọi phía, điểm sáng duy nhất có lẽ là một đường viền sáng của ánh trăng đang bị che lấp phảng phất chút ít, tiến lên phía trước một bước, lũ quạ từ đâu nháo nhác tung cánh bay đi hiện lên khung cảnh sơ xác của địa ngục.

Ở giữa nơi hoang vu ấy ánh lên một ngọn lửa xanh nhỏ nhoi đang sắp sửa vụt tắt, Trần Nhật Quang tiến đến gần hơn, ánh trăng cũng trở nên sáng hơn. Những tia sáng thoát khỏi vật cản đang thắp lên những khung cảnh còn thiếu của nơi hoang vu này, một con người đang nắm trên tay ngọn giáo với những dây xích quấn quanh mình nối liền với ngọn lửa đang cháy.

- Người giữ lửa à ?

Một suy nghĩ ánh lên trong đầu kẻ xấu này, có hơi thất vọng một chút khi mà người đứng trước mắt mình không phải Nhân Mã Kỵ sĩ kia mà lại là một người khác, điểm tương đồng duy nhất mà Trần Nhật Quang thấy được từ người này chính là ánh mắt đỏ rực đang cháy trên khuôn mặt.

- Xưng danh đi, kẻ đang đứng trước mặt ta!

Người gác lửa cất tiếng hỏi khiến Trần Nhật Quang khẽ giật mình, lúc này vầng trăng đã thoát khỏi vật che lấp và trở nên sáng hơn bao giờ hết, người lính trước mặt hắn hiện rõ nhân dạng với thân thể lực lưỡng, chỉ trang bị nửa dưới của cơ thể với những lớp vải và những miếng giáp quấn quanh hông và chân, còn lại đều trần chuồng không một mảnh vải cùng hai tay đang gác lên ngọn giáo đang được gánh trên lưng.

- Nếu ngươi đến để dập lửa thì hãy quay lại còn muốn cướp thì bước qua xác ta đã !

Trần Nhật Quang vẫn giữ thái độ im lặng, vốn không phải là người giỏi ăn nói cho nên ngoài đao kiếm thì chẳng có gì hắn dùng được để khiến đối phương hiểu cả, nhất là với câu hỏi khó trả lời như trên.

- Hiểu rồi! Vậy thì bắt đầu thôi!

- Trần Nhật Quang này ! Xin đắc tội!

- Uranius này! Sẵn sàng nghênh chiến...

Lựa chọn chiến đấu của Trần Nhật Quang lúc này liệu có phải là điều cần thiết khi mà có một cách đơn giản hơn đó là ngồi xuống cùng nhau nói chuyện ? Thế nhưng có những chuyện phải thật sự hành động thì mới có thể cụ thể hóa được ý tưởng cho đối phương thấu hiểu. Giải thích văn vở chỉ khiến bản thân trở thành một kẻ lắm lời vô ích.

“Ý chí thì phải thể hiện bằng hành động”

Hết Chương 7

Bạn đang đọc Huyết Hỏa sáng tác bởi ds2981995
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ds2981995
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.