Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đoạn Tuyệt

Tiểu thuyết gốc · 4902 chữ

Dưới vầng trăng sáng là hình bóng của hai nhân dạng đang va chạm nhau bằng những tia lửa được tạo nên từ những thanh kim loại sắc bén. Trận chiến diễn ra ở một nơi hoang vu nào đó được cấu thành từ những mảng ký ức của một kỵ sĩ.

Trần Nhật Quang với ánh mắt vô hồn chiếu thẳng đến đối thủ là người gác lửa hay nói chính xác là bản ngã của Uranius, trái với thái độ lạnh lùng ấy là một nụ cười nở rộ thông qua nhãn quang của người kỵ sĩ.

Có lẽ chỉ với hành động khởi đầu của mình Uranius đã có thể chắc chắn động cơ của Trần Nhật Quang, thế nhưng có điều gì đó không ổn với những chiêu thức ấy. Anh ta nhận ra được điểm dị thường nào đó liền nhảy ngược về sau cất lời :

- Mục đích của ngươi là gì ? Ta không thấy điều gì từ ánh mắt đó cả!

Trần Nhật Quang im lặng một hồi, tay nắm chặt Hắc Thiết Sáo rồi hít một hơi thật sâu trả lời :

- Ta muốn giết ngươi!

Người gác lửa cười phá lên một tràng, với một chút ngạo nghễ của mình anh ta chỉ thẳng vào Trần Nhật Quang hất hàm :

- Trong số tất cả những kẻ đã từng đến đây thì ngươi là kẻ đầu tiên có mục đích khôi hài đến như vậy!

Anh ta nói cứ như là đã từng có rất nhiều kẻ khác ngoài kẻ xấu này đã từng đặt chân đến đây, còn có kẻ nào đó biết cách xâm nhập vào thế giới tâm linh hay sao ? Trần Nhật Quang khẽ nhíu mày, có lẽ hắn đã nhận ra được điều đó trong câu nói ấy nhưng lại mảy may không quan tâm vì có một điều hắn cần phải làm lúc này.

- Ai mà quan tâm chứ?

Dứt câu, Trần Nhật Quang biến mất trong khoảnh khắc rồi bất ngờ xuất hiện từ phía sau người gác lửa, lia một đường sắc lẻm hòng cắt đầu nhưng anh ta đã nhanh chóng lộn về phía trước né được.

Ngay lập tức người gác lửa trả đòn bằng những chiêu thức quật ngã được vận lực từ rất nhiều lần xoay ngọn giáo bằng chính cổ tay của mình. Đòn nào cũng uy lực y như Nhân Mã Kỵ Sĩ, Trần Nhật Quang phải rất cẩn thận khi tính toán lực vung để chọn thời điểm nào nên né, khi nào thì gạt đòn.

Tuy đã chiến đấu một cách rất cẩn thận nhưng kẻ xấu này vẫn chưa thể tìm được sơ hở dứt điểm trận đấu, có vẻ như hắn đã quên mất cảm giác ngày trước. Thật vậy, từ ngày gác kiếm Trần Nhật Quang đã không còn phải tiếp xúc với những cảm xúc tuôn trào, sự tuyệt vọng, đau khổ kèm theo tức giận và nhiều thứ khác.

Kỹ năng có thể không bị bào mòn đi quá nhiều song tâm lý chiến đấu thì lại trở nên yếu đi hơn bao giờ hết. Thời gian về trước Trần Nhật Quang là một kẻ máu lạnh toàn diện với những hành động không một chút do dự mà dứt khoát cùng một khuôn mặt không biến sắc.

Bây giờ thì điều đó ít nhiều đã trở nên phai đi khiến đối thủ của hắn ta là Người gác lửa trở thành một đối thủ đáng gờm, khi mà suốt trận chiến Trần Nhật Quang là kẻ chủ động mở giao tranh nhưng lại bị động trong diễn biến trận đấu, chỉ phòng thủ mà chưa hề tấn công.

Trần Nhật Quang đang do dự, có điều gì đó khiến hắn lưỡng lự và người gác lửa có vẻ đã nhận ra điều đó, từng cú đánh đã tô điểm lên sự giận dữ trên khuôn mặt của anh ta. Bất giác Uranius cất lời :

- Ngươi chỉ có vậy thôi sao?

Trần Nhật Quang vẫn im lặng, ánh mắt dù bị che đi bởi chiếc mũ chùm nhưng sự lạnh lùng tỏa ra thì không thể ngăn cản được. Kẻ xấu này đang quan sát Uranius, đã một khoảng thời gian tiếp xúc, thế nhưng Trần Nhật Quang vẫn do dự khi ra tay với đối thủ của mình, nói cách khác thì hắn ta đang tìm thứ gì đó từ người gác lửa này.

Để có câu trả lời Trần Nhật Quang gạt một đòn thật mạnh khiến Uranius lùi lại một quãng trong tư thế mất thăng bằng rồi mới từ từ bật cái bờ môi của mình lên :

- Không! Chỉ là ta đang có chút do dự!

- Ngươi nói cái gì?

Uranius rướn mày nhìn Trần Nhật Quang, đồng tử rung động như đang chờ điều gì đó đến từ đối thủ của mình. Trỏ về phía ngọn lửa Trần Nhật Quang cất lời:

Ngọn lửa đó chắc chắn là bản ngã của ngươi!

Đồng tử của Uranius giãn ra hết mức trước câu nói đầy bí ẩn đến từ đối thủ của mình, không để người gác lửa có cơ hội cất tiếng nói, Trần Nhật Quang tiếp lời:

- Ngươi đang cố gắng kìm hãm cái tôi lại để cho con người giả tạo của mình có thể phát triển!

Kẻ xấu này kết thúc câu bằng một điệu cười khẩy khiến cho Uranius tím tái hết cả mặt, anh ta không thể nói gì ngoài một gắt gỏng :

- Nhà ngươi thì biết gì về ta?

Trần Nhật Quang niệm cho Hắc Thiết Sáo dài ra, cắm chặt xuống đất sau đó dùng làm điểm tựa lưng rồi thong dong một chút để chuẩn bị cho một cuộc hội thoại dài:

- Biết chứ! Nhiều là đằng khác! Trong lúc giao chiến ta đã thấy rất nhiều!

Thật vậy, điều duy nhất khiến kẻ xấu này chỉ phòng thủ mà không tấn công là vì sau mỗi lần va chạm là mỗi lần hắn thấy được những mảng ký ức của Uranius. Hầu hết đều là những ký ức không mấy tốt đẹp nếu không muốn nói là quá tệ.

Trần Nhật Quang tám nhảm về những gì hắn đã thấy song lại rất mơ hồ nếu không muốn nói là chẳng thú vị gì, Uranius thì trông có vẻ đăm chiêu nhưng ngọn lửa ở phía sau anh ta ngày một cháy lớn hơn báo hiệu sự hưởng ứng đối với kẻ xấu này.

“Điên rồ” luôn là câu cửa miệng của Trần Nhật Quang khi bắt đầu một mẩu truyện mới, càng kể thì giọng của hắn càng thay đổi y như cái sự điên mà kẻ xấu này đề cập.

Đã rất lâu rồi Trần Nhật Quang chưa lảm nhảm quá ba câu nói nhưng đối với những trường hợp cá biệt như Uranius hắn ta đã phải phá lệ.

- Gia đình của ngươi ta thật lấy làm tiếc! Hmp..hua..hahahaha!

Kẻ xấu này lấy tay che mặt rồi bật cười một điệu điên đến kinh dị, khuôn mặt thay đổi một trăm tám mươi độ với đôi mắt trợn lên cùng cơ miệng giãn ra hết cỡ ép cho khóe mắt tuôn trào hàng lệ theo cách không thể miễn cưỡng hơn được nữa.

Người gác lửa vẫn đứng đó nhìn Trần Nhật Quang lảm nhảm mà không biết rằng ngọn lửa phía sau mình đang dần dần lớn lên một cách nhanh chóng. Dường như nó đang cộng hưởng với cảm xúc của Trần Nhật Quang.

“Ngôn từ là thứ yếu ớt để chạm tới được cảm xúc nhưng ngọn lửa thì có thể”

- Ta không biết động cơ của ngươi là gì sau khi nói hàng tá chuyện khó hiểu như thế, nhưng cái vẻ mặt của ngươi khiến ta cực kì khó chịu!

Dứt lời Uranius thúc thương lao tới đâm túi bụi, Trần Nhật Quang liền né tránh rồi lựa thời điểm ngọn thương đâm sâu nhất mà đạp chân vào khống chế nó dưới mặt đất. Hắn rướn mình hết cỡ nhìn thẳng vào mặt người gác lửa hất hàm :

- Khó chịu? Chính ta mới là kẻ cảm thấy như thế!

Ngay lập tức Uranius rút ngọn thương của mình rồi nhanh chóng lấy lại thế thăng bằng, Trần Nhật Quang tiếp lời trong khi Uranius đang định thần lại:

- Gạt hết mọi nỗi đau trong quá khứ để tiếp tục chiến đấu là một điều mạnh mẽ nhưng phủ nhận nó thì thật là đáng thương!

Uranius trừng mắt lên, một ánh lửa rực cháy trong con ngươi hắt thẳng về phía Trần Nhật Quang cùng sự căm phẫn. Có lẽ anh ta hiểu những điều kẻ xấu này lải nhải nhưng cố tình lờ đi, một chiến binh sẽ cảm thấy bị sỉ nhục nếu như bị kẻ địch có cảm giác thương hại.

- Cứ cho là ngươi không hiểu ta đang nói gì nhưng cảm xúc kia là gì vậy?

Trần Nhật Quang tiếp lời với phong thái ung dung như muốn trêu tức Uranius, nhưng có lẽ người kỵ sĩ đó bây giờ chẳng còn chút nhận thức nào nữa, ánh mắt nhuốm đỏ tỏa ra thứ ám lực có thể đè chết bất cứ kẻ nào lại gần.

- Ta nghĩ có lẽ đây là thời điểm để dứt khoát!

Trần Nhật Quang đổi vẻ mặt nghiêm túc ngay tắp lự, niệm một thần chú trên hai đầu ngón tay trỏ và giữa rồi ném xuống đất cái thứ ánh sáng gì đó tỏa ra, sau đó bám vào thân thể kẻ xấu này. Nhắm mắt lại rồi thì thầm một câu :

- Đắp tội!

- Ngươi thì biết cái gì cơ chứ?

Tiếng thét vang lên làm cho những con quạ trên những cành cây khô sợ quá mà bay toán loạn, rồi rất nhiều ám khí bủa vây toàn bộ khung cảnh ngay sau đó. Không biết chúng có màu gì nhưng dù trông ra sao đi chăng nữa thì cũng đã bị màn đêm giấu đi.

Một ngọn lửa bùng cháy lên phá tan màn đêm u tối để lộ ra một màn đối kháng sống còn, ngọn lửa ấy nằm ngay phía sau Uranius như là một nguồn năng lượng cung cấp cho người Kỵ sĩ.

Cả Trần Nhật Quang cũng không mảy may để ý lắm, nhưng sau một hồi giằng co mà cơn khát máu của Uranius không hề có lúc nào trùng xuống, kẻ xấu này mới bắt đầu lia mắt tới nó. Không một chút do dự hắn ta liền lao tới tung một chưởng lực thổi bay ngọn lửa.

Thế nhưng nó không hề có tác dụng mà trái lại còn làm cháy to hơn, ngọn lửa màu đỏ thẫm lan tỏa khắp cơ thể thương thủ Uranius. Thể hiện toàn bộ cảm xúc qua đôi mắt, anh ta hú lên một tiếng rồi đâm thẳng ngọn thương nhanh như tia chớp.

Trần Nhật Quang đáp lại với khả năng phản xạ tuyệt vời của mình bằng một cú gạt đòn chớp nhoáng, nhưng có điều gì đó không ổn. Kẻ xấu này bị đẩy lùi ngay sau đó mà ngay cả bản thân hắn vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

- Đây là dạng sức mạnh gì vậy?

Trần Nhật Quang thổ ra một chút máu vì lực đẩy quá sâu như muốn đâm xuyên qua tim của hắn. Ngừng lại một chút để ngắm thật kĩ đối thủ của mình, một dòng suy nghĩ được hình thành ngay trong tiềm thức của hắn ngay tức khắc.

- Hình như ta đã thấy nó ở đâu rồi thì phải!

Bỗng nhiên hắn lia ánh nhìn của mình vào cái vòng đeo trên tay, đó là nơi bộ giáp Huyết Hỏa mà Mantis đã giao cho làm dụng cụ thực hiện nhiệm vụ ám sát. Trần Nhật Quang nhanh chóng vặn nó một vòng để khởi động nhưng không thể nào làm được.

- Có lẽ nào….

Nhận ra được điều gì đó, kẻ xấu này ngước đầu lên trời như muốn than thở điều gì đó nhưng không cất tiếng mà thay vào một tiếng thở dài làm tín.

- Ra là như vậy...

Uranius khẽ nhíu mày, anh ta vẫn giữ nguyên thế tấn công và quan sát kĩ đối thủ của mình. Có một chút ngạc nhiên trên nét mặt nhưng tuyệt nhiên không chút nao núng mà được đà đâm thẳng về phía đối thủ của mình một lần nữa.

Trần Nhật Quang lia ánh mắt sắc cạnh của mình đối đầu với mũi thương đang lao đến, ngay khi hắn vừa nhếch mép thì ngọn thương đã nằm dưới mũi giày của kẻ xấu này.

Uranius chỉ kịp trừng đôi mắt đang rực cháy của mình lên rồi nín thở thu thương nhảy lùi lại một quãng ngay tức khắc. Lúc này nhân dạng Trần Nhật Quang bỗng nhiên hóa cát bụi.

- Ngươi không tuân theo đạo nghĩa chiến binh sao?

Uranius cất tiếng hỏi ngay khi chân vừa tiếp đất, bất thình lình Trần Nhật Quang không biết từ đâu ập xuống giáng một trưởng về phía người kỵ sĩ làm nổ tung cả một vùng.

- Rất tiếc là ta không có khái niệm đó!

Khói bụi mù mịt, nghi ngút lấn át toàn bộ không gian rồi ngay sau đó bị thổi bay đi chỉ sau một cú quạt thương của Uranius.

- Trần Nhật Quang! Ấy là tên của ngươi?

- Đúng vậy!

Uranius nheo mắt lại để nhìn kĩ chân dung đối thủ của mình trong chốc lát, Trần Nhật Quang cũng có hành động tương tự nhưng kèm theo chút đăm chiêu. Hai đấu thủ nhìn nhau với thái độ dò xét một hồi lâu.

- Tuy không phải là một chiến binh nhưng ta có thể cảm nhận được khát vọng chiến đấu của ngươi!

- Ta cũng có suy nghĩ như thế!

- Ngươi không phải vì ngọn lửa mà đến chỉ vì ta. Lý do gì khiến ngươi làm điều mạo hiểm như vậy?

Trần Nhật Quang thở một hơi thật dài bằng một nụ cười, rồi ôn tồn nhắc lại một chút về những lời nói mơ hồ trước đó.

- Ta muốn chấm dứt thành quả đau khổ của ngươi, chỉ có như vậy ta mới đạt được mục đích của mình!

- Ồ..vậy có nghĩa là ngươi thật sự biết về quá khứ của ta ?

Trần Nhật Quang khẽ nhún mày để minh họa cho dòng suy nghĩ đang chảy trong đầu, có vẻ như Uranius đã thay đổi, anh ta không còn giả ngây giả ngô để đáp lại những câu nói của kẻ xấu này.

Ngọn lửa đã len lỏi vào cơ thể người Kỵ sĩ đốt cháy cái vỏ bọc vừa rồi để lộ những vết sẹo do chắp vá mà thành, được tô điểm bằng màu than lửa đang còn đỏ hỏn. Ngay khi Trần Nhật Quang kịp thấy hết bộ dạng đó Uranius bất ngờ lớn tiếng :

- Nói ta nghe! Ngươi đã thấy những gì ? Và nếu chúng đáng tin cậy thì ta sẽ chấp nhận ngươi là đối thủ xứng tầm với mình!

- Ngươi thật sự muốn nghe hay chỉ đơn giản là xác nhận lại chính con người mình ?

Trần Nhật Quang khẽ nhếch mép bày ra bộ mặt thản nhiên của mình khiến Uranius có chút rùng mình. Có vẻ như người Kỵ sĩ đang bắt đầu lo sợ điều gì đó, anh ta khẽ lùi lại như muốn do dự.

Chớp lấy thời cơ đó Trần Nhật Quang biến mất trong khoảnh khắc rồi bất ngờ biến đến trước mặt Uranius, trảm một đường nhưng hắn có vẻ như không gặp may vì người Kỵ sĩ đã ngay lập tức gạt đòn ra khỏi vùng hiểm của mình.

Không một chút nao núng, kẻ xấu này tiếp tục ra đòn tới tấp bằng cách di chuyển thật nhanh để tạo nên các ảo ảnh cùng một lúc vồ vập về phía người Kỵ Sĩ. Uranius cũng không kém cạnh với những pha phòng thủ nhanh như chớp của mình.

- Cha mẹ của ngươi có cùng huyết thống phải không?

Bất ngờ Uranius chừng mắt lên, chân bước hụt một nhịp mà mất đà khập khễnh. Trần Nhật Quang chớp lấy cơ hội nhảy lên mà dội Hắc Thiết Sáo của mình ngay tim của người Kỵ sĩ, thế nhưng may mắn vẫn chưa mỉm cười với hắn.

Uranius dùng thương Kỵ của mình để đón lấy đường đâm của Hắc Thiết Sáo, chuẩn xác đến từng tấc. Trần Nhật Quang gắng sức ghì chặt vũ khí của mình xuống nhưng sát thủ thì không đủ mạnh để thắng được với chiến binh thực thụ.

- Và đó chính là lý do mà cơ thể của ngươi không thể nào lành lặn!

Trần Nhật Quang tiếp lời với giọng điệu cợt nhả rồi kết thúc bằng một nụ cười khẩy, hắn ta có vẻ như không muốn nói tiếp mà chỉ chờ những cảm xúc được thể hiện qua nét mặt của người Kỵ sĩ.

Kẻ xấu này mong đợi những cảm xúc đổ vỡ hoặc là tức giận của Uranius nhưng hắn đã lầm. Người Kỵ sĩ đáp lại thái độ ấy bằng một nụ cười đầy thỏa mãn, có vẻ như anh ta đã đọc được ý đồ của hắn ta.

- Họ là anh em ruột của nhau! Ta đoán đó là những gì ngươi muốn nói!

- Vậy là ngươi công nhận điều đó ?

- Bởi vì đó là sự thật mà chính bản thân ta không bao giờ có thể thay đổi được!

Uranius chợt nghĩ về quãng thời gian khi còn là một đứa trẻ tật nguyền, hằng đêm anh ta luôn nghe thấy tiếng động lạ lùng đến từ người mẹ của mình.

- Ta không thể nào quên được những âm thanh đó, nó khiến ta đau đớn làm sao!

Phải. Chính xác đó là tiếng rên rỉ từ người mẹ của anh ta, nó phát ra hằng đêm ngay cạnh giường của mình, âm thanh ấy chứa đựng những sự đau đớn và bất lực đến từ người phụ nữ mà Uranius yêu thương.

Người cha mà Uranius chưa biết tên từ thuở lọt lòng lại chính là người bác trai đầy kính mến của mình, hằng ngày ông ấy vẫn đến trò truyện cùng anh và dạy cho anh biết bao nhiêu điều mới mẻ của thế giới.

- Ta ước gì mình đã không tò mò, nhưng nếu không làm vậy ta sẽ không biết mẹ của ta phải trải qua những gì.

Trần Nhật Quang lặng im, không cần nghe tiếp hắn cũng có thể đoán được cụ thể và kế tiếp câu chuyện của Uranius như thế nào. Sở dĩ kẻ xấu này luôn tỏ thái độ vô cảm và thờ ơ là vì hắn muốn chơi đùa với cảm xúc của đối phương, hắn thở dài một tiếng rồi cất lời.

- Đã bao giờ ngươi nghĩ đến việc thay đổi số phận của bản thân chưa ?

- Bằng cách nào? Làm sao để thay đổi số phận khi nó đã được an bài ? Sao ta có thể chối bỏ cha mẹ của mình được?

Uranius gằn giọng lên như muốn lấn át câu hỏi đó, thế nhưng lại chỉ khiến Trần Nhật Quang bật cười. Một kẻ khi đặt ra câu hỏi này thì chắc hẳn bản thân đã từng có trải nghiệm và có câu trả lời giải đáp.

- Lý do và mục đích không phải vì điều gì mà là vì ai, chiến đấu vì điều mà chúng ta coi là tất cả kể cả khi nó chỉ là ảo mộng!

- Sao ngươi có thể thản nhiên nói ra những điều khó coi như thế?

- Ngươi đã từng vì người mẹ của mình mà đánh đổi tất cả nhưng ngươi chưa bao giờ nghĩ những điều đó lại cực kì quan trọng với mẹ ngươi!

- Ngươi nói cái gì vậy?

Uranius trừng mắt lên như nhận ra điều gì đó, anh ta đột nhiên nhìn vào hư vô như thấy điều gì đó. Một ngọn lửa hiện lên trong mắt của người Kỵ sĩ và tái hiện lại khung cảnh mà đối với anh như một mũi dao cứa vào tim.

- Con là tất cả đối với mẹ, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì mẹ cũng sẽ bảo vệ con!

Đó là khuôn mặt thấm đẫm nước mắt của người thân sinh ra anh, có lẽ Uranius đã quên đi điều quan trọng nhất chính là cảm xúc của mẹ. Những cảm xúc cá nhân của người Kỵ sĩ đã ngang nhiên chiếm hết tâm trí của thể xác mà không dành chỗ cho bất kì thứ gì khác.

“Khi nhìn vào ánh mắt của mẹ chúng ta sẽ cảm nhận được tình yêu thuần khiết nhất của thế giới này”

Trần Nhật Quang lặng im quan sát động tĩnh từ phía Uranius, ngọn lửa bùng cháy từ cơ thể của người kỵ sĩ đang có dấu hiệu nguội lạnh, có vẻ như những ngôn từ của kẻ xấu này đã có chút hữu dụng.

Đôi khi chỉ hành động thôi sẽ không làm cho đối phương nhận ra mục đích của bản thân, nhất là những kẻ đang tự lừa dối bản thân mình như Uranius, anh ta chiến đấu vì người mẹ của mình nhưng lại không nghĩ đến suy nghĩ của bà.

- Ta có xứng đáng là một thiên vương ?

Uranius thốt lên với giọng khàn khàn, Trần Nhật Quang nhận ra cảm xúc hiện tại của người Kỵ sĩ. Ngay lúc này chính bản thân hắn cũng đã nới lỏng vũ khí trong lòng bàn tay của mình vì trên khuôn mặt kẻ xấu này đang bày ra thứ cảm xúc đồng cảm.

- Trả lời đi...kẻ đang đứng trước mặt ta!

Ngươi biết rõ câu trả lời mà ?

Bất thình lình ngọn lửa đang có dấu hiệu vụt tắt trên người Uranius lại bừng cháy lên một cách mãnh liệt, không những vậy nó còn chuyển từ màu đỏ sang màu vàng sáng như ánh mặt trời làm chói mắt Trần Nhật Quang khiến hắn phải dùng tay che tầm nhìn của mình lại.

- Làm ơn...đến và giết tôi đi!

Giọng nói từ đâu đó cất lên khiến Trần Nhật Quang bừng tỉnh, không gian xung quanh bỗng dưng chuyển thành một màu trắng xóa. Hắn liếc tầm nhìn của mình đi khắp nơi nhưng không thấy thứ gì khác màu, trong khoảnh khắc kẻ xấu này trở nên hoang mang.

- Trước mặt anh đây này...Tôi ở đây!

Một đôi mắt màu đen đến mức không thể đen hơn được nữa mở ra trước mắt Trần Nhật Quang, nó đang ứa những hàng lệ cùng màu thể hiện sự đau đớn hờn tủi. Bước đến đối diện với nó rồi cất tiếng hỏi.

- Ngươi có thể đi vào tiềm thức của ta sao?

- Ngược lại mới đúng...Anh là người đi vào trong tâm trí của tôi!

- Nói như vậy có nghĩa là??

- Tôi đang dành một chút sức lực cuối cùng của mình để gặp anh...Đây mới chính là tôi, kẻ ở ngoài kia cũng là tôi nhưng với một bộ mặt giả dối.

Trần Nhật Quang khẽ nhíu mày, có điều gì đó không ổn ở đây. Lẽ ra người Kỵ sĩ hắn giao đấu khi nãy mới chính là bản ngã của Uranius nhưng hiện tại xuất hiện thêm một tiềm thức mới nữa.

- Trước khi anh kết thúc sinh mạng này, tôi có thể nhờ anh một đặc ân không ?

- Ngươi nói cứ đi!

- Hãy cho tôi nghe một giai điệu của sự đoạn tuyệt, tôi muốn được ra đi mà không có một chút vương vấn nào nữa!

Lặng im một hồi, kẻ xấu này nhẹ nhàng khép đôi mắt của mình lại, đưa thanh Hắc Thiết Sáo của mình lên môi tấu lên một giai điệu mà có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ tới.

“Mọi cảm xúc chân thực đều không có sự chủ tâm”

Thật vậy, Trần Nhật Quang ngay lúc này đang bộc lộ những thứ cảm xúc ấy. Thoạt đầu hắn có chút bối rối khi không biết bản nhạc nào là đủ để thỏa mãn linh hồn này, thế nhưng bỗng nhiên những kí ức của người Kỵ sĩ hiện lên trong đầu khiến kẻ xấu này động lòng.

- Ah...Trần Nhật Quang...cảm ơn….xin cảm ơn Ngài rất nhiều!

Trần Nhật Quang kết thúc giai điệu của mình rồi từ từ mở đôi mắt của mình, và hắn thấy khung cảnh xung quanh mình đang thay đổi một cách mãnh liệt. Những hình ảnh tệ hại mà kẻ xấu này đã thấy trước đó đã được thay thế bằng những hình ảnh đẹp đẽ của tình mẫu tử.

Cảm ơn vì đã đến tận đây để tìm kiếm tôi...Tuy mới chỉ gặp lần đầu nhưng tôi có thể cảm thấy anh có lòng từ bi của một vị Thánh!

Trần Nhật Quang thở phì ra một hơi thật mạnh tạo thành một tiếng cười ngắn như muốn mỉa mai chính bản thân mình, Uranius lúc này đã hiện ra trước mắt hắn với hình dạng nguyên gốc của mình, anh ta tiếp tục cất lời.

- Tôi không có gì có thể trả ơn cho Ngài nhưng đây là tât cả những gì tôi có!

Dứt lời, Uranius trao cho Trần Nhật Quang một mảnh ghép kì lạ. Trong khi hắn vẫn đang suy nghĩ tìm câu trả lời về lai lịch thứ được tặng thì Uranius đã thay kẻ xấu này làm điều đó :

Đây là một mảnh chìa khóa dẫn đến Hell Heaven, Đức Vua Vulcan là ân nhân của tôi đã trao cho tôi giữ nó và nói rằng đó là mảnh chìa khóa dẫn đến vùng đất của các vị thần. Tôi nghĩ ngài đủ tư cách để giữ nó.

Trần Nhật Quang ngạc nhiên trong thoáng chốc, tâm trí hắn lúc này có vẻ như đang đắc ý vì đã hoàn thành một phần nhiệm vụ nhưng lại không bộc lộ ra ngoài. Kẻ xấu này vẫn giữ nguyên vẻ mặt của mình và bày ra một câu có vẻ dối trá.

- Ta sẽ trân trọng nó!

Uranius cúi chào rồi sau đó biến mất trả linh hồn của Trần Nhật Quang về với thực tại. Kẻ xấu này từ từ mở mắt ra thì thấy thân thể Kỵ Sĩ Nhân Mã đang bốc cháy, ngọn lửa đã thiêu rụi hoàn toàn mà không để lại thứ gì ngoài tro tàn.

- Cậu đã làm được…!

Trần Nhật Quang bừng tỉnh khi câu nói của ông lão hành khất cất lên, phải mất một khắc thì kẻ xấu này mới định thần lại được. Hắn ta đã mất khá nhiều sức để vận tử vi duy trì phép “Dẫn hồn”, nhưng may mắn là vẫn còn đủ sức để đáp lại ông lão ấy.

- Ta cũng nghĩ vậy!

Hắn nhìn xuống lòng bàn tay của mình, mảnh chìa khóa vẫn nằm ở đó nguyên vẹn không một vết chầy. Trần Nhật Quang nắm nó thật chặt rồi bỏ vào khe áo của mình, sau đó đứng dậy tiến về phía ông lão hành khất mà tiếp lời :

- Ông...thực ra là ai ? Có vẻ như ông biết rất nhiều thông tin ta cần!

Ông lão hành khất không nói gì mà chỉ đáp lại những câu hỏi đó bằng một điệu cười bí hiểm, rồi từ từ tiến về phía đống tro tàn của Nhân Mã Kỵ sĩ mà thở ra những lời tưởng niệm.

- Hãy yên nghỉ nhé cậu bé và tha thứ cho ta vì ngày đó đã không đích thân đến gặp cậu!

Trần Nhật Quang khẽ nhíu mày, hắn chưa kịp định hình ra viễn cảnh bây giờ là gì nhưng có một luồng suy nghĩ tò mò tấn công tâm trí kẻ xấu này đến mức phải thốt nên lời.

- Ông quen hắn ta sao?

Nếu như có cơ hội đó!

- Cái quái gì?

Nghe này chàng trai trẻ, bất cứ điều gì cậu muốn ta có thể nói cậu nghe nhưng ta băn khoăn một điều nếu như biết hết mọi thứ liệu cậu còn có thể tiếp tục cuộc hành trình của mình ?

Trước câu trả lời đó Trần Nhật Quang giữ im lặng và suy nghĩ một hồi lâu, hắn bắt đầu nhớ lại giới luật của mình hay nói chính xác hơn là của những kẻ giết thuê, tò mò là rào cản duy nhất để tiến tới mục đích của mình.

- Ta hiểu...vậy...mảnh da dê hồi nãy đâu ? Ta đã sống và sẽ thực hiện yêu cầu của ông!

Ông già hành khất mỉm cười và dâng hai tay mảnh da dê cho kẻ xấu này, hắn nhẹ nhàng nhận lấy nó và quay lưng đi không một câu từ biệt, chỉ giơ tay phải của mình lên ra dấu hiệu thay cho câu từ biệt.

**“Có những bí mật mà con người ta hi vọng không hề muốn biết tới”

**

hết chương 8

Bạn đang đọc Huyết Hỏa sáng tác bởi ds2981995
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ds2981995
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.