Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kade (Phần 4)

Tiểu thuyết gốc · 1878 chữ

Khi về đến nhà điều đầu tiên tôi làm là giải tỏa căng thẳng bằng một bồn tắm nước nóng, sau đó với một cốc sữa ấm và vài bài uốn dẻo, tôi nhảy bổ lên giường và ngủ thiếp đi.

Sáng ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy với một thể mệt mỏi, như mọi thớ cơ trên cơ thể tôi đều từ chối hoạt động, vì vậy tôi cũng chả có hứng để làm bất cứ việc gì ngoài nằm trên giường như một thằng tự kỷ.

Cho tới ngày hôm sau thì chuyện tương tự cũng đã xảy ra và ngày sau và ngày sau và ngày sau sau nữa, có thể nói điều này là tệ, nhưng tôi phải công nhận là cảm giác lười biếng cũng khá thoải mái thật.

Nhưng sự thoải mái không hề đi kèm với sự bình yên, vì cũng trong khoảng thời gian này, tôi đã liên tục mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ.

Bình thường thì chúng rất là kỳ lạ và khó hiểu, có một giấc mơ cho tôi thấy cảnh chiến đấu giữa một chiến trường, một giấc mơ khác cho tôi thấy bối cảnh của một cuộc gặp mặt giữa một con người và một thực thể gì đó kỳ lạ.

Tôi tự hỏi bản thân, là [Liệu những giấc mơ này có liên kết gì với nhau không?]. Xong một lần nữa tôi lại nhớ lại rằng, tôi đang muốn tận hưởng kỳ nghỉ hè này theo một cách trọn vẹn nhất nên những chuyện này tốt nhất nên bỏ qua một bên thì hơn.

Ngày hôm sau, ý nghĩ lười biếng đã rời khỏi tâm trí tôi và tôi quyết định vận động trở lại cho cơ thể nó khoẻ khoắn lên một chút, vì đằng nào đã 10 ngày trôi qua rồi. Thế là Nắm lấy cần câu cá, mồi câu, một cái ghế nhỏ và một cái xô, tôi bắt đầu hành quân lên lên núi một lần nữa.

Băng qua chặng đường quen thuộc, tôi dừng ở chân bên bờ sông Kuju và chọn chỗ quen thuộc để ngồi. Với cần câu cá trên tay và một chút may mắn, thì sớm muộn gì xô của tôi cũng chứa đầy những con cá.

Chỉ trong chốc lát, tôi đã có suy nghĩ là mình đã đạt được bình yên như trước kia, nhưng không, với những chuyện kỳ dị tôi đã gặp phải trong mấy ngày vừa qua, cuộc gặp mặt với Kade, ngôi đền Tokugawa, những giấc mơ kỳ dị.

Thì điều logic duy nhất có thể xảy ra trong tình huống này là thêm những điều kỳ dị sẽ xảy ra với tôi, chứ không cái gì được gọi là thoát khỏi cả.

Một cách mỉa mai mà nói thì sau đó một đống các thứ kỳ dị bắt đầu xảy ra, mặt nước từ màu xanh ngắt biến thành đen ngòm, xô đầy cá biến thành một xô đầy dòi, cần câu trên tay tôi bị hóa thành một con rắn và không gian xung quanh tôi dần bị nuốt chửng bởi bóng tối.

Trong hoảng loạn, tôi thả chiếc cần câu ra và bật dậy nhanh nhất có thể, nhưng ngay sau đó đầu tôi lập tức bị chấn động bởi một cơn đau dữ dội, nó đánh sập tôi xuống đất và đưa tôi vào trạng thái hôn mê.

Đến khi tỉnh dậy thì tôi đã không còn ở chỗ cũ nữa mà trước mắt tôi là một hang động, nghe có vẻ xa lạ nhưng tôi biết đây không phải lần đầu tôi nhìn thấy nó.

-Trời ạ. Vậy cậu là kẻ tiếp theo sẽ làm phiền tôi à?

Đúng rồi đấy đây chính là hang động tôi nhìn thấy trong giấc mơ của mình về Kade.

Theo một lẽ thường tình thì đến giờ phút này tôi đã quá buồn chán với mấy chuyện này rồi, nào là mê mê tỉnh tỉnh, kỳ kỳ lạ lạ, nó khiến tôi muốn nhảy thẳng khỏi cái núi này và được an táng đi cho rồi.

-Nào hãy kết thúc việc này nhanh thôi.

Nhưng lúc đó nghĩ lại thì tôi cũng không có họ hàng hay người thân, và người duy nhất quan tâm tôi ngoài ông ra là bà bán hàng trong cửa hàng kẹo mà tôi hay đến hồi nhỏ, nên chết bây giờ thì phí lắm, nếu muốn chết thì ít nhất tôi cũng muốn cuộc đời tôi có ý nghĩa một chút.

Không nghĩ ngợi quá nhiều ngoài hi vọng việc này sẽ sớm kết thúc, tôi chậm từng bước chân tiến vào trong hang động. Sau khi bước vào, tôi cảm giác như bản thân đang ở một thế giới hoàn toàn khác vậy.

"Nơi đây là đâu vậy?"

Khắp bốn phương đều được bao phủ bởi bóng tối, cho tới khi một luồng sáng bất ngờ phát ra từ hư không, làm tôi chói mắt và khi mở mắt ra, tôi cảm giác như cả cơ thể mình bị đông cứng và dù có cố thế nào đi nữa thì tôi cũng không thể di chuyển.

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

Tôi cố vùng vẫy để có thể di chuyển ít nhất là một ngón tay, nhưng tỏ ra bỡ ngỡ còn chưa xong thì tôi đã bị đập vào mặt bới một thứ còn bỡ ngỡ hơn nữa. Cái thứ ánh sáng vừa tỏa ra lúc nãy, bất ngờ trở thành một màn hình chiếu phim theo nghĩa bóng và nó đang chiếu nói đúng hơn là đang bắt tôi xem một viễn cảnh.

“Cái quái quỷ gì đây vậy?”

Trong đó xuất hiện bóng dáng của hai người trưởng thành một nam, một nữ đang ôm chặt lấy một cậu thiếu niên đang khóc đầm đìa.

“Đây là…...”

Dựa theo vóc dáng và ngoại hình thì có thể đoán cậu thiếu niên đó bằng tuổi tôi, nhưng điều kỳ lạ ở đây là câu ta có một vết bớt ở trên cổ y hệt cái của tôi vậy.

Sau đó, thứ ánh sáng kia thu mình lại bên trong bóng tối để lại phía sau một bức tượng quỷ có dán một lá bùa trên trán.

“Không thể nào”

Ngay sau khi nhìn thấy bức tượng quỷ đó, tôi không cảm thấy thứ gì ngoài sự bất ngờ cứ như tôi đang bị đánh bởi hàng ngàn tia sét khắp vậy, vì trong những giấc mơ của tôi có một giấc mơ cũng đã cho tôi thấy một bức tượng y hệt.

“Kia là……..Mình ư?”

Nhưng không dừng lại ở đó, tôi còn sốc hơn khi thấy hình ảnh của chính bản thân mình đang từ từ tiến tới bức tượng và xé là bùa kia ra.

"Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?"

Sau khi lá bùa được gỡ ra, một ánh sáng xuất hiện và đưa tôi trở lại viễn cảnh lúc trước, nhưng lần này, tôi đã không còn chứng kiến nó với tâm trạng như trước nữa, vì hóa ra cậu thiếu niên đang ôm lấy hai người trưởng thành kia lại chính là tôi.

Đây có phải một phép ẩn dụ không? Tôi cũng biết nữa, tôi lúc đó giống như một đứa trẻ mới bước vào đời vậy, nó không biết một thứ gì về cuộc sống cũng như những thứ xung quanh mình, điều nó chỉ có thể làm là khóc, ăn với ngủ theo chính bản năng của mình.

Tôi cũng như đứa trẻ đó vậy, mọi chuyện đều diễn ra quá nhanh đến nỗi tôi còn không biết đâu mới là thực và đâu mới là ảo nữa, đến cuối cùng thì tôi chỉ có thể làm theo bản năng của mình đó chính là chờ đợi mọi thứ trôi đi và hy vọng vào một lời giải thích từ ai đó mà tôi biết sẽ không bao giờ là trọn vẹn.

-Đủ rồi tất cả những thứ này là sao cơ chứ.

-Đây có phải trò đùa không số phận. Rốt cuộc ngươi đang muốn cho ta thấy điều gì?!!!

Không thể chịu được cái trò đùa này nữa tôi hét lên một tiếng, giọng nói của tôi chứa đựng sự tức giận tột cùng, như phá vỡ tất cả mọi thứ xung quanh và đưa tôi trở lại ngay phía trước bức tượng quỷ kia.

-Cho ngươi thấy điều gì ư?, Không phải đấy là điều mà ngươi muốn thấy nhất sao?.

-Đó không phải là thứ ngươi hằng mong muốn sao?.

Như một ngọn gió thổi ngang vai, một giọng nói trầm nghe không giống con người, chạy thoáng qua tai tôi.

“Thứ mình muốn nhất ư?”

Đột nhiên với không một lời cảnh báo nào, tiếng nghe giống như động cơ máy bay lần trước lại vang lên và điều khiển lấy cơ thể của tôi.

“Cái gì”

-Đến lúc hoàn thành định mệnh của ngươi rồi đấy. Kẻ được chọn.

-Rút lá bùa ra và mọi mong ước của ngươi sẽ trở thành sự thật.

Giọng nói kia lại cất tiếng và hắn nói tôi là kẻ được chọn, dĩ nhiên là tôi không thể hiểu hắn nói gì cũng như không thể nói, không thể cử động, mà chỉ có thể suy nghĩ, lúc đó tôi cứ như bị giam cầm trong chính cơ thể của mình và chỉ có thể bất lực ngồi xem những gì xảy ra tiếp theo.

“Khoan đã dừng lại”

Giống y hệt hình ảnh bản thân mình mà tôi thấy lúc trước, cả cơ thể tôi trong vô thức tiến tới bức tượng kia, túm lấy tấm bùa và xé nó ra, nhưng khác với lần trước, thay vì có một ánh sáng xuất hiện, thì một giọng nói vang vọng tới tai của tui và giải thoát tôi khỏi sự thôi miên.

-Ta sẽ không để ngươi làm vậy đây.

Và giọng nói đó không phải của ai khác ngoài Kade, một giọng nói tuyệt đẹp và ấm áp, một giọng nói mang một vẻ lạnh lùng và cô đơn, giống như tính cách của cô ấy và cuộc đời của tôi.

Lúc đó tôi có thể cảm thấy bàn tay của Kade đang nằm trên vai của tôi và trong đầu tôi chỉ một suy nghĩ duy nhất lúc đó.

“Vì sao bàn tay của cậu lại lạnh tới như vậy?”

Cả thể tôi giống như đóng băng lúc đó, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo bên trong bàn tay của Kade và kỳ lạ thay nó lại thật ấm áp.

Cuối cùng, trong một khoảng tĩnh lặng, cả cơ thể tôi đã nằm dài trên nền đất lạnh cóng, hơi thở thì thoi thóp, tâm trí thì quay cuồng và thứ cuối cùng tôi có thể thấy bằng ánh mắt mịt mờ, là hình bóng của Kade đang đưa một vật gì đó cho tôi và giữ chặt nó trong lòng bàn tay của tôi.

Cuối cùng tôi đã ngất đi trong tiếng đá lở dồi dào, tiếng sấm rung trời và tiếng gió thổi dữ dội, báo hiệu giông tố đang ập tới.

Bạn đang đọc Số Phận sáng tác bởi Astrol
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Astrol
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.