Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thỉnh giáo cô nương

Tiểu thuyết gốc · 2916 chữ

Ban nhạc cùng hạ nhân, mỹ nữ hốt hoảng nhìn nhau, rồi lại nhìn các vị đương gia chủ sự thì một người trong đám đó liền gật đầu ra hiệu làm y lời người kia. Trước khi mỹ nhân rời khỏi mình, hắn cũng không quên dỗ dành đường mật:

"Đêm nay ta sẽ bù đắp cho nàng. Đi đi."

"Các người làm như vậy là sao? Mèo tộc cũng là người như chúng ta. Hà cớ dung túng binh sỹ làm điều xằng bậy, chà đạp bọn họ như thế?"

Vũ Nhung nhìn thấy bộ dạng Nồi Hầu hầm hổ đi vào đã thấy chướng mắt, lại còn làm mất nhã hứng tiêu dao thưởng nguyệt của hắn thì càng không ưa nổi bản mặt khó xem của Nồi Hầu.

"Người đâu, lấy rượu đến mời Nồi đại thủ gia. Ông cạn hết ly này rồi từ từ hàn huyên, chiến sự vừa xong, hãy thả lỏng cơ thể một chút. Chúng ta không mệt nhưng các tướng lĩnh ngoài kia đâu phải cốt thiết, cũng nên cho họ có thời gian dưỡng sức chứ? Đúng không?"

Nồi Hầu cả giận mất bình tĩnh, đánh bay ly rượu do người hầu mang đến.

"Rượu này, không dám nhận. Miễn đi."

"Ông nói sai rồi. Thứ nhất, chúng ta không hề ban hành lệnh ức hiếp dân chúng Đồng Văn, là tự bọn họ tham sống sợ chết, dâng thành, tiến người. Thứ hai, họ là Mèo tộc, không phải Nam Cương. Khi nào chưa thống nhất được Mèo quốc thì bọn họ mãi mãi là ngoại tộc, kẻ địch của chúng ta."

Nồi Hầu tức tối chỉ tay về đám tướng sỹ Quy Sơn cùng Nặc Anh ngồi kế bên, hắn giận đến muốn lật tung cả thảy lên để ngăn chặn sự sa đoạ mục rửa, những hành vi không đáng để đứng vào hàng ngũ thủ lĩnh quân Nam Cương, lại càng đi ngược với nguyên tắc liên minh, nhất kiến hoà bình năm xưa.

"Ngươi không ra lệnh đồ thành nhưng dung túng cho binh sỹ mình tác oai tác quái. Hơn nữa, mục đích Nam tiến lần này là khiến cho Giang Chí Hùng dâng sớ đầu hàng, gia nhập khối liên minh chứ không phải khiến người dân vô tội bị đồ thán. Ta nhất định sẽ đem chuyện này đưa lên Thành chủ định đoạt."

Vũ Nhung đứng dậy, đi đảo quanh bàn yến cười nói:

"Chiến tranh nào không có sự giết chóc? Bao nhiêu binh lính Quy Sơn bộ của ta đã ngã xuống? Bọn họ hi sinh vì ai? Ngươi nói chúng ta không nên đồ thán dân chúng Mèo quốc? Thử hỏi, khi họ gặp binh lính Nam Cương không gươm sắc trong tay, những người dân lương thiện ngươi nói có chần chừ không hạ đao tuyệt tình?

Mất mát là tất yếu của chiến tranh!

Có trách thì trách bọn chúng sinh ra đã là thần dân của Giang tặc.

Phải thay da đổi cốt, thiết lập nên triều đại mới thì bọn chúng mới một lòng phụng sự cho Nam Cương hợp nhất."

"Ngươi, lòng mang đầy dã tâm, khó trách những lời ta nói chẳng hề lọt tai. Nếu đạo đã bất đồng thì chớ đi cùng. Ta sẽ mang theo Thái Bình quân một đường đến Mèo Vạc công thành đợi ngươi cùng tiến đánh Pá Vi Thượng."

Bấy giờ Nặc Anh mới lên tiếng tán thành ý tưởng của Nồi Hầu, mặc dù suy nghĩ này được sinh trong hiềm khích ân oán cá nhân mà thành.

"Ý tưởng không tồi! Từ Đồng Văn đến Pá Vi, Nà Dầu, Khâu Vai, Mèo Vạc. Đường đi nước bước như vậy quá dễ dàng để Mèo tặc nhìn thấu. Cho nên, chia nhau đi như vậy ngược lại khiến chúng bị phân tán lực lượng khắp nơi, rút ngắn thời gian đánh chiếm Pá Vi Thượng trong gang tấc."

"Quá khen, quá khen! Không dám nhận! Hừ. Cáo từ."

"Nồi Hầu, đợi ta đi cùng ông."

Nồi Hầu quay lại thì ra đó là Lưu Ánh. Lưu Ánh đến trước cửa yến sau Nồi Hầu một bước thì nghe bên trong huyên náo lời qua tiếng lại của Nồi Hầu và Vũ Nhung, thì biết không khí chẳng thoải mái để bước vào nên đành đứng ngoài nghe ngóng câu chuyện. Hắn là người âm dương không rõ ràng nhưng không phải người không rõ thị phi trắng đen, phải trái. Tuy tán thành cách suy nghĩ của Nồi Hầu nhưng hắn cũng ngại đối đầu trực diện với Vũ Nhung. Giữa chín bộ tộc Nam Cương, Phúc Hoà bộ người thưa, trí mỏng. Cho nên để giảm bớt kẻ thù thì hắn chọn bớt gây kết oán được phần nào hay phần đó.

Đợi bóng dáng hai người đó đi khuất dạng thì Nặc Anh mới chặc lưỡi lên tiếng:

"Ông xem, ta nói sai ư? Hắn nói đúng, ta khen vậy thôi. Giận gà mắng khỉ gì chứ? Hừ, lão hủ chết tiệt!"

...

Thục Phán từ lúc lên làm Đội trưởng đã không còn thời gian tụ tập với bọn nàng như trước nữa. Thay vào đó, hắn cùng các đội trưởng khác sẽ tập trung trong quân doanh của Tiên phong quân cùng Giáo quân Đinh Mộ Bạch và các tướng sỹ khác. Thường ngày nô lệ chỉ quanh quẩn cúi đầu làm việc, sau đó là ăn uống, nghỉ ngơi. Cao hứng thì nói chuyện tất tần tật những chuyện trên đời, chứ có bao giờ đụng đến sách vở. Đặc biệt là Thục Phán, hắn chưa bao giờ kể chuyện về bản thân mình hay gia môn thế nào, nên tất cả những gì nàng biết về hắn rất mờ nhạt. Chỉ biết rằng hắn là người phương Bắc và có một vị biểu muội thanh mai trúc mã.

"Huynh biết chữ à?"

"Uhm."

Lúc rảnh rỗi hắn thường vô cớ biến mất. Thoạt đầu nàng cứ nghĩ hắn đến Tiên phong doanh bàn chuyện với Giáo quân Đinh Mộ Bạch. Nào ngờ hắn lại tìm những nơi vắng vẻ quanh lều, thu gọn người với cuốn sách trong tay, đọc say sưa bất tận.

Thục Phán thấy nàng thình lình đến trước mặt thì hơi ngạc nhiên, nhanh sau đó thì trở lại bình thường.

"Đây chẳng phải là Trận Pháp của Xích Quỷ vương? Đúng không?"

Lần này đến lượt nàng kinh ngạc nhìn quyển sách nhàu nát đang nằm trên tay Thục Phán, màu mực loang lỗ chỗ đậm chỗ nhạt, không còn nhìn rõ những đoạn nỗi tiếp nhau. Nhưng Thục Phán có vẻ rất hứng thú mà nghiền ngẫm nó.

"Đúng rồi. Ngươi biết nó?"

"Ha ha, ta không nhìn nhầm mà. Tổ phụ ta vốn là quan võ ở triều đình Trúc thị, Dạ Lang Thiên, nên trong phủ đệ sưu tầm rất nhiều binh pháp nghiên cứu, cầm tướng mưu lược. Sau này Tổ phụ mất rồi thì truyền đến phụ thân.

Tiếc thay, người không phải là người ham mê binh pháp mà chỉ dốc lòng bồi dưỡng văn chương nên ngần ấy sách đó đều trở nên vô nghĩa, bụi phủ thảm thương.

Trong những lần mẫu thân bắt ta làm nữ công gia chánh, ta đều trốn trong thư viện đó. Để giải khuây lúc buồn chán, ta chỉ biết lấy sách làm bạn. Cho nên, nói không ngoa thì ngần ấy sách trong thư viện, ta đã đọc hơn hai phần ba. Quyến sách ngươi cầm trên tay chính là một trong số đó. Nhớ không nhầm thì khắp thiên hạ Lạc Hồng chỉ có một quyển duy nhất do tổ phụ mang về từ Văn Lang quốc."

Thục Phán nghe nàng nói chuyện một mạch thì đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, lại càng không ngờ quyển Trận Pháp khó hiểu này, nàng đã từng xem qua trước đây. Như được mở cờ trong bụng, hắn đứng phốc dậy, nhanh tay lật sách đến chương hai mươi lăm thì hào hứng nói:

"Khải Ca, nếu ngươi đã từng xem nó có thể giải thích cho ta đoạn này được không? Thiên Hải và con rắn này, ta nghĩ mãi không thông."

"À, thì ra đây là đoạn Xích Quỷ đánh Kình Ngư ở Thiên Hải. Năm xưa Kình Ngư tái quái hung hãn nhiều lần gây sóng gió, nước dâng thành luỹ, nhấn chìm biết bao sinh mệnh người dân vô tội. Hung hãn là vậy, nhưng nó lại vô cùng quỷ quyệt và gian trá, cứ đánh một hồi với Xích Quỷ lại chạy về Thiên Hải dưỡng sức. Mỗi lần nó quay lại đều mạnh hơn lúc đầu, nên trận quyết chiến giữa Xích Quỷ và nó lần đó phải kéo dài đến bảy ngày bảy đêm đều không phân thắng bại.

Cuối cùng, Xích Quỷ bèn nghĩ ra cách đánh chiếm Thiên Hải để Kình Ngư không thể quay trở về được nữa, thì đuối sức dần. Quả nhiên, sau khi mất Thiên Hải thì Kình Ngư nổi điên gào thét dữ dội nhưng cũng cầm cự được một thời gian đã lực tàn hơi kiệt, vì đó mà Xích Quỷ đã tiêu diệt triệt để Kình Ngư, lại còn thành công chiếm được toà thành Thiên Hải độc nhất vô nhị ở Lạc Hồng đại địa cho đến ngày nay."

Hai mắt Thục Phán chợt sáng lên, không kiềm nỗi ngữ khí vui mừng quá độ:

"Dụ Kình Ngư ra khỏi Thiên Hải để tàn lực mà tiêu diệt. Dụ rắn ra khỏi hang. Đúng không?"

Khải Ca không trả lời, hai mắt sáng lên, chớp chớp liên tục, cái đầu nhỏ gật nhẹ liền khiến Thục Phán như trút hết áng mây mù mịt trong lòng. Hắn nhảy cẫng lên, sau đó liền ôm chầm lấy nàng mà siết chặt như sợ nàng bị ai cướp đi mất.

Cảm xúc khó tả từ tâm lan toả khắp người khiến nàng như bị ong chích lần nữa, toàn thân như bị người điều khiển tới lui trong hơi thở dồn dập.

"Chết ta mất!"

Khải Ca dồn sức lực lên đôi tay mình để chống lại cảm xúc khó tả trong người, đẩy mạnh Thục Phán ra, lúc này hai mắt tiểu tử đó vẫn còn sáng như sao băng, không hiểu chút ý tứ trong lòng nàng đang vì hắn mà hoảng loạn ra sao.

"Hừ, hừ, có nhiêu thôi mà làm quá lên vậy? Ta nhớ không lầm ... mình còn vẽ hình con rùa rút đầu cho Kình Ngư chỗ đó ... Nó ... có không?"

Thục Phán liền mở quyển sách ngó tới lui ở chương Thiên Hải, quả nhiên có hình vẽ nguệch ngoạc một con rùa đang bỏ chạy vào thành Thiên Hải. Bút mực vẽ còn khá mới so với hình vẽ và chữ viết trên quyển sách, là hai loại mực khác nhau. Khải Ca nói không sai, hắn đã đọc nó và còn để lại hoạ ký của mình. Bí mật này chỉ có Thục Phán và tiểu tử đó biết. Hắn không nói, tiểu tử đó không nói thì bí mật này sẽ không bao giờ có người thứ ba biết.

Quyển sách sau này sẽ truyền đến nhiều người khác nữa. Mọi người đều biết, đều đọc chúng, nhưng bí mật kia vẫn là của riêng hai người hắn!

"Khải Ca, ngươi thật sự rất giỏi! Đa tạ!"

Tiểu tử thối này lại tiếp tục ôm chầm lấy nàng lần thứ hai, mặc cho nàng vùng vẫy đẩy hắn ra nhưng sức lực của một bán thiếu niên như hắn đã trấn áp được cơ thể nàng. Gió núi Tây hoang đã khiến hắn lớn nhanh như thổi, thêm vào hành quân vất vả, trèo đèo vượt núi liên tục nên cơ bắp hắn đã trở nên rắn chắc và đang dần hình thành từng khối lực lưỡng.

Thời gian trôi nhanh đến nỗi nàng đã quên nhìn lại rằng Thục Phán giờ đã cao lớn hơn nàng đến cả cái đầu.

"Ái chà chà!"

"Ngưu gia, chẳng phải bọn chúng là cái thứ ... thứ đó chứ?"

Nghe tiếng người sau lưng, Thục Phán buông đôi tay đang mừng quá trớn của mình xuống quay người lại. Thì ra là A Ngưu và tên quân nô tuỳ tùng đi cùng.

Từ lúc tỷ võ đến nay, mặc dù hắn lập minh ước dù kết quả thế nào cũng tâm phục khẩu phục với sự sắp xếp của Mã Đề, nhưng nếu mọi chuyện dễ dàng như thế thì hắn đã chẳng mang tên A Ngưu từ lâu rồi.

Quân y, quân nhu, quân khí, thậm chí đến lương khô, chỗ nào cũng có tay hắn nhúng vào khiến đội Nhất của Thục Phán liên tục bị thiếu thốn. Thục Phán dù gì vẫn xuất thân từ nô lệ nên mặt mũi chẳng được người trong Tiên phong doanh để mắt đến dù chỉ một ít nên đành ngậm bồ hòn cùng người của đội mình chia sẻ sự thiếu hụt vô cớ.

"Chúng ta đi." Thục Phán quay qua nàng chỉ về hướng lều của đội Nhất. Hai người định bỏ đi thì tên tuỳ tùng bước đến chặn lối lại. Đây rõ là muốn tìm cớ sinh chuyện còn gì?

"Đừng hiếp người quá đáng! Chó cùng đường sẽ cắn." Khải Ca trợn mắt mắng lại.

A Ngưu nghe xong liền phá lên cười lớn.

"Ây da, ta sợ, sợ chết đi! Nè cắn đi, cắn cho ta xem!"

A Ngưu túm lấy tóc Khải Ca ấn mặt nàng vào cánh tay mình. Động tác của hắn quá nhanh và thuần thục nên cả nàng và Thục Phán đều trở tay không kịp. Trong khi nàng đang vùng vẫy tay mình chống cự lại thì hai mắt Thục Phán đã đỏ ngầu, bắn ra những tia máu đặc quánh. Thanh bạch kiếm trên tay như nhớ hơi người cũ, không ngần ngại áp sát cổ A Ngưu một đường sáng chói loà kinh hãi.

Tên tuỳ tùng đứng bên giật thót tim. Vốn hắn và A Ngưu chỉ định trêu bọn nô lệ này nhưng tên Đội trưởng này quả nhiên không phải người dễ bị ức hiếp. Khi còn ở trại nô lệ thì tiếng tăm của hắn đã không phải hạng tầm thường trong đám đại hán. Huống chi giờ đã là Đội trưởng thì không thể quá trớn như xưa nữa.

Lần này là hắn dại dột đi theo A Ngưu sinh chuyện thị phi. Nghĩ đến liền thầm trách bản thân vô cùng.

Trái với thái độ từ hoảng sợ chuyển thành kinh sợ dè dặt của tên tuỳ tùng thì A Ngưu vẫn giữ nguyên sắc mặt ngàn năm không biết khiếp sợ là gì.

"Đừng quên quân kỷ không được dụng binh đao, nếu ngươi muốn một mạng đổi một mạng, thì xin mời!"

"Thục Phán, rút kiếm lại mau, đừng vì hắn mà vi phạm quân kỷ, không đáng vậy!"

Nàng vừa nói đánh lạc hướng chú ý của A Ngưu, đồng thời dùng một chân mình gạt chân A Ngưu sang bên để hắn thình lình mất thăng bằng mà té, như vậy nàng sẽ dễ dàng thoát thân. Nào ngờ tên A Ngưu này tâm quỷ đa đoan đã đoán trúng ý đồ của nàng liền mang nàng cùng hắn ngã xuống đất. Lúc này cánh tay của hắn đã choàng sát cổ họng nàng, thân thể nàng lại nằm ngửa trên người hắn.

A Ngưu miệng cười quỷ dị mang ngữ khí hàm tiếu sâu xa nhìn Thục Phán:

"Làm thế nào đây? Người trong lòng ngươi đã ở chỗ ta. Trông thật khó nhìn phải không?"

Nàng nhìn Thục Phán, một thân hàn khí lạnh lẽo bất thường toả hơi lạnh buốt nơi đầu kiếm khiến nàng cũng phải rùng mình. Ánh sáng hàn băng vụt loé trong không trung rồi bất ngờ xẹt ngang mặt nàng, rớt xuống ngay yết hầu A Ngưu.

"Thục Phán! Dừng tay!"

Khải Ca hét lên dứt lời thì mũi kiếm đã đi ngang mặt nàng.

Bụi tung tứ phía. Hàn băng rơi xuống như hằng sa (1).

(1) hằng sa: ý tứ từ hằng hà sa số, ngụ ý số lượng cát sông Hằng (Ấn Độ) nhiều vô số.

"Cẩu nô! Khá lắm! Thú vị đấy!" A Ngưu vừa nói xong thì lấy tay quẹt vết máu dài trên mặt.

Hắn một phen bị mũi kiếm Thục Phán bổ xuống đoạt mạng liền nhanh người lách sang bên kéo Khải Ca thế vào chỗ hung hiểm của mình. Nào ngờ Phán sử dụng kiếm thuật thuần thục như cách hắn rèn binh khí ở Hắc Nhai. Chỉ trong thời gian ngắn mà kiếm pháp đã khôn lường bất biến, khiến một người từng trải trong chốn địa ngục Nam Cương như A Ngưu cũng phải tán thưởng và kiêng nể đôi phần.

Nhưng, nàng lại bị kinh sợ mà hồn bay phách tán, gương mặt tái nhợt không chút máu.

"Một kiếm này lưu lại chỗ ngươi, nhớ kỹ, người của ta, đừng đụng vào!"

Từ xa có tiếng bước chân người, mỗi lúc một gần hơn. Sau đó là một thanh âm uy nghiêm, hơi đục nhưng rất khẳng khái hét lên:

"Các người đang làm gì đây?"

Bạn đang đọc Kattigara sáng tác bởi youngeve
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi youngeve
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.