Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôn Tam Giác

Tiểu thuyết gốc · 2966 chữ

Khi sương trên đỉnh Mã Pì Lèng tan dần thì các đám mây buôn chuyện tụ tập cạnh nhau bèn kéo theo tản ra. Mây trôi nhẹ nhàng, thả mình vào bầu trời trong xanh đến cao vút, bất tận.

Từ đầu ngõ thôn Tam Giác đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ, hài tử chạy líu ríu ngoài sân, vừa đùa giỡn nhau, vừa khệ nệ khiêng những bó tam giác vừa tầm chất lên những xe thồ lớn. Người lớn thì ngoài miệng la hét trách mắng bọn hài tử ham chơi quên việc, tay vẫn chăm chỉ đếm những xâu lạc thù nặng trĩu, vẻ mặt hớn hởn khác thường.

"Năm nay thu hoạch khá vậy, không chừng còn sắm phủ lớn ở Pái Lúng nữa đấy!"

Nam nhân nông gia cười hì hà, vuốt hàm râu ngắn cũn cỡn nhìn lũ trẻ con huyên thuyên nói chuyện đằng xa đáp:

"Nếu được thì mua hẳn biệt viện ở Mèo Vạc, bên bờ Phổ Mai, ngày ngày vui thú điền viên bên bọn chúng đã mãn nguyện hết kiếp."

Cá ở dưới nước, chim bay trên trời,

Chúng ta sống ở vùng cao.

Và con chim có tổ, người Mèo ta cũng có quê,

Quê ta là Mèo Vạc.

Viên lính trẻ hứng chí ngâm nga bài trù của Mèo Vạc thành nổi tiếng. Giọng hắn không thánh thót cao vút nhưng thanh vực cao, ấm áp làm da diết lòng người.

"Quan nhân hát hay lắm! Người thong thả đi nhé. Lần sau nhớ ghé chỗ ta, giá không đổi!"

"Nhớ đấy! Chớ hai lời! Cáo từ."

Người nông gia cúi đầu cảm tạ rồi thong thả thu dọn tàn hoa rơi vãi dưới đất, vừa làm cũng vừa ngâm nga bài trù khi nãy, nhưng chất giọng không thể sánh bằng người kia.

"A, mẫu thân đã về!"

Hài tử đương quét dọn liền quăng cây chổi xuống, chạy đến chiếc xe thồ gỗ đang lon ton chạy về hướng bọn họ. Thiếu phụ vẫy tay chào hắn, ra sức đẩy xe thồ nhanh hơn.

Người hai bên đường thấy vậy liền ào ra tiếp sức thiếu phụ, có người còn quở trách nàng thiếu suy nghĩ nữa chứ.

"Ngươi một thân bụng tròn thế kia, gắng sức làm gì cho khổ? Để Mã Đầu lo mấy chuyện nặng nhọc này có hơn không?"

"Hà hà, chúng ta mỗi người một tay, thêm một người bớt một việc. Ngồi chỗ mãi ta sắp lăn mất rồi!"

Thiếu phụ cười tươi đến chỉ thấy một đường thẳng dài vắt ngang khuôn mặt phúc hậu, tay nàng xì xoà quệt lấy mồ hôi trán rồi chùi vô vạt áo trước của mình.

Hài tử cùng người nam nhân tên Mã Đầu vội vàng chạy đến đỡ tay thiếu phụ, còn đám người kia phụ đẩy xe thồ vào sân nhà họ. Mã Đầu ân cần nắm tay thiếu phụ nhưng vẻ mặt không hề vui vẻ chút nào.

"Nàng lại chạy lung tung. Ta mới quay lưng giao hàng cho quan phủ, thoắt cái đã đẩy chiếc xe kia về đến đây, bái phục nàng quá thể! Tiểu tử ngươi thường ngày quấy đạp mẫu thân không ăn không uống, những lúc thế này sao ngoan ngoãn để người chạy khắp nơi vậy? Khi nào ngươi ra đời, phụ thân đánh gãy hai chân mới thôi."

Mã Đầu đặt thê tử ngồi xuống chiếc ghế lớn đặt giữa sân, hắn cũng ngồi xuống, để đầu mình trước bụng nàng mà khiến trách đứa trẻ còn chưa ra đời. Thiếu phụ cười híp mắt, để lộ hai gò má ửng hồng vì dầm nắng buổi sớm, tay xoa đầu Mã Đầu một cách trìu mến.

"Chàng mắng nữa, hắn buồn không thèm chào đời thì khổ ta."

"Ha ha, làm tình làm tội ta sao cũng được nhưng làm thê tử ta mệt mỏi thì không nhé! Được, ngươi muốn sao cũng được, miễn tha cho nàng."

"Nàng xem kìa, hắn quẫy chân vào mặt ta, hắn nghe ta nói đấy. Ha ha."

Trong sân nhà Mã Đầu vô cùng vui vẻ, đâu biết rằng ngoài kia có hai người lạ mặt chăm chú đứng nhìn một cách ngưỡng mộ.

Một nam mắt sáng tinh anh, đôi mày trung dũng, thần thái tuấn kiệt, nghiêm trang không chút tỳ vết.

Nữ nhân, mày thanh mi tú, môi hồng kiều diễm, bạch y kiêu ngạo trong gió.

Bốn mắt va nhau sáng rỡ lung linh một dãy bạch sắc huyễn màu.

Quả cầu mây từ xa bay đến, nhắm ngay thiếu nữ lao vào. Thiếu nữ mắt không lay động, ung dung một thân kiêu ngạo đón lấy. Nam nhân nóng lòng bay lên, kiếm đã ra khỏi vỏ, quả cầu mây bị đánh rách đôi rớt xuống xe thồ hoa tam giác.

Hoa nương theo gió bay dập dìu trong không trung, tạo nên bức tranh hữu tình diễm lệ giữa chốn thảo nguyên bạt ngàn.

Hàng mi cong của thiếu nữ khẽ lay động, ánh mắt có vài tia dịu dàng, ôn nhu bất thường.

"Đa tạ công tử tương trợ. Xin hỏi quý danh của người?"

"Tại hạ tên thường gọi Thiếu Bạch (1). Cô nương không cần khách sáo. Cáo từ."

(1) Thiếu Bạch: tên tục của Đinh Mộ Bạch. Đinh Mộ Bạch phụng lệnh đi dọ thám thôn Tam Giác để kiếm đường cho đại quân đi qua, cho nên đành phải cải trang thành nông thôn để tiện bề đi lại, tên họ cũng vì thế thay đổi theo.

"Thì ra là Thiếu Bạch quân. Quân không định hỏi tên ta sao?"

Đinh Mộ Bạch cười nhẹ, ôn tồn đáp lại:

"Giữa đường gặp chuyện, ra tay tương trợ là lẽ thường tình. Bèo nước gặp nhau, nếu cô nương không chê cười, có thể cho biết quý danh?"

"Cứ gọi tiểu Mạch (2) đi."

(2) Tiểu Mạch: tên giả của Sách Thái Hà, lấy từ ý bánh tam giác mạch. Mạch là lúa mạch, loại có thể làm bột, bánh, cơm ăn. Hoa tam giác vừa có thể để thưởng ngoạn, vừa thu hoạch làm bánh tam giác mạch. Nàng cũng giả trang dọ thám quân Nam Cương.

"Hoá ra tiểu Mạch cô nương, hân hạnh được quen biết. Đã đến giờ ta phải quay lại chuyện nội thất. Không làm phiền cô nương thưởng ngoạn. Cáo từ tại đây."

"Ngày vừa mới lên, khí trời thoáng đãng, nếu huynh không quá vướng bận, có thể cùng ta dùng một tách trà bên đường được không? Hơn nữa, lối kia bọn họ cũng đang tất bật, e rằng khó cho huynh phải quay lại rồi."

Đinh Mộ Bạch quay lại nhìn thì thấy đám đông đang kéo nhau dựng lại cổng thôn đang bị sập. Đường nội thôn và lối ra vào hai đầu chỉ duy nhất một đường này. Với bản lĩnh kinh công của mình, hắn có thể vượt qua chỗ đó dễ dàng nhưng lần này đang hoá trang dọ đường nên không thể tuỳ ý khinh suất mà bại lộ thân phận. Huống chi, từ Nam San cốc một đường êm xuôi đến bình nguyên Liêng Hoa có chút không đúng lắm. Sách Tu La không thể ngồi yên để đại quân dễ dàng đoạt thành, chiếm đất như thế.

Thôn Tam Giác có thể là bẫy gian trá của Mèo tặc không chừng.

"Nếu thiên gia không thuận ý người, đành phiền Mạch cô nương một lúc vậy. Xin mời!"

Thôn Tam Giác thường hay có quan triều đình đến thu gom hoa tam giác mang đến thượng kinh nên khắp thôn cũng dần xuất hiện vài hàng nước kiểu thôn dân sơn dã. Hàng nước không lớn và đầy đủ như các nơi khác, mà chỉ có vài chiếc bàn con cùng dăm ghế nhỏ bày biện trong nhà. Có quán cơi thêm lầu có ban công nhìn xuống đường thôn cho khách vừa nhâm nhi tách trà vừa thưởng ngoạn cảnh đẹp con đường trên thôn. Những tàn cây đỗ quyên cao, tán rộng che gần hết chiều ngang đường thôn tạo bóng râm thoáng đãng, cảnh sắc vô cùng hài hoà, thơ mộng.

Trên hàng hiên nhỏ là đôi nam nữ thanh tú đang ngồi đàm đạo. Nam nhân có phần dè dặt, cẩn mật từng lời nói trong khi người nữ nhân lại hoạt bát, duyên dáng hơn người.

"Công tử, cô nương, mời dùng trà."

Tiểu nhị đặt bình trà nóng trên bàn gỗ cùng hai cốc sẫm màu, bên cạnh là dĩa bánh tam giác mạch còn bốc khói thơm lừng. Thấy Đinh Mộ Bạch giữ kẽ nên thiếu nữ ra chiều phóng khoáng, nâng tách trà lên dùng trước, sau đó lại cầm miếng bánh lên ăn ngon lành. Khuôn môi nhỏ nhắn kiều diễm ấy lúc ăn cũng khiến người đối diện không cầm lòng đặng mà vô cùng tán thưởng.

"Thiếu Bạch huynh dùng thử đi. Bánh này chỉ ngon nhất ở thôn Tam Giác thôi. Khắp thiên hạ không đâu sánh bằng!"

Đinh Mộ Bạch thấy thiếu nữ không ngần ngại uống liền tách trà rồi lại ăn bánh thì cũng bắt chước làm theo.

"Trà không ngon bằng ở chỗ ta, nhưng thưởng ngoạn trong không khí thế này thì mỹ vị tăng lên ít nhiều. Rất hợp!"

"Chẳng hay chỗ huynh nói là nơi nào? Ta cứ nghĩ huynh là người vùng này. Nghe ngữ khí vậy chắc cũng từ nơi khác đến?"

"Uhm. Tại hạ cũng là người di cư từ nơi khác. Những nơi đó khá náo nhiệt, chẳng bù lại ở Liêng Hoa, cảnh sắc của hoa trời, không tranh đoạt, hiềm tỵ nhau. Nếu có phải cả đời ở đây, Thiếu Bạch cũng cam lòng."

Thiếu nữ rõ ngữ ý của hắn dăm phần là giả dối, nhưng ẩn tình trong đó là thâm tình thuần ngôn (3), tâm trí của nàng đột nhiên bị lay động, cuốn hút bởi nam nhân trước mặt.

(3) Thâm tình thuần ngôn: đại ý lời nói có tình, chân thật.

"Tiểu Mạch cũng vậy. Mong ước sống cảnh tiêu dao, tự tại như chốn thần tiên còn gì sánh bằng! Rất tiếc!"

"Cô nương có chuyện gì phiền muộn chăng?"

Đinh Mộ Bạch đang cầm miếng bánh cắn dở thì nghe mấy lời than thở của tiểu Mạch mà để miếng bánh xuống.

"Không có gì, chỉ cảm khái đôi chút một số chuyện thôi."

"Ha ha, vậy mà ta cứ tưởng. Ặc ặc ... cốc này ..."

Tiểu Mạch cười khẽ lạnh lùng ra hiệu cho chủ quán khiêng nam nhân đang gục đầu trên bàn vào trong.

"Canh chừng hắn kỹ vào."

"Đã rõ thưa tướng quân."

...

Trong đại doanh quân Nam Cương, Tày Hương và các đại thủ gia ngồi quanh tấm sa bàn lớn, nhánh cây khô trên tay hắn đang trỏ về hướng thôn Tam Giác.

Không khí yên lặng bao trùm đại doanh. Mọi người đều chờ tin tức của một người. Đại quân Nam Cương muốn một đường đánh đến Pái Lúng ắt sẽ phải dọn dẹp thôn Tam Giác, giẫm đạp hoa cỏ và thôn dân mà ngang nhiên bước qua. Nhưng bọn họ là những Thiện nhân Nam Cương hoàn mỹ, lẽ nào làm những chuyện thiên địa khó dung như vậy?

Bạo tặc ở chỗ Giang thị, dân chúng là những sinh linh vô tội!

Chiến tranh có thể khiến người chết vô số nhưng lưỡi kiếm của họ chỉ tàn quét vây đảng những ác nhân.

Ngoài cửa đang có người đến.

"Bẩm Thành chủ, Đinh giáo quân đã bị người của Sách Thái Hà dẫn đi."

Lúc bấy giờ những người ngồi trong doanh mới bắt đầu thở phào nhẹ nhõm. Tày Hương vỗ tay lên ghế, mặt hớn hở nói:

"Hay lắm! Bạt nhi, ngươi mang quân vào thôn tra xét, nhất định phải làm ầm ỹ lên, càng làm cho chúng khiếp sợ càng tốt."

"Vũ Thác Bạt nghe lệnh!"

...

Mã Đề hợp quân ở đại doanh Tày Hương xong trở về trướng mình liền tụ tập Tiên phong quân. Hắn cũng chỉ đại khái nói qua kế hoạch của Tày Hương chứ không nói rõ ràng vì quân cơ là tối mật, những người cấp dưới như Tiên phong quân chỉ nên biết những gì liên quan đến bọn họ mà thôi.

Đại thể Thục Phán biết được rằng Vũ Thác Bạt mang quân vào thôn tra xét tìm người. Nếu tra xét không được thì giết hết thôn dân trong đó, mục đích khiến Sách Thái Hà phải thả người.

Sách Thái Hà thả người thì sao? Đinh Mộ Bạch sẽ dẫn đại quân đến đánh quân trại của ả? Một mẻ tóm gọn?

"Phán, huynh không nghĩ giống ta chứ?" Khải Ca chớp mắt nhìn hắn, ánh mắt ấy khiến hắn có chút bối rối.

"Không. Hôm nay thao tập nhiều nên mệt thôi."

"Đừng giấu nữa. Huynh có thể qua mặt người khác, nhưng ta thì không."

Thục Phán đang ngậm nhánh hương thảo trên miệng, ngã người trên cỏ ung dung tự tại, nghe nàng nói liền phá lên cười.

"Cười, cười nè. Cho chết huynh luôn."

Nàng lần tay vào lưng áo hắn rồi dưới cánh tay linh hoạt như con chuột nhỏ, Thục Phán cười đến chảy nước mắt, không chịu được bèn van xin nàng.

"Ta thua, thua. Đệ đừng giỡn nữa. Ta nói. Ha ha. Nhộttt"

"Mọi chuyện diễn ra quá dễ dàng khiến ta có chút nghi ngờ. Ba mươi năm trước, Sách Tu La đã thành danh là đại tướng bách chiến bách thắng, cớ sao lần này dễ dàng vào bẫy được chứ? Huynh nói đúng không?"

Thục Phán lúc này đã lấy lại sự ngay ngắn đường hoàng, phong thái của vị Đội trưởng túc trí đa mưu thường ngày.

"Uhm. Ta vẫn chưa nghĩ ra ý đồ thật sự của họ ở thôn Tam Giác. Nếu họ đồng ý thả người, quân doanh của họ sẽ bị nuốt chửng. Còn không thả, thôn dân sẽ chết. Với hai kết cục thảm hại như vậy, họ sẽ được lợi gì chứ?"

"..."

...

Trong sơn động cao gần đó, Sách Thái Hà một thân nhuyễn giáp nghiêm mặt, thành khuẩn cúi người làm lễ La Ha bái lạy thôn dân Tam Giác. Họ vừa được quân Sách Thái Hà dẫn đến trú tạm ở đây được vài canh giờ. Tất cả diễn ra rất nhanh chóng sau khi có sự xuất hiện của vị nữ tướng quân này. Cách đó không lâu, người dân trong thôn đã nghe quan quân kháo tai nhau rằng quốc thổ sắp có chiến tranh, mà thôn Tam Giác lại là huyết mạch dẫn đại quân một đường đến đại đô, nên cái hoạ chiến tranh ắt không tránh khỏi, chỉ không biết ngày ấy lại đến nhanh như vậy.

"Các vị, Sách Thái Hà thân mang quốc chiến đại sự, khó lòng bảo toàn hết thảy. Nay ra đến hạ sách cũng thân bất vô kỷ, kính mong các vị niệm tình những tướng sỹ anh dũng của chúng ta đã chết nơi sa trường mà dung thứ cho kế hoạch lần này của Đại nguyên soái. Quốc chủ ở thiên kinh sẽ cảm kích muôn phần."

Một lão nhân gia trong số thôn dân lụ khụ bước ra đỡ Sách Thái Hà đứng dậy, vẻ mặt của lão có rất nhiều vết chân chim đậm nhạt khác nhau, nhưng cái người ta khó quên chính là ánh mắt lương thiện, hiền từ của lão. Lão nở nụ cười bằng miệng móm không còn mẩu răng khiến lòng Sách Thái Hà dâng trào nhiều xúc cảm, chung quy vẫn ba chữ: không đành lòng!

"Tướng quân không cần nhiều lời với chúng ta. Những tướng sỹ kia tòng quân một mình ra chiến trường, chết nơi đất khách để lại lão nhân phụ ấu nơi quê nhà thương tiếc, cô quạnh. Chúng ta may mắn được chết cùng nhau, đó đã là hạnh phúc hơn người."

Tiếng thút thít khóc của trẻ nhỏ ngày càng nhiều hơn.

"Nhưng ... ta không đành lòng để lão ở đó." Ánh mắt nàng lưng tròng, suýt nữa rơi ra.

Lão nhân gia lại cười móm:

"Để bọn họ tin thì ngoài số quân lính cải trang của tướng quân toàn là nam nhân, chúng ta cũng cần thêm những người già như lão, thậm chí nữ nhân, ấu nhi, ... chứ không khó lòng qua mặt họ."

Lúc bấy giờ, đứng trong đám thôn dân đã có vài nông phụ bước ra, sau đó là một hài tử khôi ngô có gương mặt bầu bĩnh linh hoạt.

Mã Đầu và thê tử chạy theo khóc nức nở. Hài tử mở đôi mắt trong sáng nhìn họ, hắn chồm lên bá cổ cả hai người, rồi ôm lấy bụng thiếu phụ mà hôn nhiều lần.

"Phụ thân rồi sẽ có đệ đệ. Sau này có thêm nhiều muội muội khác nữa. Họ sẽ thay ta chăm sóc hai người. Lúc này quốc chủ chỉ cần mỗi ta. Ta không đành phụ người."

"Hài tử, ngươi còn quá nhỏ để gánh vác trọng trách này. Quốc gia cần ngươi, chúng ta cũng cần ngươi."

Thiếu phụ ôm lấy bả vai hài tử khóc nức nở, thương tâm cùng cực.

"Ta đi, để những đứa trẻ khác được ở lại."

Sách Thái Hà ngỡ nếu trụ lâu hơn, nàng sẽ không thể nào cất bước được, liền nuốt ngụm nước đắng ở cổ mình đi xuống, lạnh lùng quanh lưng đi.

"Dẫn họ quay lại thôn."

Bạn đang đọc Kattigara sáng tác bởi youngeve
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi youngeve
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.