Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ hán tử

Tiểu thuyết gốc · 3046 chữ

Ở sảnh lớn, thiếu phụ vận bạch y đơn bạc, mắt vô hình nhìn vào khoảng không. Nàng bâng quơ cầm cốc trà thơm hương thoang thoảng, tay phây phẩy hơi nóng trong cốc bay đi. Thiếu phụ cứ hình dáng như vậy cả buổi sớm nay cho đến khi gia nô vào nhắc đến giờ thiện Chính Ngọ thì mới hờ hững sửa soạn qua thiện phòng (1).

(1) Thiện phòng: phòng ăn.

"Tiểu thư dậy chưa?"

"Bẩm, tiểu thư vừa dậy cách đây canh giờ, nô gia đã cho người qua mời cô nương. Chắc người đang sửa soạn, sẽ đến đây nhanh thôi."

"Uhm."

Tại đây, thiện nô tất bật qua lại vì làm nhiều món ngon để bồi bổ chủ tử lại sức trong những ngày tang gia nên bày biện sung túc hết cả mâm cỗ. Thiếu phụ không buồn ngó xem, lẳng lặng ngồi đúng chỗ của mình rồi nhàn nhạt trách cứ:

"Gia chủ đã không còn, sự thịnh vượng của gia tộc cũng vì thế bị lung lay. Các ngươi không nên lãng phí nhiều vì mẫu tử ta. Việc không cấp bách thì nên điều tiết vẫn hơn."

"Bọn họ làm vậy cũng vì lo lắng cho sức khoẻ của phu nhân. Qua vài hôm nữa, mọi chuyện đâu sẽ vào đấy. Huống hồ tiểu thư đương độ thành niên nên dùng nhiều món tẩm bổ vẫn là có lợi hết thảy. Các ngươi nói có phải không?"

Lão mục đầu phân bua giúp nô gia, một mặt cũng muốn trấn an tinh thần nữ chủ. Nàng tuy là chủ tử nhưng vẫn là phận nữ nhân, thình lình mất đi trụ cột trong nhà thật sự là đả kích lớn. Lòng mang gánh trách nhiệm gia tộc như đang treo tảng đá to giữa lồng ngực, sẩy một chút sẽ làm chính bản thân bị thương, huống chi cả gia tộc đều chỉ đang trông đợi ở một mình nàng.

"Mục tổng quản nói không sai. Chúng ta chỉ sợ người chẳng may có chuyện gì xảy ra nữa thì biệt viện này phải làm thế nào? Tiểu thư sẽ ra sao? Chỉ nghĩ đến đây thôi thì cầm lòng không đặng."

"Ta vẫn còn đây, chưa thể đi theo gia chủ. Có vậy thôi mà các người đã ầm ỹ như vậy. Nếu quả nhiên có chuyện bất trắc xảy ra, cả nhà này sẽ loạn, không phải vì ta mà là các ngươi làm rối chuyện thôi." Nàng xua tay trách cứ, vẻ hờn mác nhưng thâm tâm vẫn hiểu rõ tấm lòng của bọn họ dành cho mình. Nàng còn ủ rũ thì bọn họ càng lo lắng, không khéo còn sinh tâm bệnh vì lao tâm quá mức đối với chủ tử!

"Mẫu thân phúc an." Nữ hài từ ngoài cửa xuất hiện với dáng vẻ chểnh mảng như còn ngái ngủ sau một đêm vùi đầu bên gối chưa được thoã. Nô gia hiểu ý mang cốc nước ấm đến cho nàng làm ấm người trước khi dụng thiện (2).

(2) Dụng thiện: ăn cơm.

Nô gia hầu thiện cố tình bày những món mà thiếu phụ ngày thường thích ăn ở gần tay nàng nhưng thiếu phụ hầu như không để tâm, chỉ gắp vài đũa thức ăn vào bát rồi thôi. Hài tử thấy vậy có chút lo lắng nên gắp cho nàng mẻ cá nướng thơm lựng nhưng thiếu phụ lại nhanh chóng từ chối.

"Mẫu thân, người cố gắng dùng thêm chút, người mà như vậy phụ thân e rằng không yên lòng." Nữ hài cong môi nài nỉ, tay vẫn gắp lại miếng cá bỏ ngược vào bát thiêú phụ.

Thấy vậy gia nô được nước mở cờ, cũng phụ hoạ theo:

"Phu nhân, người xem, đây là những món người yêu thích, nô gia đã đặc biệt làm thêm cho người. Người niệm tình tiểu thư còn nhỏ tuổi mà cố gắng hồi phục lại tinh thần để chống đỡ gia tộc này. Không riêng gì gia chủ, chúng ta cũng đau lòng khi thấy người như vậy."

Thiếu phụ thả lỏng đôi mắt phượng, cố để bọn họ nhìn thấy sự tiện nghi thoải mái trong lòng mình, rằng nàng vẫn ổn!

"Nếu các người lo lắng cho ta như vậy thì chi bằng sau giờ thiện, mang hết sổ sách trong ngoài đến đại sảnh cho ta xem một lượt. Để xem các người làm việc có tâm tư hay không mà đi lo chuyện bao đồng khác."

"Mẫu thân, người vẫn ổn chứ?"

"Tất nhiên." Thiếu phụ lạnh lùng đáp.

Hài tử kinh ngạc nhìn thiếu phụ một lượt. Mẫu thân hiện tại quả nhiên khác với lúc nàng mới vào thiện phòng, tâm tư và khí chất đĩnh đạc của nữ chủ nhân mới khiến hài tử lẫn những cặp mắt xung quanh đều được trấn an, thậm chí là kính nể vạn phần.

"Ha ha, đây mới đúng là phu nhân của chúng ta." Mục lão đầu cười sảng khoái đến chỉ còn một đường da ngang tắp xẹt dưới chân mày. Chốc sau, lão hí hửng giục nô gia bồi thêm thức ăn cho mẫu tử nàng đến gần suốt một canh giờ mới thôi.

...

Bên trong hậu viên, một dáng người nhỏ bé mềm mại di chuyển một lượt các hành lang bắc ngang hậu viên. Hài tử tầm bảy, tám tuổi trăng vừa vặn có đôi mắt no tròn và bầu má phúng phính, luôn miệng gọi nàng đến lạc cả hơi: "Tiểu thư. Tiểu thư? Người đang ở đâu vậy?"

Viên đá cuội bay từ cây ngô đồng giữa sân bỗng nhiên vụt tới, xẹt ngang mặt hài tử khiến đứa trẻ giật nảy người:

"Tiểu tổ tông của ta ơi. Làm muội tìm người bở cả hơi tai." Hài tử thở dốc chạy về hướng cây ngô đồng. Thoáng một cái đã nhảy lên chỏm đá cuội gần đó ngã người rũ rượi.

"Gần đây, tiểu thư cứ biến mất đột ngột khiến ta không biết đường nào ăn nói với phu nhân. Tiểu thư, người đừng làm khó muội nữa, được không vậy? Mẫu thân bảo, nếu muội không hầu hạ người tốt thì Mục quản gia sẽ tìm người khác về thay thế muội. Người xem, ta từ lúc lên năm đã được gia chủ mang về làm bạn với người. Chúng ta cùng nhau lớn lên như vậy mà Mục quản gia nói muốn đổi người là đổi được sao? Sao lại có cái lý đó ở đây được chứ?"

"Mục thúc muốn mang ai về thì tuỳ thúc. Miễn ta không đổi muội là được." Hài tử nằm vắt chéo chân trên cao, miệng ngậm nhánh ngô đồng non nói vọng xuống, giọng lúc cao lúc thấp, không buồn cũng chẳng vui.

"Ái chà, muội làm sao không biết được tâm tình của tiểu thư chứ! Nhưng giờ biệt viện đã không còn như trước, nên nhiều lúc thân bất vô kỷ. Huống hồ ..."

Nữ hài kia mới ít tuổi đầu nhưng suy nghĩ quả hơn những người cùng trang lứa nên hài tử nằm lười nhác trên cây bèn phóng xuống đến bên cạnh, cốc vào khuôn trán mềm mại trắng nõn của nó một quả rõ đau điếng.

"A đau quá! Tiểu thư bắt nạt muội."

"Trác Tử, muội mới ngần ấy tuổi mà suy nghĩ như hảo hán tử. Gì mà thân bất vô kỷ! Muội có hiểu nó có ý gì không?"

"Có chứ. Muội tuy không được học hành nhiều nhưng những lần phu tử đến dạy tiểu thư, muội đều có nghe và hiểu được một chút. Một chút này nè ..."

Nói đoạn, nữ hài đưa ngón tay cái no tròn lên vân vê mấy lóng tay của ngón áp út khiến nàng không khỏi bật cười. Nàng vốn không thích có kẻ đi theo làm vướng tay chân nhưng bỗng một ngày nọ phụ thân thình lình mang về hai người, một là thiếu phụ làm việc vặt trong phòng thiện, kế đến là một hài tử nhỏ trạc tuổi nàng, đúng hơn thì nhỏ hơn nàng hai tuổi. Lúc đầu nàng cứ mè nheo không nhận Trác Tử, để mặc không thèm đếm xỉa đến. Từ việc thiện, nghỉ ngơi đến chơi mấy trò của tiểu hài tử, nàng đều ngó lơ nàng ta, chỉ chơi với đám hài tử là gia quyến đang sống cùng trong biệt viện. Nhưng tính nàng hiếu động nên dần dà những hài tử kia không đứa nào cùng chơi hết mình với nàng.

"Ta sợ. Khải Ca, muội tha cho ta đi." Nam hài với khuôn môi tím tái buông từng lời run rẩy đang leo xuống cây ngô đồng. Rõ hắn mới leo chỉ một phần ba thân cây mà nàng đã đi qua thôi đã phát khiếp như vậy khiến nàng lắc đầu ngao ngán.

Đầu cành cây đối diện có vài phiến lá va vào nhau xào xạt, thân cây đung đưa như lắc võng, thân ảnh nhỏ thoăn thoắt di chuyển cố đến gần chỗ nàng, đột ngột cất thanh khiến nàng giật nảy người:

"Tiểu thư, muội đến đây."

Hoá ra người đó là Trác Tử.

Một lần khác.

Nàng vô tình phát hiện một đường mòn nhỏ dẫn đến hầm ủ rượu phía sau biệt viện. Đó là nơi được xây dựng rất lâu trước đó, trước khi tổ phụ nàng cáo quan hồi hương và tậu lại biệt viện này. Phụ thân nàng được sinh ra ở nơi đây, sau đó cũng di chuyển vào Tang Ca đô làm quan dưới triều Thái Tổ Trúc thị. Mãi đến khi Trúc Đa Đồng lên ngôi, lại trọng dụng gian thần, nên họ cậy thế nhiều lần chèn ép trọng thần trong triều nên người chán nản quan trường bèn cáo quan hồi hương về lại biệt viện. Từ đó, biệt viện cũng được sửa sang tinh tươm hơn trước và khu hầm đó thì được dùng làm chỗ ủ rượu San Lùng cho đến ngày nay. Tuy nhiên nơi đó thường ít người lui tới vì ẩm thấp, bụi nhặng bám loang trên khắp bờ đá dẫn vào đầu cửa hầm. Đặc biệt là hài tử càng không được đến gần đó.

Ấy vậy mà nàng lại dẫn dụ được đám hài tử đánh liều vào nơi đó một phen.

"Suỵt. Ta đi trước, các người theo sát phía sau." Khải Ca trịnh trọng tuyên bố sứ mệnh dẫn đầu liên quân quậy phá tấn công hầm rượu. Bọn trẻ nghe theo răm rắp. Tuy là cùng là gia quyến thuộc với nhau nhưng nàng có thân phận đích nữ của gia chủ biệt viện nên lời nàng mặc nhiên đều được hưởng ứng nhanh chóng. Thứ nữa, nàng có cái gan cùng mình hơn hẳn bọn chúng nên các trò đều têu bày ra đa phần do nàng lĩnh xướng dẫn đầu.

"Ta đầu hàng, không thể tiếp được nữa."

Ban đầu là một đoàn hài tử hùng hậu gồm hơn chục người, sau đó rút dần khi gần đến cửa hầm thì chỉ còn dăm đứa bên cạnh nàng.

"Xì, đồ nhát như thỏ đế." Khải Ca xì môi giễu cợt. Thông thường bọn trẻ sẽ hùa theo nàng, nhưng lần này bọn chúng sợ thật sự nên không dám thốt lời nào. Trước mặt bọn họ là cửa hầm có cầu thang tối dẫn xuống hầm rượu. Bên dưới quả nhiên tối đen như mực nhưng mùi rượu chưng cất toả hương thơm tinh khiết mà dịu ngọt nối tiếp bay ra, đọng trên đầu mũi một cảm giác đậm đà mơ màng.

Hài tử đứng bên cạnh đột nhiên ngã nhào xuống đất, khuôn mặt như tỉnh, như mê.

"Ơ, ngươi làm sao vậy?" Nàng thất thanh lay gọi hắn. Hài tử khác cũng luýnh quýnh ngồi bẹp xung quanh.

"Rượu thơm quá. Hi hi." Hắn lí nhí nói thầm một mình, cười ngây ngốc, đôi má ửng hồng kéo dài đến mang tai.

Phù u u. Đám hài tử thở dài nhẹ nhõm. Hoá ra thể trạng hắn yếu nên ngửi một lúc hương rượu mạnh liền say bí tỉ.

"Hắn không chết được đâu. Giờ còn ai theo ta nữa không?"

...

"Có."

Nàng quay lại nhìn hoá ra đó là Trác Tử. Đứa trẻ này từ đầu đến cuối vẫn lẫn theo đoàn hài tử theo nàng vào tận cửa hầm. Trác Tử không bao giờ lên tiếng kêu than vì đứa trẻ biết nàng không thích nó. Nhưng những lúc nàng xông pha trận một mình, Trác Tử vẫn luôn là người cuối cùng bên cạnh nàng.

Nàng đã có cái nhìn khác về đứa trẻ.

Sau thời khắc oanh oanh liệt liệt mà nàng và Trác Tử bước chân xuống hầm rượu thì cả người đều mềm nhũng đến không còn biết trời trăng ra sao. Thời điểm bọn nàng choàng tỉnh cũng là hai ngày sau đó. Phụ thân biết nàng là người đều têu mọi chuyện nên cũng không trách phạt ai trong số đám trẻ nhưng Mục thúc thì nghiêm khắc hơn, lão bắt bọn trẻ quỳ ngoài sân một khắc để răn đe mới thôi. Vì bản thân cũng mang cảm giác tội lỗi do lôi kéo bọn chúng nên nàng không dám đôi co với lão, liền tù tỳ nhốt mình trong phòng một ngày trời mới dám bước chân ra ngoài.

Sau lần đó, Trác Tử đã luôn theo sát chân nàng, thân còn hơn tỷ muội thâm tình.

"Ây da, xú nha đầu dám học lởm từ phu tử của ta ha?"

Hài tử không đáp lại chỉ cười khúc khích, làm xấu mặt chọc tức nàng. Tiện tay cầm nhánh ngô đồng trên tay, nàng đưa về mũi hài tử mà ra sức ngoáy ngó khiến Trác Tử một phen cười nắc nẻ, mắt mũi tèm nhem:

"Muội thua, muội sai rồi. Lần sau sẽ không học lõm phu tử của tỷ nữa. Tỷ lấy nó ra đi. Muội chịu hết nổi rồi. Nhột quá đi mất." Ha ha.

"Đáng đời xú nha đầu."

"Ha ha, đáng ... đáng lắm."

"Thôi bỏ đi, giờ ta muốn ăn bánh tam giác mạch."

"Nhưng mùa này làm gì có tam giác mạch. Tiểu thư nói đến nó làm muội cũng thèm nhỏ dãi." Hài tử ủ rũ.

"Nhưng muội biết một tiệm bánh phía Đông thành có thể làm được. Để được ăn tam giác mạch trái mùa phải xếp hàng rất lâu mới được đó... Bây giờ chúng ta đi vẫn còn kịp."

Nói đoạn hài tử nheo mắt với nàng ra chiều ý tứ sâu xa. Nàng hiểu ý liền hai mắt sáng rỡ gật đầu liên hồi. Trác Tử chỉ về hướng cổng sau biệt viện ngầm bảo hai người bọn họ có thể đi ra từ hướng đó để tránh tai mắt của Mục quản gia và mọi người. Mọi khi thì cổng phụ vẫn đóng kín, chỉ mở duy nhất vào ngày mười lăm hàng tháng để nhận đồ tiếp cho thiện phòng và huân hương. Người ra vào liên tục nên với tài hoá trang một chút cũng khiến không ai nhận ra bọn họ đâu là người biệt viện, đâu là người đến tiếp lương.

"Để muội đổi áo choàng khác cho tỷ. Áo Hồ Lam này tỷ đã vận nó mấy hôm liền rồi."

Nghe đoạn, Khải Ca liền kéo áo choàng che chắn lấy người mình như sợ ai đó mang nó đi mất. Trác Tử thấy vậy cũng đành chiều theo, không gặng hỏi thêm nữa.

Thoáng chốc, hai bóng nhỏ đều vụt mất sau những dãy hành lang gấp khúc chạy dài đến cửa phụ của biệt viện.

"Này này, đứng thành hàng ngay vào. Rồi ai cũng sẽ có."

Dòng người rồng rắn nối tiếp nhau thành một đường cong dài xiêu vẹo nằm phía cánh tả hàng bánh. Chốc chốc, vài người đến muộn vội vàng chen vào dòng người nên lấn át cả bên ngoài, chiếm gần phân nữa lối đi trên chợ nên đám người phụ việc ở cửa hàng một lúc lại ra chỉnh đốn hàng ngũ một lần mới yên chuyện.

Trác Tử cũng nằm trong số người đó. Còn nàng thuộc loại người ngồi mát ăn bát vàng quen mặt nên không thể chường cái mặt hoa phấn này giữa đám người chen chúc đó nên đành mượn quán trà đạo đối diện bên đường để đợi nàng ta.

"Tiểu cô nương, của cô đây."

"Đa tạ."

"Cô nương, hay là ta bảo người bên trong tách hạt óc chó ra giúp cô? Như vậy vẫn hay hơn." Viên chủ quầy nhìn đĩa óc chó chưa tách vỏ trước mặt nàng mà ái ngại. Bình thường tiểu trà đạo của hắn vẫn phục vụ quan khách món này sau khi đã tách bỏ vỏ, chỉ còn lại phần thân hạt nõn bên trong, đặt bên cạnh là cơi lửa nhỏ đủ để vừa một ấm trà Shan Tuyết, xung quanh bày biện dăm cốc nhỏ.

Nữ hài đẩy tay từ chối, muốn tự phục vụ cho mình. Nàng dùng cái chày nhỏ gõ vài lần lên hạt thì nó tự vỡ ra thành nhiều mảnh khác nhau. Việc vừa ăn vừa lựa hạt nằm lẫn trong đống vỏ vỡ cũng là một điều vô cùng thích thú đối với nàng. Chủ quán thấy vậy thì lắc đầu ngao ngán đành quay lưng bỏ vào trong.

Giữa trời gió tuyết trắng lạnh lẽo khô khốc thì việc thưởng thức trà đạo ở Dạ Lang Thiên là một trong những nét văn hoá đặc sắc của người nơi đây. Cảm giác nước trà vừa đọng lại ở cuống lưỡi một vị thanh đắng thì độ bùi béo của hạt óc vừa hay vỡ răng rắc trong khuôn miệng như một chuỗi chuyển tiếp dư vị ấm cúng, nhẹ nhàng mà sâu lắng lòng người.

"Hạt ngon. Hảo hạng!" Nữ hài nheo mắt phượng tinh nghịch nói vọng vào trong. Hắn cũng đáp lễ bằng cái gật gù tán thưởng.

Bạn đang đọc Kattigara sáng tác bởi youngeve
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi youngeve
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.