Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9

Phiên bản Dịch · 1566 chữ

“Ở đâu cũng thấy mùi hôi thối của Dee,” Perenelle phàn nàn. Bà đã thay một bộ đồ mới: quần jeans bạc màu, một cái áo sơ mi thêu từ Ai Cập và một đôi ủng được làm bằng tay cho riêng bà từ những năm 1901 ở New York. Mái tóc còn ẩm của bà đã được tết thành một bím dày. Nhấc một chiếc áo len lông cừu từ ngăn kéo, bà áp nó vào mặt và hít một hơi thật sâu. “Ừm! Mùi trứng thối.”

Nicholas gật đầu. Ông cũng đã thay đổi y phục, chuyển sang một sự kết hợp rất thường thấy là quần jean đen và áo thun. Chiếc áo này có biểu tượng Dark Side of the Moon ở trước ngực. “Tất cả các mọi thứ đang mục nát dần.” Nói rồi ông cầm một cái áo thun nhuộm màu xấu xí. Nấm mốc đã kịp bao phủ cả chiếc áo, và gần như nửa phần dưới của nó đã bị tưa ra chỉ còn là những sợi chỉ quăn queo. Mặc dù ông chỉ cầm lên xem xét, một bên vai áo đã bị rách mất. “Anh mua nó ở Woodstock đấy.” Ông than.

“Không phải.” Perenelle sửa lại. “Anh mua nó ở một cửa hàng đồ cũ tại Đại lộ Ventura cách đây mười năm.”

“À.” Nicholas cầm chiếc áo bị hỏng lên một lần nữa. “Em chắc chứ?”

“Chắc chắn. Anh chưa hề tới Woodstock.”

“Không sao?” Nicholas ngạc nhiên. “Anh không đi vì Jethro Tull quyết định không đi còn Joni Mitchell thì ngược lại. Anh nói như vậy phí thời giờ lắm.” Perenelle mỉm cười. Bà đang bận rộn với mấy cái khóa ở chân giường. “Thật ra, anh nói dễ đến vài lần ấy chứ.”

“Vậy chắc anh nhầm lẫn gì đó.” Ông nhìn quanh phòng ngủ và dấn bước lên sàn phòng. “Anh nghĩ chúng ta không nên ở đây lâu. Sàn phòng có thể bị sập bất kì lúc nào.”

“Một chút nữa thôi.” Chiếc khóa bé bằng bàn tay mở ra và Perenelle mở nắp. Mùi thoang thoảng của hoa hồng và các loại gia vị kì lạ tràn ngập không khí. Nicholas tới bên vợ mình và quan sát trong khi bà cẩn thận bỏ lớp hoa hồng phủ lên lớp da bên dưới. “Anh có nhớ lần cuối ta đóng chiếc hộp này không?” Bà hỏi khẽ, vô tình chuyển sang tiếng Pháp.

New Mexico, 1945.” Ông đáp ngay lập tức.

Perenelle gật đầu. Tách lớp da phủ ngoài, một chiếc hộp gỗ chạm trổ đã khá xưa hiện ra. “Anh muốn chôn nó ở Trinity Site để quả bom nguyên tử đầu tiên sẽ phá hủy nó.”

“Nhưng em không đồng ý.” Ông nhắc.

Perenelle ngước nhìn chồng mình, một cái bóng hiện lên trong mắt bà. “Em là đứa con gái thứ bảy của mẹ em – cũng là con gái thứ bảy. Em biết…” Bà ngập ngừng, và khuôn mặt bà ánh lên nét buồn vô hạn. “Em biết một số chuyện nhất định.”

Nicholas khẽ đặt tay lên vai bà, siết chặt. “Và em biết mình sẽ cần những vật này à?”

Perenelle nhìn lại chiếc hộp, không trả lời và nhấc nắp hộp lên. Bên trong là một cuộn vải lụa dày và một chiếc roi da đen. Những ngón tay dài của bà nắm lấy phần cán đen rồi nhấc nó ra, lớp da xột xoạt xột xoạt. “Nào, người bạn cũ của ta.” Bà lẩm nhẩm.

Nicholas rùng mình. “Thứ đồ đáng tởm.”

“À ha, nhưng nó đã cứu mạng chúng ta hơn một lần rồi.” Perenelle nói, quấn cái roi quanh eo mình, sợi roi cuộn tròn ngoài chiếc quần jeans trông giống như một cái đai vậy. Phần cán của nó thì nằm dọc chân phải của bà.

“Nó được làm từ những con rắn trên đầu Medusa,” Nicholas nhắc nhở. “Em còn nhớ hôm đó chúng ta suýt chết như thế nào không?”

“Về cơ bản thì, chúng ta không chết được,” Perenelle nói. “Ả chỉ đông cứng luồng điện của chúng ta…”

“… rồi biến ta thành đá,” Nicholas nói nốt.

“Dù sao thì,” Perenelle cười tươi, vỗ nhẹ vào chiếc hộp gỗ, “chúng ta đã lấy được thứ ta muốn, và cũng đáng xem bộ mặt của Gorgon khi ta trốn thoát lắm chứ.” Chạm vào chiếc rương, bà lại kéo ra một cái hộp khác. “Cái này là của anh.”

Nicholas chà bàn tay đột nhiên ướt đầm của ông vào quần. Không hề bước tới lấy chiếc hộp từ vợ mình, ông khẽ hỏi: “Perry, em chắc chứ?”

Đôi mắt xanh của nữ phù thủy trở ánh lên sự cứng rắn. “Chắc về chuyện gì ạ?” Bà đáp lời. Bà bước đi thật duyên dáng, chiếc hộp gỗ được nâng niu trong cánh tay bà. “Chắc về chuyện gì?” bà lại hỏi, sự tức giận hiện rõ trong giọng nói. “Chúng ta đang chờ đợi điều gì, Nicholas? Chúng ta đã đợi quá lâu và bây giờ chúng ta chẳng còn nhiều thời gian nữa. Chúng ta chỉ có thể sống được vài tuần nữa thôi…”

“Đừng nói vậy,” Ông nhanh chóng đáp lời.

“Tại sao không? Nó là sự thật. Nếu em sống sót được sau anh một tuần hay mười ngày, vậy đã là may mắn rồi. Nhưng anh có biết rằng: Cả hai ta sẽ cùng sống đủ lâu để thấy cái kết của thế giới mà ta đã biết. Các Elder đen tối có gần hết cuốn Codex, ngày Hạ chí cũng đang đến gần. Nhiều Elder đen tối đang đi lại tự do trong thế giới này, và anh đã nói với em có một Archon ở London.” Bà chỉ tiếp về phía vịnh. “Còn Alcatraz thì đầy rẫy các loại quái vật chờ ngày được thả vào thành phố. Có những sinh vật em còn chưa gặp trong hàng nhiều thế kỉ nay.”

Nicholas giơ tay đầu hàng, nhưng Perenelle vẫn chưa hết. “Chuyện gì sẽ xảy ra, anh nghĩ xem, nếu San Francisco bị giày xéo bởi những cơn ác mộng đen tối nhất trong các câu truyện thần thoại của loài người? Hãy nói cho em biết,” Bà yêu cầu. “Anh đã nghiên cứu lịch sử và quá trình tự nhiên của con người, nói cho em biết chuyện gì sẽ xảy ra.” Cơn tức giận làm cho dòng điện chạy lách tách trên tóc của bà. “Hãy nói đi!”

“Sẽ là một mớ hỗn độn.” Ông thừa nhận.

“Bao lâu trước khi thành phố sụp đổ?” Cái dây buộc tóc bằng nhựa vỡ ra và mái tóc của bà ánh lên hai màu đen và bạc cứ kêu lên tanh tách. “Vài tuần, vài ngày, hay vài giờ? Và một khi thành phố này trở thành đống đổ nát, chắc rằng bọn quái vật sẽ lan ra cả châu Mỹ giống như một trận dịch vậy. Anh nghĩ loài người – thậm chí với tất cả vũ khí và kĩ thuật tối tân nhất của họ – có thể sống sót mà chống lại chúng trong bao lâu?”

Nhà giả kim lắc đầu và nhún vai.

“Bọn họ đã từng tàn phá nhiều nền văn minh trước đây.” Perenelle nói. “Lần cuối cùng các Elder đen tối thả lũ quái vật vào thế giới này, Popeii đã biến mất.”

Nicholas rướn người, lặng lẽ mở chiếc hộp gỗ trong tay vợ mình.

“Điều cuối cùng chúng ta sẽ làm, Nicholas, trước khi tuổi già và cái chết bắt kịp ta, là phá hủy đội quân ở Alcatraz. Do vậy, ta cần đồng minh.” Bà vỗ lên nắp chiếc hộp. “Chúng ta cần vật này.”

Nhà giả kim xoay chiếc hộp và đặt nó lên giường. Mặt của nó được chạm ba hình xoắn ốc, và Nicholas dùng ngón tay mình lần theo những đường cong này. Ông mua chiếc hộp tại một chợ trời ở Delhi, Ấn Độ, chỉ chừng ba trăm năm trước. Sau đó, ông phác thảo hình xoắn ốc này với một thanh củi. Một nghệ nhân địa phương đã giúp họ biến hình xoắn ốc này thành bốn mặt của chiếc hộp, và nắp, và đế của nó. “Ở nước tôi, đây là một dấu hiệu bảo vệ cổ xưa cực kì quyền lực.” Người đàn ông nhỏ thó nhăn nheo lẩm bẩm bằng tiếng Hindi, không nghĩ rằng mấy người nước ngoài này hiểu được gì. Ông đã bị sốc khi gã người Tây kia nhấc chiếc hộp từ tay ông và trả lời bằng cùng một ngôn ngữ, “Ở chỗ tôi cũng vậy.”

Chẳng hề có khóa hay then cài nào trên cái hộp, Nicholas cẩn thận nhấc phần nắp được chạm trổ ra rồi đặt nó lên giường. Mùi hương nhẹ của hoa nhài và gia vị cũng tràn vào không khí: thứ mùi không lẫn vào đâu được của nước Ấn Độ. Ông vừa chạm tới phần được bọc vải bên trong thì Perenell đột nhiên chộp lấy cánh tay ông, các ngón tay của bà ấn vào da thịt ông. Ông quan sát trong khi bà cẩn thận nhấc tay mình ra và hơi nghiêng đầu. Bà đang lắng nghe. Nicholas cũng đã nghe thấy: ai đó đang lén lút đi vào cửa hàng bên dưới.

Bạn đang đọc Kẻ Chiêu Hồn ( The Necromancer ) của Michael Scott
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.