Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10

Phiên bản Dịch · 1215 chữ

Đám đông khách du lịch về khuya ở Covent Garden, London, chẳng thèm để ý đến người phụ nữ mảnh dẻ với suối tóc đen óng. Cô đi đến vị trí chính giữa hai trong số những cây cột trước tiệm rượu Punch & Judy và đặt một chiếc hộp vuông bọc da với những hình xoắn ốc màu đỏ lên chiếc thuyền dẹt dưới chân mình. Cuối cùng, cô lần giở một lớp da khác ra một chiếc sáo gỗ được chạm khắc tinh xảo. Đặt cây sáo lên môi, nhắm mắt lại, cô khẽ thổi.

Âm thanh thật tuyệt diệu.

Nhờ các cột đá dội lại, âm thanh ám ảnh mà thanh tao ấy trôi dạt ra Covent Garden, làm cho mọi người phải dừng cuộc vui. Chỉ vài phút sau, đám đông đã tụ lại thành vòng tròn xung quanh người phụ nữ.

Vẫn tiếp tục đứng một cách duyên dáng, cô vừa nhắm mắt vừa chơi nhạc. Đây là giai điệu mà chưa một ai trong đám đông kia nhận ra được, dù rằng vài người mơ hồ thấy nó có vẻ quen đấy, số khác nhận ra các ngón tay hay chân của mình, như có ai sai bảo, đang nhịp theo điệu nhạc. Thậm chí một số người cũng đã bắt đầu rơi lệ.

Cuối cùng, bản nhạc có vẻ xa xưa ấy kết thúc với một nốt cao vút giống như có vài con chim đang bay lượn ở ngay phía trên vậy. Một sự im lặng kéo dài và người nhạc công mở mắt, khẽ cúi người. Đám đông nhiệt liệt hưởng ứng, hầu hết đột ngột quay lại và đi thẳng tới Apple Market. Vài người khác móc tiền ra – đồng bảng Anh, tiền xu Mỹ và euro – bỏ vào cái túi da và hai người hỏi người chơi sáo có bán CD nhạc của mình không, nhưng cô gái lắc đầu và giải thích mỗi màn biểu diễn đều khác biệt và độc nhất. Cô cám ơn họ đã quan tâm bằng một giọng thủ thỉ ngọt ngào che giấu đi chất giọng vùng biển phía Đông nước Mỹ của mình.

Cuối cùng, chỉ còn lại duy nhất một người: Người đàn ông lớn tuổi nhìn chăm chú vào cô gái, đôi mắt xám theo sát từng cử động của cô khi cô lau chùi chiếc sáo và xếp nó trở vào một cái túi vải thủ công. Ông chờ đến khi cô cúi xuống gom tấm vải da đỏ cùng mớ tiền xu rồi bước tới và đặt một tờ 50 bảng Anh lên mặt đất. Người phụ nữ nhặt nó lên, nhìn vào ông, nhưng ông đã di chuyển tới chỗ ánh đèn bị che khuất sau lưng, giấu khuôn mặt mình vào bóng tối. “Cô sẽ có một tờ 50 bảng khác nếu dành chút ít thời gian trò chuyện với tôi.”

Cô gái đứng thẳng lên. “Giọng nói của người quen đây mà.” Cô cao hơn người đàn ông, và trong khi khuôn mặt thanh thoát của cô vẫn chẳng có chút xúc cảm gì, cặp mắt xám đen của cô lại ánh lên cái nhìn thích thú. “Tiến sĩ John Dee,” cô lẩm bẩm bằng thứ tiếng đã chẳng còn tồn tại ở Anh từ thời nữ hoàng Elizabeth thế kỉ 16.

“Quý cô Virginia Dare,” Dee trả lời, dễ dàng sử dụng cùng loại ngôn ngữ. Ông nghiêng đầu và ánh sáng ban đêm chiếu vào khuôn mặt ông. “Rất vui lại được gặp cô.”

“Tôi lại không nghĩ vậy.” Cô gái liếc nhanh về hai bên, hai cánh mũi phập phồng. Lưỡi cô rung lên, hơi giống của loài rắn, gần như thể cô đang nếm không khí vậy. “Tôi không chắc muốn bị bắt gặp đang nói chuyện với ông. Cái chết của ông đã được định, tiến sỹ. Đám tay sai chỉ vừa hôm qua săn đuổi Nhà giả kim nay đã chuyển sang ông rồi.” Nụ cười của cô chẳng hề có tình cảm nào cả. “Làm sao ông biết tôi sẽ không giết ông rồi đi nhận phần thưởng.”

“Ồ, thực ra có tới hai lí do. Một, tôi biết chủ nhân muốn tôi còn sống. Hai, các chủ nhân Elder bóng tối có rất ít cái giá để trao đổi với cô.” Dee nói, hơi cười. “Cô đã bất tử sẵn rồi, và chẳng có chủ nhân nào cả.”

“Mạng ông đáng giá lắm đấy.” Virginia nói, nhét tiền vào túi áo của mình. Cô ấn mớ vải da vào một cái túi khác và đeo cái sáo lên vai, giống như đeo súng trường vậy.

“Còn tôi có thể cho cô hơn thế.” Dee tự tin nói. “Nhiều hơn thế nữa.”

“John,” Virginia trìu mến gọi, “Ông lúc nào cũng khoác lác cả.”

“Nhưng tôi chưa bao giờ lừa dối cô.”

Virginia hơi ngạc nhiên. Mất đến vài phút cô nói tiếp, thừa nhận với Dee: “Không, chưa hề.”

“Và cô không thắc mắc tại sao à?” Ông hỏi.

“John, ông biết tôi lúc nào cũng tò mò mà.”

Dee cười. “Cô muốn điều gì nhất trên đời này?”

Một cái nhìn chứa đầy những mất mát khủng khiếp thoáng hiện trên khuôn mặt Virginia Dare, đôi mắt cô như có mây mù. “Dù là ông cũng không thể cho tôi cái tôi muốn.”

Pháp sư hơi cúi người. Ông đã quen biết Virginia Dare hơn bốn trăm năm. Đã có lúc họ từng nghĩ đến hôn nhân, nhưng ông phải thừa nhận rằng ông chẳng biết gì về con người bất tử bí ẩn này.

“Ông có thể cho tôi một Vương quốc Bóng Tối?” Cô khẽ hỏi.

“Tôi cho rằng mình có thể làm tốt hơn thế. Tôi có thể cho cô cả thế giới.”

Virginia Dare dừng lại ngay chính giữa Covent Garden. “Thế giới nào?”

“Chính thế giới này.”

Cô gái khoác cánh tay Dee và chỉ về một quán cà phê ở phía đối diện quảng trường. “Ông có thể mua cho tôi một cốc trà chứ, rồi chúng ta sẽ cùng bàn bạc. Tôi luôn yêu thích thế giới này.”

Dee đứng như trời trồng, nhìn chằm chằm về phía bên trái. Virginia từ từ quay lại, hai cánh mũi cô lại phập phồng một lần nữa. Một bộ ba gã trọc đầu đang đi vào quảng trường. Chúng mặc cùng một kiểu đồ, áo thun bẩn thỉu, quần jean và ủng làm việc. Cánh tay và vai chúng thì đầy những hình xăm, và một gã, tên thấp nhất, xăm hình xoắn ốc đen đỏ uốn lượn từ yếu hầu tới đỉnh đầu gã.

“Cucubuths,” pháp sư lẩm bẩm. “Có lẽ chúng ta sẽ ra khỏi đây mà không bị chúng để ý…” Dee ngừng lại, khi một trong ba gã kia nhìn về phía hai người. “Hoặc là không.” Ông thở dài.

Virginia Dare lùi về phía sau một bước rồi hai bước, để mặc ông đứng một mình. “Tạm biệt ông, tiến sĩ.”

“Cô vẫn không thay đổi, Virginia,” Ông nói.

“Đó là lí do tại sao tôi sống sót được lâu đến thế. Tôi không bao giờ đứng về phía nào cả.”

“Có lẽ cô phải thay đổi đi thôi.”

Bạn đang đọc Kẻ Chiêu Hồn ( The Necromancer ) của Michael Scott
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.