Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 1814 chữ

THỨ BA, NGÀY 5 THÁNG 6.

“Chị chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ được nhìn thấy lại nơi này,” Sophie Newman nói.

“Em chẳng bao giờ nghĩ khi nhìn thấy nó mình lại mừng dữ vậy,” Josh nói thêm. “Nó trông… Em không biết nữa. Trông khang khác.”

“Nó cũng vẫn y chang vậy thôi,” cô chị sinh đôi của cậu nói. “Tụi mình mới là những người đã thay đổi nè.”

Sophie và Josh Newman đang thả bộ xuống đường Scott ở Pacific Heights, hướng đến nhà dì Agnes trên góc đường Sacramento. Năm ngày trước – thứ Năm, 31 tháng Năm – hai đứa đã rời chỗ làm, Sophie ở tiệm cà-phê, Josh ở tiệm sách. Đó chỉ là một ngày bình thường… song đó lại là ngày bình thường cuối cùng mà hai đứa được trải nghiệm. Từ ngày đó thế giới của hai đứa đã thay đổi vĩnh viễn; bản thân hai đứa cũng thay đổi, cả thể chất lẫn tinh thần.

“Tụi mình nói thế nào với dì?” Josh hỏi với vẻ bồn chồn. Dì Agnes đã tám mươi bốn tuổi, và dù hai đứa gọi là dì, nhưng thật ra bà ấy không có quan hệ huyết thống gì với hai chị em. Sophie nghĩ có lẽ bà là chị của bà ngoại… hoặc là họ hàng, hoặc có thể chỉ là một người bạn, nhưng cô bé cũng không chắc lắm. Bà là người rất tử tế tốt bụng nhưng hay nóng nảy, lúc nào cũng làm om sòm nhặng xị và rất lo lắng nếu cặp sinh đôi về trễ và bà sẵn sàng báo cáo lại cho ba mẹ hai đứa nhỏ về từng việc một mà chúng đã làm.

“Tụi mình cứ nói đơn giản thôi,” Sophie nói. “Tụi mình dựa vào câu chuyện đã kể với ba mẹ ấy – trước tiên là tiệm sách đóng cửa vì Perenelle không khỏe, và rồi, khi cô ấy đi bệnh viện về, nhà Flamel…”

“Nhà Fleming,” Josh chữa lại.

“Nhà mời tụi mình ở lại chơi trong căn nhà ở vùng sa mạc của họ.”

“Vậy tại sao tiệm sách đóng cửa?”

“Rò rỉ khí gas.”

Josh gật đầu. “Rò rỉ khí gas. Mà ngôi nhà trong vùng sa mạc ở đâu?”

“Joshua Tree.”

“OK, em hiểu rồi.” Cậu cười toe. “Chị biết đó, tụi mình sẽ có một buổi tra hỏi cho coi.”

“Chị biết mà. Thậm chí khi tụi mình chưa kịp nói chuyện với Ba Mẹ nữa kìa.”

Josh gật đầu. “Em đang nghĩ,” cậu nói từ từ. “Có lẽ tụi mình nên kể sự thật.”

Cặp song sinh đi bộ qua bên kia đường Jackson. Hai đứa có thể nhìn thấy ngôi nhà gỗ màu trắng cầu kì thời nữ hoàng Victoria cách đó ba khối nhà.

Sophie gật đầu. “Để chị sắp xếp chuyện này lại nhé. Em muốn nói với ba mẹ rằng công trình cả đời của ba mẹ chẳng là gì cả. Rằng mọi thứ ba mẹ từng học – sử học, khảo cổ học và cả sinh vật học – là sai lầm.” Cô bé cười nhăn răng. “Ý tưởng tuyệt lắm. Cứ đi mà nói đi. Chị sẽ canh chừng cho.”

Josh nhún vai với vẻ khó chịu. “Được rồi, được rồi, vậy thì tụi mình sẽ không kể gì với ba mẹ hết.”

“Ngay bây giờ thì chưa, bất luận thế nào.”

“Nhất trí, nhưng sớm muộn gì cũng lộ ra thôi. Chị biết giữ bí mật với ba mẹ là điều không thể mà.”

Chiếc limousine thon dài màu đen kiểu dáng đẹp với những khung cửa sổ sẫm màu lái chầm chậm ngang qua hai đứa, người tài xế chồm người ra phía trước, kiểm tra số nhà trên con đường có hai hàng cây, chiếc xe bật đèn hiệu và chạy xuống xa hơn.

Josh hất cằm chỉ vào chiếc limo. “Có vẻ như chiếc xe kia muốn dừng lại bên ngoài nhà dì Agnes.”

Sophie thờ ơ nhìn lên. “Chị chỉ mong sao có ai đó mà tụi mình có thể nói chuyện được,” cô bé nói. “Một người nào như Gilgamesh ấy.” Nước mắt côi bé ứa ra. “Hi vọng ông ấy ổn.” Lần cuối cùng cô bé gặp người bất tử ấy, ông đang bị thương vì một mũi tên do Thần Sừng bắn ra. Cô bé nhìn cậu em trai, phát cáu. “Thậm chí cả em cũng không chịu nghe chị nói.”

“Chiếc xe kia dừng lại phía bên ngoài nhà dì Agnes rồi kìa,” Josh nói chậm rãi. Cậu đang chăm chú nhìn một người tài xế mảnh khảnh mặc bộ vest đen trèo ra khỏi xe và bước lên mấy bậc thềm, bàn tay mang găng đen lướt nhẹ trên thanh vịn bằng kim loại.

Thính giác được đánh thức của cặp song sinh bắt được rõ ràng tiếng gõ cửa. Bất giác, cả hai đứa đều rảo bước nhanh hơn.

Dì Agnes mở cửa. Bà là một phụ nữ mỏng mảnh, gầy ốm, tất cả đều góc cạnh và bằng phẳng, đầu gối u lên và các ngón tay sưng phồng vì chứng viêm khớp. Josh biết hồi thời trẻ bà được xem là người xinh đẹp tuyệt vời. Cậu cho rằng thời trẻ của bà đã qua đi rất lâu rồi. Bà không lập gia đình, và người trong nhà kể lại rằng bà đã bị vị hôn phu bỏ quên trước bàn thờ hồi năm mười tám tuổi.

“Có cái gì đó không ổn,” Josh lầm bầm. Cậu bươn người chạy đến, Sophie theo sát đằng sau.

Cặp song sinh nhìn thấy bàn tay của người tài xế cử động và dì Agnes dõi theo. Bà chồm người tới trước, nheo mắt nhìn vào cái gì đó giống như một tấm ảnh. Trong lúc người phụ nữ nhìn xuống, thì người tài xế lòn người vòng ra sau bà và lao vào nhà.

“Đừng để chiếc xe bỏ đi!” Josh vừa la lên với Sophie, vừa phóng qua bên kia đường và lao lên mấy bậc thềm lao thẳng vào nhà. “Chào dì Agnes, tụi cháu đã về,” cậu gọi to trong lúc chạy ngang qua bà.

Người phụ nữ lớn tuổi quay người đúng một vòng tròn, tấm ảnh bay nhẹ ra khỏi đầu ngón tay bà. Sophie phóng qua bên kia đường, gập người xuống và nhấn mấy đầu ngón tay vào lớp xe phía sau chỗ ghế hành khách. Ngón tay cái lướt qua vòng tròn phía trong cổ tay và mấy đầu ngón tay rực lên ánh sáng cực kì nóng. Cô bé ấn các ngón tay vào, và với năm tiếng nổ bốp rõ rệt, đâm thủng mấy chiếc vỏ xe cao su. Hơi kêu xì xì thoát ra và chiếc xe lún xuống xẹp lép trên vành kim loại.

“Sophie!” người phụ nữ lớn tuổi kêu thét lên khi cô gái nhỏ lao lên bậc thềm và níu lấy bà dì đang rối tung lên. “Chuyện gì vậy? Tụi cháu ở đâu ra? Người thanh niên tử tế kia là ai? Có phải dì vừa thấy thằng Josh đó không?”

Không nói một lời, Sophie kéo bà dì ra khỏi cửa phòng khi Josh hoặc tay tài xế kia lao ra và bà sẽ ngã xuống bậc thềm mất.

Josh bước vào gian tiền sảnh tối thui và đứng dựa sát vào tường, chờ cho tới khi mắt cậu quen với ánh sáng. Tuần trước chắc hẳn cậu đã không biết làm như thế, nhưng nghĩ lại, nếu là tuần trước thì chắc hẳn cậu cũng không chạy vào nhà đuổi theo một tên đột nhập thế này đâu. Hẳn cậu phải làm một việc gì đó thiết thực và gọi 911. Cậu với tay lấy cây dù đứng sau cánh cửa và nhấc ra một cây gậy to của bà dì dùng để đi bộ. Không có thanh Clarent, nhưng cái này cũng được việc.

Josh đứng yên, đầu nghiêng nghiêng, lắng nghe. Kẻ đột nhập đâu rồi ta?

Có tiếng cọt kẹt trên đầu cầu thang, và rồi một anh thanh niên mảnh mai mặc bộ vest đen giản dị, áo sơ-mi trắng, đeo cà-vạt đen hẹp bản đang vội vã từ trên tầng hai lao xuống. Anh ta có hơi chậm lại khi chợt trông thấy Josh, nhưng vẫn cứ đi. Anh ta mỉm cười, nhưng đó chỉ là phản xạ và nụ cười không hề lướt ngang qua đôi môi anh ta. Bây giờ anh thanh niên đã ở gần hơn, Josh nhận ra anh ta là người châu Á; người Nhật, có lẽ vậy.

Josh bước tới, cây gậy đi bộ giơ lên trước mặt cậu như một thanh kiếm. “Anh tưởng anh đang đi đâu đây?”

“Đi ngang qua cậu hoặc là đi xuyên qua cậu, với tôi chẳng khác gì nhau đâu,” anh thanh niên nói một thứ tiếng Anh hoàn hảo, nhưng bằng giọng Nhật Bản.

“Anh làm cái gì ở đây?” Josh hỏi gằn.

“Tìm một người.”

Kẻ đột nhập bước ra khỏi nấc thang cuối cùng vào sảnh và đi ra cánh cửa trước.

Josh lấy cây gậy chặn đường anh ta lại. “Anh nợ tôi một câu trả lời.”

Người thanh niên mặc bộ vest đen chụp lấy cây gậy, giật mạnh nó ra khỏi bàn tay Josh đang nắm chặt, và dùng đầu gối bẻ gãy cây gậy kêu một tiếng tách. Josh nhăn mặt; chắc là phải đau lắm. Người kia quăng hai khúc rời trên sàn. “Tôi chẳng nợ cậu cái gì cả.”

Anh ta lướt ra khỏi căn nhà và di chuyển nhanh xẹt xuống mấy bậc thềm, nhưng rồi dừng hẳn lại khi anh ta chợt thấy vỏ ve sau đã bị thủng. Sophie mỉm cười và vẫy ngón tay với anh ta. Cửa kính phía sau xe chậm hạ xuống một chút và anh thanh niên người Nhật vội vã vừa nói vào đó, vừa quơ tay chỉ về phía lốp xe. Ngay lập tức, cánh cửa bật mở và một cô gái trẻ bước ra. Cô ta mặc một bộ vest đen đặt may rất khéo bên ngoài một chiếc áo sơ-mi trắng bằng lụa. Cô mang găng tay đen, một cặp kính râm tròn nhỏ xíu tựa trên sống mũi. Nhưng chính mái tóc đỏ đập vào mắt người ta và nước da xanh xao đầy tàn nhang mới tố giác cô.

“Scathach!” Cả Josh và Sophie đều la lên vui mừng.

Cô gái mỉm cười, đưa ra cái miệng với hàm răng ma cà rồng. Cô ta kéo mắt kính xuống để lộ đôi mắt màu xanh lá nổi bật. “Không phải,” cô gắt lên. “Tôi là Aoife Bóng tối. Và tôi muốn biết các người đã làm gì với cô em sinh đôi của tôi.”

Bạn đang đọc Kẻ Chiêu Hồn ( The Necromancer ) của Michael Scott
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.