Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Phiên bản Dịch · 1606 chữ

“Không bao giờ nghĩ rằng anh muốn thấy nơi này một lần nữa,” Nicholas Flamel vừa nói vừa mở cửa sau của hiệu sách.

“Em cũng không hơn,” Perenelle đồng ý.

Phần dưới của cánh cửa bị kẹt khiến Nicholas phải ép vai đẩy mạnh nó. Ngau khi cánh cửa cào loẹt xoẹt trên nền sàn đá, mùi hôi thối lập tức đập vào khứu giác của họ: đó là vị ngòn ngọt của gỗ mục và giấy bị mốc trộn lẫn với mùi hôi của một cái răng sâu. Perenelle sau khi ho hục hặc liền lấy tay che miệng, khóe mắt bất ngờ nhấp nháy những giọt nước mắt. “Hôi quá!”

Nicholas hít thở thật cẩn trọng. Ông vẫn còn ngửi được mùi lưu huỳnh, nghe như mùi trứng thối của Dee trong không khí. Họ đi dọc xuống một hành lang tối tăm với hàng đống các thùng sách cũ. Những thùng bìa cứng đó đều bị cột dây màu đen và phần nắp hộp đã bắt đầu bị sờn. Một số trong đó đã rách tả tơi, khiến những quyển sách bên trong rơi rớt trên sàn nhà.

Perenelle lấy ngón tay sờ qua một cái hộp và nhận ra ngón tay mình dính đầy nấm mốc đen. Bà đưa lên cho chồng thấy: “Anh có gì muốn nói không?”

“Tiến sĩ và anh đã chiến đấu,” ông nói nhẹ nhàng.

“Em có thể đoán được,” Perenelle nói với một nụ cười. “Và anh đã thắng.”

“Uhm, chiến thắng là một thuật ngữ tương đối...” Nicholas mở cửa ở cuối hành lang và bước vào hiệu sách này. “Anh e rằng hàng sách này buôn bán không được tốt lắm.” Quay trở lại nắm lấy tay vợ, ông dẫn bà vào phòng căn phòng lớn chứa đầy sách.

“Ôi, Nicholas...,” Perenelle thở sâu.

Hiệu sách hoàn toàn bị phá hủy.

Một lớp mốc dày xanh - đen mềm mại bao phủ tất cả mọi thứ, và mùi của lưu huỳnh đầy ắp trong không khí. Sách nằm la liệt khắp mọi nơi – có quyển trang bị rách, có quyển thì bìa bị sờn, số khác thì gáy sách bị gãy – chúng nằm chen chúc trong những cái bàn và kệ sách giờ đã bị nghiền nát, vỡ vụn. Một mảnh trần nhà khá lớn đã biến mất, các tấm trần thạch cao treo lơ lửng như vải rách, làm lộ ra phần khung trần bằng gỗ và vô số dây điện, lối vào tầng hầm giờ cũng đã là một lỗ hổng, các thanh gỗ xung quanh nó bị mục nát thành một đống bầy nhầy màu đen hôi thối. Trên đó, vô số những con giòi trắng bò lúc nhúc. Tấm thảm lót sàn rực rỡ đã bị sờn đến độ lộ ra xơ vải màu xám xấu xí.

“Tiêu hủy và phân rã,” Perenelle thì thầm, “thẻ triệu hồi của Dee.” Bà cẩn thận chọn lối vào phòng. Tất cả mọi thứ bà chạm hoặc sẽ sụp đổ thành bụi, hoặc rã thành bột. Những tấm ván sàn thì xốp như bọt biển, dinh dính và kêu kẽo cọt một cách đáng ngại dưới mỗi bước đi, đe dọa sẽ đưa bà xuống tầng hầm bên dưới. Đến được giữa phòng, bà đặt tay lên hông rồi quay chậm lại. Đôi mắt màu xanh lá cây ngập trong nước mắt. Bà rất yêu hiệu sách này, nó đã từng là nhà, là cuộc sống của vợ chồng bà trong một thập kỉ qua. Họ đã từng làm rất nhiều việc trong hàng thế kỷ nhưng không công việc nào hơn nơi này. Nó nhắc bà nhớ về cuộc sống ban đầu của bà với Nicholas, khi ông là một người cho thuê và bán sách tại Paris vào thế kỷ mười bốn. Lúc đó họ chỉ là những con người đơn giản, bình thường với một cuộc sống bình lặng, chí ít là cho đến ngày định mệnh khi Nicholas mua Codex, quyển sách của Pháp sư Abraham, từ một người đàn ông trùm mũ với đôi mắt xanh đáng kinh ngạc. Đó là ngày cuộc sống trần tục của họ kết thúc và họ bước vào thế giới của những điều bất thường, nơi không có gì giống như vẻ bề ngoài của nó và không một ai đáng tin cậy.

Bà quay lại nhìn chồng. Ông không di chuyển khỏi cánh cửa và trải mắt nhìn xung quanh hiệu sách với một biểu hiện bi thương trên khuôn mặt. “Nicholas,” bà gọi nhẹ nhàng, và khi ông nhìn lên, bà nhận ra thời gian vừa qua đã ảnh hưởng lớn đến ông ấy như thế nào. Trong nhiều thế kỉ, vẻ ngoài của ông thay đổi rất ít. Với mái tóc cắt tỉa cẩn thận, khuôn mặt không nếp nhăn và đôi mắt xanh xao, ông luôn luôn trông chỉ ở độ tuổi năm mươi, là tuổi thật của ông khi họ bắt đầu pha chế trường sinh dược. Hôm nay, ông trông như bảy mươi. Phần lớn tóc ông đã rơi rụng, và trán ông hằn sâu những nếp nhăn; nhiều dấu chân chim sâu hoắm nơi đuôi mắt, và vô số những đốm đồi mồi trên bàn tay.

Nhà giả kim bắt gặp ánh nhìn của bà và mỉm cười một cách buồn bã. “Anh biết. Anh nhìn đã già nhưng vẫn không quá tệ cho một ai đó đã sống 677 năm.”

“Bảy mươi sáu,” Perenelle nhẹ nhàng sửa lỗi. “Anh cũng sẽ qua năm 77 trong ba tháng nữa.”

Nicholas bước về phía trước và ôm siết Perenelle vào vòng tay của mình. “Anh không nghĩ rằng đó là một ngày sinh nhật anh muốn ăn mừng,” ông nói rất nhẹ nhàng vào tai của bà. “Anh đã sử dụng luồng điện của mình của mình trong tuần rồi nhiều hơn cả trong hai thập kỉ. Và nếu không có cuốn Codex...” giọng ông lạc đi. Ông không cần phải nói hết câu. Nếu không có câu thần chú bất tử xuất hiện mỗi tháng một lần ở trang bảy của cuốn Codex, ông và Perenelle, cả hai sẽ bắt đầu già đi, và cái chết sẽ nhanh chóng bắt kịp theo những năm tháng họ đã tích lũy.

Perenelle bất ngờ đẩy chồng mình ra. “Chúng ta vẫn chưa chết,” bà cáu kỉnh, giận dữ đến độ dùng cả tiếng Pháp đã nói thời trẻ. “Chúng ta đã từng ở trong những tình huống tồi tệ nhưng chúng ta đã sống sót.” Luồng điện của Perenelle bắt đầu kêu lách tách, những luồng khói lạnh giá bốc lên từ cơ thể bà.

Nicholas lùi bước, khoanh tay trước vòm ngực hẹp của mình. “Chúng ta đã luôn luôn có Codex,” ông nhắc nhở bà bằng cùng một ngôn ngữ.

“Em không nói về sự bất tử bây giờ,” Perenelle lên tiếng, giọng đặc trưng vùng Breton. “Chúng ta đã sống nhiều thế kỉ, Nicholas, thế kỉ. Em không sợ chết nữa bởi vì em biết rằng khi chúng ta đi, chúng ta sẽ đi cùng nhau. Sống mà không có anh thật sự quá sức chịu đựng của em.”

Nhà giả kim gật đầu, không tin tưởng bản thân có thể nói thế. Ông không thể tưởng tượng được một cuộc sống mà không có Perenelle.

“Chúng ta cần phải làm những gì chúng ta vẫn làm,” bà khẳng định, “đấu tranh cho sự sống còn của nhân loại.” Perenelle bước đến và nắm lấy tay chồng, cắm sâu ngón tay mình vào da của ông. “Chúng ta đã bảo vệ Codex 600 năm qua và ngăn các Elder đen tối xâm chiếm trái đất. Chúng ta sẽ không dừng lại.” Gương mặt của bà đanh lại. “Nhưng bây giờ, Nicholas, chúng ta chẳng còn gì để mất. Thay vì chạy trốn, ẩn thân nơi nào đó để bảo vệ cuốn sách, chúng ta nên tấn công,” bà nói quyết liệt. “Chúng ta phải chiến đấu với chống lại các Elder đen tối.”

Nhà giả kim gật đầu một cách miễn cưỡng. Những lúc như thế này, Perenelle khiến ông sợ. Mặc dù họ đã cưới nhau trong nhiều thế kỉ, vẫn còn có rất nhiều điều ông không biết về vợ của mình, kể cả món quà đặc biệt cho phép bà ấy thấy các bóng ma. “Em nói đúng, chúng ta chẳng còn gì để mất,” Nicholas nói nhẹ nhàng. “Chúng ta đã mất quá nhiều rồi.”

“Lần này chúng ta có lợi thế của cặp sinh đôi,” Perenelle nhắc nhở ông.

“Anh không chắc rằng chúng sẽ hoàn toàn tin tưởng chúng ta,” Nhà giả kim nói. Ông hít một hơi thở sâu. “Ở London, chúng đã biết được ý nghĩa sự tồn tại của các cặp song sinh trước đây.”

“A,” Perenelle nói. “Từ Gilgamesh?”

Nhà giả kim gật đầu. “Từ nhà vua. Bây giờ anh không chắc chúng sẽ tin vào bất cứ điều gì chúng ta nói nữa.”

“Vậy thì,” Perenelle nói với một nụ cười tàn nhẫn. “Chúng ta nói với chúng sự thật. Toàn bộ sự thật,” bà nói thêm, đưa cái nhìn cứng rắn đến người chồng.

Nicholas Flamel nhìn sâu vào ánh mắt bà trong giây lát và sau đó gật đầu rồi quay mặt đi. “Và không có gì ngoài sự thật.” Ông thở dài. Ông đợi cho đến khi bà đã rời khỏi phòng mới nhẹ nhàng thêm vào, “Nhưng sự thật là một con dao hai lưỡi, nó là một điều nguy hiểm.”

“Em nghe rồi đấy,” bà gọi.

Bạn đang đọc Kẻ Chiêu Hồn ( The Necromancer ) của Michael Scott
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.