Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 19

Phiên bản Dịch · 988 chữ

“Vừa mới nhìn qua, bọn cháu cứ tưởng cô ta là Scatty.” Josh nói.

“Aoife bóng tối,” Perenelle nói, “Chị em sinh đôi của Scathach.”

“Là chị hay em ạ?” Josh hỏi. Cậu ra đời trễ hơn chị mình 28 giây, và dù cậu cao hơn cô bé cả một cái đầu, cậu vẫn cảm thấy mình là đứa em trai bé bỏng. Perenelle và Josh trèo xuống lối thoát hiểm và đứng ở con hẻm đằng sau tiệm sách, chờ đợi Nicholas xuống cùng.

“Ừm cũng còn tùy người cháu hỏi chuyện nữa,” Perenelle mỉm cười nói. “Scathach bảo cô ấy là chị, nhưng Aoife thì luôn miệng tuyên bố mình sinh ra trước.”

Nicholas xuất hiệt ở đầu cầu thang và bắt đầu trèo xuống. Ông di chuyển chầm chậm và khá kì quặc vì phải đeo chiếc hộp gỗ phía sau lưng.

“Scatty không bao giờ nói gì về chị mình.” Josh nói. Cậu thấy chuyện này khó mà tin được. Cậu không thể tưởng tượng nổi mình không bao giờ thừa nhận chị mình, người chị sinh đôi của mình.

“À, phải, họ cãi nhau khá là căng từ khá lâu rồi. Họ cùng yêu một chàng trai. Cuchulain, được mệnh danh là Chó Săn vùng Ulster. Dù cái tên nghe kêu như vậy, câu ta hoàn toàn là người bình thường.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Josh hỏi.

“Cậu ta chết.” Perenelle nói ngắn gọn, rồi bà thở dài. “Scatty sẽ không muốn nhắc đến chuyện này đâu, nhưng Cuchulain đã chết như một vị anh hùng. Hai chị em họ cứ đổ lỗi cho nhau, dù theo ta thấy thì, chẳng ai mắc lỗi cả. Cuchulain còn trẻ và khá ương bướng. Không ai điều khiển được cậu ta. Cậu ta cũng là một trong những chiến binh thiện chiến nhất từ trước tới nay, và là người cuối cùng được cả Aoife và Scathach huấn luyện. Chị em họ không nói chuyện suốt một thời gian dài. Lúc đầu, Scatty vẫn lưu lại châu Âu và châu Mỹ trong khi Aoife du lịch về phía Nam đến châu Phi; ở đó cô ta được tôn vinh như một nữ thần. Rồi Aoife đi về vùng viễn đông, và ở đó gần như suốt cuộc đời. Cô nghi là họ không gặp nhau phải đến 4 hay 5 thế kỉ nay rồi.”

“Aoife có chịu trách nhiệm cho… Cu… Coo…”

“Cuchulain.”

“Cho cái chết của anh ta không?” Josh hỏi.

“Cũng giống như Scathach thôi. Nếu họ chiến đấu cạnh anh ta, có lẽ anh ta đã không phải chết.”

Nicholas đã đi tới chân cầu thang, Perenelle và Josh giúp đỡ ông những bước cuối cùng. Ông đứng dựa lưng vào tường,thở từng hơi nặng nhọc, và Josh đột nhiên nhận ra Nhà giả kim bây giờ đã già lắm rồi. Cậu nhìn kĩ Flamel hơn, rõ ràng những gì trải qua tuần rồi đã làm ông già đi khá nhanh – mái tóc ngắn của ông giờ bạc trắng, và những nếp nhăn hằn sâu lên trán và má ông. Những đường gân máu ở tay ông giờ nổi rõ mồn một, những đốm đồi mồi cũng kéo nhau hiện lên trên da. Josh chuyển qua Nữ phù thủy. Bà cũng đã già đi, dù không nhanh chóng như chồng mình. Perenelle bắt gặp ánh nhìn của Josh, nụ cười của bà trở nên chua chát hơn. Tới gần Josh, bà trỏ ngón tay vào ngực cậu. Mấy tờ giấy nhăn nhúm đằng sau lớp áo thun. “Nếu không lấy lại được quyển Codex và thực hiện bùa chú bất tử, chỉ mấy ngày nữa thôi chúng ta sẽ chết vì tuổi già.” Đột ngột, đôi mắt màu lục của bà mở to, giàn giụa nước mắt. “Đầu tiên là Nicholas, rồi sẽ đến ta.”

Josh thấy như có gì đó tắc nghẹn trong họng. Dù cậu không tin Nicholas và không rõ mình nghĩ thế nào về Perenelle, suy nghĩ về cái chết của họ thực sự làm cậu thấy hoảng sợ. Cậu và Sophie cần vợ chồng Flamel.

“Chúng ta phải lấy lại Quyển sách của Đại pháp sư Abraham.” Perenelle lặp lại.

“Dee giữ quyển Codex.” Josh nói. “Có thể hắn đã chuyển nó cho chủ nhân mình rồi.”

Nicholas lắc đầu. “Ta nghĩ rằng hắn ta chưa thể làm chuyện ấy. Mọi thứ diễn ra quá nhanh.” Ông đưa cho Josh chiếc hộp gỗ. “Cháu có thể mang nó giúp ta chứ?” Josh khuỵu xuống vì sức nặng của cái hộp; nó nặng đến bất ngờ. “Nghĩ xem – Pháp sư đã theo sát chúng ta kể từ lúc hắn chiếm được quyển Codex tuần trước. Ta không cho rằng hắn có đủ thời gian nộp nó cho chủ nhân Elder của mình. Và ta nghĩ không lí nào hắn mang nó sang Anh cùng với đống hành lí. Về mặt logic mà nói, có lẽ nó vẫn ở đâu đây tại San Francisco này.”

“Ở đâu chứ?” Josh hỏi nhanh. “Chúng ta có thể trộm nó lại…” Cậu ngừng bặt. Cả Perenelle và Nicholas đều lắc đầu.

“Dù hắn có thể,” Nữ phù thủy nói, “Ta dám cá nó đang được bảo vệ bởi những sinh vật không phải con người. Ngoài ra,” bà gõ gõ lên chiếc hộp trong tay Josh, “Chúng ta có việc quan trọng hơn phải làm.”

“Chúng ta phải tìm chị cháu.” Nicholas nói.

“Và tiêu diệt những sinh vật trên Alcatraz,” Perenelle bổ sung.

Josh nhìn cả hai với ánh mắt dè chừng. “Nhưng chúng ta phải làm thế nào đây? Chẳng phải cô chú phải dùng hết cả năng lượng lẫn tuổi tác của mình sao? Và cô chú sẽ chết?” Cậu nói thêm, giọng thầm thì.

“Phải.” Nicholas và Perenelle Flamel đồng thanh nói. “Và đó là cái giá chúng ta sẵn sàng trả.” Perenelle tuyên bố.

Bạn đang đọc Kẻ Chiêu Hồn ( The Necromancer ) của Michael Scott
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.