Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 20

Phiên bản Dịch · 2445 chữ

Sophie đã tỉnh, nhưng cô bé vẫn không cục cựa, đôi mắt nhắm nghiền. Tập trung vào các giác quan được Đánh thức, cô cố gắng hình dung ra khung cảnh xung quanh từ những tiếng động, mùi vị, và toàn bộ các cảm giác đang tràn ngập trong mình. Có vị muối trong không khí, điều không hề xa lạ ở San Francisco, nhưng mùi vị này đắng hơn, hơi chua nữa, như thể cô đang ở rất gần biển. Vị muối hòa lẫn với vị của mùi dầu diesel, nghĩa là cô có thể đang ở một bến cảng nào đó. Lạ lùng thay, xuất hiện cả mùi gỗ và một vài gia vị trong bầu không khí ấm áp. Thậm chí trước lúc cô cảm nhận được những dấu hiệu di chuyển qua lại bên dưới mình và nghe tiếng sóng vỡ đập gỗ, Sophie đã biết mình đang ở trên một con thuyền.

Cô đang nằm, không phải trên giường, mà trên một cái gì đó êm ái, giữ chặt lấy cô và nâng đầu và chân của cô lên.

“Ta biết cô đã thức giấc.”

Giọng nói làm Sophie phải mở mắt. Scathach! Mái tóc đỏ là dấu hiện sắc màu duy nhất trong căn phòng tối om, và chỉ trong giây lát, Sophie nghĩ người phụ nữ đang trôi trong không trung. Cô xoay xở ngồi lên – cô đang nằm trên một cái võng, Sophie nhận ra – và phát hiện rằng người phụ nữ đang ngồi bắt chéo chân trên một cái hộp gỗ, bộ đồ đen giúp cô ta hòa hợp với căn phòng tối. Nhưng khi Sophie ngồi thẳng lên, kí ức ùa về trong cô và cô biết rằng đây không phải Scathach Bóng Tối. Cô ta là Aoife Bóng tối.

Sophie nhìn quanh, chú ý đến những tấm màn dày che cửa sổ. Một cái cửa sổ bị đóng chặt, số còn lại thì bị bịt kín bằng các thanh kim loại bắt chéo.

“Sao cô biết tôi đã thức?” Sophie hỏi, cố gắng ngồi thẳng trên chiếc võng.

“Ta thấy sự khác biệt trong hơi thở của cô.” Aoige trả lời đơn giản.

Sophie xoay xở tới gần một bên cọc. Vừa đung đưa đôi chân, cô vừa nhìn lấy hình hài đang ngồi trên chiếc hộp. Cô ta giống Scathach đến bất ngờ – cũng mái tóc đỏ, cũng đôi mắt màu lục sắc sảo và màu da nhợt nhạt – nhưng có gì đó ở hàm răng khiến cô ta khác với người chị em của mình. Scatty có vài nếp nhăn nhỏ ở khóe mắt và khóe miệng, còn khuôn mặt của Aoife lại cực kì láng mịn.

“Cô không sợ?” Aoife hỏi, hơi nghiêng đầu về một bên.

“Không.” Sophie hỏi, đột nhiên nhận ra điều gì đó. “Tôi nên sợ sao?”

“Có lẽ, nếu cô biết ta…”

Sophie định nói cô biết tất cả về Aoife, nhưng như vậy sẽ lộ ra chuyện bà Phù thủy Endor đã truyền lại cho cô mọi kí ức, và cô không hề muốn Aoife biết chuyện ấy. “Tôi biết chị em của cô,” Sophie nói.

“Ta không phải Scathach.” Aoife đáp, giọng có phần thay đổi, làm lộ ra đôi chút về nguồn gốc Celtic của cô ta.

“Cô phục vụ cho ai?” Sophie lại hỏi.

“Bản thân ta.”

“Cô là Elder thông thường hay Elder đen tối.” Sophie tiếp tục.

Bàn tay của Aoife ra dấu một cách thô bạo. “Những khái niệm đó chẳng có ý nghĩa gì. Tốt hay xấu là do cách nhìn nhận mà thôi. Ta từng gặp một người bất tử, một gã được gọi là William Shakespeare, từng viết rằng chẳng có gì là tốt hay xấu, chính suy nghĩ của chúng ta làm nó trở nên như thế.”

Sophie cắn cắn phần má trong, cố giữ một khuôn mặt nghiêm túc. Cô không định kể cho Aoife chuyện cô đã gặp đại danh hào chỉ mới hai ngày trước. “Sao cô lại bắt cóc tôi?”

“Bắt cóc?” Đôi mắt của Aoife mở to ngạc nhiên và sau đó đôi môi cô ta cong lên. “Có lẽ vậy. Ta chỉ muốn nói chuyện với cô mà không bị quấy rối thôi.”

“Ta có thể nói chuyện trên đường.”

“Ta muốn không gian riêng tư. Cô lẽ ra nên mời ta vào.”

Sophie lắc đầu. “Không, tôi sẽ không làm vậy. Em trai tôi sẽ đi tìm cô.”

Aoife cười mỉa mai. “Ta nghi lắm. Ta đã đụng độ một chút với cậu bé đó – khá mạnh, nhưng chẳng có kĩ năng gì cả.” Rồi, có một chút sợ hãi trong giọng nói, cô ta hỏi: “Cậu bé ấy là Vàng?”

“Còn tôi là Bạc.” Sophie nói đầy tự hào.

“Cặp song sinh huyền thoại.” Aoife lại nhếch mép ra vẻ chẳng tin tí nào.

“Cô không tin sao?”

“Cô biết từng có bao nhiêu cặp song sinh huyền thoại hay không?”

“Tôi biết từng có những cặp khác…,” Sophie đáp đầy cẩn trọng.

“Rất nhiều. Vậy cô có biết hiện giờ họ đang ở đâu?”

Sophie lắc đầu, dù cô biết rõ câu trả lời.

“Những luồng điện vàng và bạc này không phải là món quà quý giá. Chúng chính là lời nguyền.” Aoife nói nhanh. “Chúng sẽ hủy hoại cô và tất cả những người xung quanh cô. Ta đã từng chứng kiến rất nhiều thành phố trở thành đống hoang tàn chỉ để tiêu diệt một cặp song sinh.”

“Nhà Giả kim nói rằng các Elder bóng tối…”

“Ta đã nói rồi: Không có Elder bóng tối.” Aoife ngắt. “Chỉ có những Elder, không có tốt hay xấu. Chỉ là một giống loài chúng ta gọi là Elder. Một vài tên ủng hộ loài người, số khác khinh khi họ: Đó là khác biệt duy nhấṭ. Và thậm chí những người bảo vệ loài người đó cũng thường thay đổi quan điểm của mình. Cô nghĩ rằng em gái ta luôn là nhà vô địch trong thế giới loài người hay sao?”

Câu hỏi thật sự là Sophie không nói nên lời. Cô bé muốn bắt bẻ lại, nhưng những kiến thức quỷ quyệt của bà Phù thủy chỉ hiện về nhỏ giọt và cô bé phải chụp lấy những gợi ý, ý niệm lờ mờ về sự thật – thật nhất – về Scathach và tại sao cô ấy lại được gọi là Bóng tối.

“Ta cần cô bé nói cho ta biết…,” Aoife mở lời.

“Cô sẽ làm hại tôi sao?” Sophie đột nhiên hỏi.

Aoife ngạc nhiên. “Chắc chắn là không rồi.”

“Tốt.” Sophie lăn ra khỏi cái võng và té xuống sàn. Cô bé hơi lắc lư. “Tôi cần chút gì bỏ bụng,” cô ngừng lại một chút. “Tôi đói ngấu rồi. Cô có chút bánh trái gì không?”

Aoife chớp mắt. Cô ta bước đến trước mặt Sophie. “À, không. Thực ra thì, ta không ăn. Không phải loại thức ăn mà cô nói tới.”

“Tôi cần ăn chút gì đó. Đồ ăn thật. Không phải thịt sống.” Sophie nói nhanh, cái bụng cô đang réo ầm ầm. “Và không hành tây nữa.”

“Hành tây thì sao?” Aoife hỏi.

“Tôi không ưa vị đó.”

Con thuyền bỏ neo tại vùng vịnh thuộc Sausalito. Nó có dạng một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật – trông giống như tầng trên của một căn nhà được đặt xuống nước vậy. Nó được sơn đi sơn lại 2 lần bằng màu xanh lá – mỗi lần với một sắc thái khác nhau – nhưng khí biển và thời gian đã mài mòn phần bề mặt và lớp sơn giờ tróc ra thành từng mảng, để lộ các lằn gỗ bên dưới. Không hề có động cơ, mà rõ ràng là con thuyền cũng chẳng hề nhổ neo đã từ lâu lắm rồi.

Sophie và Aoife ngồi trên hai chiếc ghế nhựa màu trắng ở boong tàu. Sophie đã ăn hết hai quả chuối, một quả cam, một quả lê và giờ đang tiếp tục nhấm nháp nửa kí nho, vừa ăn cô vừa búng cho đám hạt rơi cả xuống biển.

“Ta không phải kẻ thù của cô.” Aoife mở lời. “Cũng không phải bạn.” Cô nhanh chóng nói thêm. “Ta chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Scathach.”

“Sao cô lại quan tâm chứ?” Sophie tò mò, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ tóc đỏ. Dù đôi mắt của Aoife bị che đằng sau cặp kính tối màu, Sophie có thể cảm nhận chúng đang xoáy sâu vào mình. “Tôi nghĩ hai người không nói chuyện với nhau cả hàng thế kỉ rồi.”

“Dù sao nó vẫn là em ta. Nó là… gia đình. Là trách nhiệm của ta.”

Sophie gật đầu. Cô bé hiểu rõ điều này. Cô luôn thấy phải có trách nhiệm để mắt đến em trai mình – dù cậu ta có thể tự chăm lo cho mình cực tốt chăng nữa. “Cô biết được bao nhiêu về chuyện xảy ra những ngày qua?” Cô bé hỏi.

“Chẳng có gì.” Aoife đáp. “Ta cảm thấy Scathach ra đi và ta đến đây ngay lập tức.”

“Cô đang ở đâu?”

“Sa mạc Gobi.”

Sophie búng một hạt nho bằng hai ngón tay rồi nhìn nó rơi xuống biển. “Nằm ở Mông Cổ, phải không?”

“Đúng vậy.”

“Scatty chỉ vừa biến mất ngày hôm qua. Ắt hẳn cô phải sử dụng cổng tuyến để tới đây.”

Aoife gật đầu. “Ta sử dụng tiểu xảo do ông bạn Saint-Germain của cô bé dạy cách đây khá lâu rồi: Hắn ta chỉ ta cách nhìn thấy những cổng tuyến vàng và bạc cuộn tròn.Ta dùng chúng để nhảy cóc từ Mông Cổ qua điện thờ Ise ở Nhật Bản, tới Uluru ở Úc, rồi Đảo Phục Sinh và cuối cùng tới núi Tamalpais.” Cô ngả người về phía trước, gõ gõ vào đầu gối. “Ta ghét cổng tuyến.”

“Scatty nói chúng làm cô ấy giống như bị say sóng vậy.”

Aoife ngồi lại và gật đầu: “Phải rồi. Chính là cảm giác đó.”

Sophie ngoái nhìn xung quanh, người đàn ông Nhật Bản đã lái chiếc limo đang đang cạo sơn trên thuyền. “Ông ta đi cùng với cô từ Nhật?”

“Ai? Niten? Không, ông ấy ở San Francisco này. Một người bất tử bạn cũ của ta.” Cô ta nói thêm, mỉm cười thành thật. “Đây là thuyền của ông ấy.”

“Hình như ông ấy không ở đây đã lâu rồi.”

“Niten đi du lịch.” Aoife đáp đơn giản. “Ông ấy dạo quanh các Vương quốc Bóng Tối.”

Sophie nhìn lại lần nữa người đàn ông châu Á. Ban đầu cô bé cho rằng ông ta chỉ tầm mười chín hai mươi, nhưng giờ cô bé đã nhận thấy vài nếp nhăn ở khóe mắt ông ta, cổ tay và các khớp tay ông ta cũng rất chắc khỏe: dấu hiệu rõ ràng của một võ sư. Ông ta đang cạo lớp sơn cũ ra khỏi gỗ với những động tác uyển chuyển, linh hoạt.

“Hãy nói cho ta nghe chuyện gì xảy ra với Scathach.”

Sophie quay lại với Aoife và bỏ chùm nho xuống. “Những gì tôi có thể kể cho cô là những gì Nicholas đã nói với tôi và Josh ngày hôm qua, và ông ấy nghe chuyện từ Saint-German. Scathach và Joan of Arch chuẩn bị di chuyển từ Paris tới núi Tamalpais để giải cứu Perenelle, đang bị kẹt ở Alcatraz…”

Aoife đưa tay lên. “Joan of Arc liên quan gì tới chuyện này?”

“Chị ấy đã cưới Saint-Germain.” Sophie nhe răng cười trước vẻ mặt ngạc nhiên của Aoife. “Cô không biết sao? Tôi nghĩ họ cũng mới cưới thôi.”

“Joan of Arc và Saint-Germain.” Aoife lẩm bẩm, lắc lắc đầu. “Anh có nghe thấy không?” cô hỏi, không quên lên giọng.

“Tôi nghĩ cô biết rồi.” Niten nói, dù giọng ông chỉ trên mức thì thầm một chút, nhưng vẫn rõ ràng. Ông tiếp tục bóc những lớp sơn đang rơi lả tả trên tàu.

“Làm sao anh biết?” Aoife xẵng giọng. “Chẳng ai nói với tôi cả.” Cô ta xoay người trên ghế để nhìn Niten. “Sao anh không cho tôi hay?”

“Cô chẳng bao giờ ưa gã người Pháp đó, và tôi biết cô sẽ ghét luôn cả hai người bọn họ vì em gái cô đã giúp Joan bất tử với máu của cô ấy.”

“Thật sao?” Aoife kinh khiếp. “Joan đang mang trong mình máu của em gái tôi?”

“Cô không biết chuyện này?” Sophie bất ngờ.

Người phụ nữ tóc đỏ lắc đầu. “Không hề. Chuyện gì vậy?”

“Joan bị kết án thiêu sống. Scathach đã một mình cưỡi ngựa vào thành phố và giải cứu chị ấy, nhưng Joan bị thương trên đường trốn chạy. Cách duy nhất để cứu chị ấy là phải truyền máu.” Sophie giải thích.

Aoife cúi người về phía trước, chống tay lên đùi, những ngón tay nhợt nhạt dài ngoằng đan vào nhau. “Hãy kể về em ta đi. Chuyện gì xảy ra với nó.”

“Tôi không biết nhiều lắm.” Sophie nói. “Rõ ràng là, họ định sử dụng cổng tuyến ở Notre Dame, nhưng nó đã bị phá ngầm. Saint German tìm thấy dấu vết của tro voi ma mút ở đó. Nicholas cho rằng Machiavelli đứng đằng sau vụ này. Thay vì đi đến núi Tamalpais hiện tại, có vẻ như họ đã hạ cánh xuống đâu đó trong quá khứ?”

“Cách đây bao lâu?”

“Nicholas và Saint-Germain nghĩ xương voi ma mút nghĩa là kỉ Pleistocene. Nhưng cũng có thể ở bất kì đâu trong khoảng từ 8 triệu năm tới 11 nghìn năm trước.”

Sophie hết sức ngạc nhiên trước sự thở phào thấy rõ của Aoife. “Ồ, vậy cũng không tệ lắm. Nếu đúng như vậy, ta có thể quay về và giải cứu họ.”

“Như thế nào?” Sophie hỏi gặng.

“Nhiều cách lắm.” Aoife nhìn qua Niten. “Có lẽ đã tới lúc ta nói chuyện với Nhà giả kim và vợ ông ta, để xem họ có thêm tin tức gì không. Anh biết họ ở đâu chứ.”

“Có.” Niten đáp trong khi vẫn tiếp tục chà sơn.

“Có thể nói cho tôi biết được không?” Sophie cảm thấy được sự khó chịu trong giọng mình.

Người đàn ông mảnh khảnh hất cằm về phía bờ, Sophie và Aoife quay về hướng đó và nhìn thấy một chiếc Thunderbird màu đỏ tươi vừa dừng lại tại bến cảng trong đám bụi mờ mịt.

“Ngay tại đây.”

Bạn đang đọc Kẻ Chiêu Hồn ( The Necromancer ) của Michael Scott
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.