Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giúp nàng ta hút hàn độc, vậy là được ở nhờ rồi !

Tiểu thuyết gốc · 1970 chữ

Hắn vội vàng trở lại căn nhà tre, đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm thứ mà nàng cần....A ! Thấy rồi ! Hắn đã phát hiện một lọ thuốc màu xanh lục đặt ở trên chiếc bàn, hắn nhanh chóng chạy tới cầm lọ thuốc đó ra...

"Thuốc của cô đây !"

Hắn mở nắp lọ, ngay lập tức một mùi hương ngào ngạt xông thẳng vào mũi hắn, nó khiến cho hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái, dễ chịu.

"H..ai, hai...Ự !" Nàng ta cố gặng nói ra một từ, nghe thấy vậy, hắn liền dốc trong lọ ra hai viên thuốc, rồi đưa cho nàng. Nàng ta không chần chừ, tay lập tức đưa thuốc vào miệng, dần dần, sắc mặt của nàng trở lên bớt căng thẳng hơn...

Nàng ta thở đều, thở đều, ngồi lại ngay ngắn như để điều tiết cơn đau trong cơ thể, 5 phút, 10 phút trôi qua, có vẻ như mọi thứ đã ổn định, nàng ta vẫn một mực ngồi như vậy, cùng với đó, xung quanh người nàng còn tỏa ra một lượng nhiệt nóng bức, hắn thậm chí phải lùi lại vài bước để tránh bị bỏng...

Yên lặng nhìn người phụ nữ đó xếp bằng, hắn nhẹ nhàng nhặt lên chiếc rìu vừa rồi, để sang chỗ khác, thứ đồ này khiến hắn cảm thấy thật ám ảnh!

Thời gian cứ trôi, đến giờ hắn nghĩ cũng đã hơn 1 tiếng đồng hồ, nhưng nàng ta vẫn chưa mở mắt, luồng nhiệt kia cũng dần chuyển sang màu xanh như viên thuốc và nó đang giảm đi, không còn quá nóng như vừa rồi nữa. Hắn cũng đang chờ đợi nàng ta tỉnh lại, và cũng không quá lâu sau, luồng nhiệt xung quanh nàng biến mất hoàn toàn, nàng ta nhẹ nhàng mở mắt, hơi thở vẫn hết sức nặng nhọc.

Hắn chưa dám tiến lại gần nàng, sợ rằng nàng lại ta nổi điên lên rồi lại cầm cây rìu vung hắn như vừa rồi thì sao, vì thế vẫn giữ khoảng cách nhất định, chỉ dám lên tiếng : "Cô không sao nữa chứ ?"

"Ta không sao, giúp ta Thu Linh một chút!" Nàng ta trả lời.

"Hả ! Thu Linh ?"

"Đúng, Thu Linh giúp ta !"

Nghe nàng ta nói mà hắn chẳng hiểu gì cả, Thu Linh, Thu Linh cái gì !?

"Ngươi thậm chí còn không biết đến Thu Linh sao ?" Nàng ta quay sang nhìn hắn, làm bộ mặt khó hiểu. Hắn cũng thế, khó hiểu không kém, vì vậy chỉ biết liên tục lắc đầu...

Trông thấy vậy, nàng ta chỉ biết thở dài, tên này giống y một tên người rừng vậy , nàng đành kêu hắn lại : "Thôi được lại gần đây, ta chỉ cho ngươi !"

Hắn có chút ngần ngại, nhưng vẫn tiến đến, người đàn bà này trông vô cùng quỷ dị, nhưng đằng nào cũng không còn gì, không đến có khi cô ta còn giết mình ngay lập tức.

Khi đã thấy đã thấy hắn ngồi xuống bên cạnh, nàng ta đưa bàn tay về phía hắn, nhắc nhở : “Đưa một tay của ngươi ra đây !”

“Được !” Hắn nghe theo, để bàn tay mình và của nàng ta chạm nhau…

“Hít thở đều !” Nàng ta tiếp tục nhắc nhở. Hắn nhẹ nhàng hít vào một hơi thật sâu, ngay lúc ấy, bàn tay của hắn đột ngột có cảm giác kì lạ !

Như bị một nguồn điện chạy qua khiến hắn bị run rẩy. Rồi, một thứ gì đó bất chợt đi vào cơ thể hắn. Hăn vô cùng ngỡ ngàng, toan mở miệng thì nàng ta đã nói : “Bình tĩnh đi !”

Hắn ngồi yên lại, bất giác, sự ngứa ngáy đã qua đi, thay vào đó là một nguồn năng lượng đang tràn đầy khắp lục phủ ngũ tạng của hắn.Không hề có chút khó chịu nào, nguồn năng lượng đó còn khiến hắn thấy mạnh khỏe vô cùng, mọi giác quan đều trở nên thư thái. Nó cứ lớn dần lớn dần làm cho cơ thể hắn dường như to lớn hơn một chút, ngay khoảnh khắc đó, nguồn lực ấy bắt đầu dừng lại…

“Thôi được rồi, ngươi có thể buông tay!”

Nàng ta lên tiếng. Hắn cũng không từ chối, đôi tay cũng muồn rút lại…

“Hả, có chuyện gì, sao tay tôi không thể rút !?”

“Sao cơ, này, rút lại mau…ơ..AAA !”

Tay hắn muốn rút cũng không thể rút được, không những thế, có vẻ hắn vẫn đang hút nguồn năng lượng trong cơ thể của người phụ nữ này.

“Ngươi, rút tay…Mau ! Sao ta…không thể tự dừng truyền lực cho ngươi, này…đừng hút nữa !!!”

Nảng ta thét lên đau đớn, chính xác là hắn đang hút đi thứ gì đó của nàng. Hắn phân trần : “Không được, thực sự không được…tôi không rút được !!!!”

Nguồn lực ấy vẫn đang không ngừng tiến vào cơ thể hắn…

Nhưng lần này, có gì đó khang khác, nguồn lực này hình như không giống như vừa rồi, nó lạnh hơn nhiều, cứ như hắn đang nuốt vào bụng một tảng băng vậy vô cùng giá buốt !

“AAA, không được nữa rồi, ta không…không chịu được nữa !”

Nàng ta ở đối diện không ngừng gào thét, hắn cũng thế, cơn lạnh buốt khiến hắn rất đau đớn, bàn tay hắn đã tím tái hết đi vì lạnh…

Cuối cùng sau nửa tiếng đồng hồ quằn quại, hai người đã tách được nhau ra…

Cả hai đều gục ra đất, cực kì mệt mỏi, riêng hắn, không chỉ mệt, hắn còn đau đớn, bàn tay hoàn toàn mất cảm giác, cơ thể căng cứng không thể cử động, run rẩy vì bị lạnh !

Một lúc sau, cảm giác lạnh dần dần biến mất, hắn cố gắng chống đỡ cơ thể của mình dậy, chứng kiến cô nàng đáng thương vẫn đang nằm trên mặt đất, hắn cố gắng gượng dậy, tiến về phía nàng ta.

“Tôi, tôi xin lỗi, thực sự lúc đó tôi không thể làm chủ được gì cả, cô vẫn ổn chứ !”

Hắn mở lời xin lỗi, hắn cũng thực sự không thể hiểu nổi bản thân lúc đó bị làm sao nữa…

Dù nghe được lời hắn nói, nhưng nàng ta vẫn im lặng, không phản hồi, làm hắn khá nghi ngại, hắn đành đưa tay ra định đỡ nàng lên thì…

“Bặp” Tay hắn bị nàng ta nắm chặt!

Tưởng rằng có điều chẳng lành, hắn vội vã nói :“Này…đừng mà, tôi…tôi thực sự không cố ý làm hại cô !”

Trong đầu bây giờ hắn đang nghĩ việc vừa rồi chắc đã khiến nàng ta nổi giận, phải chăng nàng ta lại muốn giết hắn lần nữa chăng !

Hắn có chút hoảng sợ nhưng hắn đã nghĩ đến việc đối mặt với cái chết kể từ khi cưỡng hôn nàng rồi, nên cũng chỉ biết đành chấp nhận.

Cứ ngỡ người đàn bà này sẽ một tay đánh chết hắn, nhưng không !

Nàng ta mở to mắt , đột nhiên mỉm cười, hướng về hắn thốt lên :

“Ngươi, ngươi chắc chắn là THÔN PHỆ nguyên tố trong truyền thuyết, chắc chắn, phải không ???”

“Hả, cái gì Thôn…Thôn Phệ gì chứ, cô nói gì tôi không hiểu ?”

Hắn thắc mắc hỏi lại.

“Là Thôn Phệ, chắc chắn là Thôn Phệ ! Tên ngốc nhà người, ta vui quá, thật cảm ơn ngươi !!”

Nàng ta tỏ rõ sự vui mừng, xong , cứ như quá mức xúc động, cả cơ thể bật dậy đè ngược lên người hắn.

Hắn hoang mang tột độ, vừa nãy còn muốn chém muốn giết hắn cơ mà, sao giờ lại giống vừa nhận ơn huệ của hắn vậy, hắn đã giúp được gì cho cô ta chứ ?

Lúc này, người của cô ta đè chặt hắn xuống khiến hắn khó thở vô cùng, hắn vừa khó chịu, vừa xấu hổ lên tiếng : “Này, đừng…đừng đè tôi nữa mà, cô sao thế ?”

Nghe hắn nói, cô nàng mới chợt nhận ra mình vừa lỗ mạng, lập tức rời khỏi người hắn, bộ dạng pha lẫn giữa sung sướng và ngại ngùng. Nhưng có vẻ không giấu được niềm vui, cô ta cứ nhìn hắn với ánh mắt sùng bái, trông khả ái hơn thái độ hung hăng vừa rồi nhiều !

Lúc này, hắn mới đứng đối diện nàng ta, ngay lập tức hỏi rõ :"Cô sao lại đè tôi ra như thế, không phải vừa rôi tôi khiến cô đau đớn sao?"

"Không !"

Nàng liền phủ nhận câu hỏi vừa rồi của hắn, lắc đầu : "Lúc đó ta cứ nghĩ ngươi đang hại ta nhưng giờ thì khác rồi, ngươi...ngươi...thần kì quá, ngươi đã hút hết hàn độc trong người ta rồi !"

"Hả ?"

"Thôi, bỏ đi bỏ đi, ta thấy ngươi giống như từ bé đến lớn chưa được tiếp xúc với thế giới vậy, để sau này ta giải thích kĩ hơn, còn bây giờ, việc ngươi cần là không được làm lộ ra bản thân có Thôn Phệ nguyên tố, nếu không an nguy tính mạng của ngươi sẽ gặp bất trắc !"

Nàng ta vừa xua tay, vừa liên tục tỏ vẻ nhắc nhở hắn, dù không thực sự hiểu nàng đang nói gì nhưng hắn nghe đến từ tính mạng thì cũng tỏ ra nghiêm túc hơn.

"Thôi được, vậy giờ ta cần làm gì ?"

"Ngươi...ừm...coi như ngươi đã giúp ta diệt được mối họa suốt 18 năm qua của ta, vậy nên, ta có thể giúp ngươi ở nhờ 1 thời gian !"

Nàng ta đề nghị. Hắn thấy điều này cũng rất hợp lí, đằng nào cũng vừa sang thế giới này, không thể một mình lưu lạc được, vì vậy, hắn cũng không ngần ngại gật đầu : "Được, vậy sau này nhờ cô chiếu cố ta rồi !"

"Được mà, ngươi chỉ cần hằng ngày phụ giúp ta làm việc thì hai chúng ta dựa nhau mà sống cũng tốt !"

Nàng ta cũng vô cũng vui vẻ, có lẽ hắn đã giúp nàng cởi bỏ được một áp lực lớn của cuộc đời.

Chợt, nàng ta như nhớ ra điều gì đó, vội thắc mắc :"À mà chúng ta cũng chưa làm quen nhau, ngươi giới thiệu một chút đi !"

Hắn mỉm cười, đang định nói về bản thân thì khựng lại, phải rồi, hắn đâu xuất thân từ thế giới này, không thể giới thiệu một cách bình thường được, vì vậy, hắn hỏi ngược lại :"Thôi cô giới thiệu trước đi !"

"À, ta tên là Trần Ngọc Vũ, một cô gái sống một mình ở đây từ nhỏ, người khác thường gọi ta là Tiểu Vũ !"

Nàng ta hết sức cởi mở, nghe đến cái tên Vũ, đó cũng là tên ở thế giới cũ của hắn, vì thế, hắn nghĩ tới một điều, bản thân từ giờ đã sống ở Dị Giới này rồi, cũng không còn dính líu gì tới nơi kia nữa, cứ coi như một cơn ác mộng đi, hắn sẽ làm lại từ đầu tại đây, cho nên, hắn cũng sẽ chọn một cái tên mới...

"Cứ gọi tôi là Trần Vũ !"

"Ơ, thật trùng hợp, tên ngươi rất giống ta chỉ thiếu chữ Ngọc, không sao, coi như thế cũng dễ xưng hô !"

"Vậy Tiểu Vũ, tôi với cô từ giờ làm bạn nhé"

"Hay lắm, chúng ta có thể làm bạn !"

Cả hai đều vui vẻ bắt lấy tay nhau...

....

Bạn đang đọc Kẻ Ngốc Xuyên Sang Dị Giới sáng tác bởi SEVEN95

Truyện Kẻ Ngốc Xuyên Sang Dị Giới tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SEVEN95
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.