Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bài vị thứ mười ba

Phiên bản Dịch · 1591 chữ

Dịch: Miso

Lúc tôi nhìn thấy thứ trong lì xì thì tức điên.

Tiền âm phủ.

Một xấp tiền âm phủ mới tinh, bóng loáng.

Bên trên còn in: Ngân hàng địa phủ.

Người nhà họ Từ lại dùng tiền âm phủ để làm lễ gặp mặt?!

Tôi đang định phát cáu thì nghe thấy tiếng cười "khanh khách" của chị chồng tương lai, phong bao lì xì này từng ở trong tay chị ta.

Tôi liền tức giận mắng: "Cái bà điên này, không phải chị cố ý đánh tráo, đổi hết tiền thành tiền âm phủ đấy chứ?"

Từ Dương cản tôi lại, cử chỉ và giọng nói ngọt ngào như bôi đường: "Không nhầm đâu, La Hân, em không nhầm đâu, chị của anh không đánh tráo, đây chính là tiền lì xì mà ba anh cho em."

Tôi vô cùng tức giận: "Cho em tiền âm phủ?"

Từ Dương cười hì hì nói: "Đúng vậy, đây chính là phong tục ở chỗ anh, người lớn sẽ chuẩn bị lễ gặp mặt cho con dâu, một người cho tiền dương, một người cho tiền âm. Em xem, tiền dương là để người dùng, còn tiền âm là quỷ dùng, ý nói em nhận xong thì từ nay về sau, em sống là người nhà anh, chết cũng là quỷ nhà anh, một đời một kiếp không chia lìa."

Nói xong, anh ta vô cùng vui vẻ nắm lấy tay tôi, mười ngón đan xen, ánh mắt nhìn tôi cũng yêu thương ngọt ngào hơn trước rất nhiều.

Nhưng tôi lại cảm thấy ghê tởm!

Làm gì có ai một lòng muốn kết hôn, đối phương lại tặng một xấp tiền âm phủ?

Tôi đứng lên, tức giận hất tay Từ Dương ra, trở về phòng thu dọn hành lý, lúc sắp đi lại bị Từ Dương đứng chặn cửa.

Anh ta hoảng hốt nhìn tôi: "La Hân, sao em lại đi?"

Tôi nhìn anh ta một cái, nói rõ ràng: "Từ Dương, chúng ta chia tay đi."

Từ Dương lắc đầu.

Tôi hít sâu một hơi, nói: "Từ Dương, trước đây lúc yêu nhau, anh không nói thật với em. Anh không nói là anh có một người chị bị điên, cũng không nói sức khỏe của ba anh không tốt. Em biết nhà anh nghèo nhưng vẫn chấp nhận, là vì em yêu anh. Nhưng không ngờ, nhà anh lại cho em tiền âm phủ!!”

Anh muốn tôi phải chịu đựng thế nào?

Tôi không muốn nói nhiều nữa, cũng muốn nhanh chóng rời khỏi căn nhà kì lạ này, vậy nên tôi đẩy Từ Dương ra, định rời khỏi.

Đột nhiên, tôi thấy gáy mình đau nhói.

Trước lúc hôn mê, tôi cố gắng quay người, thấy rõ người đánh tôi từ phía sau - chính là Từ Dương.

Anh ta như thể biến thành một người khác, vẻ mặt vô tình.

Bịch!

Tôi ngã xuống đất.

Trong lúc ý thức mơ hồ, tôi cảm thấy mình bị Từ Dương cầm chân kéo đi, vừa đi anh ta còn vừa lẩm bẩm: "Sống bắt người, chết bắt hồn, nhận tiền giấy trắng nhà tao, ăn cơm nhà tao, ngủ trên nóc quan tài nhà tao, là người hay ma đều không thể thoát..."

Giọng điệu của anh ta còn khủng khiếp hơn cả bà chị bị điên của mình...

Lúc tỉnh lại, tôi không biết mình đang ở đâu nữa.

Tôi vừa di chuyển liền phát hiện mình bị trói, lúc này đang nằm trên mặt đất như một con sâu, chỉ có thể hơi nhúc nhích.

Có một người ngồi cạnh.

Là chị gái của Từ Dương.

Chị ta đưa lưng về phía tôi, không biết đang loay hoay làm gì.

Tôi cố hắng rướn cổ lên, cuối cùng cũng thấy rõ. Chị của Từ Dương đang bày một hàng cơm trắng, mỗi bát cơm cắm ba nén nhang, không biết là cúng bái ai.

Hơn nữa, rõ ràng trong này có bàn thờ, tại sao lại đặt mấy thứ đó trên mặt đất?

Không phải là chị của Từ Dương lên cơn, mang hết đồ cúng trên bàn thờ xuống chứ?

Tôi khẽ ho khan một tiếng, chờ chị Từ Dương quay đầu lại liền giả vở thân thiết hỏi han: "Chị, chị đang cúng bái ai vậy?"

Chị của Từ Dương nhếch miệng cười, điệu cười khiến người ta không phân biệt được là chị ta điên thật hay điên giả.

Chị ta chỉ lần lượt từ bài vị thứ hai, nói: "Em dâu, em dâu, em dâu..."

Tổng cộng có mười ba cái bài vị, thì chị ta nói mười hai tiếng ‘em dâu’.

Tôi hơi mơ hồ: "Sao lại có nhiều em dâu vậy? Rốt cuộc chị có bao nhiêu em trai?"

Chị của Từ Dương lắc đầu, lại đếm lần lượt từ bài vị thứ hai, vừa đếm vừa nói 'em dâu', đếm đi đếm lại.

Lúc đầu tôi còn mơ hồ, nhưng giờ thì đã hiểu rồi: "Không phải những người này đều là vợ của Từ Dương chứ? Từ Dương có mười ba cô vợ sao?"

Chị của Từ Dương lắc đầu.

"Không phải mười ba?" Tôi không giải thích được.

Chị của Từ Dương chỉ vào bài vị cuối cùng - bài vị này khác với những cái còn lại, chuyện này tôi đã sớm phát hiện. Đó là một cái bài vị không tên, những cái khác thì đều có.

Chị Từ Dương nói: "Của cô."

"Hả..."

Tôi đã chết đâu, lập bài vị làm gì?

Vừa nghĩ xong, cả người tôi liền đổ mồ hôi lạnh.

Đúng rồi.

Chính là bởi vì tôi chưa chết, nên trên bài vị mới không có tên của tôi.

Mặt khác...

Những bài vị kia có tên, tất cả đều đã chết...

Từ Dương, đã cưới mười hai cô vợ, còn tôi không may chính là người thứ mười ba...

Chẳng trách lúc trước khi chị của Từ Dương tỉnh táo lại đặc biệt cảnh cáo tôi như vậy!

Nếu tôi không đi ngay thì cũng phải chết ở đây!

"Chị, cứu em! Nhân lúc bây giờ không có ai, chị cởi trói giúp em. Chỉ cần chị cởi trói cho em, em sẽ đưa chị cùng thoát khỏi đây, ra ngoài rồi em sẽ mời thầy thuốc giỏi nhất cho chị, chữa khỏi bệnh điên cho chị, giúp chị sống như một người bình thường! Có được không?" Tôi vô cùng chờ mong nói chuyện với chị Từ Dương.

Chị Từ Dương lắc đầu.

Chị ta chỉ vào bài vị đầu tiên, nói hai chữ: "Của tôi!"

Trên bài vị đầu tiên có viết: Bài vị của Ôn Như Ca.

Chữ 'Ca' thiếu một nét phẩy.

Còn chị của Từ Dương lại cười đẩy ẩn ý với tôi.

Tôi rùng mình.

"Cô họ Ôn? Cô không phải là chị của Từ Dương?" Tôi khiếp sợ hỏi.

"Con dâu, nuôi, từ bé." Ôn Như Ca ngồi xuống, cầm lấy chén cơm thứ nhất, vui vẻ cười nói: "Sống bắt người, chết bắt hồn, nhận tiền giấy trắng của Từ gia, ăn cơm của Từ gia, ngủ trên nắp quan tài của Từ gia, là người hay ma đều không thể thoát."

Cô ta vừa đọc vừa ăn, hơn nữa còn ăn rất vui vẻ.

Đột nhiên, một cơn gió lạnh ùa vào, tôi rùng mình một cái.

Mấy nén nhang trên mấy bát cơm trắng trở nên vô cùng kì lạ, cháy nhanh một cách không khoa học. Tàn hương rơi xuống bát cơm, vừa hay bao phủ toàn bộ phía trên, không lộ ra chút cơm trắng nào nữa.

Ôn Như Ca cũng ăn hết bát cơm của cô ta.

Cô ta bưng bát cơm cuối cùng lên, đi về phía tôi.

Tôi nhớ đến bài đồng dao mà cô ta và Từ Dương hay hát, xem ra Từ Dương giết vợ có tuân theo quy luật nào đó, cho ăn cơm là bước thứ hai.

"Tôi không ăn!" Tôi ra sức chống lại.

Nhưng không biết Ôn Như Ca lấy sức ở đâu mà cạy miệng tôi ra, nhét một thứ to bằng ngón cái vào miệng tôi.

Không phải cơm.

Tôi sững sờ, lúc này mới phát hiện, chiếc bát trong tay Ôn Như Ca sạch bóng, không có hạt cơm nào.

Thứ tôi đang nhai trong miệng, hình như là thịt.

Thịt tươi.

"Ọe..." Sau khi phát hiện đó là thịt tươi mềm nhũn, dạ dày tôi cuộn lên, há miệng muốn nôn.

Ôn Như Ca bật người tới bịt kín miệng tôi lại.

"Muốn sống thì ăn hết đi!" Lúc này, cô ta lại trở lại bình thường.

Tôi cảm thấy bộ dạng của cô ta không giống như muốn hại mình lắm, vậy nên tôi đành cố gắng, không nhai mà nuốt thẳng vào bụng.

Thấy tôi nuốt hết thịt tươi, lúc này Ôn Như Ca mới thả lỏng tay, cười vui vẻ.

Tôi thấy bộ dạng của cô ta bây giờ rất bình thường nên vội vàng hỏi: "Rốt cuộc cô cho tôi ăn cái gì?"

"Thịt."

"Thịt gì?"

"Thịt của nó."

"Nó? Là con gì? Gà hay vịt?"

Có đôi lúc, phải cảm thán rằng chữ Hán của Trung Quốc đúng là thâm sâu khó lường, cùng một chữ mà chẳng thể phân biệt được là cô ta, anh ta, hay nó, vậy nên tôi nghe rồi cũng không hiểu 'nó' là cái gì.

Ôn Như Ca thấp giọng nói: "Thịt... người chết!"

Bạn đang đọc Kết Hôn Âm Dương của 0H00
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi misoTN
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 1987

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.