Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ thù trong bóng tối.

Phiên bản Dịch · 2395 chữ

"Mau nói cho tỷ tỷ biết, tiểu soái ca hôm nay em mang đến là ai, chuyện này có liên quan đến hắn hay không ?"

Sau đó Tôn Mẫn xấu hổ cười rộ lên cùng người phụ nữ kia, khi cười đùa kết thúc, người phụ nữ kia lấy điện thoại ra bấm một dãy số, sau khi nói vài câu liền gật đầu với Tôn Mẫn, ý bảo đã xong.

Mà lúc này, ngoại trừ Tần Dương, ai cũng không biết vận xui trên người Vương Đức Thanh đã bắt đầu phát tác.

Khi Tần Dương trở lại đại sảnh hội sở không thấy Tôn Mẫn đâu, hắn đành tìm một chỗ ngồi xuống.

Thỉnh thoảng sẽ có một vài cô gái tiến lên bắt chuyện, hắn chỉ lạnh nhạt ứng đối vài ba câu liền không để ý tới nữa, trong lòng chỉ mong buổi dạ tiệc nhàm chán mau kết thúc.

Lại qua gần một giờ, Tần Dương đang định ra ngoài hít thở không khí, bỗng nhiên liền nhìn thấy Vương Đức Thanh tiếp một cú điện thoại, sau đó một đầu mồ hôi lạnh vội vàng rời đi, bộ dáng thập phần lo lắng.

Không lâu sau, điện thoại Tần Dương bỗng nhiên vang lên, là Nguyệt lão gọi tới.

Trong điện thoại, thanh âm Nguyệt Lão hưng phấn.

"Ông chủ Tần à, lão đầu tử cám ơn ngài, không nghĩ tới hiệu suất làm việc của ngài cư nhiên nhanh như vậy, lão vương bát đản Vương Đức Thanh hoàn toàn xong rồi."

Nguyệt lão vừa nói như vậy, Tần Dương lập tức nhớ tới cảnh tượng Vương Đức Thanh vội vã rời đi.

"Ha, thần tiên đúng là nắm tin tức rất nhanh nha, ta bên này một chút tiếng gió cũng không nghe được, ông lại biết trước."

"Mau nói cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."

Nguyệt lão cười ha hả nói: "Vừa rồi, ta bỗng nhiên cảm nhận được Thiên Đạo đã thật sự tha thứ đối với sai lầm của ta, hơn nữa em gái Hà tiên cô cũng định đầu thai, chờ ngài trở về gặp lại một lần."

"Lão già, nói vào điểm chính đi, Vương Đức Thanh rốt cuộc làm sao vậy?"

Nguyệt lão nói nửa ngày, Tần Dương vẫn không hiểu ra sao, chuyện của Vương Đức Thanh hắn vẫn không biết gì cả.

Lúc này Nguyệt lão rốt cục sắp xếp lại suy nghĩ, chậm rãi nói: "Ngay lúc nãy, cô gái thời thượng đi cùng cậu, chính là nha đầu tên Tôn Mẫn kia, cô ta nhờ bằng hữu của mình gọi điện thoại cho cơ quan có liên quan, tố cáo chuyện Vương Đức Thanh giấu diếm tác dụng phụ của thuốc."

"Cậu biết gia thế của cô ta rồi đấy, một câu nói có thể làm Giang Thành rung chuyển, bọn họ ra mặt tố cáo, phía chính phủ chắc chắn không thể bỏ qua truyện của Vương bát đản kia."

"Vì không để cho Vương Đức Thanh tiêu hủy chứng cứ, lập tức có bộ phận liên quan dẫn đội, trong vòng mười phút đã chạy tới phòng nghiên cứu, chẳng những tra ra sai phạm trong báo cáo về tác dụng phụ của thuốc, còn tìm được chứng từ, hóa đơn chứng minh bọn họ sử dụng phí nghiên cứu bừa bãi."

"Lần này thì tốt rồi, mấy xí nghiệp đầu tư nghiên cứu giai đoạn đầu liền tức giận , chỉ sợ sáng sớm ngày mai sẽ chấm dứt hợp đồng."

'Lão súc sinh này, đã sớm thiếu nợ nhiều chỗ, vụ án này tiếp tục tra…"

"Haha, Ta đoán chừng bất động sản, thẻ ngân hàng…. toàn bộ đều sẽ bị đóng băng, tịch thu để gán nợ, tuy rằng sẽ không ngồi tù nhưng lại ứng với yêu cầu sư mẫu cậu đưa ra, vừa vặn đạt tới khuynh gia bại sản."

"A! Đúng rồi, còn có một chuyện cậu nghe xong nhất định sẽ rất cao hứng."

Chỉ thấy Nguyệt lão thập phần thần bí nói: "Lần này trong quá trình điều tra, chuyện hắn nuốt hết thành quả nghiên cứu của cậu cũng nhân tiện điều tra luôn. Đây chính là việc nha đầu Tôn Mẫn kia cố ý dặn dò, cho nên Vương Đức Thanh đoán chừng sẽ bị xóa tên khỏi trường học, thân bại danh liệt, ha ha, lần này mọi thứ đều đúng với nguyện vọng mà sư mẫu cậu đề ra."

Sau khi cúp điện thoại, Tần Dương trong lòng hơi sững sờ, nguyên lai là Tôn Mẫn giúp mình đánh ra một chiêu cuối cùng, triệt để đánh sụp Vương Đức Thanh.

Nhưng tại sao cô ấy lại biết tới chuyện này? Chính hắn cũng chưa từng đề cập với cô ấy.

Kỳ thật Tần Dương vốn không biết, lúc Tôn Mẫn âm thầm đứng sau nhìn thấy một màn hắn cùng San San, mặc dù hắn xử lý rất tốt, nhưng Tôn Mẫn vẫn có chút ghen.

Tâm tư nữ nhân thay đổi trong nháy mắt, thập phần vi diệu.

Lần ăn giấm này cũng không quan trọng, quan trọng là nhất thời xuất hiện một nữ nhân đáng ghét khiến cho Tôn Mẫn cảm thấy khóa chịu, vì vậy liền giúp giải quyết cái tâm bệnh của Tần Dương đồng thời thuận tay trút giận cho chính mình.

Vương Đức Thanh nằm mơ cũng không nghĩ tới, thành cũng Tiêu Hà bại cũng Tiêu Hà a!

Lúc trước lợi dụng San San dẫn Tần Dương gia nhập, giúp bọn họ nghiên cứu dược phẩm.

Hiện tại lại bởi vì cô ta tự dưng câu dẫn Tần Dương, khiến cho Tôn Mẫn ghen tuông ra tay làm cho hắn thân bại danh liệt !

Sau khi hiểu rõ chân tướng sự tình, Tần Dương càng thêm sốt ruột.

Lúc này hắn chỉ nhớ một chuyện, đó chính là nhanh chóng kết thúc buổi dạ tiệc nhàm chán này, chạy về tiễn sư mẫu đoạn đường cuối cùng.

Đương nhiên, ở trong lòng của hắn kỳ thật cũng là muốn nhìn xem bộ dáng Hà tiên cô như thế nào, đây chính là đại nhân vật khiến cho ngay cả Lữ Động Tân cũng phải động dung mà!

Ngay lúc Tần Dương tìm kiếm Tôn Mẫn, một người trẻ tuổi toàn thân sát ý đang đứng trong một gian phòng.

Hắn đứng ở trước cửa sổ nhìn chằm chằm mọi truyện phát sinh của Tôn Mẫn và Tần Dương ở bên ngoài.

Đáng tiếc là Tần Dương không nhìn thấy người này, nếu là nhìn thấy, hắn sẽ kinh ngạc phát hiện, công tử trẻ tuổi thần bí này lại chính là người hắn tưởng là bạn trai Trương Thiến.

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, một hạ nhân ngoài cửa bẩm báo: "Thích thiếu gia, tư liệu về Tần Dương và Tôn Mẫn đã được đưa đến."

"Mang vào."

Công tử ca được xưng là Thích thiếu gia nhận lấy tài liệu, nhẹ nhàng lật xem một lát, bốp một cái liền ném lên bàn.

Sau đó tự lẩm bẩm " Hắn là Tần Dương sao, một người bình thường lại có thể làm cho Tôn Mẫn khởi tử hồi sinh, chẳng lẽ là có năng lực đặc thù gì?"

Sau khi nói xong, Thích thiếu nhìn người hầu đưa tư liệu nói: "Thiến nhi hai ngày nữa sẽ mang Tần Dương này đi khám bệnh cho chú Ba, đối với chuyện này ngươi có ý kiến gì không?"

Hạ nhân suy nghĩ một chút, nói: "Bệnh của chú Ba tồn tại đã lâu, phàm là danh y có thể tìm đều đã xem qua, tuy nhiên kết quả vẫn không hề khởi sắc.

Tần Dương tuy rằng cứu sống được Tôn Mẫn, nhưng loại chuyện này cũng rất có khả năng là hắn đánh bậy đánh bạ, ăn may. Em cảm thấy, hắn không đáng tin, càng không có bản lĩnh kia."

Nghe xong suy nghĩ của người hầu, Thích thiếu gật đầu.

"Ừ, không sai, ta cũng nghĩ như vậy, nhưng tính tình Thiến Nhi bướng bỉnh, cậu cũng biết, nếu chúng ta vô cớ ngăn cản, chỉ sợ sẽ khiến cho cô ấy có ác cảm."

Nghe được chủ tử nói như vậy, đàn em kia nhất thời lộ ra khuôn mặt gian trá.

Chỉ nghe hắn thấp giọng nói: "Thích thiếu, dung mạo Tôn Mẫn có thể nói là tuyệt sắc, người theo đuổi cô ta ở Giang Thành có rất nhiều, ngay cả bên ngoài cũng không ít, ta nghe nói đêm nay trong hội sở có một tiểu tử tên là Lý Vân Phi đối với Tôn Mẫn vẫn đau khổ theo đuổi, thế nhưng lại không cách nào làm cho mỹ nhân cười. Cho nên em có một biện pháp, không biết có thể làm được hay không."

Thích thiếu nói: "Nói đi!

"Ha ha, theo em được biết, Lý Vân Phi nhìn thấy Tôn Mẫn đêm nay mang theo Tần Dương tham dự, vẫn rầu rĩ không vui, còn đau khổ hỏi thăm lai lịch Tần Dương, ta nếu đem truyện Tần Dương chỉ là một tiểu tử nghèo, hơn nữa còn làm kiêm nhiệm tài xế của Tôn Mẫn nói cho Lý Vân Phi biết, Thích thiếu đoán xem hắn có ập tức tìm Tần Dương gây phiền toái hay không?"

"Đương nhiên, Tần Dương có phiền toái hay không đối với chúng ta cũng không quá quan trọng, nhưng trong tay những công tử luôn có chút đồ cổ tốt, vào lúc học đòi văn vẻ sẽ làm một cái giám bảo nhạc đệm, sau đó lại cầm một kiện vật phẩm để Tần Dương đoán xem..."

"Ha ha! Loại tiểu tử nghèo không có kiến thức này vì để không mất mặt, tất nhiên sẽ nói lung tung, hắn tuyệt đối không nghĩ tới Lý Vân Phi lấy ra sẽ là đồ dỏm."

"Thời điểm thích hợp tìm người vạch trần Tần Dương cái gì cũng không hiểu, liền đủ để cho hắn xấu mặt trước mặt mọi người. Chúng ta lại ghi lại hình ảnh lúc đó mang về, là có thể chứng thực ở trong gia tộc hắn chỉ là một phế vật ưa thích mạnh miệng, tuyệt không thể tin."

"Khi đó coi như chúng ta không ra mặt ngăn cản, chỉ sợ những người khác cũng sẽ không vui khi nhìn thấy loại phế vật này xuất hiện, còn muốn chữa bệnh cho tam thúc a!"

Nghe xong đề nghị của đàn em, Thích thiếu gia cũng không quay đầu lại khoát tay áo.

"Làm theo lời ngươi nói, chú ý đúng mực, dù sao chủ nơi này cũng là Tôn gia, Tôn Kiến Quốc cũng không dễ chọc."

Lúc người sắp rời đi, Thích thiếu dường như nhớ ra điều gì đó, vội vàng bổ sung một câu.

"Lý Vân Phi loại phế vật này dỗ dành nữ nhân còn được, hắn biết cái gì về phương diện giám định, thường thức đồ cổ, chỉ sợ ngay cả Tần Dương cũng không bằng "

"Ta ở Giang Thành lấy được hai bức tranh của Ngô Đạo Tử, một thật một giả, ngươi cầm đi để Lý Vân Phi lấy bức tranh này làm câu đố, nhục nhã tình địch của hắn."

"Nhớ kỹ, ngươi cần phải nói rõ ràng cho hắn, cái nào là thật, cái nào là giả, trong đó đặc điểm lại là cái gì, tránh cho không thu thập được Tần Dương cuối cùng lại chính hắn đứng ở trên đài mất mặt trước toàn thế mọi người."

Người hầu vội vàng đáp ứng, sau đó đóng cửa rời đi, trong phòng lần nữa khôi phục yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Thích thiếu trong bóng tối.

Bên trong Hội sở, Tần Dương đã tìm được Tôn Mẫn, nhưng là nàng lại bị một đám soái ca mỹ nữ vây quanh, thế cho nên Tần Dương đợi hồi lâu cũng không thể nói lên một câu.

Rốt cục bắt được thời cơ, Tần Dương lặng lẽ tiến lên nói: "Mẫn nhi, tôi có chút chuyện muốn xử lý, nếu không tôi đưa cô về trước nhé!"

Tôn Mẫn gật gật đầu, nói: "Vừa vặn, tôi cũng không muốn ở lại, đi thôi!

Khi hai người này muốn rời đi, bỗng nhiên một sân khấu nhỏ ở giữa hội sở bị đèn chiếu sáng.

Sau đó liền thấy một công tử nhà giàu đi lên phía trên, sau khi làm bộ ho khan hai tiếng, hắng giọng một cái, cầm lấy microphone.

"Các vị! Các vị."

"Hôm nay hiếm khi mọi người tụ tập cùng một chỗ, Lý Vân Phi ta cả gan học đòi văn vẻ một hồi, mời các vị soái ca mỹ nữ giám định và thưởng thức một món trân phẩm."

Sau đó ánh mắt Lý Vân Phi nhìn về phía Tôn Mẫn đang muốn rời đi trong đám người, hưng phấn nói: "Mẫn nhi, có thể mời cô lên giúp ta hay không, cô đến giám định và thưởng thức bức tranh này, mới xứng với tác phẩm xuất sắc của Ngô Đạo Tử."

Đột nhiên bị điểm danh giám họa, Tôn Mẫn dừng bước.

Nói thật, Ngô Đạo Tử vẽ cái gì cô cũng không quan tâm, đối với giám định và thưởng thức tranh cổ, các loại đồ vật cô cũng không hiểu biết quá nhiều, cô cũng biết Lý Vân Phi cũng là một người thường trong lĩnh vực đó.

Vì thế Tôn Mẫn lắc đầu, cười nhẹ cự tuyệt nói: "Lý công tử, kỳ thật tôi cũng không biết nhiều về tranh cổ, hơn nữa giám định và thưởng thức những báu vật cổ xưa này, cũng không phải người như chúng ta có thể khoe khoang, làm không tốt liền thành trò cười cho người trong nghề."

Tôn Mẫn dăm ba câu liền nói rõ ý đồ của mình, chẳng những vui vẻ thừa nhận mình không phải chuyển gia, còn đề nghị Lý Vân Phi cũng không nên khoe khoang.

Thuật nghiệp giám định cần đó chuyên môn, môn giám định đồ cổ này nước rất sâu, không phải ai cũng có thể làm được.



Bạn đang đọc Khách sạn Luân Hồi của Thích Ưng Đích Thỏ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nonamezzzz
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.