Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật giả khó phân biệt.

Phiên bản Dịch · 2377 chữ

Chỉ tiếc trong lòng Lý Vân Phi vướng bận mỹ nhân, ý tứ trong lời nói của Tôn Mẫn một câu hắn cũngkhông hiểu rõ, còn cố chấp mời Tôn Mẫn lên đài.

Ngay cả những a miêu a cẩu bên cạnh hắn cũng nhao nhao phụ họa, điều này ngược lại khiến cho Tôn Mẫn ngượng ngùng, nếu cự tuyệt nữa, chỉ sợ sẽ làm mất mặt toàn bộ mọi người.

Vì thế, Tôn Mẫn đi lên sân khấu, ánh mắt Lý Vân Phi lại rơi vào trên người Tần Dương.

"Vị huynh đệ này, cậu cũng đi lên giúp một việc đi!"

Nằm mơ cũng không nghĩ tới, đối phương sẽ gọi mình lên đài, Tần Dương nhất thời sinh lòng cảnh giác.

Loại trường hợp này, mặc kệ là gọi ai đều có thể, nhưng tuyệt đối không tới phiên một tiểu tài xế như hắn làm lên tham gia náo nhiệt nha.

Chuyện khác thường tất có điều quái dị!

Tần Dương mang theo ý cười, không chút để ý chậm rãi đi lên sân khấu.

Phụt !

Một chùm ánh đèn chiếu tới, toàn bộ sự tập trung trong hội sở rơi vào trên người hắn.

Tần Dương cười lạnh, xem ra có gia hỏa ghen tị việc mình cùng Tôn Mẫn ở cùng với nhau, đây là muốn giở trò xấu a!

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện ở trong đầu, Lý Vân Phi liền lấy ra hai bức họa, cùng nhau treo ở trên sân khấu.

"Các vị, ta nơi này có hai tác phẩm của Ngô Đạo Tử , một thật một giả, hiện tại ta liền mời vị huynh đài này nhìn xem, bức nào là thật, bức nào là giả."

Sau khi nói xong, hắn dương dương đắc ý đi tới bên cạnh Tần Dương.

"Trước khi giám định và thưởng thức, xin hỏi đại danh của vị huynh đệ?"

Lý Vân Phi là cố ý muốn làm Tần Dương xấu mặt, cho nên trước hết để cho hắn báo tên, nếu không mọi truyện sẽ không có ý nghĩa.

Sau đó tên này một bên lắc lư cạnh Tần Dương một bên miệng liên tục giống như lẩm bẩm gì đó "Bên trái là đồ thật, bên phải là đồ dỏm..."

"A! Đáng buồn, học nửa ngày cũng không thể phân biệt được rõ ràng 2 bức tranh a."

Hơn nữa thanh âm còn truyền tới tai Tần Dương.

Tần Dương lập tức nở nụ cười, chậm rãi mắng câu ngu ngốc, không có việc gì học đòi văn vẻ, còn không biết ai khiến ai khó xử đây.

Thấy Lý Vân Phi hỏi tên mình, hắn lớn tiếng nói: "Tần Dương, tôi là Tần Dương, tài xế của Tôn gia đại tiểu thư Tôn Mẫn."

Hắn vừa nói xong, đám người dưới sân khấu nhất thời kinh ngạc, đặc biệt là người có ý đồ với Tôn Mẫn càng thêm giật mình.

"Cái gì, hắn chỉ là tài xế."

"Mẹ nhà ngươi, ở hội sở vòng vo cả đêm, lại chỉ là cái tài xế.!"

Khụ khụ, Tần Dương ho khan hai tiếng, ánh mắt quét nhìn toàn trường, sau đó quay người lại, bắt đầu giám định và thưởng thức bức tranh.

Lý Vân Phi thấy Tần Dương cầm lấy tranh, vội vàng muốn tiến lên khoe khoang.

Hắn đã học thuộc làu cách giám định phân biệt thật giả, chính là chờ thời khắc này cho Tần Dương mất mặt.

Ngay khi Lý Vân Phi muốn tiến lên khoe khoang, bỗng nhiên liền thấy Tần Dương đưa tay ra cầm lên hai bức họa, sau đó giống như ảo thuật, lúc đưa tay phải lên, lúc hạ xuống tay trái, khi thì đổi hai bức họa cho nhau, đi tới đi lui làm như vậy một hồi.

Thỉnh thoảng, còn đem hai bức tranh chồng lên nhau, sau đó lại tách ra, lại chồng lên nhau.

Lý Vân Phi thì luôn ở sau lưng Tần Dương thầm nhẩm bên trái là đồ thật, bên phải là đồ giả.

Sau một hồi nhìn Tần Dương hắn vẻ mặt đau khổ. Hai bức họa trộn lẫn cùng một chỗ, thần tiên cũng khó phân biệt rõ trái phải, huống chi là hắn.

Thấy Lý Vân Phi tới gần, Tần Dương giả bộ như mới nhìn thấy, cười nói: "Ơ! Lý đại công tử, ngài muốn giám bảo a! Vậy ngài tới trước."

Điên rồi, Lý Vân Phi hoàn toàn điên rồi, hắn ngây ngốc nhìn hai bức họa Tần Dương cầm trong tay.

"Đây, đây là......"

Tần Dương vội vàng tiếp lời nói: "Tôi đối với hội họa có chút nghiên cứu, họa đạo của Ngô Đạo Tử lấy phiêu dật tự nhiên làm chủ đạo. Anh xem xem, bức họa bên tay trái ta, quần áo đều là phiêu phiêu, cảm giác rất..."

Lý Vân Phi đầu đầy mồ hôi vội vàng cướp lời nói.

"Đúng, đúng, ta đã sớm nhìn ra, bên trái là bút tích thật, nhìn quần áo nhân vật là biết."

"Thật cái đầu nhà ngươi."

Tần Dương ở trong lòng hung hăng mắng: "Đúng là ngu si, ngoại trừ tán gái, chả làm được cái gì."

"Ha ha, ngươi đã bất nhân, thì đừng trách ta bất nghĩa."

Đây chính là nguyên tắc của Tần Dương, cho nên khi phát hiện Lý Vân Phi muốn làm nhục mình, hắn cũng đã chuẩn bị kỹ để đánh trả.

Lúc này thấy Lý Vân Phi nói bên trái chính là bút tích thật, hắn lập tức cười nói: "Ha ha, bên trái nhân vật quần áo tuy rằng phiêu dật, nhưng biểu tình lại mang theo ba phần đơn sơ, không phải phong cách Ngô Đạo Tử a!"

"Cho nên, bức tranh ở tay phải của ta mới là…."

Cả người Lý Vân Phi toát mồ hôi lạnh , hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tần Dương ở phút cuối lại thay đổi như vậy.

Hiện tại hắn căn bản liền không để ý tới truyện làm nhục Tần Dương, chỉ cần chính mình đừng bị nhục nhã đã coi như là tổ tiên tích đức, khói xanh bốc lên từ mộ tổ rồi.

Vừa nghe Tần Dương nói bức họa bên phải nhân vật biểu tình tốt hơn, hắn vội vàng lại cướp nói: "Đúng đúng, ta liền biết hai bức họa này rất giống nhau nhưng bức bên phải nhân vật miêu tả thật hơn. Bức bên phải mới là thật."

Đang lúc Lý Vân Phi một phen lau mồ hôi, cảm thấy mình coi như tỉnh táo, Tần Dương lại nhìn về phía bức họa bên trái.

"Ha ha, bức bên phải miêu tả nhân vật tuy rằng tốt hơn, nhưng bối cảnh quá mức trang trọng, cũng không giống với phong cách Ngô Đạo Tử, bức họa bên trái này lại mang theo theo ý cảnh gió phiêu phiêu..."

Nói tới đây, người dưới sân khấu đều nở nụ cười, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra Lý Vân Phi chính là một tên ngu xuẩn, cái gì cũng không hiểu, ngu ngốc càng thêm ngu ngốc.

Thậm chí còn có người đã đoán được lời thoại tiếp theo, hô lớn: "Lý thiếu gia, bên trái, bên trái mới là bút tích thật, ta đã sớm đoán được."

Ha ha ha, một trận cười vang truyền đến, không khí nhất thời tăng vọt.

Ngay lúc Lý Vân Phi đang bị Tần Dương đùa bỡn trong lòng bàn tay, một thân ảnh mạnh mẽ đẩy đám người ra, mang theo một thân quý tộc đi tới.

"Là hắn!"

Tôn Mẫn mí mắt hơi giật giật, nhất thời sinh ra một loại cảm giác không ổn, bởi vì nàng đã nhận ra người tới là ai.

Thích gia- một trong tứ đại gia tộc Giang Nam, chẳng những tài lực hùng hậu, thế lực cũng cực kỳ khổng lồ.

Tôn gia tuy rằng cũng rất cường đại, ở Giang Thành không thua Thích gia, nhưng luận thực lực chỉnh thể lại yếu hơn một bậc.

Tôn Mẫn lặng lẽ nâng di động trong tay lên, chụp ảnh Thích thiếu, sau đó gửi cho cha.

Trong giới thương gia, nhìn như một chuyện nhỏ, nhưng nếu không đề phòng rất có thể sẽ bị người ta âm thầm chơi cho một phen, thậm chí sẽ làm cho gia tộc không gượng dậy nổi.

Người Thích gia bỗng nhiên đi tới đất Giang Thành, Tôn gia là đệ nhất gia tộc Giang Thành mà không biết, việc này không thể không đề phòng.

Thích thiếu đi nhanh lên sân khấu, đẩy Lý Vân Phi đang xấu hổ ra, cặp mắt nhìn thẳng Tần Dương, thiếu chút nữa va chạm ra tia lửa.

"Là hắn!"

Giờ khắc này, Tần Dương cũng nhận ra người này là ai, chính là chàng trai trong ảnh ở trong ví tiền Trương Thiến.

Chỉ tiếc, chàng trai này đã mất đi dương quang khí tức, giờ đây cho ngươi ta cảm giác âm trầm tàn nhẫn.

Tần Dương trong nháy mắt liền hiểu.

Lý Vân Phi bất quá chỉ là mã tiền tốt thí mà thôi, người chân chính muốn nhục nhã mình chính là vị Thích thiếu gia trước mắt này.

Tần Dương buông bức họa trong tay xuống, khẽ gật đầu với Thích thiếu, sau đó định rời đi.

Đúng vậy, hắn thật sự có cảm tình với Trương Thiến, nhưng chưa từng nghĩ tới hoành đao đoạt ái, cho nên tội gì chở thành địch nhân với họ Thích.

Nhưng hôm nay, Tần Dương vẫn nghĩ sai rồi.

Ý đồ đến đây của Thích đại thiếu gia cũng không phải đơn thuần vì Trương Thiến, mà là vì lời mời ba ngày sau.

Ba ngày sau, Trương Thiến mời Tần Dương đi xem một cái bệnh nhân thần bí, người này chính là chú ba của Thích gia, ở nhà họ Thích có địa vị hết sức quan trọng, khống chế quyền sinh sát.

Bốp!

Hạ nhân Thích gia đưa tay ngăn lại Tần Dương muốn rời đi, Thích thiếu gia mang theo thái độ tàn nhẫn nhìn chằm chằm Tần Dương.

"Nếu là giám định ta cũng rất muốn biết bực họa nào là thật."

"Ha ha, người Thích gia, đừng đùa quá đáng."

Tần Dương thấp giọng nhắc nhở đối phương, nể mặt Trương Thiến, hắn không muốn động thủ.

Nhưng Thích đại thiếu gia từ khi sinh ra đến nay, ánh mắt luôn đặt ở đỉnh đầu. Hảo ý của Tần Dương bị hắn hoàn cho là biểu hiện nhu nhược.

"Hừ, Thích Thiếu Đông ta đến bây giờ, thật đúng là không biết cái gì gọi là quá đáng."

Hai người nhỏ giọng nói đúng một câu, sau đó từng người lui một bước, mà Tần Dương vừa vặn lui đến trước hai bức họa của Ngô Đạo Tử.

"Ngươi thật muốn ta phân biệt thật giả hai bức tranh này?"

Thích Thiếu Đông dùng thái độ người trên nhìn xuống gật đầu, mà thủ hạ của hắn đã bao vây Tần Dương.

"Được, vậy ta sẽ cho ngươi một đáp án."

Tần Dương nên giận, trong nháy mắt kích phát thần mục chi quang.

Viu!

Một đạo lực lượng thần kỳ bắn ra, chùm lên tranh của Ngô Đạo Tử.

Chức năng giám định bảo vật khởi động, trong đầu nhất thời có nhiều tin tức.

"Hàng giả. Ngụy tạo vào thời Bắc Tống."

"Ha ha, thú vị, ta tùy tiện xem một cái, lại tìm được đồ giả, bức kia hẳn là bút tích thật."

Vì thế Tần Dương lại đem thần mục chi quang hướng về một bức họa khác chiếu tới, trong đầu lại có thêm nhiều tin tức.

"Đồ giả, sản phẩm làm giả từ công nghệ cao, thời gian cách đây không quá một tháng."

Cái gì?

Một tháng!

Lúc này đây Tần Dương thật sự choáng váng, trong mắt hắn, đối phương lấy ra hai bức họa, ít nhất hẳn là có một cái là bút tích thật mới đúng, nhưng trải qua thần mục chi quang phân biệt, hai bức đều là giả, cái này cũng quá vớ vẩn đi!

Đúng lúc này, Thích Thiếu Đông lộ ra nụ cười xảo trá.

Hắn đối với Tần Dương bĩu môi, nói: "Cho ngươi cái quyền lực, xé đồ giả đi.”

"Ha ha, coi như là giả, cũng đáng giá không ít tiền, tiểu tử nghèo này, đời này có cơ hội xa xỉ một phen chỉ sợ cũng chỉ có ngày hôm nay, nên thật quý trọng đi."

Đây là trần trụi khinh bỉ, Tần Dương rốt cục không vui.

Nếu từ đầu còn có thể vì Trương Thiến mà nhẫn, vậy bây giờ, chính mình sẽ vì nhân cách mà chiến đấu.

Bá!

Hắn đưa tay ra, xé nát một trong những bức tranh.

Sau đó ném tới trước mặt Thích Thiếu Đông, châm chọc nói: "Hàng giả thời Bắc Tống này, coi như đáng giá mấy đồng, bất quá đồ giả vẫn chính là đồ giả, không nên lưu lại trên đời."

Tần Dương vừa nói ra lời này, đồng tử Thích Thiếu Đông hơi co rụt lại.

Hắn đương nhiên biết bức họa này là làm giả từ thời Bắc Tống, hắn cũng không nghĩ tới Tần Dương cư nhiên có thể nhìn ra.

Tần Dương bất quá là cái người bình thường, căn bản cũng không có cơ hội tiếp xúc đồ cổ như vậy, hắn là làm sao biết được đâu.

Ngay tại lúc hắn đang nghi hoặc, Tần Dương lại cầm lấy bức họa thứ hai.

Xoẹt xoẹt!

Bức họa thứ hai cũng bị xé nát, mảnh giấy rơi xuống trước mặt Thích Thiếu Đông.

"Ngươi, ngươi dám xé bức chân tích này!"

Thích Thiếu Đông sắc mặt đại biến, phải biết rằng một bộ bút tích thật của Ngô Đạo Tử là đáng giá cỡ nào, đặt ở bất kỳ một buổi đấu giá nào, tuyệt đối đều là giá trên trời, quan trọng hơn là, có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.

Nhưng Tần Dương lại đem xé đi.



Bạn đang đọc Khách sạn Luân Hồi của Thích Ưng Đích Thỏ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nonamezzzz
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.