Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỗi người một ngả

Phiên bản Dịch · 2648 chữ

"Lão hiệu trưởng, Đỗ gia rõ ràng chính là đám lòng lang dạ thú, bọn hắn chẳng những muốn lợi dụng chúng ta độc chiếm thành quả thám hiểm, chỉ sợ ngay cả mấy người chúng ta cũng phơi thân ở núi này."

Lời này vừa nói ra, lão hiệu trưởng cùng Vương Trân vô cùng sợ hãi.

"Chẳng lẽ bọn hắn còn dám giết người?"

"Có gì không dám, chẳng lẽ hai vị cho rằng bọn hắn không có lá gan này sao?"

Nói Tần Dương một tay lái xe, một tay kéo vạt quần ở chỗ bị thương của chị Vương.

"Vương tỷ, không phải chị nói mình bị thương sao, kéo ống quần ở chỗ bị thương xuống xem đi."

Lần này Vương Trân không tiếp tục dây dưa sự tình Tần Dương có phải người cứu mình hay không, nhưng kiểu nói này của Tần Dương, trong nội tâm cô càng thêm tin chắc, thương thế của mình chắc hẳn là do Tần Dương chữa trị, chỉ là hắn không thừa nhận thôi.

Thế là, cô cuốn ống quần lên, cắt xuống một miếng vải ở chỗ bị thương.

Tần Dương cầm ở trong tay ngửi thử một cái, Nhã nhi nói qua, mình cùng Vương Trân bị rắn cắn là do có người bôi thuốc, dẫn dụ dục vọng công kích của loài rắn.

Quả nhiên, sau khi ngửi, vải vóc bên trên lưu lại một chút mùi vị nhàn nhạt, có chút hôi tanh.

"Lão hiệu trưởng, hai người ngửi một chút, phía trên mảnh vải này có phải có mùi thuốc bột hơi tanh hôi hay không?"

Sau khi Lão hiệu trưởng cùng Vương Trân chia nhau ra ngửi, sắc mặt cũng thay đổi, quả nhiên như Tần Dương nói, có một cỗ mùi tanh hôi kỳ quái.

Xe lại đi thêm một đoạn ngắn, ven đường xuất hiện một con rắn độc.

Tần Dương nói: " Tắn nơi này thật sự là nhiều , chúng ta vừa lúc làm một thí nghiệm."

Hắn ngừng xe lại, lấy mảnh vải lúc này cuốn vào một cái bình nhỏ, thẳng tay ném ra ngoài, không đến nửa phút, rắn kia quả nhiên bò qua, cuộn mình thành hình xoắn ốc, đột nhiên bắn ra, cắn một cái phía trên cái bình.

Trong lúc Vương Trân và lão hiệu trưởng đang kinh ngạc, xe lần nữa khởi động.

Tần Dương vừa lái xe vừa nói: "Thấy không, Đỗ Tuấn đã sớm gài thuốc bột ở trên thân cháu cùng Vương tỷ, thuốc bột này chính là nguyên nhân chính dẫn dụ bầy rắn liên tục công kích hai chúng cháu.”

Vương Trân tựa hồ nhớ ra cái gì đó, bực tức nói: "Là cô ta, tôi nhớ ra rồi, ngày đó nữ vệ sĩ của Đỗ Tuấn bỗng nhiên lôi kéo làm quen với tôi, nói y phục của tôi xinh xắn, còn sờ soạng mấy lần."

"Tôi lúc ấy còn cảm thấy kỳ lạ, tôi chỉ mặc chính trang phục leo núi, rất bình thường, cô ta tự dưng nói cái này làm gì, không nghĩ tới lại là hạ dược."

Lời nói của Tần Dương được chứng minh, ba người rơi vào trầm mặc.

Tần Dương lại nói: "Lão hiệu trưởng, địa đồ của ông đã bị Đỗ gia phục chế, mà bọn hắn cũng phái người tới qua một lần, không tìm được cửa vào, cháu nghĩ, cửa vào này nhiều khả năng là không tồn tại."

"Chúng ta dẹp đường quay về là được rồi."

"Trở về!"

Trong lòng hai người gần như là đồng thời sững sờ, để thực hiện chuyến thám hiểm này, bọn hắn làm đủ chuẩn bị, nghĩa là đã hạ quyết định phải chứng kiến lịch sử, cứ như vậy trở về, trong lòng xác thực không cam lòng.

Nhưng chỉ có Tần Dương biết, trong nhóm người này ngoại trừ mình, ai cũng tìm không thấy thế ngoại đào nguyên, nhưng mình cũng không có ý định công khai bí mật này, cho nên sự tình thám hiểm này đã trở thành nói mơ nói mộng, chú định không có kết quả.

Cuối cùng, đề nghị kết thúc thám hiểm vẫn bị lão hiệu trưởng còn ôm hi vọng bác bỏ. Ban đêm, xe dừng lại dưới chân rừng rậm nguyên thủy, đội thám hiểm định để xe lại chỗ này, đi đường thủy lên núi.

Dựa theo ghi chép trong đào hoa nguyên ký, và đánh dấu trên địa đồ, thuỷ lộ là con đường có hi vọng nhất tìm tới thế ngoại đào nguyên.

Bên trên mỗi một chiếc xe việt dã đều có một chiếc bè không khí, đoàn người tập trung hành động, nhanh chóng thổi đầy khí vào bè, mang lên mép nước.

"Đêm nay dựng trại dã ngoại đóng quân ở đây! Sáng sớm ngày mai từ đường thủy tiến vào rừng rậm nguyên thủy."

Đỗ Tuấn hạ đạt chỉ lệnh.

Trong lúc dựng lều vải, lão hiệu trưởng, Tần Dương, Triệu Thiên ba người ngầm cố ý vây lều vải Vương Trân vào giữa, cứ như vậy nhằm tạo thành một loại bảo hộ.

Ban đêm, kia nữ vệ sĩ lại đi tới chỗ nghỉ của Vương Trân, cố ý nói chuyện phiếm một hồi, lần này Vương Trân không để người ác phụ này có cơ hội chạm vào thân thể mình.

Nhưng Vương Trân, lão hiệu trưởng, cùng Tần Dương ở một bên bí mật giám thị đối phương đều phát hiện, người phụ nữ này lúc đi ra vẫn ném xuống vài thứ ở trước lều Vương Trân và Tần Dương.

Sau khi cô ta đi ra, Vương Trân mang theo đèn chiếu đêm lặng lẽ ra ngoài quan sát một chút, phát hiện trên lá cây có một chút thuốc bột màu trắng nhạt, hương vị giống như đúc với thứ ở trên ống quần mình.

Đám gia hoả này quả nhiên nổi lên ý muốn hại người, Tần Dương tức giận.

Lượng tiểu phi quân tử vô độc bất trượng phu (1) , đã như vậy, vậy liền khoa tay bỗng chốc.

(1)

(1): Nhỏ nhen thì không phải quân tử, không độc không phải trượng phu.

Để Vương Trân lặng lẽ đem thuốc bột xử lý, ngay sau đó Tần Dương khẽ truyền âm Nhã nhi đưa cho mình linh đang.

Reng reng reng...

Tiếng chuông thanh thúy chậm rãi truyền ra bên trong gió đêm.

Tần Dương dựa theo phương pháp Nhã nhi truyền thụ cho, hết sức chăm chú, lặng yên suy nghĩ mình chuyện muốn làm.

Không lâu lắm, chung quanh bụi cỏ xuất hiện rất nhiều thanh âm sàn sạt, sàn sạt, rất dày đặc, rất khủng khiếp.

RẮN ĐẾN!

Vương Trân bị thanh âm dọa sợ, chạy tới trong lều vải Tần Dương, vừa lúc trông thấy Tần Dương nhắm mắt dưỡng thần ngồi dưới đất, mà linh đang trên cổ tay hắn thỉnh thoảng phát ra âm thanh rung rinh êm tai.

"Tiểu Tần, tôi, ban đêm có thể ở cùng lều vải với cậu không?"

Tần Dương mở mắt ra, im lặng nói: " Chị Vương, chỉ cần anh rể em không phản đối, em đương nhiên không có ý kiến."

"Ba hoa, tôi nói chính là hai chúng ta đều không ngủ, ngồi một đêm là được, còn có, việc này cũng không thể để cho ông xã chị biết."

Câm nín đi, một nữ nhân chạy đến trong lều vải mình, yêu cầu mình một đêm không được ngủ, cô nàng này là cảm thấy mình không phải đàn ông, hay là cho rằng bản thân mình không đủ mị lực vậy.

Ai! Nữ nhân a, tư tưởng chính là phức tạp, thật sự là quá gài người.

Đối với yêu cầu vô lễ này, Tần Dương hoàn toàn không rảnh để ý, cho nên hắn nghiêng người đi ngủ.

Vương Trân ngượng ngùng nhìn Tần Dương, mình là chị gái, làm sao lại xuất hiện dáng vẻ thẹn thùng như thế này được chứ.

Kỳ thật không ngủ là không được, ngày mai còn có một con đường dài phải đi, cho nên Vương Trân cắn răng một cái, nằm ở một chỗ khác lều vải.

Đáng tiếc, hai người ngủ trong một cái lều vải thực sự quá nhỏ, chỉ cần Tần Dương khẽ động, hai người thỉnh thoảng vẫn là sẽ tiếp xúc với nhau.

Ba!

Không thể nhịn được nữa Vương Trân rốt cục hung hăng cho Tần Dương một cước.

Ôi!

" Chị Vương, đây chính là lều vải của ta đấy, nếu không chị ngủ ở chỗ này, em tới lều vải của chị ngủ."

Lần này Tần Dương có thể thề với trời, hắn một tý tà niệm cũng không nổi lên được, bởi vì trong lòng hắn một mực chú ý linh đang trong tay, bầy rắn đã chậm rãi tập trung, đồng thời theo chỉ lệnh của Tần Dương, lặng lẽ bò hướng lều vải đám người Đỗ Tuấn.

Lúc sáng sớm, Tần Dương đang tận hưởng giấc ngủ khoái hoạt, bỗng nhiên một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn truyền đến, khiến hắn cùng Vương Trân đều bị đánh thức.

Hai người này vừa mở mắt, lập tức mặt đỏ tới mang tai.

Tần Dương thế mà ngại nóng, ở trong mơ cởi quần ngoài, chỉ mặc một cái quần cộc.

Mà đúng lúc Vương Trân trong cơn ngủ mơ xoay người, tựa hồ làm gặp cơn ác mộng, trực tiếp liền đá vào trên bụng Tần Dương.

Ai! Được rồi, không nói, tóm lại sau khi Tần Dương bị nhắc nhở, bộ dáng xấu hổ kia đúng là không nói nên lời.

Sau khi tỉnh lại, cảm giác trong lều vải có chút oi bức, Tần Dương cởi áo, lau mồ hôi, chuẩn bị ra ngoài hóng mát, nhưng trong lúc đó Vương Trân cũng đã tỉnh dậy.

"Vô lại, cậu, cậu làm sao để hai tay để trần."

Mặc dù ba mươi tuổi, nhưng Vương Trân vẫn thẹn thùng như cô gái bình thường.

Tần Dương ha ha cười nói: "Tối hôm qua mộng thấy cùng Mẫn nhi nhà em ngủ ở cùng một chỗ, thật xin lỗi, thật xin lỗi."

Im lặng a, loại hoàn cảnh này, hắn thế mà còn có thể có giấc mơ như vậy, tiểu tử này thật đúng là cường hãn.

Vương Trân tức hổn hển xông ra khỏi lều trại, nhưng cô nàng vừa ra lều vải, liền bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người.

A...

Một tiếng hét thảm, Vương Trân bị dọa đến lại lui về

Trong lều vải.

Nhưng gia hỏa Tần Dương này tối hôm qua ở trong mơ giống như thật làm chuyện đó, lại thêm một thân mồ hôi bốc mùi, thấy Vương Trân đã đứng lên đi khỏi, liền thay cái quần cộc

Vương Trân vừa tiến đến, vừa vặn trông thấy một tên đàn ông cường tráng không che chút nào đứng ở trước mặt, kết quả là, lại là một tiếng kêu thảm truyền đến.

Tần Dương chỉ cảm thấy hai mắt có sao bay vòng vòng, màng nhĩ cũng sắp bị chọc thủng.

"Này này, kêu cái gì, chưa thấy qua sao, em cũng không tin, anh trai nhà em lớn lên có gì khác với em đâu."

Tần Dương tức giận mặc quần cộc, lại đem mặc quần dài vào, lúc này mới đi ra lều vải.

Vừa ra tới, hắn cũng choáng váng.

Trời ạ, quá hùng vĩ, thật là nhiều rắn, rậm rạp.

Sau khi vào núi, Tần Dương lần thứ nhất cảm thấy những con rắn này thế mà rất đáng yêu, bởi vì bọn chúng rậm rạp bò lên trên lều vải bọn người Đỗ Tuấn.

Đỉnh lều vải, bên ngoài lều, tóm lại, bị vây quanh cái chật như nêm cối, nói ít thì cũng thì cũng phải trên trăm con rắn đi!

Vương Trân đi theo phía sau cái mông Tần Dương bước ra, thận trọng tránh sau lưng hắn, dùng tay loạn chỉ.

"Rắn, rắn."

"Chị Vương à, em có mắt."

Tần Dương cười ha hả thưởng thức hết thảy trước mắt, tối hôm qua hắn thông qua linh đang hạ lệnh cho mấy con rắn, mệnh lệnh đưa ra chính là lặng lẽ vây quanh lều vải đám người Đỗ Tuấn.

Thật không nghĩ tới a, những này rắn thật đúng là nghe lời, chẳng những vây quanh, còn vây chặt đến không lọt một giọt nước.

Tối hôm qua trước khi ngủ, hắn mơ hồ nhớ kỹ Đỗ Tuấn cùng vị nữ vệ sĩ kia ở trong lều vải quyển quyển xoa xoa (2) , chẳng lẽ bọn hắn quá mức hung mãnh, nên không có phát hiện bầy rắn đến à.

(2)

(2): Quan hệ tình dục

Lại nhìn Đỗ Tuấn cùng thủ hạ của hắn, đã sớm bị dọa đến phát run ở trong lều vải, ngay cả khí lực kêu lớn cũng mất, nhìn thấy bọn người Tần Dương, mới dùng thanh âm khàn khàn run run rẩy rẩy nói.

"Giúp, hỗ trợ đuổi bầy rắn đi, ta, ta có thâm tạ."

"Thâm tạ, ha ha, làm sao tạ."

Đã trở mặt, Tần Dương liền không có ý định tiếp tục phí lời với Đỗ Tuấn, hắn muốn hất ra nhân vật nguy hiểm như bọn người Đỗ gia này, mang lão hiệu trưởng trong núi làm một vòng , chờ sau khi ông ấy cảm thấy không có hi vọng tìm tới thế ngoại đào nguyên liền rời đi.

Lúc này, mấy người lão hiệu trưởng cũng ra, trông thấy bầy rắn vây khốn Đỗ Tuấn lều vải, cũng bị cảnh tượng hùng vĩ này làm cho hoảng sợ.

"Lão hiệu trưởng, Đỗ Thiếu bị bầy rắn vây quanh, ông dám đi cứu sao?"

Hô hô hô!

Đầu lão hiệu trưởng lắc như trống bỏi, ngay cả một câu cũng nói không nên lời.

Chớ nhìn cái lão đầu này tuổi đã cao, sống không ít tuế nguyệt, nhưng nhiều như vậy rắn, thật đúng là lần đầu được chiêm ngưỡng.

Tần Dương lại nhìn về phía Triệu Thiên.

"Anh thì sao, Đỗ Thiếu là người có tiền, cứu được hắn, anh liền phát tài."

Triệu Thiên vội vàng lui hai bước, cười khổ nói: "Đại ca à, cậu đừng tìm tôi nói giỡn, điểm ấy thịt trên người của tôi còn chưa đủ bầy rắn nhét kẽ răng."

"A, hiểu, hiểu, anh cũng không muốn lấy tiền của Đỗ Thiếu."

Sau đó Tần Dương lại nhìn về phía kia hai người huấn luyện viên, chuyên gia sinh tồn dã ngoại Tiếu lão sư, cùng cao thủ leo núi Lý giáo luyện.

"Đúng rồi, các vị cùng Đỗ Thiếu có quan hệ tốt nhất, tôi thấy nhiệm vụ cứu hắn cứu giao cho hai ngươi."

Ngay lúc Tần Dương trào phúng hai người, Đỗ Thiếu bỗng nhiên trở nên to gan hơn, hô lớn: "Một trăm vạn, ta ra một trăm vạn, ai đã cứu ta, thưởng một trăm vạn."

Không hứng thú, Tần Dương lui về sau hai bước.

Cái tên này vừa lui, Vương Trân cũng đi theo lui hai bước, sau đó lão hiệu trưởng cùng Triệu Thiên cũng tự động lui.

Đỗ Tuấn sốt sắng, lại hô: "Hai trăm vạn, không, năm trăm vạn, ai cứu được ta, liền cho năm trăm vạn."

Hai vị huấn luyện viên động tâm, Tần Dương cười nói: "Được thôi, cơ hội kiếm tiền cho các người, bất quá ta cần phải cáo từ."

Nói hắn liền đi về phía bờ sông nhỏ, nơi tối qua neo hai chiếc thuyền kayak căng phồng

Lão hiệu trưởng vội vàng đuổi kịp, hỏi: "Thật mặc kệ họ."

Bạn đang đọc Khách sạn Luân Hồi của Thích Ưng Đích Thỏ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nonamezzzz
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.