Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ông chủ Tần giải mộng

Phiên bản Dịch · 2635 chữ

"Nói nhảm, ông cũng thấy rồi, bọn họ ngày hôm qua còn muốn hại Vương Trân, chúng ta nếu tiếp tục đi cùng bọn hắn, sớm muộn sẽ cùng nhau xong đời."

Sau khi nói xong, Tần Dương tự mình động thủ đem một vài vật phẩm tiếp tế ném lên trên thuyền phao, sau đó mang theo lão hiệu trưởng, xuôi theo thuỷ lộ tiến vào trong khu rừng rậm nguyên thuỷ.

Sau khi ngồi lên thuyền phao, Tần Dương lần nữa lắc nhẹ linh đang trên cổ tay, bầy rắn bên bờ sông rối rít tản ra, nhanh chóng biến mất trong rừng rậm, chỉ để lại đám người Đỗ Tuấn xụi lơ trên đất.

Tần Dương trong lòng rõ ràng, lần này vào núi, đã không có bất cứ ý nghĩa gì rồi, hết thảy bí mật đang trên con đường phía trước này đều đã nằm trong tay mình.

Cái gọi là thế ngoại đào nguyên chính là Âm sơn, thuộc về Tiểu Linh giới, chỉ có Nhã nhi có thể vào trong, dĩ nhiên, còn có lão gia của nàng là mình đây.

Sự tình thám hiểm này, Tần Dương định nhân lúc này dừng lại, mặc dù sẽ để lại tiếc nuối trong lòng lão hiệu trưởng, nhưng dù sao cũng hơn việc một không gian thứ nguyên khác hiện thế, đưa tới nhiều thế lực mạnh hơn dòm ngó.

Ngày thứ nhất vào núi, Tần Dương liền dành thời gian vào khách sạn Luân Hồi một lần, đưa lệnh bài cho Nhã nhi tu bổ.

Vốn tưởng rằng việc tu bổ lệnh bài phải hao phí rất nhiều thời gian, ai ngờ, Nhã nhi có thể tùy tâm sở động, liền giải quyết xong, còn giao cho Tần Dương phương pháp sử dụng.

Ở trong núi vòng vo ba ngày, rốt cục đến thời điểm lương thực mang theo sắp hao hụt hết, lão hiệu trưởng rốt cuối cùng cũng cảm thấy thất vọng trong quyết định rút lui.

Rất trầm mặc, cũng thật đáng tiếc.

Lúc trước thời điểm lấy được bản đồ, lão hiệu trưởng đã cho là mình nhất định có thể tìm tới, nhưng bây giờ lại thất vọng mà về, có thể nói là một chuyện nuối tiếc nhất trong nhân sinh đi.

Nhìn thấy lão hiệu trưởng chán chường, Tần Dương có chút không đành lòng, suy nghĩ rất lâu, vẫn là quyết định diễn một tuồng kịch, dự định ở trong mơ thỏa mãn tâm nguyện của thầy giáo già.

Đến khi đoàn người quyết định thời điểm lên đường trở về, hắn lặng lẽ lấy ra ba hạt Âm Dương Hồi Mộng đan, thả ở trong nước cho ba người uống vào.

Bởi vì thực tế có hình dạng gì, tiến vào trong mơ sẽ có hình dạng đó, cho nên Tần Dương tìm một cục bùn vàng, đắp ở trên mặt, vào vai Hoàng nê giải mộng giả tiến vào giấc mơ của ba người.

Tiểu tử này thật sự là quá vô sỉ, sau khi lấy đất vàng đắp mặt, vậy mà lại vào vai một tên canh cửa của thế ngoại đào viên.

Ba người lão hiệu trưởng vừa ngủ, Tần Dương lập tức đi theo tiến vào trong mơ.

Bởi vì lần này cần ứng đối ba người, độ khó rất cao, Tần Dương dự định dốc hết khả năng, tận lực để đánh lừa bọn hỏ.

Nhưng vạn lần không nghĩ tới ba người ngủ mơ lại lấy hắn làm trung gian mơ cùng một giấc, cứ như vậy ba người cùng trong một giấc mơ, quả thật là chính là kỳ tích chưa từng có!

Quá thần kỳ, quả thực quá thần kỳ, không nghĩ tới Nhập Mộng Đan còn có thần hiệu như thế, lại có thể có thể kết nối nhiều người cùng tiến vào giấc mơ.

Lúc trước đoán chừng Thần Mục Chi Quang chỉ giám định một viên đan dược, cho nên không giám định ra chức năng của nhiều viên đan dược khi cùng dùng, nếu như sớm biết Âm Dương Hồi Mộng đan có hiệu quả như thế, Tần Dương đã sớm mang ra lừa đám người lão hiệu trưởng rồi.

Sau khi Tần Dương vào mộng lời mở đầu chính là: "Đây không phải là mộng, hoan nghênh các ngươi tới đến thế ngoại đào nguyên."

Sau đó ở dưới sự hướng dẫn của Tần Dương, từng người họ trong giấc mơ nhìn thấy thế ngoại đào viên trong tưởng tượng của mình.

Trước khi vào mộng, Tần Dương đã từng cố làm ra vẻ huyền bí, miêu tả bộ dáng thế ngoại đào nguyên trong tưởng tượng, cho nên ở dưới sự hướng dẫn của hắn, ba người này cùng làm một giấc chiêm bao, tình cảnh nhìn thấy mặc dù không phải toàn bộ, nhưng cơ bản giống nhưng cũng cơ bản giống nhau.

Tỷ như Tần Dương nói, các ngươi nhìn xem, bên kia là thôn, vì vậy ba người không nghi ngờ chút nào liền tưởng tượng ra một cái thôn ở trong mơ.

Tần Dương còn nói: "Nhìn thấy bên kia núi kia không, là ngọn núi cao nhất nơi này."

Vì vậy ba người ở trong mơ lại thấy xuất hiện một tòa núi cao.

Đương nhiên, sự tình cũng không phải thuận buồm xuôi gió như vậy, tỷ như lão hiệu trưởng, chỉ có lặp đi lặp lại một câu nói.

"Trời ạ, đây chính là thế ngoại đào nguyên sao."

Sau khi nói xong lão hiệu trưởng liền muốn đi về phía sâu trong đào nguyên, Tần Dương chỉ có thể một người chặn ngang lại, rống lớn một tiếng, người tới dừng bước, các ngươi đã xông vào cấm khu.

Mẹ, thiếu chút nữa liền coi lão hiệu trưởng là quỷ hồn tiến vào thôn rồi, trực tiếp tới một câu "Đứng lại, các người muốn làm cái gì " ha ha, thật nói như vậy, thế thì coi như tự mình làm lộ tẩy.

Lão hiệu trưởng bị ngăn cản, Vương Trân mộng cũng bắt đầu tiếp lời, nói mớ.

Nàng hung hăng hít thở sâu không khí, không ngừng hô: "Không khí tự do, quá tốt, quá tốt, đây là nơi mà ta hướng tới!"

Tần Dương vui vẻ không ngừng cười, dĩ nhiên, lần này hắn cũng không nói gì, bởi vì người ta chẳng qua là hít thở không khí, kệ nó là không khí tự do, hay không khí không tự do, đều để chị gái này tự quyết đi!

Về phần Triệu Thiên, tiểu tử này đã từng nói qua học thuyết không gian thứ nguyên khác, cho nên hắn quấn lấy Tần Dương, hung hăng hỏi: "Anh bạn à, nơi này không phải là không gian thứ nguyên khác đi."

Kết quả là, Tần Dương biên ra một lời nói dối trắng trợn lừa gạt thằng ngốc này.

Hắn nói khoác mà không biết ngượng nói: "Nơi này là không gian do sao chổi va chạm với Địa Cầu, lối ra vào hơn 400 năm mới có thể mở ra một lần , thời gian quá ngắn, ngươi ở lối vào nhìn một chút là được, không được thâm nhập, nếu không sẽ không thể về được nữa."

Ai ngờ tiểu tử Triệu Thiên này nghe một chút chuyện sao chổi đụng Địa Cầu, nhất thời liền hào hứng.

"Ha ha ha, ha ha ha, ta không đi, ta phải ở lại chỗ này, ta muốn sống một cuộc sống mới

"Hắc! Ngươi nha, còn khiến lão tử thật hưng phấn."

Ba!

Tần Dương tức giận bay lên cho một cước, trực tiếp đá vào trên mông tiểu tử này.

Ai! Không biết nói gì a!

Vậy mà một cước này lại có thể đã Triệu Thiên ra khỏi giấc mơ, khiến Tần Dương sợ đến mức tay chân luống cuống, nếu như Triệu Thiên tỉnh lại trước, vậy coi như lộ tẩy.

Không có cách nào vốn đang dự định dỗ dành một chút ba vị này, giúp bọn hắn ở trong mơ thực hiện mộng tưởng đứng từ xa nhìn ngắm thế ngoại đào nguyên, nhưng chuyện này phát sinh đột ngột, Triệu Thiên vừa tỉnh, hai vị kia cũng nhất định phải tỉnh mới được.

Vì vậy Tần Dương cũng đem lão hiệu trưởng cùng Vương Trân đuổi ra khỏi giấc mộng thế ngoại đào nguyên.

Ba người này chỉ cảm thấy một vệt sáng xẹt qua, sau đó liền tỉnh.

Rào!

Ba người cơ hồ là đồng thời bò dậy, mà Tần Dương cũng làm bộ dáng như từ dưới đất bò dậy.

Vào lúc ba người vẫn còn sững sờ, Tần Dương lau một cái bùn đất trên mặt, cười to nói: "Ha ha ha, thế ngoại đào nguyên là có thực, là thực sự, nó vậy mà thật sự tồn tại."

"Hiệu trưởng, chúng ta chứng kiến lịch sử, chứng kiến kỳ tích rồi!"

Sau đó tiểu tử này cực độ vô sỉ cầm tay lão hiệu trưởng, hưng phấn nói: "Lão hiệu trưởng, thế ngoại đào nguyên quá đẹp, thực sự quá đẹp."

Lão hiệu trưởng còn mang một mặt mê mang, "Ta, ta vừa mới nhìn thấy những thứ kia la thật, ta còn tưởng rằng là mộng đây."

"Dĩ nhiên không phải thực sự..."

"Con bà nó, nhìn ta đang hưng phấn này, dĩ nhiên là sự thật."

"Chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy thôn kia."

"Ừ, nhìn thấy, nhưng ta không nhìn thấy Tần Dương ngươi a!"

"Nói nhảm, ba người các ngươi đi riêng, dĩ nhiên không nhìn thấy ta rồi."

Dần dần, ba người này được vị Tần Dương siêu lừa đảo này, hơn nữa được dùng Tiên đan hỗ trợ lừa gạt, tin tưởng tình cảnh trong mộng không phải là mộng, là thực sự nhìn thấy thế ngoại đào nguyên.

Đương nhiên, công lao chủ yếu vẫn là thuộc hoàn toàn về Tần Dương, nếu như không có Tần Dương xuất ra Tiên đan, không có hắn dùng sức biểu diễn, dù ba người cùng chiêm bao một giấc mơ cũng chưa chắc coi là thật.

Sau khi tin tưởng, lão hiệu trưởng rốt cuộc hưng phấn, đoàn người bắt đầu ăn mừng với nhau, mà lúc này Tần Dương lại tránh ở một bên lau một thân mồ hôi lạnh.

"Ai! Chung quy coi như qua ải rồi!"

Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, ba người này nói tới chỗ hưng phấn, lại bắt đầu thảo luận tới tới chi tiết, nhưng sau đó phát sinh một chút mâu thuẫn, chuyện này vẫn là do Vương Trân khơi mào ra.

Nàng nói: " Không khí tự do cua thế ngoại đào nguyên quá dày đặc, thật khiến cho ta tâm thần sảng khoái, bên ngoài thôn kia còn có guồng nước, còn có hài tử chăn trâu."

"Từ đã!"

"Cô nói cái gì, guồng nước ở đâu, rõ ràng chính là nhà ngói gạch xanh, một mảng đồng ruộng lớn, hoa dại khắp núi mà!"

Lão hiệu trưởng bất mãn phản bác.

"Ha ha, tôi nói ánh mắt của các người đều có vấn đề đi!"

Triệu Thiên Cương muốn nói chuyện, Tần Dương vội vàng nhảy cỡn lên chuyển đề tài.

Cài vấn đề này nếu nói lung tung một hồi nữa, chuyện hôm nay không thể không lộ tẩy.

"Triệu Thiên, tôi nghe nói cậu và người giữ cửa nói đến sao chổi gì đó, ta khi đó không có nghe rõ, là chuyện gì vậy."

Vừa nói đến chuyện này, Triệu Thiên coi như hưng phấn, vội vàng, gấp gáp giải thích: "Người kia nói cho ta, thế ngoại đào nguyên là không gian hình thành khi sao chổi va chạm với Địa Cầu, quá thần kỳ, hơn 400 năm mới có thể mở ra cửa vào một lần, vận khí lần này của chúng ta quá tốt, lại có thể đụng phải..."

Sau đó Tần Dương chỉ nghe thấy hắn bô lô ba la nói một tràng.

Mẹ, đúng là tên ngốc chính hiệu!

Tần Dương nhớ lại mình ở trong mơ chỉ nói với hắn hai ba câu, vậy mà tiểu tử này lại giải thích một đống lớn, còn nói rõ ràng mạch lạc, thậm chí còn nói sau khi sao chổi đụng Địa Cầu.tạo thành không gian như thế nào cũng nói

Trời ạ, tiểu tử này thật là con mẹ nó một nhân tài , hai ba câu nói đến trong miệng hắn, hắn có thể nói nửa giờ.

Thật ra thì nói nói đi, cái này cũng không có gì.

Khiến cho Tần Dương chịu không nổi là, Triệu Thiên mỗi lần tán gẫu xong một cái quan điểm, đều muốn thêm một câu ở phía sau, "Đây không phải là ta nói, là người giữ cửa thế ngoại đào nguyên nói cho ta biết."

Tần Dương trực tiếp bó tay: "Trời ạ, ta nói với ngươi lúc nào vậy, nếu ngươi nói thế ngoại đào nguyên là căn cứ người ngoài hành tinh thiết lập, bô phân này phải chăng cũng sẽ ụp lên đầu lão tử à.”

Tần Dương sắp điên rồi, nhưng công tác của hắn còn chưa kết thúc.

Vì muốn càng tăng thêm cảm giác chân thật này trong mộng của ba người, hắn lại lần lượt đàm luận cùng Vương Trân, lão hiệu trưởng nửa ngày, phí hết tâm lực, nước bọt khiến cho thế ngoại đào nguyên trong hết thảy tin tức được Tần Dương tận tình khuyên nhủ, thống nhất, dần dần thống nhất.

"Không sai, có nhà ngói gạch xanh!"

"Không sai, mặt bên nhà ngói có nước sông, phía trên có guồng nước, còn có mục đồng, còn có hoa dại khắp núi."

"Đúng rồi, người giữ cửa cho Triệu Thiên nói qua nguyên nhân không gian hình thành, chính là sao chổi va chạm với Địa Cầu mà hình thành, tuyệt đối không phải là người ngoài hành tinh..."

Ai! Vô cùng hoang đường a!

Một vài bức tranh hồi ức mỹ hảo cuối cùng được hình thành từ trong mấy lời vô căn cứ, Tần Dương cuối cùng làm một cái tổng kết.

"Thật ra thì trọng điểm quan sát của từng người chúng ta không giống nhau, bởi vì thời gian quá ngắn, cho nên chúng ta cần phải chỉnh hợp tư liệu, như vậy mới có thể hoàn chỉnh thể hiện ra nguyên mạo của thế ngoại đào nguyên."

"Ồ! Vẫn là tiểu Tần nghĩ chu đáo, khi về chúng ta liền đem điều mọi người nhìn thấy sửa sang lại."

Lão hiệu trưởng kích động khen ngợi Tần Dương, nào ngờ trong này hắn mới thật sự là đại đạo diễn, là tên lường gạt a!

Sau khi lên tiếng tổng kết, Tần Dương lại có thể lần đầu tiên có cảm giác văn nhân hết thời, nếu như lại tiếp tục lừa gạt, hắn liền thực sự không có lời thể nói.

Cuối cùng, lão hiệu trưởng thỏa mãn tâm nguyện tại chỗ nước mắt tuôn đầy mặt .

"Ông trời thương xót, mặc dù chỉ cho ta vội vã nhìn một cái, nhưng mà cuối cùng đã được nhìn thấy."

Triệu Thiên cũng thở dài nói: "Đúng vậy, hơn 400 năm mới mở một lần, có thể du khán qua nơi này một lần, CHẾT CŨNG KHÔNG TIẾC ."

Chờ hai người này cảm khái xong, Tần Dương nhìn về phía Vương Trân.

"Chị Vương, chị thì sao, có cảm tưởng gì."

Vương Trân như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm mặt của Tần Dương nói: "Trên mặt cậu làm sao lại có vệt đất vàng vậy.”

Bạn đang đọc Khách sạn Luân Hồi của Thích Ưng Đích Thỏ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nonamezzzz
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.