Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới hai người đáng thương

Phiên bản Dịch · 2698 chữ

Sau khi Tần Dương ngồi xuống, Tôn Mẫn nhẹ nhàng vỗ tay một cái, lập tức liền có người bận rộn dọn thức ăn lên.

Mỗi món ăn đều sắp xếp vô cùng ít, cũng rất tinh xảo, không đến một lúc, nhà hàng đã dọn lên hơn ba mươi món ăn, Tần Dương nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Tôn Mẫn một bên hưởng thụ mỹ thực, một bên cảm kích nói: "Tần Dương, là tôi nhờ cảnh sát Trương lừa cậu tới, bởi vì tôi thực sự không biết thân phận của cậu, có thể trông thấy tôi đã chết, còn có thể cứu sống tôi, cho nên tôi cũng thật không biết có thể mời được cậu hay không, cho nên mới nhờ cảnh sát Trương nói dối cậu."

Tần Dương một bên há miệng ăn, một bên chẳng hề để ý khoát tay.

"Không cần làm đến mức này, tôi chỉ là một thanh niên mới tốt nghiệp, đã thất nghiệp được hai năm, có thể cứu cô cũng là duyên phận, chủ yếu là mạng cô chưa tới tuyệt lộ, không có quan hệ đến tôi nhiều lắm."

"Ha ha, tôi cũng hi vọng cô không nên nói chuyện của tôi ra. Đương nhiên, coi như cô nói tôi cũng sẽ không thừa nhận."

Sau khi nghe Tần Dương giải thích xong, hai người lại uống thêm nhiều rượu.

Qua ba tuần rượu, đang lúc hai người đều mang vẻ say, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, phục vụ viên đều rất thức thời ra khỏi phòng.

Bỗng nhiên, ánh đèn có chút tối, Tôn Mẫn bỗng nhiên dịu dàng đứng dậy, đi về phía Tần Dương.

Dưới ánh đèn lờ mờ, một cơ thể mềm mại khẽ lay động, dạo bước tới chỗ hắn, trong ánh sáng ấm áp vóc dáng như công chúa tạo ra khí chất kiêu sa, thanh lãnh.

Đẹp, thật sự rất đẹp, vẻ đẹp của Tôn Mẫn rất khác với Trương Thiến , trong nét trưởng thành, lại hàm chứa mấy phần ưu nhã, một màn này khiến Tần Dương tim đập thình thịch.

Trong nháy mắt hắn động tâm, Tôn Mẫn từ phía sau nhẹ nhàng ôm Tần Dương.

Tần Dương có thể cảm giác được, nhịp tim đập của cô truyền tới rất mạnh, truyền lại từng tia từng tia cảm xúc kích động, rất thoải mái, cũng làm cho hắn rất bàng hoàng.

"Trời ạ, cô ấy, cô ấy dựa vào mình gần như vậy muốn làm gì?"

"Mình chỉ cứu cô ấy một lần, chẳng lẽ đây chính là tình cảnh vừa thấy đã yêu trong truyền thuyết, hay là sinh tử luyến, âm dương tương ái, nhân quỷ chân tình.”

Trong khoảnh khắc, trong đầu Tần Dương chỉ toàn một đống từ ngữ về ái tình, hắn hoàn toàn mê mang, lớn đến bằng này tuổi, đây là lần đầu tiên gặp được con gái chủ động tốt đến vậy, lại còn đột nhiên như thế, không hề có dấu hiệu báo trước.

"Trời ạ, đến cùng xảy ra chuyện gì, có thể nói rõ ràng hơn một chút hay không?"

Tần Dương khổ sở cảm giác hô hấp cũng bắt đầu khó khăn, lúc này hắn cuối cùng nhận ra một điều, nếu như con gái nhu tình như nước, đàn ông nhất định phải được khai thông, nếu không dòng nước dịu dàng có một ngày cũng sẽ biến thành hồng thủy.

Nếu như Tôn Mẫn thật sự vì được mình cứu mà yêu, vậy chỉ sợ trong nội tâm nàng, một đoạn tình cảm này còn mạnh hơn so với hồng thuỷ!

Bỗng nhiên, Tôn Mẫn sắc mặt hồng nhuận, mang theo ba phần ôn nhu, bảy phần kiều mị kề vào lỗ tai khẽ nói:

"Tần Dương, chị khả năng yêu cậu rồi?"

"Yêu! Ha ha, tôi chỉ là tên tiểu từ nghèo, đừng dọa tôi."

Sau đó Tần Dương vội vội vàng nói: "Tôi có dự cảm, nếu như cô lại tới gần hơn chút nữa, tôi đoán nội tiết tôi sẽ mất cân đối, sau đó sẽ chảy máu mũi!”

Phốc phốc!

Tôn Mẫn không để ý đến loại lời nói vô cùng phá hư bầu không khí của Tần Dương, vẫn là ôm hắn, chỉ là mềm mại đáp lại một tiếng cười.

"Kỳ thật, chị lớn hơn cậu hai tuổi, nói thật, chị muốn báo đáp cậu, lại cảm thấy dạng cao nhân như cậu chướng mắt với mọi loại tiền tài, nếu như …"

Sau khi dừng lại một chút, Tôn Mẫn thế mà lộ ra khuôn mặt thẹn thùng, chậm rãi hít một hơi, lúc này mới lấy hết dũng khí nói ra: "Nếu như cậu thích, chị nguyện ý làm tình nhân thần bí cả đời cậu, chỉ cần lúc cậu yêu cầu thì sẽ đến.”

Nói, nàng liền kéo tay Tần Dương, nhẹ nhàng áp xuống mặt của mình, cảm thụ được một tấc da thịt ôn nhu, Tần Dương men say càng đậm.

"Không thể nào!"

Chẳng lẽ đây chính là lấy thân báo đáp trong truyền thuyết.

Cổ có xà yêu ngàn năm Bạch nương tử báo ân, hiện có tuyệt sắc mỹ nữ Tôn Mẫn hiến thân a!

Không nghĩ tới mình thế mà hưởng thụ đãi ngộ ngang với Hứa Tiên.

Đột nhiên chân tình bộc lộ tới khiến Tần Dương trở nên luống cuống tay chân, thất điên bát đảo.

Bỗng nhiên, trong đầu Tần Dương lóe lên dáng vẻ của một cô bé khác, chính là Trương Thiến.

Lập tức hắn tỉnh táo lại, tay vội vàng rút về.

Ngay trong lúc đó, hắn nhanh chóng cầm lấy áo khoác mỏng cho khoác lên người Tôn Mẫn, hoàn toàn phá vỡ bầu không khí mập mờ Tôn Mẫn thật vất vả mới kiến tạo lên.

Sau đó thanh âm không hiểu phong tình của Tần Dương lại lần nữa vang lên:

"Tôi nói này mỹ nữ, chỉ xin cô thương xót, đừng đùa tôi, tôi là người háo sắc, cô lại tiếp tục làm như vậy, tôi thật sự là không khống chết được, còn là một người vô trách nhiệm."

Tôn Mẫn là cô gái rất thông minh, mặc dù là gặp người chỉ gặp qua một lần, nhưng bởi vì như thế, Tôn Mẫn mới càng thêm thông minh.

Khi Tần Dương chuyển hương câu chuyện, cô nàng liền minh bạch, mình thì ngầm hứa hẹn trái tim thiếu nữ, thậm chí dùng thân thể kiêu tuyệt đẹp dụ dỗ, lại bị tên trẻ con to đầu nhỏ hơn mình hai tuổi thẳng thừng cự tuyệt

Bất kỳ người phụ nữ nào nếu bị đàn ông từ chối, chỉ sợ cũng sẽ không có tâm tình tốt, Tôn Mẫn cũng giống như vậy, cho dù Tần Dương là ân nhân cứu mạng của mình, nhưng lúc này trong lòng của nàng vô cùng không thoải mái.

"Hừ! Ngươi chính là loại gia hỏa có sắc tâm không có sắc đảm."

Tôn Mẫn khinh bỉ Tần Dương không thương tiếc.

"Bà mẹ nó, không phải đâu!"

Tần Dương chỉ có thể âm thầm cười khổ, chẳng lẽ chính nhân quân tử khó làm như vậy sao!

Sau khi trông thấy Tần Dương khó xử, Tôn Mẫn cuối cùng vẫn giơ ly rượu lên đề nghị: "Nếu tình nhân đã vô duyên với cậu, vậy liền nhận cậu làm em trai đi, coi như ta trèo cao."

Tần Dương lập tức cười, tình nhân không thích hợp, lại làm em trai, cũng không biết cái danh người thân này là mình cho Tôn Mẫn, hay Tôn Mẫn cho mình đây.

Thế là tỷ đệ hai người ở trong phòng hàn huyên nhân sinh hồi lâu, Tần Dương luôn cảm thấy bầu không khí là lạ, có chị gái em trai nuôi nào dựa sát vào nhau nói chuyện trời đất như vậy sao?

Trời ạ, đồ đần đều nhìn ra, Tôn Mẫn yêu tinh kia chỉ sợ là quấn lên người mình.

Lúc nhạc tàn tiệc tan, lúc Tôn Mẫn bỏ đi nói cho hắn biết một bí mật, nàng đã ly hôn, hôn nhân duy trì chưa tới nửa năm tuyên bố kết thúc.

Chồng trước bởi vì bị tuyên án tội mưu sát, đã bị bắt, lấy lực ảnh hưởng của nhà họ Tôn bọn họ tại Giang Thành, hắn đời này muốn rời khỏi ngục giam sợ phải đến sáu bảy mươi tuổi đi!

"Cái gì, cô đã ly hôn."

Tin tức này đối với Tần Dương tới nói lại là một cái quả bom nặng ký, vừa rồi hắn thật không biết Tôn Mẫn độc thân.

"Ông nội nó, làm sao không nói sớm a, nữ nhân độc thân đưa tới cửa, không lấy thì phí a."

Hối hận, hối hận, vô cùng hối hận!

Sau Khi Tần Dương lấy thân phận quân tử đỡ Tôn Mẫn, đưa lên xe, Tôn Mẫn mang theo men say hôn Tần Dương một chốc, sau đó thấp giọng nói: "Em chính là thích anh, sau khi được khởi tử hoàn sinh, anh chỉ có thể là của em, tiểu đệ đệ, anh chạy không thoát."

Lái xe đi, chỉ để lại Tần Dương ở nguyên chỗ, son môi trên mặt tản ra không khí tình chàng ý thiếp nồng đậm.

"Tiểu đệ đệ, ha ha, tiểu cái đầu của cô, cô cũng mới lớn hơn ta hai tuổi mà thôi."

Tần Dương rất không hài lòng với cái kiểu xưng hô tiểu đệ đệ thế này, thế là hắn mang theo bảy phần men say ngồi ở ven đường trên ghế dài, không ngừng nhìn chằm chằm sao trên trời.

Khi gió lạnh ban đêm thổi phất qua, Tần Dương bỗng nhiên cảm giác cuộc sống của mình khoái hoạt hơn trước kia rất nhiều, chí ít hiện tại rất phong phú.

Ngay tại thời khắc hắn một thân một mình hài lòng tự luyến, bỗng nhiên một cái xe con màu xanh da trời dừng ở ven đường, nhấp nháy đèn xe, sau đó ấn còi hai lần!

Xe kia đã đỗ ở ven đường rất lâu, Tần Dương nghĩ là bên trong không người, nghe thấy tiếng còi, thuận thế nhìn sang, liền phát hiện cửa sổ xe mở ra.

Sau đó hắn trông thấy một khuôn mặt mỹ lệ, mang theo ba phần ngọt ngào, nhô ra.

Vừa nhìn thấy gương mặt này, Tần Dương vội vàng đi qua, thân thể nghiêng dựa vào đầu xe, mang theo bộ mặt đầy hơi rượu và điệu cười ngây ngô

"Ơ! Cảnh sát Trương, đại mỹ nhân giới cảnh sát chúng ta thế mà cũng học được cách nói dối gạt người, nói đi, Tôn Mẫn cho cô chỗ tốt nhiều ít, để cô bán đứng tôi như vậy."

Nguyên lai ngồi trong xe màu xanh da trời chính là Trương Thiến, sau khi nàng lừa gạt Tần Dương ra ngoài, một mực chờ ờ bên ngoài phòng riêng thẳng đến lúc Tôn Mẫn bỏ đi, mới ấn còi thu hút Tần Dương đến.

Trương Thiến dùng cánh tay mảnh khảnh chống đỡ cái đầu nhỏ, ánh mắt lom lom nhìn nhìn chằm chằm vết son môi trên mặt Tần Dương, thẳng đến lúc ánh nhìn nguy hiểm khiến cho Tần Dương sợ hãi trong lòng, mới hé miệng cười một tiếng.

"Ơ! Đại thần y, cùng xinh đẹp như vậy, mà lại cùng đại mỹ nữ ăn cơm, cảm giác rất hài lòng a, người ta có lấy thân báo đáp hay không ?"

Tần Dương tính mượn rượu, ra gan cười to nói: "Thế nào, cô ghen rồi?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Tần Dương liền hối hận, dám cùng Trương Thiến nói đến ghen tuông, đây quả thực là hành động tìm chết a.

Kết quả là, cửa xe trong nháy mắt bị bật ra, một thân thể mạnh mẽ mà lại mềm mại vọt đến trước mặt Tần Dương, không đợi hắn làm ra phản ứng, cặp ma trảo am hiểu cầm nã thủ, gắt gao giữ lại cánh tay Tần Dương.

Giãy dụa hai lần, Tần Dương phát hiện thế mà không thể cử động, nhịn không được liền thở dài.

"Ai! Đàn ông đúng là đàn ông, vì cái gì mày lại thương tiếc nữ nhân, không nỡ ra tay độc ác đâu."

Lần tự giễu này nói dẫn tới Trương Thiến vô tình khinh bỉ.

"Ồ! Với bộ dáng yếu đuối kia của anh, còn ra tay độc ác, nếu không phục, anh bây giờ liền ra tay độc ác một chiêu cho tôi xem thử đi."

Thế là Tần Dương khổ cực phát hiện, mặt mình lại dán tại trên mặt đất.

Trong nháy mắt, hắn liền hối hận, vì cái gì mình không có hỏi Nguyệt lão muốn một chút bảo bối phòng thân, hoặc là trước tiên lấy tới tay đồ của Hà tiên cô đưa cho mình, khi đó lại đến gặp cái tiểu cô nãi nãi này, cũng không đến nỗi trở nên chật vật như thế a!

"Có phục hay không!"

"Ôi!"

Tần Dương kêu rên một tiếng kêu nói: "Phục, phục, tôi từ trước đến nay đều phục mà.”

Trương Thiến đắc ý hỏi: "Vậy anh còn dám nói lung tung hay không."

"Tôi nói lung tung chỗ nào a, bộ dáng cô ghé vào trên cửa sổ xe kia không khác gì mấy cô bé vừa tới tuổi dậy thì lắm, ta..."

"Cái gì, anh dám nói tôi..."

"A..."

Một tiếng kêu cực kỳ bi thảm, thê lương xuyên thấu màn đêm, Tần Dương cũng sắp khóc.

"Má nhà ngươi, tay cũng sắp gẫy mất rồi."

"Tôi đến tuổi dậy thì, tôi đến tuổi dậy thì vẫn đã được chưa, nữ hiệp, tha mạng đi!"

Sau một hồi, trên con đường yên tĩnh ban đêm, xuất hiện một màn ấm áp.

Một cô em gái cảnh sát tuyệt mỹ ngồi ở trên ghế dài, đang giúp xoa bả vai một tên anh trai hai tay để trần.

Một bên xoa, tên đàn ông còn một bên kêu rên!

"Má nó, Em gái cô, nhẹ chút đi."

Mỗi khi hắn nói em gái cô, cảnh sát muội muội liền sẽ dùng sức giúp hắn lưu thông máu bầm, sau đó trong màn đêm lại truyền ra một trận tiếng kêu thảm thiết, đau đớn.

Sau khi kêu thảm, hắn lại sẽ phát ra một câu nói từ nội tâm.

"Em gái nó, nhẹ chút, nhẹ chút đi!"

Sau đó, đương nhiên lại là kêu thảm.

"Ai! Vòng tuần hoàn ác tính điển hình!"

Kêu hơn phân nửa ban đêm, cuối cùng Tần Dương không về nhà, Trương Thiến cũng không về nhà.

Lúc đầu Tần Dương còn tưởng rằng là mình mị lực lớn, tiểu mỹ nữ không nỡ về nhà.

Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện, chuyện căn bản không phải như vậy, Trương Thiến thế mà tại trực ca đêm, mà mình cũng rất khổ cực bị nàng bắt làm tráng đinh, làm người hầu nhỏ cho nàng.

Ngồi trên xe con màu xanh da trời, Tần Dương tò mò hỏi: "Thế nào, cảnh sát hình sự các cô cũng cướp công việc của tuần cảnh, bắt đầu trực ca đêm?."

Trương Thiến trong hơi thở lộ ra thanh âm chẳng thèm ngó tới.

"Hừ! Ai nói cảnh sát hình sự không trực ban đêm."

"Vậy cô tại sao lại lái xe riêng của mình."

"Liên quan gì tới anh à?"

Im lặng , Tần rốt cuộc hiểu rõ mình vì cái gì không có duyên với con gái, những vấn đề này thật sự là quá ngớ ngẩn, không có một chút ý vị gì.

Đến sau nửa đêm, Tần Dương rốt cục nhớ tới một sự việc có ý nghĩa, hắn lặng lẽ cầm ra tơ hồng Nguyệt lão.

Dựa theo Thần Mục Chi Quang nhắc nhở, hắn quấn tơ hồng quanh ngón tay, sau đó vụng trộm nhìn về phía cặp chân nhỏ mê người của Trương Thiến kia.

Bạn đang đọc Khách sạn Luân Hồi của Thích Ưng Đích Thỏ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nonamezzzz
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.