Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giày thêu màu đỏ

Phiên bản Dịch · 2555 chữ

Ồ! Trên cặp chân xinh xắn kia quả nhiên có sợi tơ hồng.

Dựa theo tác dụng phân tích của tơ hồng Nguyệt Lão, chỉ cần có tơ hồng, Trương Thiến liền nhất định có người trong lòng.

Chẳng qua là không biết một đầu khác của tơ hồng, có phải chàng trai toả nắng trên tấm hình trong ví cô ấy hay không.

Mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi cho ra cái kết luận này, trong lòng Tần Dương vẫn có cảm giác hụt hẫng không nhỏ.

Nói thật, hắn có thiện cảm đối với Trương Thiến, nhưng mình gặp phải cô ấy dường như chậm một chút, người ta đã là danh hoa có chủ.

Trong màn đêm, hai người vừa lái xe tuần đêm, vừa tâm sự.

Trương Thiến như cũ tò mò hỏi thăm việc Tần Dương cứu người lần trước, nàng thật coi Tần Dương là bác sĩ nắm giữ y thuật gia truyền vô cùng thần kỳ.

Mà Tần Dương thì sao, ngoại trừ qua loa lấy lệ với Trương Thiến, hỏi nhiều nhất chính là người con trai toả nắng trong ví.

Hắn luôn hỏi mấy câu không có kỹ thuật: "Cô có bạn trai chưa "

"Có phải là người trong hình đó hay không?"

"Nếu rảnh giới thiệu cho tôi đi!"

Đến cuối cùng, Trương Thiến cảm giác đầu bắt đầu quay cuồng, sau đó bịt kín lỗ tai, dùng sức kêu lên.

"Tần Dương, anh lắm chuyện quá, nhớ kỹ, anh là đàn ông, một người đàn ông làm sao có thể lắm chuyện như vậy."

"Tôi đã nói, đó là chuyện riêng tư của tôi, anh quan tâm nhiều như thế làm gì "

Tần Dương cười ha hả, rung cả cửa sổ xe, châm điếu thuốc, một bên hút, một bên phun khói trắng.

"Ồ! Là chuyện riêng tư của cô à!"

"Vậy môn y thuật kia của tôi cũng là chuyện riêng tư, cô hỏi nhiều chuyện đó làm gì.”

Lời này vừa ra miệng, Tần Dương chỉ nghe thấy két một tiếng, xe con ngừng lại.

Chỉ thấy Trương Thiến tức giận cái miệng nhỏ nhắn cắn chặt răng, săn tay áo lên, lộ ra cặp ma trảo am hiểu phân cân thác cốt thủ.

“Ha ha, chỉ có điều cái ma trảo kia trắng noãn, mịn màng thật đẹp mắt.”

Một màn này làm Tần Dương ngồi kế chỗ tài xế sợ đến run run một cái.

"Ôi mẹ ơi, cô hỏi, cô hỏi đi, ông nội nó, hỏi mau đi, đối mặt mỹ nữ ta tuyệt đối không có riêng tư, tuyệt đối biết gì đều nói hết không giấu diếm."

Phốc xuy!

Trương Thiến cười vui vẻ, sau đó thu cánh tay về, lại mở máy xe con bắt đầu tuần đêm, Tần Dương đứng hình đã lâu phào nhẹ nhõm.

Mẹ, nếu là lại tiếp tục một chút nữa, tay này của mình, tối nay không thể không bị phế.

Khi trời bắt đầu hửng đông, Tần Dương ngủ thiếp đi, bỗng nhiên hắn cảm giác trên bả vai có chút ẩm ướt, còn nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ, đều đều.

Mở ra cặp mắt mông lung, đã nhìn thấy xe con đỗ ở ven đường, mà Trương Thiến lại dựa vào tại trên đầu vai của mình ngủ say.

Đồ vật ẩm ướt kia chính là cái miệng nhỏ của Trương Thiến đang chảy ra một sợi nước miếng.

Có thể là cảm giác được thân thể của Tần Dương đang động, Trương Thiến tỉnh rồi.

Tuần tra trong một đêm, cuối cùng cô đưa Tần Dương về nhà.

Lúc dừng ở dưới lầu, Trương Thiến mang theo mỏi mệt ngượng ngùng nói: "Tần Dương, tôi có chuyện muốn mời anh giúp một tay."

Tần Dương nhất thời tò mò, ngồi rung đùi với Trương Thiến cả buổi tối, là chuyện gì mà phải để tới lúc này mới nói.

Chẳng lẽ cô nàng muốn vượt rào, vứt bỏ bạn trai cũ, cùng mình tìm niềm vui mới.

Trương Thiến tiếp tục nói: "Thật ra thì tôi cũng không phải cố tình muốn thăm dò y thuật của anh, nhưng anh ngay cả người đã tuyên bố tử vong cũng có thể cứu sống, tôi tin rằng tuyệt không phải tình cờ, cho nên muốn mời anh giúp tôi xem bệnh cho một bệnh nhân."

"Nếu như anh nguyện ý, giá tiền anh cứ đưa ra một con số, tôi nhất định sẽ thoả mãn anh."

Nghe thấy lời ấy, Tần Dương nhất thời ngẩn ra.

Chỉ có mình hắn rõ ràng, bản thân mình biết y thuật khỉ gió gì đâu.

Bất quá chỉ là ngẫu nhiên gặp phải Thần Mục Chi Quang kích hoạt nhìn thấu cơ hội có thể cứu sống Tôn Mẫn, mà lại vô cùng ngẫu nhiên chính là mình mới vừa rồi cứu nàng rất dễ dàng.

Nếu như đổi thành cái chứng bệnh đau dầu nhức óc gì đó, chính mình sợ rằng còn không bằng đám bác sĩ kia.

Đừng tưởng Tần Dương từng nghiên cứu về thuốc, có thể nghiên cứu thuốc và có thể kê đơn thuốc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, tuyệt đối không thể nói hợp làm một.

Nghĩ tới đây, Tần Dương có chút bất đắc dĩ, vốn muốn cự tuyệt, nhưng khi hắn nhìn thấy cặp tràn đầy mong đợi của Trương Thiến, hơn nữa thời điểm thấy ánh mắt tội nghiệp, trái tim hắn nhất thời mềm nhũn.

"Được rồi, tôi có thể đi xem bệnh một chút, nhưng mà tôi nói rõ trước, tôi thật không phải là thần y gì cả, cứu sống Tôn Mẫn cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, gặp lại lần thứ hai, tôi cũng tuyệt đối không nắm chắc."

Nhìn thấy Tần Dương đồng ý, Trương Thiến nhất thời hưng phấn nhảy cỡn lên.

Tiểu mỹ nhân đáng thương a, vậy mà có thể quên chính mình vẫn ngồi ở trong buồng lái, nhất thời đụng cái hoa mắt, ôm đầu, đau xuýt xoát kêu một tiếng.

Chẳng qua là nàng lăn qua lăn lại như vậy, quần áo liền bị kéo căng, lần nữa cho thấy vóc người như ma quỷ.

Tí tách!

Tần Dương chảy nước miếng, không tự chủ được liền thuận miệng ngâm một câu: "Mẹ của ta, người không lớn, mà dáng như quỷ như ma."

Nói xong câu đó sau Tần Dương chạy nhanh như làn khói, nếu không chạy, phỏng chừng lại phải bị trên tiểu ma nữ một cái bắt móng rồi.

Nhìn lấy Tần Dương chật vật chạy trốn, Trương Thiến ngồi ở trong xe hơi sửng sốt, sau đó trong nháy mắt gục ở trên tay lái cười lên ha hả, không nghĩ tới cái tên Tần Dương này vậy mà lại có một mặt hài hước như vậy, chẳng lẽ mình trong lòng hắn đã đáng sợ sao như vậy.

Cười xong sau liếc một chút thân thể mình trong gương chiếu hậu, lẩm bẩm nói nhỏ.

"Rất ma quỷ sao "

Ông già mi, xa xa Tần Dương nhìn lại có thể nhìn thấy, tiểu ma nữ nàng đưa tay ra, đo một cái vóc người của mình từ trên xuống dưới, đến khi cảm thấy vóc người mình quả thật vũ mị như ma quỷ, mới hài lòng rời đi.

Trời ơi..., đây chính là nữ nhân, bất kể có bao nhiêu đẹp, đều không thể ngoại lệ a.

Về nhà, Tần Dương mơ mơ màng màng buồn ngủ nên ngả lưng một chút, buổi chiều tỉnh lại liền bắt đầu chính sự: kế hoạch đối phó Vương Đức Thanh.

Sư mẫu yêu cầu là "Không để lão già kia chết, cũng không cần hắn ngồi tù, chỉ cần hắn thân bại danh liệt, táng gia bại sản."

Yêu cầu có chút hà khắc, hơn nữa độ khó cực cao.

Sau khi Vương Đức Thanh chiếm đoạt thành quả chính mình, đã công bố hiệu quả của thuốc mới ra ngoài, hiện tại hắn là nhân vật thu hút số một Giang Thành, địa vị như mặt trời ban trưa, cực kỳ hưng thịnh .

Vào lúc này phải đối phó hắn, chẳng những đám người dưới tay hắn sẽ không đồng ý, thậm chí ngay cả chính phủ cũng sẽ can dự.

Quá khó khăn.

Hơn nữa Tần Dương rất rõ ràng, thuốc bản thân nghiên cứu trọng yếu bực nào, ban đầu đã lập cho nó một cái tên gọi là "Thần tiên quả " chẳng qua, Vương Đức Thanh chắc chắn sẽ không dùng danh tự này mà thôi.

Thần tiên quả nói cho cùng nên tính là một loại thuốc kích thích, có thể dùng để kích thích người thực vật, lão niên si ngốc, đám người bị bệnh mất ký ức do vỏ đại não, có tỷ lệ cao đánh thức, hồi phục họ.

Loại bảo bối này chẳng những thiếu hụt trong nước, liền ngay cả toàn thế giới cũng ít thấy, cho dù có những loại thuốc khác tương tự, nhưng Tần Dương lại biết, hiệu quả những thuốc kia không rõ ràng bằng thần tiên quả chính mình nghiên cứu.

Nếu quả thật muốn giải quyết Vương Đức Thanh, sợ rằng phải nhúng tay vào từ trên loại thuốc.

Khổ tâm tính toán cả ngày, Tần Dương không có kết luận, sau đó hắn liền tiến vào Luân Hồi khách sạn, thảo luận cùng sư mẫu.

Hắn muốn hỏi một chút xem Vương Đức Thanh có chuyện bất lương gì để dễ dàng lợi dụng.

Nhưng kết quả để cho người ta vô cùng rung động.

Vương Đức Thanh không hổ là sói đội lốt cừu, trong những năm một mực lộ ra một bộ dáng người chồng điển hình khi ở cùng vị sư mẫu này.

Nếu như không phải là sư mẫu trong lúc vô tình khám phá ra việc ngoại tình của hắn, sợ rằng đến chết cũng sẽ bị chẳng hay biết gì.

Không thể không nói, thứ người như vậy giỏi về tâm kế, tâm tư kín đáo, ngay cả người bên gối cũng giấu giếm chặt chẽ.

Có câu cổ ngữ như thế này:

"Lưu manh không đáng sợ, đáng sợ là sợ lưu manh có văn hóa."

Vương Đức Thanh là thuộc về cái loại lưu manh có văn hóa này, rất khó đối phó.

Từ sư mẫu không có thêm thứ gì hữu dụng, Tần Dương lại gọi đến điện thoại cho Nguyệt Lão.

Bất kể thế nào nói, người ta cũng là thần tiên, nói không chừng thật sự có chủ ý tốt.

Tút tút...

Điện thoại vừa vang lên hai tiếng thì kết nối, một đầu khác truyền tới thanh âm hưng phấn của Nguyệt Lão.

"Ông chủ Tần, ngài đã giải quyết xong chuyện rồi!."

Khục khục, lúng túng , xem ra Nguyệt Lão một mực nhớ chuyện này.

Tần Dương đi thẳng vào vấn đề nói: "Vẫn chưa, nhưng tôi đã bắt đầu kế hoạch, hiện tại gặp phải chút phiền toái, muốn thỉnh giáo một chút."

Vừa nghe nói Tần Dương muốn thảo luận chính sự cùng mình, Nguyệt Lão nhất thời kích động, đây chính là tâm bệnh của hắn ! Sớm ngày giải quyết, liền sớm ngày thoát khỏi sợ hãi bị Thiên Đạo trừng phạt.

Nghe Tần Dương giới thiệu xong tình huống, Nguyệt Lão nhất thời phát điên.

" Ông chủ Tần, ngài khẳng định không có nói sai sao, tên tinh trùng lên não Vương Đức Thanh kia thật sự cẩn thận vậy sao, một chút sơ hở cũng không có?"

Tần Dương tức giận nói: "Nói nhảm, chuyện mà ta muốn làm lại có thể không thăm dò trước sao, còn nữa, nếu hắn thật sự dễ đối phó, ta lúc đầu sao có thể chịu thiệt trong tay hắn, sư mẫu sao có thể bị hắn lừa gạt."

Nguyệt Lão trầm tư, suy nghĩ rất lâu mới lên tiếng: "Nếu như thần tiên chúng ta có thể vượt qua luân hồi giới, đến phàm trần các ngươi, chuyện này sẽ dễ giải quyết, nhưng vấn đề là chúng ta đi không được a! Dù cho có pháp lực, cũng không dùng được."

Lúc này Tần Dương mới nhớ, Nguyệt Lão đã nói với mình, thần tiên không thể tùy tiện đến phàm trần, nếu không Thiên Đạo cho một luồng ngũ lôi giáng xuống, thần tiên cũng sẽ chết không có chỗ chôn.

Bỗng nhiên cả cái kế hoạch đi vào ngõ cụt, Tần Dương trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào.

Đang lúc này, hắn nhớ tới chuyện Hà tiên cô muốn đưa cho mình bảo bối, vội vàng lại hỏi: "Nguyệt Lão, lão nhân gia Hà Tiên cô không biết đưa cho ta cái gì, ngài có mang theo người không dó?"

Vừa nhắc tới chuyện này, Nguyệt Lão cũng dường như chợt tỉnh ngộ, vội vàng nói: "Nhìn trí nhớ ta này, nàng đã chọn xong bảo bối, hiện tại đoán chừng đã ở trên đường, chắc là nhanh thôi, chỉ mấy phút sau liền có thể đưa đến nhà ngài."

"Cái gì, ta không nghe lầm chứ! Các người lại có thể dùng giao hàng nhanh."

Tần Dương nhất thời cảm giác mình sắp bị lời nói của Nguyệt Lão nói thành ngu dại.

"Không đúng rồi, ông không phải nói là không có cách nào đến nhân gian sao, làm sao gửi chuyển phát nhanh cho ta."

Chỉ nghe Nguyệt Lão đắc ý cười cười: "Ha ha, Ông chủ Tần à, Thiên Đạo mặc dù nghiêm, nhưng mà thần tiên cũng không phải người ngu, chúng ta cứ coi như không đến được nhân gian, nhưng mà liên lạc đơn giản với nhân gian cũng không phải việc khó, bằng không đồng hồ vàng Rolex của lão làm mà lấy được tới tay, danh thiếp của ta là ai in!"

Đúng là câm lặng, Tần Dương nhất thời cảm thấy đám thần tiên này vô cùng không đáng tin cậy, nói chuyện cũng ba phải như vậy.

"Đúng rồi, Ông chủ Tần, ngài cũng đừng đặt hi vọng quá lớn vào bảo bối của Tiên cô, dựa theo quy định của Thiên Đạo, nàng cũng không thể đưa cho ngài thứ gì uy lực cường đại, bằng không ngài bỗng nhiên nổi cơn điên, đem nhân gian hủy diệt thì làm sao bây giờ."

"Ông, tiên sư ông."

Tần Dương bị tức thiếu chút nữa ngũ khiếu bốc khói, đám thần tiên này thật đúng là đủ thẩm hiểm, vừa muốn ngựa chạy lại không cho nó ăn cỏ.

Mình chính là cái cái con ngựa đáng thương không ngừng bị bọn họ bóc lột nha.

Cúp điện thoại của Nguyệt Lão, chưa được vài phút, quả nhiên cánh cửa đã có người gõ cửa, mở cửa nhìn một cái, quả nhiên là một nhân viên giao hàng nhanh.

Sau khi ký nhân, Tần Dương vẫn mang theo tâm tình hưng phấn mở bọc ra, dù sao cũng là Hà tiên cô đưa, đoán chừng dù sao vẫn hữu dụng hơn tơ hồng của Nguyệt lão đi

Bạn đang đọc Khách sạn Luân Hồi của Thích Ưng Đích Thỏ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nonamezzzz
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.