Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỹ nữ cứu trận.

Phiên bản Dịch · 2393 chữ

Sau khi Tần Dương mở gói đồ, đồng tử lập tức dựng đứng.

Chẳng ai ngờ rằng trong bao lại là một đôi giày thêu màu đỏ, đôi giày nhỏ kia chỉ sợ chỉ có hài nhi vừa ra đời mới có thể đi được!

Điên rồi, nội tâm Tần Dương hoàn toàn điên rồi.

Hà tiên cô, lão nhân gia nàng là muốn trước chúc mình sớm sinh quý tử hay là mỉa mai mình bị Vương Đức Thanh chơi xỏ! Cái giày thêu này nhìn thế nào cũng cảm thấy không đáng tin

Ai! Tư duy của Thần tiên, quả nhiên không phải người bình thường có thể lý giải.

Trong lòng vô cùng phiền muộn Tần Dương bưng một chén nước ngồi xuống, một bên hớp nước uống, một bên cầm lên cặp giày thêu mini đáng yêu kia.

"Tiên cô à tiên cô, không muốn cho thì nói là không muốn cho, càn gì lừa gạt ta, cái thứ này, khác gì nhựa plastic, ném đi còn lo ảnh hưởng đến môi trường.”

Sau khi trải qua phiền muộn, Tần Dương trong khi thở dài vẫn quyết định, trước tiên xem một chút giày thêu có công năng gì rồi nói.

Cùng lúc thần quang chi nhãn mở ra, một luồng tin tức lập tức liền truyền vào trong óc.

Phốc phốc!

Vừa đọc lời giới thiệu đầu tiên, Tần Dương liền phun ra đồ uống uống trong miệng, đầy miệng đồ uống hoàn toàn phun lên giày thêu.

"Không phải đâu, cái thứ này mà vẫn là cấp thấp Tiên Khí!"

Không nghĩ tới cặp giày thêu này khó coi này địa vị thế mà còn không nhỏ, danh liệt hàng ngũ Tiên Khí.

Lần này Tần Dương đã có hứng thú, vội vàng xem xét tin tức trong đầu, chỉ thấy trong đó viết.

"Giày tiểu nhân, Tiên Khí cấp thấp, chính là vật tùy thân lúc nhỏ của Hà tiên cô, bởi vì thời gian dài bên người, cảm nhiễm linh khí, tự động tiến hóa thành Tiên Khí."

"Tác dụng, chỉ cần ném về phía địch nhân, giày tiểu nhân liền sẽ tự động đi vào chân đối phương, đối phương giống như gặp phải tiểu nhân nguyền rủa, chẳng những đi đường đau chân, sẽ còn thời thời khắc khắc chịu số con rệp, giống như có tên tiểu nhân lúc nào cũng đi theo phía sau mông, giở trò xấu."

"Wow! Không thể nào, đây chính là giày tiểu nhân, đúng là bảo vật chuyên môn làm khó dễ người khác mà."

Ha ha ha ha, Tần Dương đột nhiên thật hưng phấn.

"Tiên cô à! Lão nhân gia người thật sự là hiểu rất rõ ta, bảo bối này còn có tác dụng hơn mấy quả bom nguyên tử, không chỉnh chết lão rùa đen họ Vương kia ta liền không gọi Tần Dương."

Tần Dương dương dương đắc ý thu giày thêu vào trong giới chỉ trong không gian, sau đó hấp tấp ra cửa.

Hôm nay, hắn thật muốn đi tìm Vương Đức Thanh.

Tần Dương trong lòng suy nghĩ, nếu như cho Vương Đức Thanh đi vào giầy thêu này, hắn liền sẽ bị số con rệp, đến lúc đó tất nhiên sẽ lộ ra sơ hở, mình thuận tay ra chiêu, nói không chừng thật có thể khiến hắn thân bại danh liệt, khuynh gia bại sản.

Vừa ra cửa chính, Tần Dương liền gọi một chiếc taxi, thẳng đến phòng thí nghiệm mà đi.

Đến chỗ cửa lớn phòng thí nghiệm, Tần Dương nghênh ngang đi tới, gác cổng thật xa đã nhìn thấy hắn, cầm gậy cảnh côn ra đón, sau đó ngăn Tần Dương ở bên ngoài cửa chính.

"Ơ! Tần tiên sinh, ngài đến nơi đây làm gì?"

Tần Dương tức giận thầm mắng bảo an là mắt chó coi thường người khác.

Trước kia bọn hắn nhìn thấy mình thì giống như chó xù, bình thường đều là liếm láp mặt hỏi: "Tần tiên sinh, có gì có thể giúp ngài sao."

Hiện tại thì ngược lại rồi, người ta mình không chỉ cho mình là chó của Vương Đức Thanh, còn trực tiếp liệt mình vào hàng ngũ chó nhà có tang, nhìn thấy mình liền cầm gậy ra nghênh đón.

Tần Dương cũng không quan tâm, dù sao mục tiêu của hôm nay là Vương Đức thanh, thế là hắn nói: "Tôi còn có chút vật tư ở bên trong, tôi vào lấy ra."

Gác cổng ngoài cười nhưng trong không cười chỉ về phòng gác cửa, nói: "Đúng vậy, cũng không cần cậu phí tâm, Vương giáo sư đã sớm nghĩ đến, ha ha, mấy thứ đồ nát này vứt cho ăn mày người ta còn không cần, thế mà còn muốn đến đây lấy.”

Sau đó gác cổng chỉ về phòng trực, không chút do dự nói: "Cầm đi, đặt ở phòng trực đã đã nhiều ngày, rất chiếm chỗ, tranh thủ thời gian lấy đi."

Tần Dương lập tức liền bó tay rồi, con rùa già làm cũng quá tuyệt đi, đề phòng mình còn đề phòng thật mẹ nó triệt để, ngay cả đồ vật mình đã dùng qua cũng bị vứt ra khỏi cửa.

Thế là Tần Dương nói: "Nói như vậy họ Vương chính là không muốn gặp ta."

Bảo an nói: "Biết thế là được, lấy được đồ rồi thì đi nhanh đi, thứ cho tôi không tiễn xa được."

Sau khi ngốc trệ ở một chỗ mất mấy giây, Tần Dương làm ra quyết tâm, trực tiếp đi tới phòng trực, cũng không nói nhảm, lấy cái ghế liền đặt mông ngồi ở bên ngoài cửa chính phòng nghiên cứu, như thế thì tốt rồi, hoàn toàn chặn đường xe cộ vào ra phòng nghiên cứu.

Một chiêu này hắn học từ nhóm bác gái ở nhà, những bác gái kia chỉ cần một khi cãi nhau, sẽ chuẩn xác đặt một cái ghế ngăn ở cửa nhà người ta, không mắng ngươi máu chó xối đầu, mấy bác thề không quay đầu lại a!

Nhưng Tần Dương không có mắng chửi người, chỉ là ngăn chặn xe cộ ra vào, sau đó nói: "Tôi nói cho các người biết, họ Vương còn thiếu tôi hai tháng tiền lương đấy, bảo hắn đưa tới cho tôi, đưa tới tôi liền coi như thanh toán xong, không đưa tới..."

"Ha ha, ta liền không thèm đếm xỉa, mỗi ngày chặn ở đây."

Ai! Thế gian này không sợ người không muốn mạng, chỉ sợ không muốn mặt a!

Chiêu này Tần Dương chơi xấu tuyệt chiêu thật đúng là đem tôn chỉ mặt dày phát huy vô cùng tinh tế.

Quả nhiên, cũng không lâu lắm, Vương Đức thanh ngồi không yên, hắn phái ra lái xe.

Tần Dương biết tài xế này là tâm phúc con rùa già, theo hắn nhiều năm, mà lại cũng là tên tiểu nhân hám lợi.

Lúc trước mình còn khuyên Vương Đức thanh đừng sử dụng dạng lái xe này, nhưng bây giờ xem ra, người ta vốn chính là cá mè một lứa, mới thật sự là người một nhà, mà mình mới là người ngoài a!

Chỉ thấy lái xe mang thần sắc đầy vẻ khinh bỉ đi đến trước mặt Tần Dương, âm dương quái khí nói.

"Ồ! Đây không phải Tần Đại tú tài sao, làm sao, rời khỏi phòng nghiên cứu, ngay cả cơm cũng không có mà ăn sao, chỉ là hai tháng tiền lương cũng để ý."

Tần Dương liếc mắt nhìn phủi hắn một chút, sau đó châm một điếu thuốc, hờ hững ngồi tại nguyên chỗ bất động.

Hắn hôm nay chỉ muốn dụ ra tên họ Vương kia, chỉ cần Vương Đức thanh không ra, mình sẽ không đi.

Tài xé thấy Tần Dương không để ý tới hắn, cũng không tức giận, từ trong ngực móc ra một xấp tiền, bộp một cái ném vào trong ngực Tần Dương.

"Cút đi, lão tử cho mày ba tháng tiền lương, còn dám tới quấy rối, đánh gãy chân chó của mày."

Một xấp tiền kia nảy mấy lần trên người Tần Dương, sau đó rơi trên mặt đất, lập tức đốt lên ngọn lửa vô danh trong lòng Tần Dương.

Toàn bộ thành quả nghiên cứu đều là của hắn, nhưng đám này rùa đen này lại dùng tiền máu, tiền mồ hôi của mình để nhục nhã chính mình.

Có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục.

Chỉ thấy hắn trong nháy mắt nhấc chân, đá một cước, đá thẳng vào trên xấp tiền.

Ba!

Thần chân a!

Một xấp tiền bị Tần Dương đạp chính bay đầy trời, bốn phía lả tả rơi xuống.

Nhưng giày chơi bóng trên chân hắn mấy tuần chưa giặt hiển nhiên theo định luật, bay ra ngoài, không có gì bất ngờ.

Ba!

Giày chơi bóng một đường đập vào trên mặt lái xe.

Im lặng a!

Trông thấy một màn này, Tần Dương lập tức vui vẻ, đồng thời phát thệ phát ra từ lương tâm, một cước này thật không phải cố ý, cho dù cố tình cũng không có độ chính xác như vậy, bằng không hắn liền trực tiếp vào đội bóng đá quốc gia làm vẻ vang nước nhà đi.

Tự dưng chịu một cước, lái xe nhất thời ngẩn ra, mình đưa tiền đến, thế mà còn bị đánh.

"Tần Dương, mày dám đánh tao."

Tài xế này bình thường chính là một tên đầu gấu,

Cơ bản chính là một tên du côn.

Lần này vừa đúng lúc, tự dưng chịu một cước, bản tính liền lộ ra, hét lớn một tiếng, bốn phía bảo an đều lao đến.

"Người đâu, đánh cho ông, đánh cho tàn phế, lão tử trả tiền chữa cho nó."

Trong nháy mắt, năm sáu tên bảo an liền vọt lên.

Tần Dương mắt thấy là bị đánh, hắn vung cái ghế, coi như đánh không lại, lần này cũng muốn liều mạng, hắn chính là dùng tôn nghiêm để liều.

Ngay khi Tần Dương muốn lấy một địch nhiều, bỗng nhiên một cái xe con màu xanh da trời nhanh chóng lái tới, két một tiếng xoay tròn phanh lại vài mét trước mặt đám người

Chỉ thấy cửa xe mở ra, một thân ảnh mềm mại xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Oa! Cô gái thật đẹp.

Đám người chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, ánh mắt nhao nhao bị hấp dẫn tới.

Sau đó đã nhìn thấy một vị mỹ nữ phi thân lên, đỡ lấy bả vai Tần Dương, mang theo một suối tóc dài phiêu dật liên tục đá ra mấy cước, một đôi mỹ lệ tuyệt luân chân dài vẽ ra trên không trung từng đạo đường cong duyên dáng.

Ba ba ba!

Đám người choáng váng, cảm giác ánh mắt không đủ dùng.

Chỉ như vậy một cái liên hoàn cước, đám bảo an giống như rùa con này toàn bộ nằm xuống, dọa đến chân tài xế kia khẽ run rẩy, phù phù liền quỳ xuống.

"Cô nương tha mạng, cô nương tha mạng a."

Mẹ nó, lái xe mới vừa rồi còn đắc chí vô cùng lần này ngay cả tôn nghiêm làm người tối thiểu cũng ném mất.

Ánh mắt Tần Dương khinh bỉ, hung hăng đảo qua.

"Không có cốt khí, không có can đảm, thật không phải là đàn ông."

Khinh bỉ xong, Tần Dương cười nói với mỹ nữ: "Ơ! đồng chí Cảnh sát thật là tốt, ra mặt cho dân lành, diệt trừ ác bá, ngày mai tôi phải viết phong thư cảm tạ gửi đến cục mới được!"

Nguyên lai mỹ nữ chạy tới chính là Trương Thiến, buổi sáng mới chia tay, sau khi nghỉ ngơi cho tới trưa, nàng lại bắt đầu đi làm.

Không phải sao, vừa vặn đi qua nơi đây, liền xuất thủ hóa giải nguy cơ Tần Dương bị quần ẩu.

Chỉ nghe Trương Thiến tức giận nói ra: "Tôi không phải đã nói rồi sao, bảo anh rèn luyện nhiều chút, mấy tên tiểu bảo an đều không giải quyết được, còn xưng thần y đâu."

Nghe xong lời này, Tần Dương lập tức cảm thấy đại não xuất hiện một cảm giác trì độn, ngu xuẩn.

"Không đúng, mỹ nữ, thần y và đánh nhau có quan hệ sao?"

Rốt cục, sau khi tài xế kia kinh hoảng, phát hiện cô gái trợ giúp Tần Dương thế mà mặc đồng phục cảnh sát, thế là một đôi mắt nham hiểm khẽ liếc ngang liếc dọc hai lần, lập tức nghĩ đến một cái quỷ kế.

Hắc, tên chó chết này thế mà không cầu xin, trực tiếp nhảy dựng lên một tay nắm chặt đồng phục cảnh sát của Trương Thiến.

"Mau đến xem đi, cảnh sát đánh người, cảnh sát đánh người."

Ngoan ngoãn, một trảo này nhưng làm Trương Thiến làm phát bực.

Kỳ thật hắn vu hãm Trương Thiến cũng chưa có vấn đề gì, dù sao người ta là chân chính cảnh sát, dạng vô lại gì chưa thấy qua.

Nhưng cái tay hắn lôi kéo bả vai Trương Thiến kia lại rước lấy phiền phức.

Bởi vì dưới ma trảo của hắn, thế mà làm đứt một hàng cúc áo lớn của Trương Thiến.

Cái tên gia hoả bi thảm Tần Dương, chẳng những lập tức cặp mắt trợn tròn, còn không nhịn được lẩm bẩm một câu.

"Ông nội của ta, ma quỷ a, con lại trông thấy ma quỷ."

Sau khi mơ màng, trực giác nói cho Tần Dương xảy ra đại sự.

Quả nhiên, Trương Thiến giận tím mặt, chỉ cảm thấy bên tai truyền đến một tiếng sói cái bạo hống điên cuồng.

"Không! Được! Nhìn!"

Tiểu nương tử à, sát khí lăng nhiên a.

Tần Dương không có chút tâm tư phản kháng nào, chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, lập tức đứng tại chỗ, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

Mà cùng lúc đó, Trương Thiến xiết chặt quần áo trước ngực, sau đó liền tóm cái tay khốn kiếp đặt trên đầu vai mình, quơ tay vặn một cái.

Bạn đang đọc Khách sạn Luân Hồi của Thích Ưng Đích Thỏ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nonamezzzz
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.