Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành Lập Thần Vẫn

Tiểu thuyết gốc · 2395 chữ

Trương Thành đứng trên một đỉnh núi cao, trước mặt là bình nguyên rộng mênh mông. Hắn vung tay, từng điểm sáng lấp lánh từ lòng bàn tay bay ra, theo một cơn gió thổi qua, phiêu bạt khắp bình nguyên. Nhất thời, mặt đất ầm ầm sóng dậy, từng cây cự thụ trọc trời phá đất mà lên, đâm cao bễ nghễ vào tận mây xanh. Lại thêm vài lần phủi tay của Trương Thành, hoa cỏ, quái thạch, linh thụ như nấm sau mưa mọc lên tới tấp. Không chỉ có vậy, dưới những gốc cây này còn có rất nhiều viên trứng đủ mọi sắc màu, có lẽ rất nhanh theo thời gian trôi qua sẽ biến thành từng con linh thú sống động.

- Trong không gian này, năng lực của ta được tăng cường mạnh hơn rất nhiều, có thể duy trì thời gian tốc độ chảy so với ngoại giới nhanh hơn mười lần, như vậy cũng sẽ đủ khoảng trống để xây dựng nên một tổ chức thực sự.

Trương Thành lẩm bẩm tự nhủ. Đúng vậy, hắn đã quyết định sẽ dựa vào những tài nguyên của Vĩnh Hằng giới thành lập nên một tổ chức để chống cự dị tộc. Nhưng cụ thể như thế nào, còn cần xem xét kỹ lưỡng.

Trương Thành quay người, phía sau vách núi nơi hắn đứng có một gian phòng cỏ. Trương Thành bước vào trong phòng, ngoại trừ giường ngủ và một giá sách ra, chỉ có một chiếc gương lớn duy nhất nằm giữa căn phòng.

- Bạch Thải.

- Có, chủ nhân.

Trương Thành lên tiếng gọi, Bạch Thải rất nhanh từ trong hư không hiện ra. Đến hiện tại hắn đã biết, Bạch Thải chính là một tồn tại giống như khí linh của Vĩnh Hằng giới này, hay nói cách khác Vĩnh Hằng giới chính là bản thể của nó. Mà bộ dạng mèo trắng chỉ là một loại hóa thân của Bạch Thải, nhưng lại có năng lực tự do xuất nhập Vĩnh Hằng giới, cũng không giống như suy nghĩ của Trương Thành về khí linh xem trong tiểu thuyết, chỉ có thể bị khốn thủ ở trong một không gian.

Trương Thành ngồi xuống giường, nâng ly trà nhấp nhẹ một ngụm, chậm rãi nói:

- Ngươi nói Tấm Gương Vị Diện có thể quan sát được toàn bộ địa cầu, là thật sao?

- Đúng chủ nhân, Tấm Gương Vị Diện có thể quan sát tới địa cầu mỗi một góc, dù là đáy biển thâm uyên hay là địa tâm dung nham đều không phải là góc khuất với nó.

Bạch Thải đáp. Trương Thành nghe vậy trầm tư. Hắn muốn thành lập nên tổ chức, tất nhiên cần kết nạp thêm nhiều người. Nhưng không phải ai cũng có tư cách gia nhập tổ chức này, Trương Thành tài nguyên tuy nhiều nhưng cũng không thể bồi dưỡng người của toàn thế giới. Vì vậy tuyển chọn nhân tài, hơn nữa là đỉnh tiêm nhân tài chính là điều tất nhiên.

- Có tiêu chí nào để có thể biết được một người có thiên phú dị năng hay không? Hoặc là ta của tương lai đã chiêu mộ những người nào, ngươi nơi này có thông tin gì không?

Trương Thành hỏi. Bạch Thải bay vòng vòng suy nghĩ một lúc mới hồi đáp:

- Chủ nhân không lưu lại bất cứ thông tin gì vễ những chiến hữu trong tương lai của mình. Còn về thiên phú dị năng, hay là nói ai không thể thức tỉnh, ai có thể thức tỉnh, hay là khi thức tỉnh rồi càng tiến thêm, đây đều là không có cách nhận ra. Nên thật ra dị năng giả là không có thiên phú định nghĩa này, không giống như trong một số tiểu thuyết mạng nói cái gì hạ phẩm linh căn, thượng phẩm linh căn các loại.

- Ngươi còn biết tiểu thuyết mạng?

Trương Thành ngạc nhiên.

- Ta đã từng cùng chủ nhân lang bạt trên địa cầu rất nhiều năm nha.

Bạch Thải lắc lư đuôi dài, nũng nịu đáp.

- Lại nói tiếp, hiện nay trên trái đất gần như mỗi một nhân loại đều mang trong mình virus sinh học của dị tộc, chỉ cần đợi tới khi chúng hàng lâm, lúc đó sẽ biến bảy tỷ người trên địa cầu thành quái vật, phục vụ cho thí luyện chiến trường. Mà trước quãng thời gian đó, nếu như một người gặp phải một sự việc khiến thể xác hoặc tinh thần của họ đạt tới giới hạn, vậy sẽ sớm kích phát virus có trong máu của mình, qua đó khiến gen đột biến. Mà dị năng giả, chính là những người có tinh thần ý chí vô cùng mạnh mẽ, vượt qua được sự đau đớn do gen đột biến mang tới, giữ vững lý trí do đó không biến thành quái vật, trái lại còn đạt được năng lực mới. Mà những người thất bại, tất cả đều biến thành những con quái vật không vô hồn.

- Như vậy a.

Trương Thành thở dài, mặc dù hắn cũng đã nghe "hắn" nói qua về vũ khí sinh học, nhưng khi một lần nữa được Bạch Thải nói lại cặn kẽ, Trương Thành trong lòng vẫn là trầm xuống. Hắn hít sau một hơi, lấy lại tinh thần tiếp tục hỏi Bạch Thải.

- Vậy có cách nào có thể phát hiện ra những dị năng giả này sớm không?

- Điểm này thì có thể. Vì địa cầu vốn là một hành tinh hoàn toàn không có linh năng, nên khi những dị năng giả hay là quái vật sinh ra đều sẽ tạo ra linh năng gợn sóng, cái này giống như ngôi sao trong đêm tối vậy, Tấm Gương Vị Diện rất nhanh sẽ có thể tìm được sinh vật này.

Bạch Thải lần này tự tin đáp.

- Vậy thì tốt. Như vậy hiện nay trên địa cầu đã có trường hợp nào xảy ra chưa?

Trương Thành nghe vậy vừa lòng gật đầu, lại đề ra nghi vấn. Bạch Thải lấy móng vuốt chạm nhẹ vào tấm gương. Nhất thời trong gương hiện lên bộ dạng địa cầu, nhưng bề ngoài lại là một màu đen đặc. Trong đó, có mấy chục điểm sáng lấp lánh mờ nhạt phân bố khắp địa cầu.

- Hiện tại là năm hai nghìn không trăm hai mươi mốt, khoảng cách dị tộc xâm chiếm còn gần ba năm nên lúc này chưa có trường hợp thức tỉnh hay dị biến nào xảy ra, nhưng Tấm Gương Vị Diện cũng đã đo được bốn mươi lăm điểm năng lượng bất thường. Những chỗ này có lẽ rất nhanh theo thời gian trôi qua sẽ sinh ra dị năng giả hoặc là quái vật dị biến.

Bạch Thải chỉ những điểm sáng kia hồi đáp.

- Như vậy xem ra chỉ có thể chờ. Trước mắt việc cần làm là xây dựng nên cơ sở hạ tầng hoàn thiện cho tổ chức, tới nghênh đón những thành viên mới trong tương lai.

Trương Thành đứng người lên, bước ra khỏi phòng vừa đi vừa nói.

- Chủ nhân, ngài còn chưa có đặt tên cho tổ chức của chúng ta

Bạch Thải vội vẫ bay theo, đáp lên vai của Trương Thành, nghiên mắt mèo nhìn hắn.

- Tên sao? Đã những dị tộc kia coi mình như thần linh, xem loài người như heo chó tùy tiện đồ sát. Vậy tổ chức này... hãy đăt tên là Thần Vẫn đi.

Trương Thành trong mắt toát ra tia sáng lạnh lẽo.

- Ta muốn tất cả bọn chúng, những kẻ tự coi mình là thần đều phải ngã xuống ở địa cầu của nhân loại.

Trương Thành mang theo Bạch Thải bay tới giữa thung lũng.

- Nơi này nếu xác định xây dựng thành căn cứ của tổ chức, vậy nhất định phải thiết kế đủ nguyên bộ cơ sở hạ tầng có thể chứa được ít nhất là vài nghìn người. Phòng ở, phòng tích sức linh năng, khu binh khí, khu thí nghiệm, chế dược, rèn đúc vũ khí, tất cả đều phải đầy đủ.

Trương Thành đứng giữa không trung, vươn tay chỉ xuống thung lũng hào hứng nói. Mèo trắng ở trên vai hắn phụ họa gật đầu.

- Còn có sau này chúng ta có thể sẽ mở ra không gian thông đạo nối liền bí cảnh với ngoại giới, tiện cho việc thành viên xuất nhập huấn luyện hoặc làm nhiệm vụ, như vậy cũng cần thêm lực lượng thủ vệ, hoặc là hộ sơn thần thú cái gì.

Trương Thành nói tới đây, nhìn đám trứng đang được ấp dưới những tán cây, lắc đầu nói tiếp:

- Những linh thú này chỉ là sinh vật bình thường, tác dụng chủ yếu chỉ là khiến hệ sinh thái của bí cảnh thêm phong phú, nhưng nói tới sức chiến đấu vẫn là quá yếu. Ta nhớ được trong kho tài nguyên dường như còn có gần chục viên trứng đặc biệt, khí tức sinh mệnh cực kì mạnh mẽ, nếu chúng được ấp ra chắc chắn sẽ là một nguồn chiến lực cực kì mạnh mẽ.

Bạch Thải vuốt vuốt râu mèo, gật đầu nói:

- Những sinh vật này đều là do chủ nhân thu thập được trong rất nhiều năm tháng giao chiến với đám dị tộc, bọn chúng gen cực kì xuất chúng, năng lực kinh người, hoàn toàn có thể so sánh với những dạng thần thú trong truyền thuyết của địa cầu.

- Ừm, chỉ là hiện tại ta cũng không đủ quyền lợi để lấy chúng ra đem ấp, để thêm một thời gian nữa vậy.

Trương Thành bất đắc dĩ nói, sau đó hắn từ trong lồng ngực lấy ra một cái túi nhỏ màu nâu, vung lên, mấy chục hạt nhỏ như hạt đậu màu vàng kim bay xuống đất. Trong khoảnh khắc, từng hạt đậu nhanh chóng biến lớn, vỡ ra, vài chục tên cự nhân cao gần ba mét, toàn thân vàng óng từ dưới đất đứng lên. Mỗi một cự nhân trên người bắp thịt đều căng tràn lực lượng, vẽ lên lít nhít phù văn màu đen.

Bạch Thải bay tới trên đầu một tên cự nhân, thò móng mèo bé tí xuống gõ gõ cái đầu khổng lồ của cự nhân, tấm tắc nói:

- Đám Hoàng Cân Lực Sĩ này của chủ nhân sinh trưởng nhanh chóng, lực lớn vô cùng, mỗi một cái đều tương đương một tên nhân loại dị năng giả cấp hai. Chỉ là bọn này đầu óc có chút ngu đần, không quá có thể thi hành những mệnh lệnh phức tạp, nếu không trong kháng chiến cũng sẽ có diệu dụng rất lớn.

Trương Thành sắc mặt như thường, bình thản nói:

- Điều này cũng không trách được. Theo như hồ sơ trong kho tài nguyên ghi lại, đám này cự nhân chỉ là hàng thứ cấp, hoàn toàn không cách nào so sánh được với Hoàng Cân Lực Sĩ chân chính. Nhưng để đảm đương cu li xây dựng thực ra là tiện lợi. Đi thôi, để bọn chúng tự làm việc, chúng ta bây giờ đi ra ngoại giới xem. Từ lúc ta tỉnh dậy đến giờ cũng chưa hề bước chân ra ngoài.

- Vâng, chủ nhân.

Bạch Thạch nghe vậy mắt mèo trợn tròn, mừng rỡ nói, vội bay tới đậu trên vai Trương Thành. Trương Thành ôm lấy mèo trắng, vung tay lên, một đạo quang môn hiện lên, hắn bước chân đi vào.

Thành phố H là một trong hai thành thị lớn nhất của quốc gia Đông Việt, với tổng dân số gần mười triệu người. Tuy đây không phải là một đất nước lớn, nhưng lại nổi tiếng trong lịch sử thế giới với những cuộc kháng chiến thần kì. Trương Thành mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, ôm mèo trắng xen kẽ trong dòng người đi bộ trên phố, nhìn qua khá quái dị. Hai bên đường là hàng loạt những cửa hàng đủ loại, quần áo, trang sức, quán cafe, quán ăn, người ra người vào vô cùng tấp nập.

- Chủ nhân, chúng ta chọn chỗ nào để làm không gian thông đạo?

Tiếng nói của Bạch Thải vang lên trong lòng Trương Thành. Hắn suy nghĩ một chút, truyền âm lại:

- Tốt nhất là ở trong nội thành, sau này khi xảy ra việc có thể tiện cho việc di chuyển cứu viện, dù sao không phải tất cả mọi người đều có năng lực không gian. Hơn nữa Vĩnh Hằng giới nằm ở trong không gian tường kép, hoàn toàn không lo ảnh hưởng tới ngoại giới. Tìm một ví trí thích hợp, sau đó an trí không gian thông đạo là được.

Một người một mèo cứ thế lang thang khắp khu vực trung tâm của thành phố. Cuối cùng Trương Thành quyết định dừng chân ở phố đi bộ lớn nhất thành phố, cũng thiết đặt không gian thông đạo ở đây. Hắn tìm tới bức tường ở giữa một tiệm quần áo và một quán cafe, vung tay, không gian bỗng như bị phồng ra, một cửa hàng cứ thế xuất hiện giữa hai cửa tiệm hai bên.

Cửa hàng mặt ngoài toàn bộ do gỗ tạo thành, điệu bộ cổ kính, trang nhã. Trương Thành đi tới mở cửa bước vào. Bên trong cửa hàng, là một loạt giá sách màu nâu vàng xếp hàng ngay ngắn, còn có một quầy gỗ phía trong cùng, bên cạnh dựng một tấm gương rất lớn. Trương Thành đi tới quầy gỗ, ngồi xuống ghế. Bạch Thải khẽ lắc mình, trên thân quần áo bỗng trở thành trang phục của một nhiên viên phục vụ, trên mặt nó càng là nhiều thêm một cặp mắt kính gọng tròn. Mèo trắng khẽ đảo tay, một ly trà bốc khói nghi ngút trỗng rỗng xuất hiện.

- Ông chủ, mời dùng trà.

Mèo trắng bay tới, khom mình dâng trà cho Trương Thành. Trương Thành tiếp lấy, nhấp một ngụm, hài lòng gật đầu.

- Như vậy, chúng ta ngồi chờ xem ai là dị năng giả đầu tiên sinh ra trên thế giới này đi.

Bạn đang đọc Khi Cứu Vớt Thế Giới Trở Thành Nghề Chính sáng tác bởi LãnNhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LãnNhân
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.