Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Y Đạo - Y Đức

Tiểu thuyết gốc · 1868 chữ

Hoàng Cung Hoa Lư,

Sau khi đuổi khéo Ngô Nhật Khánh, Đinh Liễn bắt đầu đi thị sát công việc lập Lễ đường cho Đinh Bộ Lĩnh. Trời đổ mưa phùn, con đường bằng đất đã bị nước thấm mấy hôm nay cộng với người qua lại thường xuyên dẫn đến lầy lội. Tám lính ngự lâm nhấc kiệu phải hết sức cẩn thận, sợ mắc sơ suất bị ngã sẽ làm Hoàng Đế bệ hạ bị thương.

Đinh Liễn nhíu mày lại. Con đường Hoàng Cung cũng đã khó đi như vậy thì đường ngoài kinh thành chắc chả khá hơn. Thời đại này dân chúng quá khổ. Trong đầu hắn đã lên kế hoạch cải tạo Hoàng Cung, quy hoạch lại Kinh thành, biến nơi đây thành chốn phồn hoa.

Chỉ có tạo nên cảnh tượng phố thị sầm uất mới kéo nhân khí đến làm ăn, buôn bán. Cũng may là thân thể hắn được cải tạo, trí nhớ, kiến thức đã đọc qua, xem qua, đi qua lại hiện rõ như in trong não. Hắn cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Đang suy nghĩ mông lung thì tiếng hô của Phó Thống lĩnh Ngự lâm quân vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ. Hắn hơi nhíu mày, quan sát xung quanh. Lúc này, chư quan đã dựng xong lễ đường tại quảng trường trước cung cấm. Một canh giờ sau hắn cũng phải có mặt tại đây cùng hoàng tộc làm lễ nhập quan cho Đinh Bộ Lĩnh.

Biết tư tưởng của Đinh Liễn, những gì liên quan đến văn hóa người Hán đều đã bị cắt bỏ. Chỉ còn lại các lễ nghi tang lễ thuần Việt. Lúc này Đinh Điền và bách quan kéo ra làm lễ đón Đinh Liễn. Đinh Liễn thấy vậy gật đầu tỏ ý hài lòng, đặng hỏi:

“Định Quốc Công, mọi công việc đã hoàn tất chứ?”

“Muôn tâu bệ hạ, lễ đường tại Hoàng Cung và ngoài cửa Hoàng Cung đều đã dựng xong cũng cắt cử người trông coi, tiếp đón. Riêng lò hỏa thiêu dựng ở chân núi Lạc Đế thì phải thêm hai ngày nữa mới xong. Mộ phần tại đỉnh Kỳ Lân, thần cũng sai công tượng đến chuẩn bị. Khoảng 7 ngày nữa mới xong phần cơ bản. Sau khi an táng Tiên Đế, chúng công tượng phải mất khoảng ba tháng mới xây xong đền thờ tại chỗ. Cái này cũng không gấp được. Thần cũng đã điều tất cả thợ thủ công giỏi đến làm”.

“Uh. Sự việc xảy ra bất ngờ, thế nên vạn sự tùy duyên. Nhớ trả công gấp đôi cho các công tượng. Thời tiết khắc nghiệt thế này, họ cũng rất tội nghiệp”.

- Vâng ạ.

Lúc này một viên quan bước ra, thì ra là Tôn Thất thái y.

“Muôn tâu bệ hạ. Thần có thể gặp riêng bệ hạ một chút được không ạ?”

Đinh Liễn hơi ngạc nhiên, sau đó chợt nghĩ đến lý do vì sao. Đinh Liễn cũng có chuyện muốn gặp Tôn Thất Thái y nên cũng vui vẻ đồng ý.

“Được. Mời Tôn thái y vào trong lều tiếp khách...”

Đinh Liễn được sự hộ tống của quân sĩ, thái giám bước vào lều lớn. Tôn thái y đi theo. Đinh Liễn đưa tay ra hiệu, quân lính và thái giám đi ra ngoài đứng canh gác.

“Được rồi. Tôn Thái y muốn hỏi gì Trẫm?”

“Bệ hạ. Hạ thần có thể kiểm tra thân thể của ngài được chứ?”

“Ha ha. Có gì là không thể. Ông lại đây”.

Tôn thái y vội vàng chạy tới. Lấy hai ngón trỏ và giữa tay phải đè lên mạch tay của Đinh Liễn, sau đó vểnh tai tập trung lắng nghe.

“Mệnh mạch hữu lực, thân thể vô bệnh, vô tật. Kỳ lạ... Bệ hạ, ngài có biết chất độc mà ngài bị trúng là gì hay không?”

“Trẫm biết. Đó là thạch tín. Một loại kịch độc vô sắc, vô vị...”

“Theo lý, bệ hạ khó qua khỏi. Nay khởi tử hồi sinh, thật kỳ lạ.”

“Vậy theo ý ông trẫm phải chết mới có lý phải không?”

Tôn thái y biết mình lỡ lời phạm thượng nên vội quỳ xuống khấu đầu tạ tội.

“Hạ quan không dám. Hạ quan lỡ miệng. Kính xin bệ hạ tha thứ”.

“Được rồi, trẫm không trách ông. Ông đứng lên đi. Thế ông đã hết hiếu kỳ chưa?”

“Dạ. Hạ quan đã không còn gì để hỏi ạ”.

“Vậy bây giờ đến trẫm hỏi ông?”

“Kính thưa bệ hạ. Xin ngài hãy hỏi hạ thần ạ”.

“Ông hành nghề y đã bao nhiêu năm?”

“Dạ, hạ thần đã hành nghề y được 30 năm ạ”.

“Vậy ông có phân biệt được thế nào là Y Đạo, thế nào là Y Đức hay không?”

Tôn thái y khựng người lại. Vấn đề này tưởng chừng nghe thì đơn giản nhưng lại khó trả lời vô cùng. Y Đạo là con đường làm nghề Y. Y Đức là đạo đức người làm nghề Y. Xưa kia lúc còn trẻ chắc chắn ông sẽ trả lời như vậy. Nhưng nay khi đã hành nghề 30 năm, ông lại không dễ trả lời.

Đinh Liễn thấy Tôn thái y đã bí, miệng mỉm cười hỏi:

“Thế theo ông đỉnh cao của y đạo là gì? Đỉnh cao của y đức là gì?”

Tôn thái y ngẫm nghĩ. Đỉnh cao của nghề y không phải là được vào cung làm ngự y, thái y hay sao? Vậy đỉnh cao của y đức lại là gì? Là cứu được vua hay cứu được nhiều người? Là cứu người không phân biệt giàu nghèo, sang hèn, thiện ác ư?

“Trẫm lại kể cho ông nghe một câu chuyện thế này. Ở một quốc gia xa xôi, có một ông thầy thuốc rất tài năng, ông ấy có ước mơ là thi đậu vào thái y viện để trở thành ngự y giỏi nhất nước. Nhưng kỳ lạ, cả ba lần thi ông ta lại không thi đậu. Nản lòng thoái ý, ông ta về quê nhà mở một tiệm thuốc sống qua ngày.

Ông ta có một cậu con trai, người con trai này thiên phú rất tốt, thông minh, lanh lợi, khéo léo. Là một hạt giống tốt trong ngành y. Thầy thuốc rất ưng ý và kỳ vọng vào người con trai này nên đã dốc túi truyền thụ y thuật những mong anh ta khi lớn lên sẽ thay ông trở thành ngự y giỏi nhất triều đình.

Cùng lúc ấy, ở làng của ông có một gia đình mẹ góa con côi nghèo khổ. Mẹ cậu bé bị bệnh và do quá nghèo không có tiền chữa bệnh nên đã chết. Quá đau thương, cậu bé quyết lập chí đi tìm thầy thuốc giỏi để học tập y thuật đặng sau này có thể cứu người.

Cậu đã đến nhà thầy thuốc nọ. Lúc đầu thầy thuốc vì muốn giấu nghề gia truyền nên từ chối cậu bé. Cậu bé liền quỳ trước nhà ông tới ba ngày đến khi kiệt sức. Cảm động về sự kiên trì, ông đưa cậu bé vào nhà cứu chữa và hỏi lý do tại sao muốn học y? Cậu bé kể về câu chuyện của mình và nói lý do cậu muốn học.

Thầy thuốc cảm phục tấm lòng hiếu thảo của cậu nên nhận lời cậu làm học đồ. Thiên phú của cậu hoàn toàn bình thường không có gì nổi bật cả. Thầy thuốc cũng vẫn dốc lòng truyền thụ tất cả bản lĩnh của mình, hy vọng cậu học được bao nhiêu thì học.

Cho đến một ngày, triều đình thông báo mở lớp dạy y để đào tạo y quan. Nếu tốt nghiệp sẽ được nhận vào cung làm ngự y. Hai cậu bé liền xin phép thầy thuốc đi đến kinh thành tham gia khảo thí. Con thầy thuốc thì đi với ước mơ được trở thành thái y, đỉnh cao của Y đạo.

Cậu bé mồ côi thì nghĩ muốn trở thành ngự y bởi nơi đó có tập hợp sách vở y học của thiên hạ. Làm y sư sẽ được đọc các loại sách đó. May mắn thay cả hai đều đậu. Con của thầy thuốc đậu với điểm ưu, cậu bé mồ côi chỉ đủ điểm đậu. Cả hai bắt đầu cuộc sống học tập y dược.

Để giúp học sinh có kinh nghiệm thực tế, nhà trường có mở ra một y quán chữa bệnh miễn phí cho người dân. Ai mắc bệnh mà không có tiền thì đến đây cho học sinh chữa bệnh. Đương nhiên vì là miễn phí nên không thể đòi hỏi người có y thuật cao siêu chữa được. Thế nên nhiệm vụ này được đẩy cho các y sinh.

Con trai thầy thuốc ngoài thời gian trên lớp liền thường tham gia các hội nhóm của giới quyền quý để làm quen tạo mối quan hệ sau này. Anh ta nghĩ rằng, mình có mối quan hệ thì sau này cơ hội được nâng đỡ trở thành một ngự y sẽ dễ dàng hơn. Chẳng bao lâu, anh ta trở thành một thành viên trong giới quý tộc.

Còn cậu bé mồ côi ngoài việc lên lớp nghe giảng thường bị đẩy ra y quán chữa bệnh miễn phí cho dân. Đây là một công việc mệt nhọc lại không có công xá gì nên chẳng y sinh nào muốn làm cả. Thấy cậu bé mồ côi không thân không thế nên thường đẩy cậu ra đó trực y quán để lấy tiền sinh hoạt của họ.

Cậu ở y quán gặp rất nhiều bệnh nhân. Bệnh nào cậu biết thì cậu chữa ngay. Bệnh nào không biết cậu liền chạy về gặp giảng viên để hỏi hoặc vào thư viện xem sách thuốc sau đó quay lại chữa cho bệnh nhân kia.

Cậu không quan tâm quá đến việc làm ngự y. Ước mơ của cậu là chữa được tất cả mọi bệnh tật trong thiên hạ để giúp người nên cậu rất hài lòng với hoàn cảnh hiện tại.

Ngày qua ngày. Cuối cùng cũng đến kỳ sát hạch. Hai cậu bé cùng dự thi. Lạ kỳ làm sao, cậu bé mồ côi thì vượt qua kỳ sát hạch và trở thành thái y mà cậu bé con thầy thuốc lại không vượt qua nổi, đành phải trở về quê kế thừa tiệm thuốc của cha cậu.

Tôn thái y. Ông có biết tại sao cậu bé mồ côi lại thi đậu trong khi người con của thầy thuốc lại thất bại không?”

“Muôn tâu bệ hạ, cậu bé mồ côi thi đậu là bởi vì cậu ấy chăm chỉ, chịu khó lại có nhiều cơ hội chữa bệnh cho nhiều người nên y thuật tăng mạnh. Còn cậu bé con thầy thuốc lăn lộn giữa các công tử không có nhiều cơ hội chữa bệnh. Bởi các công tử ăn sung mặc sướng nên rất ít khi bị bệnh. Có chăng chỉ là cảm mạo xoàng xĩnh.”

-----

Bạn đang đọc Khí Vận Quốc Gia sáng tác bởi kimbang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimbang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 139

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.