Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mèo trắng hay mèo đen, bắt được chuột là mèo tốt?

Tiểu thuyết gốc · 2163 chữ

Đinh Liễn thật ra cũng không nghiêng về mưu sĩ hay độc sĩ. Với hắn, biện pháp nào phù hợp nhất, hiệu quả nhất thì hắn dùng.

Nếu mưu sĩ dùng tốt, hắn sẵn sàng sử dụng. Nếu mưu sĩ dùng không tốt bằng độc sĩ, hắn sẽ chọn độc sĩ. Tùy từng trường hợp mà dùng, tùy từng mục đích mà sử dụng. Thanh danh là quan trọng nhưng nếu lợi ích của kết quả tốt hơn thanh danh, hắn sẽ chọn kết quả.

Cũng như giữa Thế và Lực. Ưu tiên của hắn là dùng thế đè người, nhưng nếu thế yếu, hắn sẽ dùng lực mạnh mà phá. Nếu thế và lực đều yếu, vậy hắn dùng mưu trí để thay đổi. Nếu mưu cũng kém nốt thì hắn sẽ ngoan ngoãn rụt đầu làm rùa. Tuyệt đối không đứng ra đầu sóng ngọn gió.

Thể hiện khí phách nhất thời mà để bản thân lâm vào nguy hiểm thì đối với hắn đó không phải là anh hùng mà là Xuẩn Hùng. Mà kể cả anh hùng thì hắn cũng không làm bởi cái giá của anh hùng thường là mạng sống của chính mình.

Ví như thấy người ngã xuống sông, ngươi vội vàng nhảy xuống cứu. Khi nhảy rồi ngươi mới nhớ là ngươi không biết bơi hoặc biết bơi nhưng không có kỹ năng cứu người đuối nước. Thế là ngươi chết. Người ta sẽ gọi ngươi là Anh hùng và tôn vinh cái chết của ngươi là cái chết có ý nghĩa.

Thế nhưng, cha mẹ già của ngươi không ai trông nom, vợ của ngươi vì mưu sinh mà đi bước nữa, con của ngươi không ai chăm sóc phải bơ vơ. Thế nhân đâu có ai có nghĩa vụ quan tâm lo lắng cho họ. Chỉ có ngươi với tư cách là con, là chồng, là cha mới có thể làm. Vậy, nếu như biết trước là như thế, ngươi còn dám nhảy xuống sông cứu người đóng vai anh hùng?

Dù anh hùng chẳng đáng tiền nhưng cả thế gian này đều cần anh hùng. Vì sao à? Vì anh hùng chính là tấm mặt nạ phủ lên cái gọi là nhân tính. Vì thế gian cần đến một thứ gọi là hy vọng, là ảo tưởng.

Vì người thế gian luôn có thói quen dựa dẫm vào người khác cứu giúp mình khi gặp điều không may. Họ cần anh hùng xuất hiện để cứu họ. Họ trông chờ vào một hiệp sĩ tự nhiên xuất hiện đúng lúc để che chở ban phước cho họ.

Thật buồn cười phải không? Ngươi không lo rèn luyện để bản thân ngươi đủ mạnh mẽ, đủ cứng rắn. Ngươi lại mong chờ người khác phải có nghĩa vụ hy sinh bản thân để giúp ngươi. Sau đó phong cho người ta một danh hiệu là anh hùng, hiệp sĩ, tráng sĩ...

Điều đó chỉ nói lên nội tâm của ngươi quá yếu đuối, hèn mọn, tham lam. Nếu không, tại sao lại đặt vận mệnh của chính mình vào tay kẻ khác?

Người xưa có câu: Dựa núi núi sẽ đổ, dựa người người sẽ chạy, sống trên đời phải luôn nhớ bản thân mình mới là chỗ dựa vững chắc nhất: Đừng vì ỷ lại mà mất tất cả!

Cuộc sống này, dù sớm hay muộn thì cuối cùng ngươi cũng sẽ ngộ ra một điều rằng con đường đi chỉ có ngươi tự đi một mình, không ai có thể đồng hành mãi mãi.

Vậy nên, thay vì dựa vào người khác, hãy dựa vào chính bản thân, việc mình có thể tự làm thì đừng nhờ vả người khác. Có vậy, ngươi mới có thể giống như cây cổ thụ luôn trụ vững giữa đời dù cuộc sống có giông tố ra sao.

Nhiều khi con người cảm thấy không hạnh phúc chính là vì không hài lòng thỏa mãn. Dục vọng làm xung động những chấp trước ẩn sâu trong tâm mỗi người.

Từ khi con người đến với thế giới này, không giờ phút nào ngừng truy cầu để thỏa mãn dục vọng của mình. Nhiều khi chúng ta đã có được cái mình muốn, nhưng thấy người khác còn có cái tốt hơn thì lại bắt đầu trở nên thất vọng.

Người thì oán trách cuộc sống của mình không được tươi đẹp rực rỡ như người khác. Có người oán trách chồng mình không tài giỏi, không biết quan tâm như chồng người khác. Có người oán trách con mình không nghe lời hiểu biết như con người khác…

Nếu một mặt lúc nào cũng hâm mộ những gì mà người khác có, mặt khác lại oán trách những gì mình có, thế thì cả cuộc đời này vĩnh viễn chẳng thể có được niềm vui.

Lòng ham muốn như cái động không đáy, khi dục vọng trở nên sâu vô đáy thì không thể nào lấp đầy, không thể nào thỏa mãn được.

Vậy nên, biết đủ mới có thể luôn vui vẻ

Hâm mộ những gì người khác có không bằng trân quý những gì mình đang có: thân thể mạnh khỏe, gia đình ấm êm, công việc ổn định…

Có thể những thứ bạn thấy quá ư là tầm thường bình dị này, lại là truy cầu ước mơ của bao kẻ khác.

Con người thường nghĩ rất nhiều về quá khứ và tương lai, nhưng lại có thói quen lơ là hiện tại. Kỳ thực, quá khứ đã qua từ lâu rồi, mà tương lai thì chứa đầy những ẩn số chưa biết. Chỉ có hiện tại mới là những thứ bạn thực sự có thể nắm bắt được.

Thế nên, cần nắm bắt hiện tại, trân quý hết thảy những gì mình có.

Trân quý những gì tốt đẹp hiện tại không có nghĩa là vứt bỏ hy vọng đối với tương lai.

Biết đủ thường vui là để chúng ta giữ tâm thái cho chính, thản nhiên đối mặt với những được mất trong đời, mà không phải để chúng ta vứt bỏ ước mơ, an phận với hiện trạng.

Về tương lai, chúng ta sẽ phải nếm trải những đổi thay, trải nghiệm những biến hóa của cuộc sống. Nhất là thời kỳ tuổi trẻ, hết thảy đều chứa đầy những khả năng vô hạn.

Cuộc sống là để sáng tạo, nếu không nó sẽ biến thành sinh tồn.

Khi này, nếu cảm thấy tài hoa không đủ lớn, đó là lúc chúng ta nên tĩnh tâm lại để học tập.

Học tập tất cả những gì có lợi, có thể hỗ trợ cho tương lai của chúng ta: hàm dưỡng văn hóa, kỹ năng chuyên ngành, kỹ năng giao tiếp, sự nhẫn nại, nghị lực… Tất cả những thứ này đều đáng để chúng ta bỏ thời gian cả đời ra không ngừng học tập, không ngừng rèn luyện.

Không có người nào là kẻ mạnh thiên bẩm, cũng không có thành công nào hễ bắt tay vào làm là thành tựu. Đằng sau tất cả những thu hoạch đều là sự kiên trì và nỗ lực mà người khác không biết.

Có lẽ đã từng có người phũ phàng nói với ngươi rằng: “Cứ nỗ lực làm đi, chắc gì đã có thu hoạch”.

Hoàn toàn chính xác, dốc sức không nhất định sẽ có thành quả, nhưng nếu không dốc sức thì nhất định sẽ không có thành quả.

Cơ hội có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống quá nhỏ, quá nhỏ… nếu muốn có tương lai, thì trước hết hãy dốc sức nỗ lực.

Ngươi không nên quá dựa vào người khác, vì chỉ có mình mới không vứt bỏ mình

Hãy tự vấn bản thân rằng mình có dựa quá mức vào người khác không?

Có lẽ ngươi có cha mẹ tốt, họ đã để cho ngươi được sống những ngày an nhàn, chiều chuộng từ nhỏ. Cho dù giờ đây ngươi đã trưởng thành, đã bước vào xã hội nhưng cha mẹ vẫn quan tâm chăm sóc bạn như trước.

Hoặc ngươi có người chồng tốt, chồng có sự nghiệp thành đạt, lại nhất nhất nghe theo ngươi, xưa nay chưa từng yêu cầu ngươi làm gì, tiền kiếm được đều đưa hết cho ngươi giữ.

Vì có sự yêu thương chăm sóc như thế của người thân nên ngươi rất khó trải nghiệm được khó khăn của cuộc sống. Thế là ngươi lơi lỏng cảnh giác với cuộc sống, buông lỏng yêu cầu đối với bản thân, bắt đầu chìm đắm trong trạng thái cuộc sống nhàn nhã lại tốt đẹp.

Nhưng dựa vào người khác mà có được thoải mái an nhàn, ngươi thực sự đón nhận thản nhiên không? Trong tâm không có chút gì suy nghĩ và lo lắng sao?

Cha mẹ mỗi ngày một già đi. Một ngày nào đó họ không còn sức lực chăm sóc ngươi nữa, hơn nữa lại cần ngươi chăm sóc họ. Ngươi xưa nay chỉ biết hưởng thụ thì sẽ làm thế nào?

Chồng ngươi có yêu thương ngươi thế nào đi nữa, nhưng ai có thể đảm bảo được anh ấy cả cuộc đời này sẽ không thay lòng đổi dạ. Ngươi đã quen ỷ lại vào anh ấy, nếu đột nhiên gặp phải chuyện tình cảm đổi thay, thì sẽ đối diện với cuộc đời còn lại như thế nào đây?

Dựa vào núi thì núi lở, dựa vào người thì người đi, chỉ có dựa vào mình mới là chỗ dựa vĩnh viễn.

Vĩnh viễn không được phó thác hy vọng cuộc sống vào bất kỳ một người nào khác, bất kể họ là ai, bất kể hiện tại tốt với ngươi như thế nào. Ngươi vẫn phải có đủ sức mạnh, mạnh mẽ đến mức có thể độc lập đối diện với hết thảy thách thức trong cuộc đời.

Biết đủ thường vui, nỗ lực tiến thủ, độc lập tự chủ – đây chính là 3 đạo lý thực dụng nhất của cuộc đời.

Đời này, cũng không cần ngươi phải làm anh hùng. Hãy luôn tỉnh táo và tự lượng sức mình. Chỉ giúp đỡ người khác khi chính ngươi đã ổn và hành vi giúp đỡ ấy không gây tổn hại gì cho chính bản thân.

Tào Mạnh Đức có câu nói rất nổi tiếng : Ta thà phụ cả thiên hạ chứ không để cả thiên hạ phụ ta. Tào Tháo thà mang tiếng Gian Hùng chứ không thèm cái danh hão Anh Hùng. Cho nên ông ta mới xây dựng được cả một đế chế rộng lớn và mạnh mẽ. Vợ đẹp, con khôn, sự nghiệp lẫy lừng, lưu danh muôn thuở.

Quan điểm của Đinh Liễn cũng thế. Hắn chẳng quan tâm thủ đoạn của hắn là mưu sĩ hay độc sĩ, lấy Thế đè người hay lấy Lực phá Thế. Hắn cũng không quan tâm quá trình hay kết quả, cái nào quan trọng hơn. Cái hắn cần là hiệu quả và lợi ích, rất trần trụi và thực tế.

Vì lẽ đó, ngay khi hắn tỉnh dậy, hắn đã không ngần ngại đăng cơ xưng đế ngay chứ không đợi về sau. Hắn cũng không mảy may cân nhắc khi lấy đại thế tước binh quyền của nhóm Lê Hoàn.

Hắn cũng không từ thủ đoạn khi cho người giả thư nhận tội của Lê Hoàn để đánh lừa Dương Vân Nga, lại dùng thư thú tội của Dương Vân Nga để buộc tội nhóm Lê Hoàn.

Hắn cũng không anh hùng đến nỗi đấu tay đôi mà cho Thiên tử quân dùng hỏa lực của liên nỏ tàn sát cả nhà Lê Hoàn.

Hắn lại càng không lòng mềm khi tru di tam tộc Dương - Lê - Nguyễn tới mấy ngàn người bao gồm cả phụ nữ , người già và trẻ em.

Hắn cũng không tiếc của khi ban hết thành quả cho các bộ hạ gia tộc Nguyễn Bặc, Trịnh Tú, Lưu Cơ mà lẽ ra những thứ đó phải thuộc về Hoàng tộc.

Hắn lại càng không để ý mặt mũi khi đích thân đến xin lỗi Ngô phu nhân, thuyết phục Ngô Nhật Khánh và ban cho gia tộc ấy tài sản nhà họ Dương.

Và chính hắn, cũng sẵn sàng tha thứ cho họ Phạm, hai anh em Phạm Hạp, Phạm Cự Lãng chỉ bởi vì những người ấy có tác dụng với kế hoạch của hắn sau này.

Có người sẽ nói rằng hắn là Hoàng đế mà không có cá tính, không có Đế uy. Có người sẽ chửi hắn yếu mềm nhuyễn chân tôm...

Đinh Liễn không quan tâm bởi hắn luôn biết rõ hắn đang làm gì, đang muốn cái gì và sẽ đạt được cái gì. Với hắn, Mèo trắng, hay mèo đen, bắt được chuột mới là mèo tốt.

---------

Bạn đang đọc Khí Vận Quốc Gia sáng tác bởi kimbang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimbang
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.