Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kí ức kiếp trước

Tiểu thuyết gốc · 1936 chữ

Không để nàng nói hết câu, thiếu niên mệt mỏi cười gượng một tiếng, yếu ớt đáp:

“À, ta đi ra ngoài làm chút, muội đừng để tâm. Trời này gió hơi lớn, chắc ta trúng phong rồi.”

Tiểu cô nương nhìn ra bên ngoài, rồi lại đưa ánh mắt kì dị nhìn thiếu niên giờ đã được mình dìu lên giường, hỏi:

“Có gió? Sao muội không thấy, đừng bảo huynh bị ma ám đấy nhé.”

“Khụ khụ, à ừm, chắc ta nhớ nhầm…”

Cười khan một tiếng, hắn vội vàng nói mấy câu lấp liếm cho qua, sau đó ân cần dịch sang một bên, nhường chỗ cho tiểu cô nương, nói:

“Thôi cũng đêm rồi, ta cũng chỉ ra ngoài một chút, không phải vấn đề to tát. Giường còn rộng, muội vào nằm đi.”

“Huynh cứ ngủ đi, muội cũng ngủ được một giấc rồi, giờ cũng hơi khó ngủ trở lại.”

Nàng lưu luyến đưa mắt nhìn cái giường còn ấm áp, nhưng gà đã gáy, canh hai đã điểm, không thể ở lại. Lo lắng vị trên giường bệnh kia sẽ ra sao, nàng vội vàng nói tiếp:

“À ừm, huynh cứ ngủ đi, muội nằm một chút cũng được.”

Nói rồi, liền nằm lên giường, tay với lấy cái chăn mỏi đắp qua người.

Quả thực rất mệt mỏi, không hiểu sao vừa nằm lên giường, hai mắt nàng liền trĩu lại không cách nào kháng cự lại được, chốc lát liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Nghe tiếng thở nhẹ nhàng đều đặn của tiểu cô nương, thiếu niên khẽ thở ra một hơi, vội vàng với lấy cốc nước bằng gỗ đặt trên đầu giường uống lấy vài ngụm, sau khà một tiếng khoan khoái tỉnh cả người.

Nội thể hắn có chút khôi phục, bất quá chẳng là bao. Nằm xuống giường, hương thơm nhàn nhàn của tiểu cô nương tỏa ra, không đúng, nàng là thiếu nữ rồi. Thiếu nữ ngủ chung giường với một nam tử hơn hai tuổi nàng, hẳn nhiều khi sẽ có suy nghĩ kì quái vô cùng.

Đưa tay ra ôm nàng, chẳng hiểu sao lại lần mò lên trên. Xúc cảm mềm lại chợt truyền tới, không ổn, thế này là sao nhỉ?

Hắn thở dài, nếu đúng như trong kí ức, liệu có nên gọi đây là ấu dâm trẻ vị thành niên hay không? Luật 34 mà áp dụng chắc mình đành mang cái danh La Lỵ Công (Lolicon) rồi.

Thiếu niên tên đầy đủ là Trần Nguyên Xương, gia cảnh trước đây cũng không tệ, được coi như phú hộ trong vùng. Nơi này là vùng Thuận Thanh, một đồng bằng khá rộng và trù phú do Lạc Tinh Môn quản trị. Trần gia trước kia cũng là một gia tộc có danh khí không tệ, nhưng sau một thảm họa, tất cả những gì còn lại chỉ là hư vô.

Nguyên Xương là một thành viên chi thứ của gia tộc, tuy nhiên khi vừa mới một tuổi thì không hiểu sao lại nhớ hết về tri thức của kiếp trước của mình. Kiếp trước hắn được sinh ra tại một nơi gọi là Địa Cầu hay Trái Đất, có người gọi đó là Mẫu Thổ. Nơi này rất phát triển khoa học tu tiên, khoa học thực dụng được dung hòa với việc tu luyện thành tiên huyền diệu, tạo nên một sắc thái đặc biệt của nơi này. Hắn trước kia vốn là một tu tiên giả bình thường nhưng linh hồn lại dị bẩm cường hãn, mạnh ít nhất gấp một trăm lần cường độ linh hồn của tu tiên giả cùng giai. Chính vì thế linh hồn của Nguyên Xương, kiếp trước tên cũng như vậy bị một tổ chức thần bí bắt lấy về làm trung tâm của một trận pháp lưu trữ thông tin. Ở đó hắn bị ép buộc phải ghi nhớ hết tất cả những thông tin được nạp vào, còn ý thức thì luôn bị áp chế, hoạt động như một cái máy chỉ biết nạp thông tin và trả lời thông tin theo lệnh.

Bỗng một hôm, cơ sở thông tin của tổ chức bị phát hiện và công phá. Vì để giữ bí mật, người cuối cùng tại nơi này đã kích hoạt cơ chế tự hủy trận pháp khiến cho linh hồn hắn được thoát li, tuy nhiên suýt nữa yên hôi phi diệt và chuyển kiếp sang làm một người bỉnh thường sinh ra trong một gia tộc tu tiên nhỏ lại thế giới này.

Vì trước đó linh hồn của hắn đã bị ép buộc ghi nhớ rất nhiều thông tin nên giờ đây, mọi thứ đều hiện trở về nguyên vẹn, một mảng tri thức khổng lồ của một nền văn minh khoa kỹ kết hợp với tu tiên huyền ảo đầy rực rỡ đều được khắc sâu trong trí nhớ của Nguyên Xương. Mọi thứ từ những thứ nhỏ nhặt nhất như vẽ bùa, khắc linh trận,… đến bố trí đại trận, công pháp tu luyện hay kĩ thuật công nghệ cao đều được khắc sâu trong đầu hắn, tất cả đều hiện về như một cuốn bách khoa toàn thư khổng lồ.

Hơn nữa, tổ chức này dường như là một tổ chức chuyên thu thập và nghiên cứu các công nghệ vũ khí, vì thế trong đầu hắn, toàn bộ các công trình nghiên cứu của tổ chức này đều hiện lên rõ mồn một.

Tất nhiên với thực lực vài tài sản có trong người hiện giờ, Nguyên Xương chỉ có thể chế tạo một vài thứ đơn giản như tài liệu tu bổ trận pháp, vẽ ra vài loại linh phù bảo mệnh cấp thấp, còn lại chẳng làm được thứ gì. Trận pháp bên ngoài là hắn bố trí lúc Trần gia chưa bị hủy diệt cùng bát tộc trong vùng, tài lực đủ để tạo ra một trận pháp phòng ngự như thế này. Lúc đó cứ nghĩ bố trí chơi chơi để luyện tập thôi, ai ngờ rằng đến giờ lại phát huy hiệu dụng vô cùng lớn.

Trong tay hắn hiện giờ chính là một vật tổ truyền của Trần gia. Chính hệ trong đêm đó hoàn toàn bị hủy diệt, các chi thứ cũng tán loạn trong đêm đó. Tộc trưởng đích thân đưa vật này cho Nguyên Xương, dặn dò tuyệt đối không được phép cho rơi vào tay ai, nếu không sẽ dẫn tới đại họa.

Vật tổ truyền cái chó gì hắn chẳng để tâm tới, nhưng nhìn ánh mắt khẩn thiết của vị tộc trưởng già cỗi này, Nguyên Xương có thể thấy rõ một nỗi lo âu không hề giả dối, càng khiến hắn tin tưởng hơn. Giữ một vật là đại họa cho mình, nhưng nếu đúng như lời của vị tộc trưởng kia nói thì đại họa của bản thân so với đại họa tới từ vật này có lẽ còn lớn hơn gấp bội.

Không ai biết đêm đó là ai đã ra tay, chỉ biết bát tộc Thuận Thanh hoàn toàn bị hủy diệt trong một đêm. Lạc Tinh Môn đã phái cao thủ tới cứu giúp nhưng không thể ngăn chặn được. Chỉ nghe người ta nói rằng, mười vị cao thủ này cũng biến mất ngay sau khi tới ứng cứu bát tộc.

Chẳng ai biết số phận của mười vị cao thủ này như thế nào, khả năng cao là đã chết. Nghe nói rằng, sau đêm đó mấy ngay, Lạc Tinh Môn tổ chức tang lễ rất lớn, nghe đâu là cho mười vị này.

Vật tổ truyền mà vị tộc trưởng kia đưa cho Nguyên Xương là một thanh cốt trùy thủ dài nửa xích. Thứ này chẳng biết luyện chế như thế nào mà cứng rắn sắc bén khác thường, chém sắt như chém bùn, tuyệt đối thuộc hàng bảo binh. Hắn ước tính, vật này cứng và sắc bén không kém gì kim cương.

Nằm bên cạnh thiếu nữ, tay hắn vân vê cây cốt trùy thủ, lưỡi dao lóe bạch sắc dưới ánh trăng. Cầm lên cắt vào vách tường một cái kêu lên ken két, để lại một vệt khắc mờ nhạt, chốc lát liền nhanh chóng biến mất.

Thanh cốt trùy này thực sự tốt. Nguyên Xương nhìn tiểu đao trong tay, ánh mắt lóe lên một tia tán thưởng. Trận pháp phòng ngự hắn bố trí là Cương Đại Địa trận, trận pháp cấp ba. Tuy không phải là trận pháp cấp bậc quá cao, nhưng sức phòng thủ tuyệt đối thuộc hàng mạnh nhất cong những trận pháp cùng giai. Hơn nữa đại trận này không phụ thuộc vào linh thạch cung cấp năng lượng mà là tự hấp thu linh khí thiên địa, đặc biệt là từ lòng đất lên để duy trì. Chỉ cần không hỏng những “phiến trận” được bố trí để liên kết thì bức tường phòng ngự xung quanh có thể tự động khôi phục được.

Hai năm trước, khi mà bát tộc Thuận Thanh bị hủy diệt trong bí ẩn thì hắn đột nhiên trúng phải một loại tà thuật khiến toàn thân suy yếu, y như bị rút hết sinh cơ vậy. Việc này phát sinh ngay sau khi Nguyên Xương được tộc trưởng giao cho thanh cốt trùy thủ này một thời gian ngắn. Trước đó, tu vi của hắn vốn không tệ, cũng được coi là người xuất sắc trong đám đệ tử Trần gia, tu vi đạt tới Luyện Thể hậu kì. Tuy nhiên khí trúng tà thuật này, hắn bây giờ chỉ có thể dựa vào một vài phương thuốc từ trong trí nhớ phối ra, khi uống vào thì trong một khoảng thời gian ngắn có thể áp chế tà thuật xuống, tu vi khôi phục lại tới Luyện Thể trung kì.

Việc phối chế dược tề áp chế tà thuật này trước đây vốn không tính là khó khăn lắm, nhưng từ khi Nguyên Xương trúng tà thuật phải nằm liệt giường thì việc này lại thành gian nan. Chính trong thời gian khó khăn này, hắn đã gặp được thiếu nữ đang nằm bên, Lữ Tiểu Linh.

Nàng vốn là con của một tiểu hộ trong vùng, là gia tộc võ học, tuy không có tài nguyên để tu luyện như Nguyên Xương nhưng tư chất luyện võ vô cùng tốt, không cần linh lực hay tu vi cũng có thể đánh ngang tay với hắn lúc còn là Luyện Thể trung kì, tức tu vi có thể khôi phục hiện nay của hắn. Lữ gia không phải gia tộc tu tiên, nhưng bàn về võ học có khi cả những tu tiên giả cũng phải ngượng ngùng. Bọn họ chiến đấu nhờ chiêu thức, tu vi coi trọng công pháp, phụ thuộc rất nhiều vào vận may. Tuy có người cũng dựa vào khổ tu để tấn thăng cảnh giới, thủ đoạn cũng rất nhiều, nhưng nếu xét ngang nhau thì những tu tiên giả này kém hơn với những gia tộc võ học này rất nhiều.

Hai người nhà vốn gần nhau, chơi với nhau từ nhỏ. Chuyện nam tử chơi với nữ tử thì người lớn không cấm, miễn chúng còn là trẻ con thì thoải mái, còn sau này chừng mười mười lăm tuổi thì sẽ có một số cái thuộc về lễ nghi cần tuân thủ, trừ phi hai nhà có giao tình sâu rộng thì mới thoải mái được.

Bạn đang đọc Khoa Học Tu Tiên Tại Dị Giới sáng tác bởi HLman
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HLman
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.