Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta sẽ lo

Tiểu thuyết gốc · 2029 chữ

Nguyên Xương từ thuở nhỏ rất có hảo cảm với Tiểu Linh. Thế này mới ra dáng phụ nữ chứ, à gọi tiểu loli cũng chẳng sai, mới 14 mà. Dịu hiền, đảm đang các kiểu, đâu như đám nữ nhân trong kí ức, toàn lũ bà chằn khó ưa.

Hai người có thể coi như là thanh mai trúc mã, ừm, là thanh mai trúc mã. Lữ gia vốn gần Trần gia, hai đại trạch cách nhau đâu đó có một con phố nhỏ. Trong đêm bát tộc bị diệt, Lữ gia cũng biến mất luôn….

Hai con người cùng khổ gặp nhau, nương tựa nhau. Hắn tuy suy yếu, coi như là một phế nhân nhưng rất có cơ trí, lại còn nhiều thủ đoạn có thể dùng. Tiểu Linh coi như vô địch trong phàm nhân, chỉ kém một chút so với những hảo thủ trong giang hồ. Dù sao thì Lữ gia tuy chỉ là một gia tộc võ học phàm nhân, nhưng xét danh tiếng trong giới cũng là số một số hai tại vùng Thuận Thanh, uy danh tuyệt đối cường đại nên việc Lữ Tiểu Linh có thể luyện võ tới mức độ này cũng là dễ hiểu. Nàng là nhân mạch dòng chính, chuyện được tập trung bồi dưỡng âu cũng là có thể đoán ra.

Một phần nhân tình nhỏ hồi nhỏ đã ước định, đến giờ nang vẫn còn nhớ. Ta vốn là nam tử không nhà không cửa, gia tộc tan nát, toàn thân trúng tà thuật, cớ gì phải hi sinh vì ta?

Hắn đưa tay sang khẽ vuốt một sợi tóc cho Tiểu Linh, lẩm bẩm vài tiếng thở dài. Đêm khá muộn, cũng nên nghỉ ngơi.

---------------

Gà đã gáy, mặt trời cũng đã lên cao. Lữ Tiểu Linh nằm trên giường uể oải cựa mình vài cái, đột nhiên hoảng hốt bật choàng dậy. Nhìn ra ngoài cửa sổ đã mở, trời đã sáng tỏ, chết rồi, muộn mất!

Vừa định bật khỏi giường, một bàn tay khác không biết từ khi nào đè nàng xuống. Nguyên Xương đứng bên cạnh giường, tay ôm lấy vai nàng dịu dang đỡ xuống, nói:

“Muội cứ ngủ đi, việc hôm nay ta sẽ lo.”

“Không được, huynh là người ốm, làm sao muội có thể để huynh làm? Hơn nữa huynh…”

Vừa thấy Nguyên Xương đứng bên giường, bộ dạng suy yếu đã biến mất, Lữ Tiểu Linh không khỏi ngờ vực, tuy nhiên nhanh chóng bị lấn át bởi suy nghĩ cho rằng đây là ảo giác, Nguyên Xương thực tế vẫn yếu như vậy, chỉ là lo lắng cho mình nên mới cố gắng dậy mà thôi.

“Đừng lo, ta hoàn toàn khỏe mạnh, ít nhất là bây giờ. Muội cứ yên tâm ngủ, vất vả quá rồi.”

Nguyên Xương nhẹ nhàng kéo cái chăn mỏng lên, giọng nói trầm ấm bất giác khiến Lữ Tiểu Linh yên lòng. Đưa mắt sang nhìn vị thanh mai trúc mã mà mình chăm sóc mấy năm nay, lần đầu nàng nhận ra thần thái nam tử cương trực của người này. Ngũ quan sáng sủa, dáng người cao ráo, nếu không vì cơ thể gầy ốm chắc chắn là mĩ nam khiến người ta chết mê chết mệt đây.

Ngơ ngẩn nhìn Nguyên Xương, Lữ Tiểu Linh không biết từ khi nào hắn đã đi ra ngoài. Định ngồi dậy, nhưng nghe lời hắn nói nên nằm xuống. Cơn buồn ngủ kéo tới, xương cốt rã rời. Lần đầu trong suốt hai năm nay, nàng nhận ra mình đã quá mệt mỏi rồi.

Nguyê Xương bước ra ngoài, cẩn thận đóng cửa phòng lại. Hắn cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó tiến tới cái giếng nhỏ trước nhà, tay buông thùng gỗ xuống rồi kéo lên một thùng nước đổ vào miệng vài vốc, từ từ cảm thụ.

“Không tồi, địa mạch nơi này chất lượng linh khí ngày càng tốt. Nếu mình không bị tà thuật áp chế, phỏng chừng tiến giai lên Luyện Thần kì cũng không tính quá khó khăn.”

Cái giếng nước này là hắn đào lên lúc bố trí Cương Đại Địa trận, chính là nguồn cung cấp năng lượng duy trì trận pháp, đồng thời địa mạnh ở đây có tác dụng áp chế được tà thuật trong người hắn một thời gian ngắn, không thể không nói rằng, trong tình cảnh không có dược vật để phối chế ra thuốc áp chế, cái giếng nước này chính là nguồn sống của Nguyên Xương.

Nguyên Xương thở ra một hơi, cảm giác tu vi đã khôi phục liền xuống tấn, hơi thở gấp gáp lúc trước bỗng đều đặn trở lại, nhịp nhàng như một khúc nhạc chậm rãi, từ từ cánh tay đưa ra khẽ vô một cái. “Bành” một tiếng, bàn tay hắn đưa ra đột nhiên vỗ mạnh, không khí chấn động, khí lưu bắn ra tứ phía.

“Haaa!”

Cổ họng khẽ kêu lên một tiếng, bước chân hắn đột ngột chuyển nhanh, toàn thân di động liên tục đánh ra những thức quyền khác nhau. Chỉ thấy thân thể hắn một lát liền có hơi nước bốc lên, làn da đỏ ửng như bị đốt. Nguyên Xương biết đây là tác dụng của bài quyền này, chinhs là để thối luyện ngũ tạng, cường hóa nhục thân. Đệ tử Trần gia, nếu không phải dòng chính thì đều tập bài quyền này, tên là Trấn Phong quyền pháp, phối hợp với một vài công pháp do gia tộc cung cấp thì có thể tiến giai tu vi.

Đi được nửa bài quyền, cảm thấy nội thể bắt đầu có chút chống đỡ không nổi.Trấn Phong quyền có tổng cộng sáu mươi tư thức, luyện thành đủ sáu mươi tư thức này, tức đã có thể đột phá lên Luyện Thần kì, chính thức trở thành đệ tử ngoại trạch của gia tộc, phong quang vô hạn, được hưởng mức đãi ngộ rất cao, trước kia hắn còn nghe được rằng, nếu được là đệ tử ngoại trạch, mỗi nửa tháng theo quy định thì được cấp một viên Ích Cốc đan, ăn vào trong một tháng có thể không ăn uống gì, mục đích là để tập trung tu luyện. Còn với các đệ tử xuất sắc thì có thể được phát cả công pháp và võ kĩ nữa.

Tu vi trước kia của Nguyên Xương đã đạt tới Luyện Thể hậu kì, với Trấn Phong quyền pháp, hắn đã có thể đánh tới thức thứ sau mươi, thiếu bốn chiêu thì coi như đại thành. Nhưng từ khi bị tà thuật áp chế, cho dù dựa vào nước giếng địa mạch áp chế thì cũng chỉ có thể khôi phục lại tới Luyện Thể trung kì đỉnh phong, không tài nào bước vào Luyện Thể hậu kì, dù chỉ một bước nhỏ.

Thức thứ bốn mươi hai chính là giới hạn của Nguyên Xương hiện giờ, đánh tới thức bốn mươi ba chắc chắn nội thể linh lực không chống đỡ nổi. Chuyện thi triển được tới thức thứ bốn mươi hai cũng là do trước đó hắn đã luyện tới sáu mươi thức nên rất thuần thục khi thi triển những thức dưới này, rất tiết kiệm linh lực để luyện tập.

Đánh tới thức thứ bốn mươi, Nguyên Xương hít mạnh một hơi, đột ngột xoay người. Chân phải hắn xoãi xuống, thân thể cúi rạp. Song thủ đánh mạnh xuống đất “ầm” một tiếng, mặt sân đất lõm xuống, nứt vỡ một khoảng nhỏ.

“Liệt Tử!”

Thân thể hắn dưới sức phản chấn của hai tay đánh xuống đất đột ngột vọt lên, y phục tung bay. Nguyên Xương vừa bay lên, chân phải vung mạnh, chân khí trong người ầm ầm vận chuyển trút xuống đá ra một cước. Chỉ thấy một lồng kình phong chợt bạo phá, gió mạnh cuốn bật cả cửa, trên không trung, một đạo thanh khí bắn ra theo hướng Nguyên Xương tung cước, uy thế mạnh mẽ va chạm mạnh vào vách trận pháp.

“Rắc!”

Một tiếng nứt vỡ nhỏ vang lên, Cương Đại Địa trận không ngờ nứt ra một khoảng nhỏ. Nguyên Xương biến sắc, lập tức vọt tới chỗ vừa va chạm, tỉ mỉ quan sát.

“Chết tiệt, thủ đoạn thật cao minh! Trong bất tri bất giác mà có thể bí mật khoét một đoạn sâu vào trong tâm trận mà không bị hệ thống phát hiện, lại ngăn chặn được sự chữa lành của Cương Đại Địa trận, quả thực thủ đoạn đủ sâu. Thật may mà phát hiện kịp thời, không có lẽ hậu quả khôn lường.”

Xem xét một hồi, hắn mới yên tâm trở lại. Thủ đoạn của người trong thế lực này thật cao minh, ngăn chặn được đường vận chuyển linh khí của trận pháp để chữa trị, lại còn có thể đánh lừa được cả hệ thống, thực sự rất khó lường. May sao hôm nay hắn lại thi triển thức thứ bốn mươi Liệt Tử vừa để luyện tập, vừa kiểm tra lại mật độ trận pháp, khí vận thế nào đá trúng ngay chỗ này, quả thực nói trời độ cũng không sai.

Việc chữa trị đoạn này cũng không tính là khó khăn, chỉ cần phục hồi lại đường vận chuyển của của Cương Đại Địa trận thì liền có thể tự chữa lành được, đây là tính năng của trận pháp. Nhưng khi hắn bắt đầu động tay sửa chữa, thì một vấn đề xảy ra khiến hắn đau đầu vô cùng.

Thực ra việc sửa chữa trận pháp không khó, nhất là việc khôi phục lại đường vận chuyển linh khí thì thuộc loại là kiến thức cơ bản. Nhưng đoạn trận pháp này không phải bị phá vỡ một cách thông thường mà dường như là một loại thuật pháp phong ấn nào đó, phong bế lại đường vận chuyển của trận, lại phong ấn luôn một đoạn mạch liên kết gần đó khiến nó không thể truyền tin về. Thuật pháp phong ấn không phải không thể giải, tuy nhiên mỗi phương pháp lại phải thích hợp với một loại phong ấn, cần phải tìm hiểu từ từ.

Thuật pháp phong ấn này Nguyên Xương lần đầu gặp phải. Nguyên nhân không phải hắn chưa từng tiếp xúc với thuật pháp loại hình phong ấn nhưng dù sao hai thế giới vẫn có những sự khác biệt, không thể hoàn toàn giống nhau mà áp dụng được. Hắn không thiếu biện pháp dùng sự mạnh mẽ để phá vỡ phong ấn, nhưng thực lực hiện nay còn chưa cho phép hắn làm điều này.

Biện pháp giải phong ấn thì cũng có, nhưng cũng vì vấn đề tu vi nên không thể. Trong đầu Nguyên Xương còn lưu trữ một phương pháp gọi là Hủ Hóa Khai Xích Pháp, dùng lực lượng hủ thực để làm tan rã những phong ấn như thế này, có tác dụng với mọi loại phong ấn thuật. Nó có một nửa là dùng mạnh mẽ để phá hủy, một nửa là giải theo quy trình nên có thể phá hủy mọi phong ấn, chỉ là nhanh hau chậm mà thôi.

Để sử dụng được Hủ Hóa Khai Xích Pháp thì tu vi phải từ cấp ba trở lên, ở thế giới này thì chính là Tích Nội cảnh. Mà Tích Nội cảnh là gì? Là tuyệt thế cao thủ! Trần gia cũng chỉ có ba người là Tích Nội cảnh, trong đó một vị là Đệ tam lão tổ và tộc trưởng, một vị khác thì làm đại diện cho gia tộc ở Lạc Tinh môn.

Từ việc suy luận trên cho thấy, phong ấn này cũng là một loại thuật pháp phong ấn cấp độ rất cao. Không biết đây là thế lực nào mà có thể điều cả Tích Nội cảnh cao thủ tới phá trận, chẳng lẽ tiểu cốt đao trong tay hắn thực sự là món đồ không thể giao ra, là đại họa thực sự?

Bạn đang đọc Khoa Học Tu Tiên Tại Dị Giới sáng tác bởi HLman
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HLman
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.