Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lê Thế Minh trở về

Tiểu thuyết gốc · 1159 chữ

Thế Minh nghe vậy thì ngạc nhiên, nhận lấy tập giấy tờ, trong đó có một số lượng lớn tài liệu hồ sơ nhân sự và các tài liệu khác, Phan Khánh Anh giải thích:

“Những người ở đây xem như là những thành viên quan trọng của đội Hồn. Những ảnh mà có kẻ vạch ngang bên dưới, bọn họ là người đầu não của đội Hồn tại nước S. Tuy nhiên thông tin chúng tôi có được chưa đầy đủ nên chỉ có thể mang tính chất tham khảo cho cậu!

Thế Minh xem qua thì gật đầu, thắc mắc nói: “Rốt cuộc thế lực của đội Hồn ở nước S mạnh đến nhường nào? Bây giờ đã chiếm cứ mấy tỉnh rồi?”

“Theo chúng tôi được biết thì bọn chúng đã có căn cứ ở sáu tỉnh, trong số đó, nơi có thể xem là địa bàn của họ thì chắc là thành phố DL, nơi có nhiều doanh nhân người Hoa nhất!”

“Thành phố DL?” Thế Minh buột miệng. Đó là nơi mà hai chị em Tuệ Phương đang học mà! Haha, thú vị đây...

Ngày 20 tháng 12, tết Dương lịch sắp tới, ai nấy cũng vui vẻ, bầu khí Tết ngập tràn khắp nơi.

Bar Xóm Mới ở phố J đã dừng kinh doanh nhiều ngày, nhưng bên trong lại tập trung rất đông người. Đại đa số đều là những thanh niên đang ở trong độ tuổi đôi mươi, gương mặt lại chẳng mấy vui vẻ, chỉ có sự lo lắng.

Trong phòng họp trên tầng hai có sáu, bảy người, đều là những thành viên cốt cán của bang Thế Minh. Đông Thắng suốt ruột đi tới đi lui, cứ không ngừng lẩm bẩm: “Làm sao mới được đây, không cứu được anh Minh thì sau này chúng ta phải làm sao? Phải làm sao đây...”

Thấy Đông Thắng cứ đi qua đi lại, Long sốt ruột nói: “Tao nói này thằng mập, mày đừng có đi tới đi lui nữa được không. Tao thấy mà cũng sốt ruột!”

Đông Thắng cau mày nói: “Anh Long, anh cho cái ý kiến đi! Nếu không được thì chúng ta cứ liều một phen thôi, ông lớn ở Đạo Môn chắc cũng không ngóng trông gì được rồi...”

Nói xong thì nhìn Đặng Tâm Lỗi đứng bên cạnh, gã đang cúi đầu suy nghĩ.

“Liều? Chúng ta có cái gì để mà liều, chỉ dựa vào mấy khẩu súng trong tay à? Không cứu được anh Minh ra mà có khi chúng ta còn vào theo luôn đấy!”

Lúc này Long tỉnh táo hơn Đông Thắng nhiều, tuy cậu cũng sốt ruột, nhưng vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh.

Đông Thắng sốt ruột nói: “Vậy anh nói xem nên làm thế nào? Chẳng lẽ không có cách nào cứu anh Minh ra sao?”

“Tao không biết!”

Long chán chường nói: “Nghe Trung Vương nói rằng Minh bị đưa đến quân khu, bây giờ chúng ta tạm thời chỉ có thể đợi xem sao thôi, đi đến quân khu cướp người chẳng khác nào đi nộp mạng cả!”

Đặng Tâm Lỗi nói tiếp: “Long nói đúng, trong đó có một sư đoàn đóng quân, đó là cả một sư đoàn bộ đội chính quy đấy, chúng ta còn kém xa!”

Đông Thắng vẫn không từ bỏ mà hỏi Đặng Tâm Lỗi: “Anh Lỗi, ông lớn của mấy người không có cách nào sao??”

Đặng Tâm Lỗi lắc đầu nói: “Tôi chỉ biết rằng ông lớn đang cố gắng hết sức, rốt cuộc có thể cứu được Minh ra không thì tôi cũng không dám đảm bảo!”

Đông Thắng còn muốn nói gì đó nữa, lúc này bên ngoài hành lang chợt ồn ào, tiếng kêu vang lên liên miên, người trong phòng họp cũng ngơ ra.

Đông Thắng tưởng rằng lại có chuyện gì xảy ra nữa, vô thức đưa tay ra sau eo muốn rút súng, nhưng lại chỉ sờ thấy con dao, lúc này cậu ta mới chợt nhớ ra súng của bang phái đã giấu hết đi rồi!

Hóa ra từ sau vụ việc Hỏa Hồng, tuy cảnh sát không bắt người trong bang Thế Minh, nhưng vẫn thường xuyên đến đây kiểm tra, có vài cảnh sát ở quanh đây giám sát 24/7, Long sợ xảy ra chuyện gì nữa nên đã giấu hết súng vào một nơi bí mật.

Đông Thắng rút dao ra, vừa ra cửa vừa chửi: “Bà mẹ nó, tao xem ai dám đến đây gây chuyện nào, tao sẽ chém chết nó đầu tiên!”

Long thấy vậy thì giận dữ nói: “Béo, mày cất dao đi! Người đến là cớm thì sao?!”

“Hừ! Em không sợ bọn cớm chó chết đó!” Tuy nói vậy nhưng Đông Thắng vẫn giấu dao vào trong tay áo.

Lúc này cửa được mở ra, một người bước vào lớn tiếng nói: “Lê Thế Minh đã chết rồi!”

“Cái gì?” Lời này như sét đánh ngang tai, mọi người trong phòng đều đứng dậy nhìn ra phía cửa. Sau khi nhìn rõ, bọn họ ngạc nhiên không thốt thành tiếng, ai nấy cũng há hốc mồm, ánh mắt ngơ ngác, Đông Thắng dụi dụi mắt, không dám tin, nói: “Anh... Anh Minh!”

Thế Minh nhìn vẻ kích động của các anh em thì có một cảm giác như được sống lại. Thế Minh kìm nén nỗi kích động, mỉm cười vỗ vai Đông Thắng nói: “Người anh em, là tao đây! Tao về rồi đây!”

Sau đó quay sang nói với mọi người: “Sao ngơ ra cả thế, chẳng lẽ tao về rồi chúng mày không chào mừng à? Haha!”

Long há hốc miệng đi đến trước mặt Thế Minh: “Thật sự là chú sao? Chú... chú không sao nữa à?” Long không dám tin vào mắt mình.

Thế Minh ngẩng đầu lên cảm thán: “Em không sao nữa rồi! Từ hôm nay trở đi, Lê Thế Minh lăn lộn trong giới xã hội đen không thể ngẩng đầu sống lùi lũi trong bóng đêm kia đã chết rồi! Bây giờ, em là một Lê Thế Minh có thể sống đường đường chính chính dưới ánh hào quang rồi!”

Thế Minh nhếch miệng cười nhìn mọi người.

Mọi người không hiểu lời này của cậu có ý gì, nhưng có thể khẳng định rằng: Anh Minh đã thật sự trở về rồi!

Mọi người lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, bao vây lấy Thế Minh, vui đến mức không thể diễn tả thành lời.

“Anh Minh, cuối cùng... anh cũng về rồi...” Đông Thắng kéo cánh tay Thế Minh, nói đến độ rơi nước mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Phạm Cường đẩy Đông Thắng một cái: “Khóc gì, đúng cái thằng đàn bà! Anh Minh trở về rồi chúng ta nên vui mới phải!” Tuy nói vậy, nhưng vành mắt cậu ta cũng ửng đỏ lên.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.