Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chủ đảng mới

Tiểu thuyết gốc · 2690 chữ

Đông Thắng lắc đầu: “Vé độc đắc làm gì có chuyện dễ trúng thế. Xác suất khó lắm, muốn trúng chắc chỉ có cách nằm mơ giữa ban ngày.”

Thế Minh cười không nói gì, nhưng cậu tự có dự định của mình, cậu tâm thái vui vẻ trở lại, nghĩ đến việc Phạm Cường còn chưa nói hết “chuyện công”, cậu hỏi: “Cường, còn một chuyện công nữa là chuyện gì?”

Lần này Phạm Cường dè dặt dặn ra được từng chữ: “Chuyện này liên quan đến anh Long.”

Thế Minh nhướn mày, nghi hoặc hỏi lại: “Anh Long làm sao?”

Phạm Cường sững người, rồi lấy can đảm nói tiếp: “Anh Long thì chẳng làm sao cả, nhưng thuộc hạ của anh Long, cái thằng Trần Bách Thành giờ rất ra oai ta đây, nó cứ suốt ngày mở mồm ra là kể lể đợt trước lập bao nhiêu chiến công cho đảng anh Long, giờ không coi ai ra gì. Mà nó ra tay rất ác độc, như lần trước tiến quân đến phố S, ở đất có một thằng đại ca tên Lâm Vồ rất cứng, sau đấy bị thằng Thành đánh bại. Nó tìm không thấy thằng Lâm Vồ đâu, nó giết chết cả nhà thằng Lâm Vồ để trút giận. Thế còn chưa hết, còn cho mấy thằng thuộc hạ hiếp dâm tập thể vợ nó rồi mới giết.”

Thế Minh nghe xong nhíu mắt, đồng tử nhỏ xíu, mắt dim lại, trầm giọng nói: “Cường, mày đi gọi nó đến đây gặp anh, ngay bây giờ.”

Cường đồng ý, gọi điện thoại cử người ra lệnh cho Trần Bách Thành tức tốc đến gặp anh Minh. Đúng như những gì Phạm Cường nói, Trần Bách Thành dạo gần đây thăng tiến nhanh như diều gặp gió. Sau khi gia nhập Thế Minh hội, hắn cũng đã tìm được chỗ trú chân phát huy được cái võ đấm đá, cộng thêm bang hội khoảng thời gian này không ngừng mở rộng địa bàn, liên tiếp xông pha chinh chiến. Từ trước đến nay đều giao cho đảng Long phụ trách, Trần Bách Thành là tướng soái đắc lực dưới trướng Long nên hắn càng xông pha lên đầu, không bỏ qua bất kì cơ hội nào để thể hiện bản thân.

Trần Bách Thành quả là có tài năng hơn người, có được hậu thuẫn to lớn của đảng Long, dùng món võ thâm độc để chèn ép những ai dám phản đối hắn. Chỉ cần là người hắn để mắt đến, thì hắn sẽ không dễ gì bỏ qua, nếu bị bọn chúng bắt, sinh tử lưỡng nan.

Long thì ngược lại hoàn toàn với suy nghĩ của mọi người, anh rất đánh giá cao thủ đoạn của Trần Bách Thành. Long đơn giản cho rằng đối phó với kẻ địch nhất định phải tàn nhẫn càng cay độc càng tốt, không để địch có đường lui. Có thể nói Long kế thừa được phong cách tàn độc của Thế Minh, thậm chí còn kinh khủng hơn nhiều lần. Đến Tràn Bách Thành mức độ này đã đạt lên đến đỉnh điểm. Ở vùng phía bắc nhắc đến Long, ai cũng giơ ngón tay, khen ngợi: “Anh hùng! Anh tài! Kiệt xuất…” những lời khen ngợi hoa mĩ. Còn nhắc đến Trần Bách Thành mười người có đến tám chín người tay chân bủn rủn run lên, bởi vì hắn ta là con rắn độc, bị cắn một miếng là mất mạng.

Trần Bách Thành cũng biết ngày hôm nay Thế Minh về, nhưng hắn không được xếp vào đội quân đi đón tiếp. Phạm Cường và Đông Thắng không có ấn tượng tốt đẹp gò với hắn ta, vừa nhìn thấy một là tránh xa, hai là nhảy bổ lên đấm cho bõ tức. Trần Bách Thành cũng biết thừa bọn họ chán ghét bản thân, hắn cũng chẳng quan tâm, vì hắn biết trong Thế Minh hội không dây dưa đến hai người thì mọi chuyện bình an, người đầu tiên là Thế Minh, người thứ hai là Long. Cho nên hắn ta sớm đã chạy đến biệt thự, ngồi đàm toạ với chục người lãnh đạo cấp cao trong bang hội, vừa uống trà vừa thi thoảng ứng phó vài câu, trong đầu suy nghĩ làm cách nào để ứng phó với Thế Minh. Trần Bách Thành không phải là người chịu dưới bề người khác, là cánh tay đắc lực dưới trướng của Long sớm đã không thể thoả mãn được dã tâm của hắn. Bây giờ, Long trong mắt hắn đã chẳng là gì, có lúc hắn còn nghĩ Long không có năng lực bằng mình, dựa vào cái thá gì mà hắn phải làm thuộc hạ của Long? Hắn muốn xếp cùng hàng với Long, Đông Thắng, Phạm Cường và các anh em cán bộ nòng cốt đứng đầu các đảng khác, chứ không muốn chỉ sống dưới gót chân Long.

Lúc này, một người đàn ông bước đến, cung kích nói: “Anh Thành, anh Minh tìm anh, đang ở biệt thự chính phía sau đợi anh.”

Trần Bách Thành có hơi rùng mình, tiếp theo đó là vui mừng, hắn chẳng ngờ Thế Minh chỉ đích danh tên mình, nhìn mọi người, ra vẻ đắc chí. Nhưng hắn nghĩ lại, tự lẩm bẩm: Không đúng! Có Thắng, có Cường bên cạnh chắc chắn không nói giúp mình lời nào hay ho. Đặc biệt là Cường, kiểu gì cũng không có chuyện nói giúp mình câu nào. Nghĩ hồi, bả vai giãn ra, nhưng vẫn giữ nụ cười vui vẻ đi đằng sau tên đàn ông vạm vỡ.

Thế Minh nhìn Trần Bách Thành, cậu bật cười, rõ là lo sợ nhưng vẫn phải thể hiện ngoài mặt là vui vẻ, cái nụ cười cứng nhắc rất khó coi. Thế Minh cười nhẹ:

“Thành, anh tìm chú chỉ là muốn tâm sự chút chuyện, không cần phải lo lắng.”

Nói xong, Thế Minh ngồi xuống đất, nhìn bộ dạng ngây ngốc đứng chỗ cũ, chỉ xuống bên cạnh: “Ngồi đi, anh không muốn ngẩng mặt lên nói chuyện với người khác.”

Trần Bách Thành tán thưởng, không ngờ nhìn hai mắt Thế Minh như con dao, vừa nhìn là thấy hơi sờ sợ, hắn lo lắng, cung kích miệng chào hỏi:

“Anh Minh!”

Rồi kéo quần cao lên, ngồi xuống đất bên cạnh Thế Minh.

Thế Minh nói: “Dạo gần đây chắc vất vả lắm phải không? Anh nghe Cường nói mở rộng địa bàn nhanh như thế không thể thiếu công lao của em.”

Trần Bách Thành khách sáo đáp lời: “Đâu có dám đâu anh, em là thành viên của Thế Minh hội, làm hết trách nhiệm bổn phận của mình là việc đương nhiên, không vất vả gì hết anh ạ.”

Thế Minh gật đầu một cách dửng dưng: “Nếu người trong bang hội ai cũng nghĩ như chú thì thiên hạ này như bảo vật trong tay, duỗi tay ra là lấy được ấy.”

Thế Minh rất ít khi khen thưởng người khác, nếu được khen ấy là niềm kiêu hãnh. Trần Bách Thành nghe xong những lời này của Thế Minh kích động, vui sướng không biết ứng phó lại thế nào, tay chân luống cuống không biết nên đặt đâu: “Em… cảm ơn… anh Minh.”

Thế Minh bỗng nhiên như biến thành con người khác, mi mắt nheo lại, ánh mắt sắc lẹm, mặc dù khuôn mặt có cười, nhưng mắt lại âm u nghiêm khắc hàng chục lần: “Có điều, anh thích người nói thật, miệng nói một đằng tâm nghĩ một kiểu, anh không thích, thậm chí còn hơi ghét. Khắp cái thế giới này tôi không ghét nhiều người, chú biết tại sao không?”

Chỉ một câu nói, khiến Trần Bách Thành vụt tắt nụ cười. Mắt lạnh, mặt băng lướt vụt qua khuôn mặt hắn, giống như dao kiếm chém qua, chẳng lâu sau Trần Bách Thành đã lạnh toát, mồ hôi chảy dọc sống lưng. Hắn vốn định giải thích vài câu nhưng dưới con mắt chăm chú của Thế Minh, có cả một miệng câu hỏi lời nói cũng lại phải nuốt xuống bụng, đầu óc trống rỗng.

Đúng giây phút này, hắn ta như nhìn ra động tĩnh sát khí vụt trong đôi mắt Thế Minh, mặc dù chỉ là trong giây lát. Cái nóng bức cắt da cắt thịt, nhưng hắn ta lại cảm thấy lạnh buốt, gió lạnh thổi qua làm hắn hắt xì một hơi, nhưng đáng sợ thay lại một cảm giác đè nén, khiến hắn ta không thở được ra hơi,

Thế Minh thu lại ánh mắt, rồi vỗ vào vai của hắn, lạnh lùng: “Mong chú không phải người như thế.”

Trần Bách Thành thở dài một hơi, Thế Minh nhìn ba giây, nhưng đối với hắn như đánh một trận sinh tử, chiếc áo đã ướt đẫm lưng, lau mồ hôi trên trán, thấp thỏm hoảng hốt tiếp lời Thế Minh: “Em… không phải… người.”

Đông Thắng và Phạm Cường đứng bên cạnh phì cười, Trần Bách Thành bây giờ chắc sắp ngất đến nơi, không biết bản thân đang nói cái gì. Ngày thường hắn ta cũng là một nhân vật tầm cỡ, nhưng đứng trước mặt Thế Minh, đúng là cách biệt một trời một vực.

Thế Minh cũng cười, giọng nói nhạt nhẽo: “Tôi mong chú có thể mang cái tài năng của mình dùng vào bang hội. Dựa vào năng lực của chú, địa vị hiện tại có hơi thấp kém, bang hội phát triển nhanh chóng, anh chuẩn bị lập một đảng phái mới, chủ đảng anh vẫn chưa tìm được, chú có thích làm không?”

Trần Bách Thành ngây ra, tự nói Thế Minh đang thử dã tâm của mình. Vừa được trải qua việc hù doạ, hắn nào còn gan làm đảng chủ, vội lắc đầu lia lịa: “Không, không. Anh Minh, em nghĩ em cần thêm thời gian rèn giũa, vị trí đảng chủ em thấy không phù hợp với em.”

Thế Minh đứng dậy, lông mày nhăn lại: “Nếu thế anh cũng không ép chú. Nhưng anh vẫn phải nhắc chú một câu, làm người có thể xấu xa độc ác, hành sự có thể đuổi cùng giết tận, nhưng ở đây…”

Thế Minh vừa nói vừa cúi người tay chỉ vào ngực của hắn, con mắt trực tiếp ngoáy sâu đâm vào người Trần Bách Thành: “Ở đây phải chính trực.”

Nói xong, Thế Minh đi chậm từng bước, để lại một mình Trần Bách Thành với khuôn mặt kinh hồn bạt vía. Ngày hôm nay là một cái bóng không thể nào phai mờ cả đời hắn, Thế Minh như một ngọn núi cao sừng sững, khiến Trần Bách Thành có cố gắng thế nào cũng chẳng thể bước qua được. Cảm giác này là sợ hãi, nhưng từ trước đến nay hắn ta chưa bao giờ muốn thừa nhận, đây cũng là lí do về sau này hắn dùng thủ đoạn cực kì cay độc để chứng minh bản thân rằng mình chưa từng sợ hãi Thế Minh. Đây là chuyện của sau này…

Thế Minh không ở phố J qua nổi một ngày, gặp mặt các chủ đảng trong bang hội nói chuyện một lúc, buổi tối lại vội vàng bắt xe về phố H. Cậu lo lắng cho bố thất nghiệp lại dễ sinh buồn chán, mà cậu dạo này bị nóng trong, dễ mọc nhọt, khó chịu bức bối trong người nên đã đi về phố H ngay trong đêm. Phố H vẫn như trước kia, một năm trôi qua vẫn không có gì khác biệt. Đây có lẽ là ưu điểm lớn nhất của lạc hậu, cho dù có đi xa mười năm quay trở về quê hương vẫn y như xưa.

Về đến nhà đã khuya muộn, Đông Thắng đi cùng cậu, nhưng Thế Minh sớm đã tống cổ đi chỗ khác để một mình mình về nhà. Căn nhà trong ngõ tối tăm kia là nhà của cậu, hai bên đường các bóng đèn không biết đã bị người ta đập vỡ từ lúc nào.

Một năm trôi qua, Thế Minh đã không còn quen thuộc nơi đây. Cậu cúi đầu, cẩn thận đi để không vấp các hòn đá dưới chân, lò dò trong bóng tối đi về nhà.

Bước đến chỗ dưới nhà, vừa bước vào trong bỗng có hai người đàn ông lướt qua mặt, trong đó có một người giọng lạnh băng: “Cậu em lạ quá, hình như không phải dân vùng này nhỉ?”

Thế Minh đứng ngây ra một giây rồi cười nói: “Tao có phải dân vùng này hay không liên quan gì đến mày.”

“Ừ thì không có liên quan gì.”

Thằng kia trầm giọng: “Dạo này an ninh lỏng lẻo. Giữa đêm mày lén lén lút lút vào đây làm gì? Này anh bạn, chắc có tật giật mình à?”

Thế Minh thay đổi suy nghĩ, cậu đã hiểu ra vấn đề: “Người anh em, anh Quốc ở đây không?”

Người kia chững lại, hỏi: “Mày quen anh Quốc à?”

“Ừ!” Thế Minh mỉm cười gật đầu: “Người anh em, ra gọi anh Quốc, sẽ biết ngay tôi là ai.”

Người kia nhìn Thế Minh, đánh mắt nhìn nhìn hai tay sai hai bên ra hiệu chúng nó phải cẩn thận phòng vệ, còn hắn ta bước vào trong ngõ ngách, chạy như bay. Hai phút sau, một người đàn ông hơi beo béo, mặt hơi hồng hồng bước đến, đằng sau ngoài thằng vừa nói chuyện còn thêm năm sáu người đàn ông tinh vệ lão luyện.

Người đàn ông mặt hồng hào kia miệng ngậm điếu thuốc, quần áo rất trang trọng lịch sự, trên bàn tay đều có hai cái nhẫn vàng, rất thô và dày, dáng vẻ rất thô tục, kệch cỡm, đeo vàng như vậy cũng là cách để thể hiện mình giàu có. Thấy Thế Minh, anh ta đơ ra, nghiêng đầu nhìn cậu một lượt, nói mù mờ: “Anh bạn, hình như tôi đã gặp qua chú em ở đâu rồi.”

Thế Minh nín một hơi, nghẹn giọng, nghĩ đến các anh em ở bang hội ở đây khó khăn, cũng không nói gì nữa, cười nói: “Tôi tên là Lê Thế Minh.”

“Hả?!” Anh Quốc mặt hồng hào gật đầu, rồi lại ngẩng đầu như nghĩ ra được điều gì, vội chạy lên trước hai bước, nhìn kĩ lại một lượt, sắc hồng hào trên mặt lại trắng bệch đi, ngơ ra một hồi, đứng cong người hành lễ, rồi nói: “Anh Minh.”

Người này tên Quốc, là tổ trưởng đội ba của Máu Lạnh, nếu luận về năng lực cũng được coi là một tướng lĩnh tốp đầu của Máu Lạnh, là một trợ thủ đắc lực của Trung Vương, được sắp xếp sống ở đất H âm thầm bảo vệ bố mẹ của Thế Minh. Quốc nhìn bộ dạng thì cục mịch quê mùa nhưng đấy chỉ là ngụy trang cho món đòn chí mạng. Trên tay của Quốc có một cái nhẫn giấu vật chí mạng, trên chiếc nhẫn có bôi một loại thuốc mê nồng độ cao, sau khi chọc vào người, sau hai phút có thể làm tê liệt toàn thân rồi đi sâu hẳn vào tim, ngăn tim đập, ba mươi giây sau tim ngừng đập và chết, đây là độc trong tất cả các loại độc.

Anh ta chưa từng gặp Thế Minh, chỉ ngày thường nghe mọi người nhắc qua Thế Minh có bộ dạng ra sao, lâu dần, từ những việc miêu tả khuôn mặt của mọi người mà Quốc tự có thể xây dựng hình tượng Thế Minh trong đầu. Cũng vì thế vừa gặp Thế Minh, anh ta đã thấy rất quen mắt, nhưng không nhớ từng gặp ở đâu.

Đúng lúc đối phương nói mình là Lê Thế Minh, Quốc mới giật mình, tim đập nhanh, máu trong người trực trào.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.