Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xổ số

Tiểu thuyết gốc · 2644 chữ

Thế Minh cười hề hề vỗ vào vai của anh ta: “Không cần đâu anh Quốc. Tôi còn phải cảm ơn mọi người, nếu không có các anh em ngày đêm canh giữ sao tôi có thể an tâm ở bên ngoài kia.”

Quốc vội vã đáp lời: “Đây là việc chúng tôi nên làm!” Nói xong lén lút nháy mắt với những người khác. Những người kia cũng hiểu ra, hoá là người thanh niên trước mặt chính là người khởi xướng bang phái Thế Minh Hội - Lê Thế Minh. Từng người từng người một cúi đầu hành lễ chào hỏi. Thế Minh vội vàng đỡ mọi người đứng dậy, rồi đưa một ngón tay đặt trước miệng chỉ vào ngọn đèn đang sáng phía nhà mình, ra hiệu bọn họ khẽ miệng.

Anh ta nhỏ tiếng nói: “Mọi người đều là người một nhà, không cần khách sáo, đánh thức đến hàng xóm láng giềng lại không hay.”

Quốc gật đầu hỏi: “Anh Minh, anh về từ lúc nào thế, sao không thông báo với bọn em một tiếng.”

Thế Minh đáp: “Vừa mới về. Đi hơi vội chưa kịp chào hỏi gì với mọi người. À phải rồi dạo này không được yên bình lắm phải không?”

Quốc gật đầu, nén giọng: “Ba ngày nay em đã bắt được tận tám thằng hành tung rất nghi ngờ, chuyên gia quấy rối, lại còn ngầm giấu súng đạn nữa.”

Thế Minh nheo mắt, giọng nói lạnh lùng: “Đều là những người như nào?”

Quốc lắc đầu nói: “Không biết, chúng chết hết rồi.”

Thế Minh nhăn mày, Quốc vội vàng tiếp lời: “Chúng nó có ngậm thuốc sẵn trong miệng, sau khi bị bắt thì thuốc độc phát tác nên chết đứ đừ, không tìm được bất kì đầu mối gì, trên người cũng chẳng còn giấy tờ chứng minh thư gì.”

Thế Minh lông mày càng nhăn chặt hơn, hỏi lại: “Thế xác chúng nó đâu?”

Quốc chột dạ: “Đốt xác xong chôn rồi anh ạ.”

Thế Minh nghi ngờ bọn này là người của Đội Hồn phái tới, không có thi thể, cũng khó mà khẳng định được, cậu liền nói: “Từ sau trở đi gặp được kẻ nào tình nghi thì xem trên cánh tay chúng nó có khắc chữ “Hồn” hay không. Nếu có thì phải gọi điện thoại thông báo cho tôi ngay.”

Nói xong, Thế Minh đọc số điện thoại cho Quốc lưu vào máy. Bất luận Thế Minh hội hay Đạo Môn, những người biết số điện thoại của cậu không nhiều, chỉ có những người thân cận mới được phép biết và gọi.

Quốc vui vẻ, lưu số xong xuôi thì hỏi han: “Anh Minh, anh nghi ngờ Đội Hồn làm hả anh?”

Thế Minh gật đầu, vỗ vai của anh ta, rồi nói: “Cũng muộn rồi, các anh em về nghỉ ngơi sớm đi.”

Nói xong, Thế Minh bước về phía nhà mình, nơi khu tập thể cũ gắn liền với tuổi thơ cậu.

Đứng trước cửa nhà, nhìn khung cửa sắt màu xanh, sao quen thuộc mà cũng rất lạ lẫm. Đây là nhà của cậu, nhưng cậu lại cảm thấy không thực, tự hỏi bản thân nghĩ đâu có coi đây là nhà của mình, có lẽ ngay cả bản thân cậu cũng không biết. Thế Minh chỉnh lại quần áo, rồi khẽ mở cổng sắt.

Một lúc sau, từ trong nhà vọng ra tiếng nói quen thuộc: “Ai đấy?”

m thanh quen thuộc vang lên, âm thanh đã nuôi nấng dạy dỗ, cùng cậu đi qua bao năm tháng mưa gió, cả đời cậu sẽ không bao giờ quên.

m thanh này khơi dậy cảm xúc hạnh phúc vô bờ trong cậu, cậu gắng gượng không để giọt nước mắt rơi: “Mẹ ơi, con đây!”

Cánh cửa sắt mở ra, một người phụ nữ trung niên phúc hậu hiền từ bước ra, là mẹ của Thế Minh. Thế Minh mắt ươn ướt, cười tươi, trầm giọng gọi: “Mẹ!”

Mẹ cậu giàn giụa nước mắt, môi nở nụ cười gọi: “Minh, con trai mẹ, con về rồi à.”

Ánh sáng đèn mờ soi lướt qua khuôn mặt mẹ, mẹ cậu đã già đi nhiều, năm tháng tuổi già đã lưu lại qua nếp nhăn trên trán, mái tóc đen tuyền đã lấm tấm vài sợi tóc hoa râm, cậu sờ nhẹ lên mái tóc của mẹ, rơi lệ giọng li nhí:

“Mẹ, mẹ già rồi.”

Mẹ Thế Minh cười nói: “Mày đúng thật là, mẹ năm nay đã sắp năm mươi rồi.”

Thế Minh lắc đầu, thời gian vốn vô tình như thế, nó trôi nhanh như nháy mắt, cậu bước vào phòng cùng mẹ. Đúng lúc này bố Thế Minh tên là Lê Thế Viễn cũng bước từ phòng ngủ ra, nhìn thấy con trai trở về, ông vui mừng kéo lấy tay con trai hỏi han: “Con trai, đi làm thêm có vất vả không con?”

Thế Minh cười lặng trong lòng, cậu đi làm công việc này không những khổ sở mà còn cực kì nguy hiểm, nhưng những điều này không thể nào nói ra được. Cậu cười động viên bố mẹ: “Không đâu bố, ông chủ quý con lắm.”

Thế Viễn gật đầu, an ủi con trai: “Thế là tốt con ạ. Nếu mệt mỏi thì về nhà, nhà mình không thiếu vài đồng bạc lẻ ấy.”

“Vâng!” Thế Minh gật đầu.

Mẹ Thế Minh hỏi: “Minh ơi, đã ăn uống gì chưa con?”

Thế Minh lắc đầu: “Con vội về, chưa kịp ăn uống gì!”

“Mày đúng thật là!” Mẹ cậu vào phòng bếp, bật ga bếp rồi nói: “Mẹ nấu cho mày ít mì, chắc đói lắm rồi phải không?”

Thế Minh cảm thấy ấm áp, dựa vào ghế, cậu tự thở dài: Về nhà thích thật ấy.

Bố Thế Minh đã thất nghiệp, nếu muốn hỏi một lí do tại sao, có lẽ vì bố cậu thật thà chất phác không biết nịnh nọt lấy lòng lãnh đạo, ngày lễ ngày tết không biết tặng quà cáp mua vui cho các ông ấy. Dĩ nhiên là bị thất nghiệp rồi, xã hội này là thế. Thế Minh biết công việc của bố cậu, mỗi tháng có lương cứng hai triệu đồng, ở phố H thế là đủ sống. Cậu sợ bố thất nghiệp rồi tích giận, hại sức khoẻ cái thân, nên phải nghĩ cách giúp bố.

Ngày hôm sau, Thế Minh tìm gọi Đông Thắng. Giờ địa vị của Đông Thắng rất cao, có tiếng tăm trong vùng, là chủ bang Hổ một bang phái lớn trong Thế Minh Hội, vừa về đến nhà là không biết bao nhiêu người mời đến uống rượu từ sáng đến tận đêm. Nếu người thường chắc chẳng ai chịu được kiểu ăn uống thông ngày thông đêm như thế nhưng Đông Thắng thì lại không, chỉ cần có người mời là đi, ăn uống no nê no say là được.

Nhưng Đông Thắng cũng chẳng ngu, ăn uống là việc của ăn uống, không bao giờ dễ dàng kể lể hay đồng ý với bất kỳ chuyện gì với ai. Đông Thắng nhìn thì giống với người cục mịch thô lỗ, nhưng thực ra cậu ta cũng là một người rất cẩn thận tỉ mỉ. Cho dù có là ai muốn lợi dụng được cậu ta thì đúng là khó, vậy là quá xem thường bản lĩnh cậu ta rồi. Tướng giỏi không có quân hèn, là một chủ đảng phái của Thế Minh hội ai mà chẳng có tài hơn người.

Thế Minh ngồi trong khách sạn đang đợi sắp phát bực thì Đông Thắng mặt hồng hào bước vào. Chân khệnh khạng loạng choạng, mặt mày cứ cười hề hề, bụng bia phệnh ra, mùi rượu nồng nặc bước đến cạnh Thế Minh.

Thế Minh cười cười hỏi: “Thắng, anh lại làm phiền mày ăn cơm à?”

Đông Thắng đã ngà ngà say, đầu óc mơ mơ màng màng, miệng dề dề nói: “Không…Làm gì có… Lúc đầu em định tìm anh đi cùng, nhưng anh cứ bảo em anh ở phố H phải ẩn thân như ẩn sĩ nên em mới đi một mình ấy chứ.”

Thế Minh lắc đầu, từ trong ngực lôi ra một tấm chi phiếu đặt lên trên bàn viết nguệch ngoạc vài nét, rồi đẩy trước mặt Đông Thắng nói: “Mày cầm chỗ tiền này đi mua vé số giải đặc biệt về đây.”

Đông Thắng miệng ẫm ờ: “Em không thánh cũng chẳng phải thần, ai biết được vé đặc biệt là số nào.”

Cầm tấm chi phiếu trên tay, Đông Thắng há hốc miệng, mắt trợn tròn, dụi mắt, nhìn kĩ lại một lần nữa, không sai, đằng sau là mười số không, hai mươi tỉ. Đông Thắng tỉnh rượu, nuốt nước bọt, miệng lắp bắp: “Hai mươi tỉ, anh Minh, hai mươi tỉ?”

Thế Minh cười cười gật đầu. Trên đường về nhà, Đông Thắng đã nói rõ luật lệ chơi xổ số cho Minh nghe một lượt, Minh hiểu nên trả lời: “Vì tao biết mày không phải thánh thần gì nên mới đưa cho mày từng ấy tiền đi mua mới an tâm được phần nào.”

Đông Thắng lắc đầu, nhìn con số trong tay, đây là hai mươi tỉ, có thể mua một con xe nhập ngoại đắt đỏ, mua một tòa biệt thự,… có thể làm rất nhiều việc nhưng nó bị Thế Minh đổi lại để mua một tờ vé số hai tỷ đồng?!

Đông Thắng thở dài, thấy tiếc, còn có hơi không tin hỏi lại: “Lấy hai mươi tỷ đi mua vé số?”

“Ừ!” Thế Minh khẳng định: “Mua toàn bộ vé số miền Bắc.”

Thấy hai tay Đông Thắng run run xoa đi xoa lại tờ vé số, mặt tiếc nuối, miệng làu bàu: “Bang Hội dạo này cũng kẹt anh ạ.”

Đông Thắng vội thu tay lại nói: “Không kẹt, mình phải giàu nhất nhì so với toàn thể các bang hội khác trong giới xã hội ấy.”

Thế Minh lắc đầu: “Thế mà anh nghe mày nói chúng nó lại cứ nghĩ chúng ta nghèo lắm. Giờ mày đi mua cho anh, mang thêm nhiều anh em đi cùng, anh không tiện ra mặt.”

Đông Thắng thu lại tấm chi phiếu, đứng dậy bước ra cửa lại quay đầu lại nói với: “Anh Minh, có mua vé số cũng không cần nhiều tiền thế này đâu.”

Thế Minh gãi đầu nói: “Mấy anh em Máu Lạnh ở phố H cũng vất vả.”

Lời nói nửa ý, Đông Thắng ở bên Thế Minh nhiều năm, vừa nói thế đã hiểu ngay, gật đầu: “Anh Minh, em hiểu rồi.”

Nói xong, vẫy tay, đem theo hơn mười người bước ra khỏi khách sạn. Bước ra ngoài, bọn đàn em hỏi Đông Thắng: “Anh Thắng, giờ mình lại đi nhậu à anh?”

Đông Thắng lắc đầu, nghênh ngang đầy hào khí: “Chúng ta giờ phải làm một việc khiến chúng mày cả đời không quên.”

Đến hẳn trung tâm tổng phòng bán vé, bọn đàn em của Đông Thắng cũng cảm nhận thấy cái vẻ vang và tự hào y như lời Đông Thắng nói.

Đông Thắng tìm được cái ghế ở trong phòng ngồi xuống, đặt tấm chi phiếu đập xuống bàn, nói với người bán vé: “Gọi tổng giám đốc của mày xuống đây.”

Người kia thấy một đống người bước vào, một tên béo lại lên mặt ông cụ ta đây, hắn không dám chậm chạp hay lề mề, vội vã đến trước mặt Đông Thắng lịch sự chào hỏi: “Em chào anh, anh muốn tìm giám đốc em có việc gì ạ?”

Đông Thắng nói: “Tao muốn mua vé số.”

Người nhân viên nghe xong cảm thấy như trêu đùa mình, có mỗi việc mua tấm vé số, mà lại mang một tốp người đến đây ra vẻ nổi đình nổi đám?! Nhưng vẫn phải khách sáo nói: “Dạ anh, muốn mua vé số bên em thì được. Nhưng mua vé số thì cũng chẳng cần gọi tổng giám đốc bên em đâu ạ.”

Đông Thắng trừng mắt nhìn, có hai mươi tỷ trong tay, đúng là có thế hơn hẳn, ra giọng nói: “Mày có quyết định được không?”

Người nhân viên bực mình, nếu không phải vì đối phương người đông ỷ mạnh hiếp yếu, bản thân sẽ xông lên đấm mấy phát vào mặt tên béo ục ịch này. Nhưng cũng may người nhân viên không hành động, nếu không, kết cục sẽ rất tồi!

Đông Thắng mắt nhìn người nhân viên. Ở với Thế Minh lâu, Đông Thắng cũng học được thói quen híp mắt, giọng nói lạnh nhạt khiêu khích: “Mày đừng có thái độ với tao. Có muốn đánh tao mà dựa vào một mình cái loại mày. Haha. Mày hiểu chứ?”

Người nhân viên nghe xong hoang mang, không thể tin một người diện mạo bình thường như thế này lại cay độc như thế, vội cười trừ làm lành: “Nào có đâu anh. Có điều bán vé số thì em quyết định được anh ạ.”

Đông Thắng gật đầu, nhét tấm chi phiếu vào ngực hắn ta, rồi giọng càng có uy hơn: “Tao muốn mua toàn bộ vé số miền Bắc ở chỗ này. Mua sạch, mua tất!”

“Hả?” Người nhân viên mắt trợn tròn, miệng ngoác ra, nhìn tờ chi phiếu, ngẩn tò te không dám tin vào tai mình: “Mua sạch? Mua tất?”

Đông Thắng gật đầu khẳng định, đắc ý nói: “Đúng thế, tao mua tất!”

Người nhân viên một lúc sau mới phản ứng lại kịp, véo má, nhưng có thể là do há miệng lâu quá, mặt căng dây thần kinh, thấy mặt tê đi. Lần này không cần đợi Đông Thắng nói, người nhân viên nhanh nhẹn: “Anh chờ chút, tôi sẽ đi gọi giám đốc đến ngay.”

Nói hết câu, người nhân viên như gắn tên lửa vào mông chạy thẳng lên tầng.

Trong cửa hàng còn có rất nhiều khách hàng, vừa nghe Đông Thắng muốn mua toàn bộ vé số, tất cả đều xum một vòng quanh cậu, thì thầm to nhỏ với nhau, đoán xem tên béo này muốn làm gì.

Đợi đến khi Đông Thắng tay cầm mấy túi vé số trên tay bước ra ngoài, Đông Thắng xóc xóc cái túi trên tay, giọng tiếc nuối: “Hai mươi tỷ để đổi lại cái của nợ này!”

Ngày hôm ấy, Thế Minh sớm đã đợi sẵn ở nhà trực chờ trước màn hình tivi. Đợi đến đúng 18 giờ 15 phút, Thế Minh chuyển kênh truyền hình số 9. Thế Viễn thấy con trai chuyển kênh thì hỏi: “Xem xổ số làm gì?”

Thế Minh đang ngồi trên ghế gụ, tay gọt quả táo, rất thuần thục, chỉ lướt dao vài vòng, quả táo đã sạch hết vỏ, vỏ vừa dài lại không bị đứt đoạn. Cũng may Thế Viễn không để ý đến tình tiết này. Đến cả Thế Minh cũng không nhận ra, cười nhạt:

“Con sáng nay mua tấm vé số, không biết có trúng không.”

Thế Viễn lắc đầu: “Vé số làm gì có chuyện dễ trúng thế được.”

Thế Minh cũng chẳng còn hơi sức cãi lời, cậu cười nheo mắt: “Biết đâu trúng thì sao!”

Lúc sau, theo tiết tấu âm nhạc sổ xố quen thuộc đọc năm số giải thưởng. Thực ra, không cần biết là con số nào thì Thế Minh chắc chắn sẽ trúng giải. Nhưng cậu vẫn giả bộ kinh ngạc, hét to gọi: “Bố ơi, mẹ ơi, con trúng rồi!”

Bố mẹ Thế Minh nghe xong giật mình, thấy con trai hét to trúng rồi, thì hỏi: “Trúng cái gì hả con?”

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.